Tôi Nuôi Bé Con Của Người Khổng Lồ Giữa Các Vì Sao

Chương 2.2


3 tuần

trướctiếp

Ives đẩy cửa phòng y tế ra, hét lớn với bác sĩ bên trong: "Garr, mau tới xem đứa bé này, nó bị bong gân mắt cá chân."

Người đàn ông tên Garr mặc áo blouse trắng, đứng dậy khỏi chỗ ngồi và nói: "Đặt nó lên giường."

Chu Dương ngồi trên chiếc giường bệnh rộng hơn 10 mét vuông, thân hình nhỏ bé chỉ chiếm một góc của giường bệnh, toàn thân lấm lem, nhìn rất đáng thương.

Garr nhìn quần áo thú bông trên cậu, hơi khó xử: "Cởi quần áo thú bông ra?"

Chu Dương rất xấu hổ, cậu chỉ mặc một cái quần lót bên trong, một khi cởi quần áo thú bông ra thì sẽ trần như nhộng, có chút ngượng ngùng hỏi: "Có kéo không? Tôi cắt giày ra."

Garr không nói gì, trực tiếp đi lấy kéo, ngồi xổm trước mặt cậu: "Bị thương ở chân nào?"

Chu Dương giơ chân phải lên: "Chân này."

Nhìn chiếc kéo trong tay Garr, Chu Dương chợt nhận ra rằng bất kỳ dụng cụ nào ở đây đều khó có thể phù hợp với hình thể của cậu, cho dù đó là chiếc giường rộng hơn 10 mét vuông này hay là cây kéo dùng để cắt tỉa cây xanh trong trường mẫu giáo.

Garr cắt ống quần dọc theo mắt cá chân và đặt chiếc giày đã cắt sang một bên. Mắt cá chân bị bong gân lộ ra, sưng tấy và bóng loáng. Ives đứng ở bên cạnh: "Làm sao lại sưng lên như vậy? Đúng rồi, bé con nhóc tên gì? Cha mẹ nhóc đâu? Tại sao lại một mình chạy loạn trong rừng?"

Chu Dương bị hỏi một hồi, tên của cậu còn được, nhưng giải thích lai lịch lại không dễ dàng như vậy, cậu rũ mi suy nghĩ nên trả lời vấn đề này như thế nào, thẳng thắn nói cậu đến từ Trái Đất, lỡ như bị nhốt lại thì sao.

"Tôi tên là Chu Dương, lúc tỉnh lại liền ở trong rừng, không có cha mẹ." Đây cũng không phải là nói dối, cậu là một cô nhi, bất luận là ở Trái Đất hay là ở các vì sao này đều không có cha mẹ.

Garr đang xem chân cho cậu nhàn nhạt liếc Ives một cái, Ives có chút ngượng ngùng, ha ha nói: " Phong cảnh của rừng Axon này cũng rất tốt, đây là top 10 rừng rậm nguyên thủy trên bảng xếp hạng của Liên Bang đó, mấy năm gần đây rất phổ biến đi du lịch ở nơi này, ha ha ha ha."

Chu Dương không khỏi cảm thấy buồn cười, nhưng nhớ đến con rắn lớn kia, cậu vẫn còn khá sợ , đối với một "chú lùn" như cậu mà nói, khu rừng này không thể nào nguy hiểm hơn nữa.

Garr đã kiểm tra xong: "Không có tổn thương xương cốt, tôi sẽ kê cho nhóc một ít thuốc, lại nghỉ ngơi thêm hai ngày là được."

Kê đơn thuốc cần tiền, Chu Dương ý thức được hiện tại mình không có một xu dính túi, có chút xấu hổ nói với Garr: "Bác sĩ, chuyện là như vầy, tôi không có tiền, cũng không có người thân, tôi có thể nợ trước được không? Tôi sẽ kiếm một công việc để chi trả tiền thuốc men."

Chu Dương cảm thấy bản thân cậu phải tìm được công việc càng sớm càng tốt, nếu không sẽ chết đói ở thế giới này mất. Đây là lần đầu tiên từ khi trưởng thành cậu cảm nhận được nỗi khổ của việc thiếu tiền, lúc ở cô nhi viện trước khi trưởng thành cậu thường xuyên có cảm giác này nên sau khi rời khỏi cô nhi viện cậu vẫn luôn có thói quen tiết kiệm, mà hiện tại lại phải bắt đầu lại từ đầu ở các vì sao.

Garr còn chưa kịp nói, Ives đã đưa tay chạm vào cái đầu đang đội mũ của Chu Dương và nói: "Đối với một bé con như nhóc, hàng tháng Liên Bang sẽ trợ cấp 600 xu khổng lồ, đồng thời việc giáo dục và khám chữa bệnh đều được miễn phí, nhóc không có xin sao?"

Bàn tay khổng lồ gần như bao trùm lấy toàn bộ đầu của Chu Dương, trong nháy mắt cậu cảm thấy đồng cảm với Tôn Ngộ Không, cảm giác bị bàn tay to xoa xoa thật sự rất tệ, nhưng đáng tiếc cánh tay của người Trái Đất làm sao có thể vặn được cánh tay của người khổng lồ ở các vì sao này, Chu Dương chỉ có thể lảo đảo nhắc lại mình không phải là trẻ con: "Tôi thật sự 25 tuổi rồi! Chú có thể đo tuổi xương của tôi!"

"Vậy tại sao cậu lại mặc quần áo thú bông?" Ives và Garr đồng thanh hỏi.

Chu Dương không hiểu tại sao hai người này lại kinh ngạc như vậy: "Mặc quần áo thú bông có vấn đề gì sao?"

"Người khổng lồ trưởng thành ai sẽ mặc thứ này? Không phải tôi nói cậu, em gái nhà dì nhỏ tôi hiện tại cũng không muốn mặc thứ này đâu!" Ives gầm gừ nói ra câu này.

"Mà cậu cũng lùn thật đó, chẳng lẽ cậu và lão đại giống nhau hả? Để Garr kiểm tra tinh thần lực và thể chất của cậu đi, có lẽ lần này Quân đoàn Độc Lập của chúng ta nhặt được bảo vật rồi!"

Chu Dương: Làm ơn hãy tôn trọng sự khác biệt giữa các loài đi, tôi được coi là cao trong loài người, ok? Nhưng mà, "Thế nào là tinh thần lực và thể chất?"

Garr đã đi chuẩn bị dụng cụ kiểm tra, Ives tìm được một chiếc ghế đẩu kéo nó đến bên cạnh Chu Dương, hai tay ôm lấy lưng ghế ngồi xuống, vô cùng khó hiểu: "Sao ngay cả chuyện này mà cậu cũng không biết? Trước đây cậu sống ở hành tinh nào vậy? Sao ngay cả những thường thức này cũng không có?"

Chu Dương, người ngay cả một hành tinh cũng không biết: ... Tôi sống ở Trái Đất, chú biết không?

"Tôi không nhớ rõ." Cậu suy nghĩ một lúc rồi đáp.

Ives gật đầu ra vẻ hiểu biết: "Xem ra tôi còn phải để cậu kiểm tra đầu óc. Tôi đã nói với lão đại là đầu óc cậu có vấn đề, nhưng anh ấy không chịu tin."

Chu Dương siết chặt nắm tay, hiện tại cậu chỉ hy vọng vị bác sĩ tên Garr sẽ sớm quay lại, lời nói của người này cũng quá ngượng ngùng rồi.

Như thể nghe được tiếng gọi của Chu Dương, giây tiếp theo Garr liền đẩy máy xét nghiệm vào, "Nằm xuống, tôi sẽ kiểm tra cấp bậc tinh thần lực và thể chất của cậu."

Nhìn thấy Chu Dương chật vật di chuyển từ giường bệnh sang máy xét nghiệm, Ives muốn giúp đỡ nhưng nhớ đến cậu đã trưởng thành liền vội thu tay về.

Chu Dương nằm ở mép giường của máy xét nghiệm, cảm nhận được Garr đang dán những mảnh kim loại lên trán mình, cậu sững người không dám cử động. Mà Garr như cảm nhận được sự căng thẳng của cậu, an ủi: "Đừng sợ, sẽ không đau đâu."

Toàn bộ quá trình kéo dài gần 10 phút, Chu Dương nhìn thấy Garr bật thiết bị đầu cuối cá nhân của mình lên và gõ vài lần, sau khi đợi thêm vài phút, cậu thấy Garr bắt đầu tháo các mảnh kim loại ra.

"Đợi thêm 10 phút nữa, sẽ có kết quả phân tích."

Sau khi toàn bộ miếng kim loại trên đầu được lấy ra, Chu Dương vẫn nằm trên giường không muốn động đậy, bụng co quắp, cậu nhận ra đã một ngày trôi qua, mình còn chưa uống một ngụm nước nào, vừa khát vừa đói.

Cậu bất chấp mặt mũi, quay đầu nhìn Ives: "Chú Ives, chú có thể cho tôi chút thức ăn hoặc nước uống được không?"

Ives gãi gãi đầu, có chút xấu hổ nói: "Năm nay tôi mới 27 tuổi thôi, nếu cậu không phải trẻ con thì gọi tôi Ives đi, tôi đi lấy đồ ăn cho cậu." Sau đó liền chạy ra ngoài.

Chu Dương ngẩn ra: Uổng cho tôi còn tưởng rằng người ngoài hành tinh mấy anh nhìn không già, thì ra trước khi anh một chút cũng không tin lời tôi nói nha!

---

Tác giả có lời muốn nói:

Ives: Tôi rất biết cách an ủi người khác đó.

Chu Dương: Nếu như cậu im lặng thì sẽ tốt hơn nhiều.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp