Tôi Nuôi Bé Con Của Người Khổng Lồ Giữa Các Vì Sao

Chương 1.1: Chật vật tìm đường sống


3 tuần

trướctiếp

Trong rừng rậm yên tĩnh, một con mèo quýt lớn đang ngồi xổm trên mặt đất, trước mặt nó là một chàng trai, trên người cậu mặc một bộ quần áo mèo bông, còn khuôn mặt thì bị mũ che khuất.

Con mèo lớn trợn to hai mắt, thăm dò mà duỗi chân trước ra đẩy chàng trai: "Meo ~"

"A..." Người trên mặt đất bỗng nhúc nhích, mèo lớn bị động tĩnh này dọa đến, đuôi dựng đứng, nó khe khẽ thu hồi móng vuốt, lùi về sau vài bước.

Chu Dương còn nhớ rõ trước khi hôn mê bản thân trượt chân té ngã ở cầu thang, bây giờ tỉnh táo lại cảm giác đầu tiên là hơi đau đầu, trước mắt là một mảnh đen kịt - mũ thú bông bị trượt xuống.

Bộ quần áo thú bông này là được một người tốt bụng gửi đến trường mẫu giáo, vẫn luôn không có cơ hội dùng. Hôm nay vừa lúc cậu đang dạy các bạn nhỏ lớp lá về động vật, cảm thấy bộ quần áo này thích hợp với chủ đề liền lôi nó từ trong nhà kho ra thay, không nghĩ tới vừa thay xong quần áo lại bước hụt chân ở cầu thang.

Chu Dương cảm thấy bản thân có lẽ chỉ ngất đi trong chốc lát, nếu không các giáo viên khác đã sớm tìm đến rồi, nghĩ vậy cậu liền chống cánh tay ngồi dậy, kéo mũ thú bông lên đến sau đầu, đưa tay vào trong mũ sờ sờ cái ót, hình như không có sưng lên?

Chỉ là, đây là chỗ nào?

Cuối cùng Chu Dương cũng chú ý tới hoàn cảnh xung quanh - tất cả đều là những đại thụ rậm rạp che trời, mỗi cây thoạt nhìn đều có vẻ hơn trăm năm tuổi, hơn nữa đó là cái gì? Một con mèo quýt có kích thước bằng một con voi? Trên Trái Đất có tồn tại một con vật như vậy sao?

Con mèo lớn đã sợ tới mức không dám động đậy, đồng loại trước mặt bỗng chốc đã biến thành thú hai chân?

Chu Dương cũng bị dọa sợ, quýt béo đáng yêu phóng đại mấy chục lần cũng sẽ trông rất dữ tợn đấy, vì để không quấy rầy đến con mèo to lớn này, ngay cả thở mạnh một chút cậu cũng không dám.

Một người một mèo đều cực kỳ sợ hãi, không dám động đậy, cứ như vậy giằng co. Cho đến khi mặt đất xảy ra một trận chấn động, mèo lớn trợn hai mắt, đột nhiên nhảy dựng lên, quay người tháo chạy vào rừng, chỉ chốc lát nó liền biến mất khỏi tầm mắt của Chu Dương.

Nhìn thấy bóng dáng của mèo lớn càng ngày càng nhỏ, Chu Dương xách theo trái tim còn chưa kịp thả xuống của mình, lại cảm nhận được một trận chấn động càng dữ dội hơn, cậu không chút nghĩ ngợi, quyết đoán đứng dậy chạy về phía ngược lại nơi xảy ra chấn động.

Trong rừng rậm không có đường đi, khắp nơi đều là cành khô lá rụng tứ tung cả lên, Chu Dương mặc quần áo thú bông đi lại một chút cũng không tiện, nhưng lại không dám cởi ra. Nhớ lại vừa rồi, con bọ ngựa khổng lồ kia thiếu chút nữa đã bò lên người cậu, Chu Dương liền có chút buồn nôn, luống cuống tay chân đội mũ lên, nếu như có con côn trùng nào rơi vào trong cổ thì cậu có thể sẽ chết ngay tại chỗ mất.

Đến lúc không còn cảm nhận được chấn động từ mặt đất nữa, Chu Dương mới dừng lại, có phần mệt mỏi dựa vào một thân cây, nặng nề thở dốc: "Mệt... Mệt chết tôi rồi."

Đợi cho hơi thở ổn định trở lại, lại nhặt một cây gậy gỗ trên mặt đất, Chu Dương liền bắt đầu tiếp tục leo lên trên núi, cậu dự định leo lên đỉnh núi để quan sát khu rừng này.

Đương nhiên không phải vì ngắm phong cảnh rồi, mà bởi vì khu rừng này quá mức rậm rạp, điện thoại di động của cậu cũng bởi vì quần áo thú bông không có túi mà để ở ký túc xá, cậu cũng không thể lang thang trong rừng như một con ruồi mất đầu được, phải biết rằng, có thể có mèo lớn và bọ ngựa khổng lồ lỡ như tiếp theo gặp phải rắn khổng lồ hay chó sói thì phải làm sao, đợi đến khi trời tối sợ là sẽ chỉ càng nguy hiểm hơn mà thôi.

Leo đến đỉnh núi ít nhất có thể thu được hai thông tin: diện tích của khu rừng này và liệu có dấu vết hoạt động của con người ở nơi này hay không, chẳng hạn như tháp canh, lối thoát hiểm,...

Đường núi khó đi, nhưng cũng không quá cao, thế nhưng Chu Dương cũng phải tốn rất nhiều sức lực mới lên đến đỉnh, cậu đứng lên một tảng đá lớn trên đỉnh núi, đảo mắt nhìn một vòng - rừng rậm xanh tốt, đồi núi trập trùng còn có hai cái mặt trời trên đỉnh đầu, có lẽ không thể gọi nó là mặt trời được, tóm lại dù sao nơi này tuyệt đối không phải là Trái Đất.

Từ chỗ này nhìn xuống, không có phát hiện bất kỳ thứ gì tương tự như tháp điện, tháp canh, lối thoát hiểm,... Cậu sẽ không phải xuyên đến thế giới nguyên thủy chứ?

Lo lắng mình bỏ sót thứ gì, Chu Dương lại nhìn kỹ một lần, thế mà quả thật để cậu phát hiện được một thứ, hình như có vật gì đó đang phản quang sau ngọn núi cách đây không xa? Cậu dụi mắt, nhìn lại lần nữa, chắc chắn rằng thật sự có một vật thể phản quang.

Lúc này không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể đi theo hướng đó trước, Chu Dương quan sát kỹ con đường dẫn đến vật thể phản quang kia, đầu tiên trên đường có một cái cây đặc biệt cao lớn, thuộc loại một cây thành rừng, tiếp tục đi về phía trước có một hồ nước nhỏ, nhớ kỹ hai cái "biển chỉ đường" thiên nhiên này, cậu liền xuống núi.

Đường xuống núi cũng không kém phần khó khăn, cây gậy gỗ dùng để leo núi ban đầu đảm nhiệm chức năng dò đường, Chu Dương cẩn thận từng bước một, nhưng vẫn bị ngã đến hai lần, còn suýt chút nữa thì lạc đường, may mà đại thụ kia đủ nổi bật nên cậu mới thuận lợi đến được mốc đầu tiên.

Chu Dương ngồi dưới tàng cây nghỉ ngơi, thuận tiện phủi mấy cái lá khô dính trên quần áo xuống, cậu cũng không ngồi lại bao lâu liền tiếp tục lên đường, trong khu rừng rậm che trời này hoàn toàn không có khái niệm thời gian, càng đừng nói đến việc có thể tính toán được thời gian đến khi trời tối, vẫn là đến nơi càng sớm càng tốt.

Quá trình đến hồ nước rất không suôn sẻ, đầu tiên vì tránh cây hoa ăn thịt người khổng lồ mà Chu Dương phải đi đường vòng, sau đó cậu phát hiện mình có chút không xác định được phương hướng, thử thăm dò đi về phía trước một lúc, kết quả lại gặp phải một con mãng xà còn to hơn eo của cậu đang cuộn mình trên tàng cây, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, cậu chỉ có thể thay đổi phương hướng lần nữa... Lăn qua lộn lại hồi lâu, cuối cùng cậu vẫn là nhờ đi theo một bầy hươu sao mới đến được bờ hồ.

Bên hồ tập trung rất nhiều động vật ăn cỏ, có vẻ như rất hiền lành, nhưng Chu Dương biết động vật đều có ý thức lãnh thổ rất mạnh, nên quyết định đi đường vòng cho an toàn, vì vậy khi cậu đến được sườn núi thì trời đã sắp tối rồi.

Cái vật phản quang kia đúng là không làm cho người khác thất vọng, đó là một tòa nhà kính hình chữ T, bao trùm phía trên vùng rừng rậm, bên trong chứa đủ loại phi cơ có hình dạng khác nhau.

Chu Dương cực kỳ vui vẻ, nở nụ cười đầu tiên kể từ khi xuyên đến nơi này, bôn ba lâu như vậy cuối cùng cũng tìm được dấu vết hoạt động của con người, cho dù đây không phải là Trái Đất thì ít nhất người ngoài hành tinh cũng là con người, còn tốt hơn là chơi đùa với mấy con bọ ngựa, rắn rết khổng lồ trong rừng kia.

Cậu lau mồ hôi trên trán, chấn chỉnh lại tinh thần rồi tiếp tục lên đường.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp