Thượng Dương cùng cảnh sát hình sự trao đổi thêm một lúc nữa cuối cùng đã hiểu vì sao Cổ Phi lại sốt ruột như thế.
Họ đã kiểm tra các mối quan hệ xã hội của Lê Diễm Hồng, và kẻ tình nghi duy nhất có động cơ phạm tội cũng chỉ phát hiện có một người này mà thôi.
Mà nghi phạm Trâu Văn Nguyên có nhiều đặc điểm phù hợp với điều kiện gây án nhưng không có bằng chứng trực tiếp, bản thân Trâu Văn Nguyên không phối hợp điều tra, đã gần một ngày kể từ khi vào đây ông ta ngoài đưa ra yêu cầu muốn gặp con trai của Kim Học Vũ ra thì hầu như không nói chuyện với Cổ Phi hoặc là những cảnh sát phá án khác.
Đây vẫn là vụ án đầu tiên sau khi Cổ Phi tiến vào Cục điều tra hình sự tỉnh chịu trách nhiệm chính. Vụ án thu hút sự chú ý của khắp nơi giao cho anh ta, là cấp trên cho anh ta cơ hội, làm tốt đương nhiên là anh ta có hy vọng thăng chức, nhưng nếu làm không tốt coi như anh ta xong rồi.
– Cố vấn, – Cảnh sát hình sự chỉ vào chiếc tai nghe liên lạc nội bộ treo bên tai, muốn chuyển lời của Cố Phi cho Thượng Dương, nói, – Chỉ đạo Cổ nói đội trưởng Kim đang thẩm vấn nghi phạm, nếu anh muốn bàng thính thì để tôi dẫn anh qua đó.
Ở Cục điều tra hình sự Cổ Phi giữ chức vụ chỉ đạo viên.
Các đơn vị địa phương đều có quy tắc riêng, Thượng Dương vốn tưởng rằng tuân theo sự sắp xếp của Cổ Phi là không thể đi bàng thính, nhiều nhất xem ghi chép mà thôi, bây giờ vừa nghe nói có thể đi, lập tức nói:
– Đương nhiên muốn đi rồi, làm phiền anh.
Đi đến phòng giám sát bên cạnh phòng thẩm vấn, Cổ Phi áp tai nghe vào tai lắng nghe diễn biến trong phòng thẩm vấn, vẫy tay với Thượng Dương ý bảo anh ngồi xuống, lại chỉ vào một cặp tai nghe khác bên cạnh, bảo anh cứ tự nhiên.
Một nữ cảnh sát tóc ngắn bên cạnh hình như phụ trách thiết bị, cô ấy mỉm cười chào hỏi Thượng Dương, tự giới thiệu:
– Chào anh, tôi tên là Chu Ngọc, anh cứ gọi tôi là Tiểu Chu là được.
Thượng Dương nói:
– Cảnh sát Tiểu Chu, chào chị.
Có vẻ như Cổ Phi đã giới thiệu anh với các thành viên phá án, trong vụ án này đã mời vị “cố vấn đặc biệt” là anh đến.
Ở phía bên kia tấm kính một chiều, Kim Húc đang nói chuyện với nghi phạm Trâu Văn Nguyên, bên cạnh hắn là một nam cảnh sát phụ trách ghi chép. Thượng Dương cầm lấy một bộ tai nghe khác đeo lên, Chu Ngọc rất tinh ý mở ghi âm cho anh.
Trâu Văn Nguyên là một người đàn ông trung niên với khuôn mặt trắng trẻo, theo tư liệu thì ông ta chỉ khoảng 50 tuổi nhưng tóc đã bạc gần hết, ông ta ngồi ngay ngắn trên ghế, mười ngón giao nhau đặt trước mặt, vẻ mặt thờ ơ, thoạt nhìn cũng không hề coi trọng việc bị cảnh sát thẩm vấn.
– Trong suốt 5 năm ở tù, thú thật là chú không sợ nhất là bị công an hỏi, ngược lại chú rất thích bị hỏi, bị hỏi chuyện thì không cần phải đi làm việc. Một ngày phải ngồi ở máy may mấy giờ liền, bật lửa cũng không biết lắp ráp bao nhiêu cái, bị quản giáo gọi đi hỏi chuyện thực ra đó là lúc được nghỉ ngơi. – Trâu Văn Nguyên bình thản nói, như là kể câu chuyện cũ.
– Nghe nói biểu hiện của chú ở trong tù cũng không mấy tích cực. – Kim Húc nói, – Phạm tội kinh tế, xử năm năm, ngồi tù đúng 5 năm, không hề được giảm hình phạt một ngày, cũng rất hiếm thấy.
Trâu Văn Nguyên cười nhạt, cũng không phản bác lại điều này, nói:
– Vừa rồi cháu nói cháu tham gia vào vụ án này? Chú nghe mà chưa hiểu mấy.
Kim Húc:
– Cố vấn đặc biệt.
Thượng Dương bên này: -…
Đội trưởng Kim tham gia vào vụ án này không tên không đuổi, nhưng mà lại rất thông minh, mượn tên tuổi người nhà để mình dùng trước.
– Có quyền hạn không? – Trâu Văn Nguyên cả người đổ về phía trước, hỏi, – Có thể giúp chú lật lại bản án được không?
Kim Húc nói:
– Chú còn chưa bị định án, làm sao mà lật? Nếu như vụ án này không liên quan gì đến chú, tôi đảm bảo chú có thể hiên ngang mà đi ra khỏi nơi này, ai bắt chú vào tôi sẽ bắt kẻ đó giáp mặt xin lỗi chú.
Đương sự Cổ Phi ở bên ngoài không kìm nổi chửi rủa:
– Đội trưởng Kim vừa thủ đoạn lòng lại độc nữa, còn chưa bắt đầu chính thức phá án mà đã chửi đổng tôi rồi, câu vừa rồi rõ ràng là nói cho tôi nghe đây mà.
– Chờ phá vụ án này xong chỉ đạo Cổ có thể thăng chức. – Thượng Dương bất mãn anh ta châm chọc người nhà mình, nói kháy lại ngay, – Người muốn thăng chức mà lòng dạ còn hẹp hòi như vậy.
Chu Ngọc chỉ cười cười, cũng không chen vào.
Không nghĩ tới rằng việc châm chọc công kích người nhà trực tiếp còn ở bên trong phòng thẩm vấn nữa.
– Tỉnh ta không có nhiều công an giỏi. – Trâu Văn Nguyên nói, – Vị chỉ đạo viên bắt chú vào đây chỉ cần phá vụ án này là có thể thăng chức. Lê Diễm Hồng là ai, bao nhiêu lãnh đạo trước mặt đại hồng nhân đều nịnh nọt cô ta, còn không phải gà chó lên trời.
Câu này vừa thốt ra, phòng thẩm vấn cùng phòng nghe lén đều yên tĩnh.
Câu nói vừa rồi của Thượng Dương phần lớn một nửa là trêu đùa và một nửa là trào phúng, anh đến từ đơn vị cấp trên, cấp bậc cũng cao hơn Cổ Phi, hơn nữa là Cổ Phi trêu đùa Kim Húc trước, cho nên những lời anh nói kia cũng không phải quá đáng.
Xấu hổ ở chỗ là nó tình cờ bày tỏ một ý nghĩa tương tự với nghi phạm, mà lời nói của nghi phạm chính là thật lòng. Thế nhưng sự lúng túng này với Thượng Dượng cũng còn đỡ, dẫu sao thì mọi người đều là người quen, Cổ Phi không đến mức thật sự coi trong lời nói của anh ẩn giấu dao kiếm.
Khiến cho mọi người đột nhiên rơi vào yên lặng là vì câu nói của nghi phạm mang một tầng ý tứ sâu hơn.
Vì sao Trâu Văn Nguyên từ chối chấp nhận thẩm vấn của của những cảnh sát khác?
Ông ta có thành kiến rất lớn với cảnh sát, cho rằng tất cả những cảnh sát mà mình nhìn thấy đều rất có thể bởi vì đương sự là Lê Diễm Hồng, muốn phá án nhanh chóng hơn nên mới quy kết cái danh hung thủ lên đầu ông ta.
Mà đối với nhận thức này của ông ta, ngoại trừ những giả định không chính xác về kết quả thì quá trình suy đoán lại đều là sự thật. Buổi trưa lúc Thượng Dương gặp Cố Phi ở quán trà cũng đã ngầm chỉ ra điểm này, vụ án nhất định phải phá, nó vừa có liên quan mà cũng không liên quan đến thân phận nạn nhân.
Các đơn vị địa phương có sự khó xử của các đơn vị địa phương, nói riêng vài câu cũng không sao, cho dù lúc này Thượng Dương không ngồi bàng thính ở nơi này thì đây cũng chỉ là lời phàn nàn bình thường của nghi phạm bình thường trong bản ghi chép thông thường. Nhưng mà Cổ Phi mời Thượng Dương làm “cố vấn đặc biệt”, chức trách của vị cố vấn này là làm sáng tỏ tất cả các loại hoạt động sai trái ở cấp cơ sở, các hoạt động không lành mạnh được viết vào báo cáo điều tra nghiên cứu và được giao cho Bộ công an, nói thông tục một chút thì đó chính là mách lẻo.
Cũng may Cổ Phi có da mặt dày cộng thêm tính tình phóng khoáng, vẫn còn trêu đùa được:
– Chủ nhiệm Thượng à, giờ tôi chỉ muốn đuổi anh đi thôi.
Thượng Dương còn có thể nói gì đây, chỉ có thể im lặng.
Trong phòng thẩm vấn Trâu Văn Nguyên nói:
– Nhóm cảnh sát bắt chú nói rằng nhà chú có súng hơi. Chú thích đi săn chim chóc thì cho rằng chú là hung thủ, không phải nhóm cảnh sát này chỉ thích loại logic lừa đảo này sao? Lẽ nào chú không thể có sở thích cá nhân được à?
Sở hữu súng hơi là phạm pháp nói gì đến sở thích? Thượng Dương âm thầm phản bác lại ông ta.
Nhưng mà Kim Húc lại không nói về điều này, mà nói:
– Trước khi vào tù chú rất thích đi săn bắn chim ạ?
– Rất thích. – Trâu Văn Nguyên nói, – Khi đó còn có xe, vào trong núi rất tiện, chú thường hẹn với bạn cùng đi…Bây giờ thì chẳng có bạn bè gì nữa.
Kim Húc có vẻ như rất tò mò, hỏi:
– Tôi nghe nói trong núi ở thành phố Tê Phượng chú có rất nhiều chim chóc, đi một lần là săn được khá nhiều có đúng không? Săn về xong thì bán cho các hàng quán hay là để mình ăn?
Trâu Văn Nguyên nói:
– Bạn nhiều, săn bắn xong thì nướng ngay tại chỗ ăn luôn, mình ăn không hết bán được thì bán.
Vẻ mặt ông ta thay đổi, có lẽ là nhớ thời quang cảnh năm đó khi mình vẫn còn là doanh nhân thành đạt, những người vây quanh mình cũng nhiều, đối lập với sự cô quạnh hiện tại, đúng là hai thế giới.
– Bây giờ đã khác xưa rồi, ăn thịt thú rừng bây giờ không an toàn. Vài năm trước, săn chim và bán thú rừng khá lãi, nhưng bây giờ không có cửa hàng thú rừng nào, bán cũng không dễ. – Kim Húc chuyển chủ đề, nói, – Chú tốn tiền mua súng hơi và đạn chì, cái này cũng không kiếm được tiền, thế chả phải tiền mất không ạ?
Trâu Văn Nguyên thoáng ngồi thẳng lên, ánh mắt nhìn thẳng vào Kim Húc, nói:
– Không muốn kiếm tiền, chỉ là chơi cho vui thôi, đã nói là sở thích rồi, thích chơi súng, mà chú cũng không bắn các loài chim phải bảo vệ, chỉ bắn chim sẻ thôi.
Kim Húc gật đầu, nói:
– Khi cảnh sát lần đầu tiên tìm thấy có hỏi chú ở đâu, chú nói mình ngủ ở trong ký túc, chú nhớ chính xác chứ?
Trâu Văn Nguyên nói:
– Nhớ rõ, chú đang ngủ ở ký túc. Tối hôm trước chú có uống một chút, đi ngủ rất sớm, giữa trưa ngày hôm sau mới dậy, ra chợ mua rau mua dưa muối, về đến nhà thì bị cảnh sát bắt.
Ở bên ngoài Thượng Dương hỏi Cổ Phi:
– Ông ta làm công việc gì? Trong ký túc chỉ có một mình ông ta ở thôi à?
Cổ Phi nói:
– Làm bảo vệ trong một tòa nhà dang dở của tỉnh lị, một mình sống trong tòa nhà đó, ông ta đi làm lúc mấy giờ cũng không ai để ý, mỗi ngày đều rất tự do. Trong tòa nhà đang xây dở đó không có camera, cũng không có người khác, không có ai làm chứng cho việc lúc vụ án xảy ra ông ta có ở đó hay không.
– Ông ta là người tỉnh lị? Không phải thành phố Tê Phượng à? – Thượng Dương nói.
– Là người thành phố Tê Phượng, sau khi ra tù tuổi đã lớn, còn có tiền án, hầu như mọi người ở Tê Phượng đều biết ông ta là chồng trước của Lê Diễm Hồng, ở đó ông ta cũng không dễ tìm được việc làm, người già trong nhà cũng không còn ai nữa, vì thế tự mình đến tỉnh lị làm việc. – Cổ Phi nói.
Khi nói chuyện, Kim Húc đã kết thúc cuộc thẩm vấn với Trâu Văn Nguyên, đi ra.
Hắn nhìn thấy Thượng Dương ở trong phòng nghe lén thì cũng không hề bất ngờ, nói:
– Ngài cố vấn còn phải đích thân tới cơ à?
– Không được à? – Thượng Dương cười nhạo hắn đã mạo nhận tên tuổi của mình, nói, – Hay là vì có cố vấn khác đã thẩm vấn phạm nhân rồi.
Cổ Phi:
– E hèm e hèm.
Nhắc nhở hai người đừng có mà ve vãn yêu đương ở đây, lại hỏi Kim Húc:
– Hỏi xong có phát hiện gì không?
– Có chút. Tôi muốn xem cameras ghi lại vụ tai nạn ô tô. – Kim Húc nói.
Cổ Phi đưa Kim Húc và Thượng Dương cùng đi xem video giám sát hiện trường vụ tai nạn ô tô.
Bởi vì phát sinh ở trên tỉnh lộ nên độ phân giải của video tương đối cao, chỉ thấy thấy chiếc xe mà vợ chồng người bị hại đang điều khiển chạy với tốc độ cao thì bất ngờ ngoặt gấp, tông vào lan can và bị lật 180 độ, cuối cùng là đập mạnh vào bên đường, từ trong video có thể nhìn ra cú va chạm rất lớn, đến mức vỏ xe rung lắc và vỡ nát, ở mặt thị giác quả thực giống như một tờ giấy mỏng manh yếu ớt.
Cổ Phi lại bảo Chu Ngọc giảm tốc độ video, tua lại trước vụ tai nạn xe hơi và kéo nó ra từng khung hình.
Trong đoạn video có thể thấy một vật thể lạ hình viên đạn chì bay từ trên cao theo đường chéo và đập vào kính chắn gió, trong tích tắc vụ tai nạn thảm khốc đã xảy ra.
– Ít phút sau khi xảy ra vụ tai nạn, một phương tiện đi ngang qua đã phát hiện ra vụ tai nạn nên gọi điện báo công an, sau khi lực lượng CSGT tới nơi, người điều khiển xe đã tử vong tại chỗ, nguyên nhân chết là xuất huyết não do tai nạn. Người phụ nữ bị thương lúc ấy ngồi ở hàng ghế sau, khi phát hiện ra thì đã hôn mê bất tỉnh, đã được đưa đi bệnh viện cấp cứu ngay, chỉ bị thương nhẹ không có đáng ngại, hiện vẫn đang nằm tại bệnh viện để quan sát. – Nữ cảnh sát Chu Ngọc giải thích.
– Tốc độ của chiếc xe rất nhanh, ban đầu khi tôi xem tin tức mà báo chí đưa có nói là chạy quá tốc độ. – Thượng Dương cảm thấy thương xót về sự cố thảm khốc kia, nói, – Người điều khiển tử vong tại chỗ, thế có thắt dây an toàn không?
Cổ Phi nói:
– Khi bộ phận quản lý giao thông đến hiện trường, người ta thấy rằng người chết đã thắt dây an toàn.
Thượng Dương gật đầu. Kim Húc lại đột nhiên nói:
– Đây là cách nói chuyện của chỉ đạo Cổ đấy, nói nửa câu nuốt nửa câu.
– Hả? – Thượng Dương hiểu ngay, – Tức là khi sự cố xảy ra thì không thắt dây an toàn?
Cổ Phi cũng không để ý sự giễu cợt của Kim Húc, nói:
– Kết quả khám nghiệm tử thi sơ bộ là như thế. Còn vì sao dây an toàn lại được cài thì còn chưa được làm rõ.
Nó có thể do chính người quá cố đã cài vào thời khắc sinh tử, cũng có thể là Lê Diễm Hồng ngồi ở hàng ghế sau cài cho ông ta.
– Lê Diễm Hồng nói thế nào? – Kim Húc hỏi.
– Bà ta nói mình bị va đập vào đầu, không nhớ rõ. – Cổ Phi đáp.
Mọi người nhất thời im lặng suy tư, vụ án này có vẻ như không hề đơn giản giống như ban đầu đã nghĩ.
– Anh vừa mới thẩm vấn xong Trâu Văn Nguyên, thế có phát hiện được gì không? – Thượng Dương vừa bắt đầu làm việc liền vô ý thức thay đổi ngữ khí, nói với Kim Húc, – Anh đừng có học theo chỉ đạo Cố nói nửa câu nuốt nửa câu đấy.
Kim Húc còn đang mải xem ảnh chụp màn hình được chụp trong vài khung hình giám sát đó, thuận miệng đáp:
– Báo cáo lãnh đạo, anh không dám.
Cổ Phi cùng Chu Ngọc đều phì cười.
Kim Húc kịp phản ứng, mặt đỏ bừng xấu hổ.
Thượng Dương cảm giác ngay cả Chu Ngọc cũng nhìn ra quan hệ của anh và Kim Húc, vừa rồi lúc đi lên nghe Kim Húc giới thiệu vài câu, Chu Ngọc tuổi trẻ đã là một cảnh sát hình sự kỳ cựu có thâm niên 4-5 năm rồi. Nhóm cảnh sát hình sự đều bật cười, chỉ có chủ nhiệm Thượng là xụ mặt, trong lòng vừa xấu hổ vừa tức giận, ở trước mặt nhóm cảnh sát hình sự căn bản không có bí mật, chẳng trách Kim Húc đi đến đơn vị nào thì quỹ nằm ở đơn vị đó.
Hết chương 8
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT