Được một người bạn cùng lớp cấp ba chở trên một chiếc ô tô sang trọng đưa tới cổng tiểu khu Thượng Dương ở.

Xe còn chưa dừng hẳn, anh đã nhìn thấy một người đàn ông vóc dáng cao ráo đứng ở ngay cổng tiểu khu, mặc áo khoác lông vũ màu đỏ sậm, hai tay đút túi, cổ áo màu trắng, là đầu của một chú chó con giấu trong áo nhô ra.

Tỉnh Hiên dẫm phanh lại tấp vào lề, tiếp tục đề tài vừa nhắc đến với Thượng Dương:

– Cậu suy nghĩ một chút nhé?

– Không suy nghĩ. – Thượng Dương nói, – Cảm ơn cậu đã tiện đường đưa tôi về.

Anh không chút do dự tháo dây an toàn, mở cửa xuống xe.

Kim Húc đang bế con chó lập tức đi về phía anh, ánh mắt cố ý vô tình mà nhìn vào trong xe.

Tỉnh Hiên ở trong xe cũng đã nhìn thấy người bên ngoài xe, cũng không biết nghĩ thế nào, không đợi Thượng Dương chào tạm biệt mình mà cũng xuống xe, từ đầu xe bên kia đi vòng tới bên này, nói:

– Chào anh, tôi là bạn học của Thượng Dương.

– Chào anh. – Kim Húc liếc nhìn Thượng Dương, nói, – Tôi là anh họ của em ấy.

Thượng Dương ở bên vạch trần luôn:

– Anh không phải, đừng lừa gạt người khác nữa.

Kim Húc: – …

Thượng Dương nói với Tỉnh Hiên:

– Bạn trai tôi, cũng là công an.

Kim Húc lập tức lộ ra một tia bất ngờ, nhưng lại không kìm nén được niềm vui vẻ rất nhỏ trong đó.

– Đoán được rồi. – Tỉnh Hiên cười lên, nói, – Trở về đi, trời lạnh lắm. Rảnh sẽ tìm cậu chơi.

Câu cuối cùng là nói với Thượng Dương, trong giọng nói có cảm giác thân thiết như có như không.

Anh ta lại gật đầu với Kim Húc:

– Con chó đáng yêu quá.

Elizabeth nghe hình như đang nói đến mình liền nghiêng đầu chó của mình, là bán manh vô thức, nhưng lúc này nó bị vùi ở trong ngực Kim Húc, đầu hơi nghiêng, thoạt nhìn rất giống Kim Húc đã phát một biểu tượng cảm xúc đầu chó.

Bạn học cũ lên xe chạy lấy người.

– Người này không có ý tốt. – Kim Húc quay sang nói với Thượng Dương, bất mãn, – Thế này mà nói giống anh bảy tám phần á? Là ý nói thấp hơn anh bảy tám cm đúng không?

Thượng Dương cười lên:

– Anh nói không giống thì không giống. Vừa rồi anh ta nói câu “rảnh tìm cậu chơi”, loại giọng điệu với biểu cảm kia em đánh đố trước kia anh cũng như vậy đó.

Lúc trước Kim Húc cho rằng Thượng Dương không thích người hướng nội, nên cố tình thiết lập hình tượng “soái ca am hiểu trêu ghẹo” để theo đuổi Thượng Dương, suốt ngày chính là vừa đỏ mặt ngượng ngùng vừa nỗ lực nói câu “trêu ghẹo”. Mà trên thực tế Thượng Dương từ lâu đã phát hiện hắn đang giả vờ, nhưng chính hắn còn không biết, còn tự cảm thấy làm rất tốt, cho rằng mình giả bộ rất giống.

Lúc này Kim Húc tuyệt đối không thừa nhận, nói:

– Không hề, không thể nào, anh rất cao ngạo lạnh lùng nha.

Khi về đến nhà, cảnh sát Kim cao ngạo lạnh lùng lôi con chó ra dắt.

Trong sân ban đêm không có người, Thượng Dương cũng cảm thấy tay mình lạnh lẽo, liền đút tay vào túi Kim Húc, hai người một chó đi vào cổng tiểu khu.

Kim Húc nắm tay anh nhét vào trong túi, cảm thấy rất hài lòng hỏi:

– Tình hình bạn học của em như thế nào?

– Tự anh đoán đi. – Thượng Dương xéo hắn nói. – Không phải anh thông minh nhất hay sao?

Kim Húc trong lòng hiểu rõ, nói:

– Cậu ta thổ lộ với em, em nói em đã có bạn trai, có phải không.

– Đã đoán được rồi còn hỏi? – Thượng Dương cố ý nói, – Ờ em biết rồi, anh chính là muốn ra xem soái ca, thấy rồi đúng không, người ta có soái không?

Về vấn đề này Kim Húc vẫn còn có chút cách nhìn khách quan, nói:

– Hình thức cũng được. Không soái chắc cũng không dám theo đuổi em rồi.

– Hình thức cậu ta đúng là cũng được lắm. – Thượng Dương cũng rất khách quan.

Hồi học cấp ba anh thấy giá trị nhan sắc của mình và Tỉnh Hiên sàn sàn như nhau khó phân biệt, tình huống trong một ban cùng đồng thời tồn tại hai ban thảo, dùng ngôn ngữ khoa trương để nói, thì mình là ban thảo, dù đúng là thật như thế, nhưng cũng có chút hôi hám không biết xấu hổ.

– Thảo cùng thảo lại không giống nhau. – Thượng Dương cuối cùng khiêm tốn nói, – Người ta là thảo của ban thảo, em là thảo của thảo căn.

– Nếu em là rễ cỏ, thì anh là gì? – Kim Húc không thể tưởng tượng nói.

– Đây là …so sánh thực tế mà ra. – Thượng Dương nói với Kim Húc về gia cảnh của Tỉnh Hiên.

Kim Húc muốn nói gì đó, nhưng lời nói nghĩ ra không phải lời hay còn dễ bắn phá đến Thượng Dương, cuối cùng đơn giản là thôi, không nói ra nữa.

Hai người về đến nhà, Thượng Dương cởi áo khoác đi rửa tay, Kim Húc đuổi theo hỏi anh:

– Bạn cấp ba này có phải là yêu thầm em từ hồi đó không?

Thượng Dương:

– Làm sao có thể được?

Kim Húc nói:

– Làm sao mà không thể? Lúc tết ở nhà em xem ảnh, khi đó em đã rất quyến rũ rồi.

– Cút. – Thượng Dương mắng, – Anh dùng hình dung từ kiểu gì đấy.

– Anh nói giá trị nhan sắc của em mà, đầu óc đen tối. – Kim Húc nói.

Thượng Dương cười lên, lau tay qua loa, chạm đôi bàn tay lạnh lẽo ẩm ướt vào mặt Kim Húc. Kim Húc cũng không né, để mặc anh xoa nắn, hai người hôn nhẹ nhau, tách ra, thấy chưa đã thèm lại tiếp tục hôn sâu mãnh liệt.

Lúc muộn một chút, Kim Húc cầm bàn là đi là áo sơ mi mà ngày mai hai người sẽ mặc đi làm.

Thượng Dương lúc chiều ăn chưa no, uống ly sữa bò nóng.

Kim Húc vẫn còn quan tâm ý tứ kia của Tỉnh Hiên, nói:

– Hôm nay cậu ta nhìn thấy em, thấy em trưởng thành vẫn đẹp trai như thế, mới đột nhiên chú ý đến em có phải không?

Thượng Dương nói:

– Cũng không phải, trước đó cậu ta đã tìm hiểu về hiện trạng của em rồi.

– Đã nhìn ra. – Kim Húc nói, – Cậu ta chắc hẳn biết em đang ở với bại trai là anh, vừa rồi nhìn thấy anh, cậu ta đã biết anh là ai. Ánh mắt cậu ta nhìn anh rất giống như đang nói, con chó địa phương từ đâu đến, dựa vào đâu nó lại giành được con chó Malta thuần chủng?

Thượng Dương: – …

– Có thể dựa vào đâu à, – Kim Húc tràn đầy năng lượng nói, – Chỉ dựa vào ông đây cực đẹp trai thôi.

Thượng Dương: – …

Anh giả vờ trách cứ nói:

– Thực ra cũng tại anh, ai kêu anh đi đến đâu thì công khai chỗ đó, chuyện vốn dĩ nên che giấu đã bị anh làm cho người có lòng tìm hiểu đều biết hết rồi.

Kim Húc oan uổng nói:

– Em dẫn anh về nhà bố mẹ ăn tết, có thể che giấu được mới lạ đó.

Ngày mùng một Tết, có rất nhiều người đến nhà bố mẹ Thượng Dương để chúc Tết, ngoài người thân, bạn bè và đàn em, phần lớn đều là cấp dưới cũ của họ. Kim Húc ở đây, bố mẹ Thượng Dương chỉ giới thiệu chức vụ của hắn, không nói rõ quan hệ giữa hắn với nhà mình, người khác cũng không hỏi nhiều, nên hiểu thì tự nhiên cũng có thể hiểu.

Thượng Dương nghĩ nghĩ một chút thì bừng tỉnh hiểu ra, chuyện khiến đêm nay anh buồn bực nhất là làm sao Tỉnh Hiên biết xu hướng tính dục của anh là nam, rất có thể là bởi vì chuyện năm nay Kim Húc ở nhà anh đón tết đã bị người nào đó lan truyền đến tai Tỉnh Hiên rồi.

– Cậu ta không yêu thầm em, cũng không phải để ý đến em. – Thượng Dương nói.

Tỉnh Hiên tìm người hỏi thăm về Thượng Dương, lại chủ động tiếp cận anh, lý do trong đó tất nhiên không bao gồm hệ “thảo” ở đây.

Mấy năm trước, Tỉnh Hiên công khai với người nhà, người nhà của anh ta không còn cách nào khác đành phải chấp nhận. ​Ông nội của anh ta cuối năm ngoái được chẩn đoán mắc bệnh hiểm nghèo, bệnh tình nguy kịch, tiếc nuối duy nhất là chưa được nhìn thấy đứa cháu nội yêu quý Tỉnh Hiên của mình tìm được bạn đời, là người đồng tính luyến ái cũng không thể độc thân mãi được.

Dựa vào hoàn cảnh gia đình, Tỉnh Hiên muốn tìm được một bạn trai có thể làm vừa lòng ông nội mình ở mọi mặt là điều rất không dễ dàng. Ứng cử viên phù hợp nhất là người xuất thân từ gia đình quân đội và cảnh sát thuần túy, làm việc trong hệ thống cơ quan nhà nước, bản thân cha mẹ có cấp bậc, tuổi tác và ngoại hình còn phải phù hợp với Tỉnh Hiên, điều này càng khó tìm hơn.

Cũng may người như họ chỉ cần buồn ngủ là sẽ có người đưa gối đầu cho, vào thời điểm Tỉnh Hiên đang cần tìm một “Thượng Dương” thì tin tức về “Thượng Dương” đã được người ta đẩy đến trước mặt Tỉnh Hiên.

Kim Húc nghe xong buồn cười:

– Không ngờ vẫn là bạn học cấp ba, lũ lụt xông tới miếu Long vương, ban thảo coi trọng ban thảo.

Thượng Dương nói:

– Em không thấy thế. Cậu ta chỉ muốn mượn em cùng cậu ta đi lừa gạt ông nội cậu ta. Đương nhiên em là từ chối ngay tức khắc.

– Anh thấy đó chỉ là kịch bản thôi. – Kim Húc nói, – Lừa gạt em với cậu ta diễn yêu đương trước mặt ông cụ, diễn đi diễn về rồi từ giả thành thật.

Thượng Dương: – …Em còn lâu mới có sức hút như thế.

Kim Húc nói:

– Không quan trọng, với điều kiện của bạn cấp ba kia của em, chả lẽ không thể tìm được một đồng tính nam đồng ý diễn với cậu ta hay sao? Vì sao phải kén cá chọn canh cứ như là tuyển phi? Đều là đồng tính nam còn bày đặt ra vẻ, thật sự coi mình là họ Triệu à.

– Anh đừng nói nhảm. – Thượng Dương nói, – Em không đồng ý, nếu cậu ta thật sự tuyển phi thì cũng kệ cậu ta tự đi mà tuyển đi.

Kim Húc mỗi lần gặp phải người và việc như thế này đều sẽ đưa ra những nhận xét quái đản gai góc, nhưng nếu Thượng Dương không cho nói thì hắn sẽ không nói gì. Thượng Dương cảm giác như vậy cũng tốt, trọng điểm đặt ở sự việc còn tốt hơn so với ghen tuông.

Tuy nhiên anh vẫn lạc quan quá sớm, một lát sau, anh tắm rửa xong chuẩn bị đi ngủ, Kim Húc còn nhớ mãi việc này, anh vừa lên giường, Kim Húc đã đi tới vây quanh anh, bắt đầu gây sự một cách vô lý, nói:

– Anh đẹp trai hay bạn em?

– Em có yêu anh không?

– Nếu anh không đẹp trai em còn yêu anh không?

Thượng Dương ban đầu có trả lời mấy câu, về sau quá mệt lại thấy phiền, thành khẩn kiến nghị, nói:

– Elizabeth yêu anh nhất, nếu không anh ngủ với nó dưới sàn nhà đi, hoặc là câm miệng lại cho em.

Vào thời khắc mấu chốt mới thấy rõ lòng người, bình thường Kim Húc và Elizabeth dính lấy nhau thoạt nhìn người chó tình thâm, thế nhưng khi phải lựa chọn thì mỗi người một hướng. Bởi vì Kim Húc quyết định lựa chọn ngậm miệng.

Sau đó cả đêm hắn mơ giấc mơ máu chó vợ bị đoạt mất. Buổi sáng thức dậy, biểu cảm vừa đau khổ vừa hoảng hốt, ba phần thật sự, bảy phần giả bộ. Thượng Dương đã nhìn thấu, nhưng vẫn không tránh khỏi mềm lòng trước khuôn mặt đẹp trai này, dùng lời ngon ngọt dỗ dành hắn, cuối cùng còn hào phòng tặng một đĩa cơm rang thịt dê thì mới kết thúc trận phong ba này.

Kỳ nghỉ tết âm lịch kết thúc, chủ nhiệm Thượng mang trợ thủ đi làm.

Về sau Tỉnh Hiên có liên hệ với anh mấy lần, vẫn không từ bỏ muốn anh “suy xét một chút”, đều bị Thượng Dương cự tuyệt dứt khoát.

Trên thực tế xuất phát từ nguyên nhân tâm tư cá nhân, Thượng Dương không nói rõ với Kim Húc rằng Tỉnh Hiên không chỉ muốn tìm anh đóng giả yêu đương trước mặt ông cụ, mà là muốn cùng anh “yêu đương” thật.

Tối đó sau khi bữa tiệc kết thúc, trên đường đưa anh về nhà, Tỉnh Hiên thẳng thắn thú nhận với anh về chuyện tìm người điều tra về anh, sau đó cũng nói với anh rằng mình cần tìm một người bạn trai có cùng điều kiện với mình. Bởi vì thông tin cá nhân không liên quan đến quyền riêng tư nên Thượng Dương tuy không vui nhưng cũng không nói thêm gì nữa, trái lại khuyên Tỉnh Hiên thay vì mất công đi làm những chuyện này không bằng dành thời gian chăm sóc người nhà, bầu bạn bên cạnh họ nhiều hơn.

Tỉnh Hiên lại tỏ vẻ:

– Tâm nguyện của ông chính là chuyện đó. Ít nhất thì, dù là không phải để ông an tâm thì cũng là vì bố mẹ tôi vẫn còn khỏe mạnh và những người lớn tuổi khác trong nhà, đến cuối cùng tôi vẫn phải tìm một đối tượng giống như cậu.

Còn nói:

– Cậu yêu đương với tôi sẽ phù hợp nhiều hơn so với bạn trai của cậu. Cậu hẳn là hiểu ý của tôi đúng không. Kiêu ngạo mà nói, để bạn trai cậu lựa chọn, anh ta chắc chắn chỉ muốn yêu đươnghơn mà thôi.

Khi đó Thượng Dương chỉ nghĩ là, người này đã định sẵn có khối băng lớn nhất thế giới. Có một số người chân thành tin rằng tiền bạc và địa vị có thể mua được tất cả, nếu tạm thời không mua được, chính là bởi vì tiền không đủ nhiều, địa vị không đủ cao.

Tỉnh Hiên tìm Thượng Dương mấy lần, Thượng Dương đều phớt lờ anh ta, anh ta dần dần không gọi điện và không nhắn tin tới nữa.

Qua Tết nguyên tiêu, Thượng Dương đang bận rộn chuẩn bị cho một cuộc họp quan trọng trong hệ thống, là công tác mà trợ thủ chưa làm bao giờ. Trợ thủ mỗi ngày đều chăm chỉ học tập, ứng phó kỳ thi tốt nghiệp của lớp bồi dưỡng nâng cao sắp tới. Một tháng nữa, kỳ nghỉ nửa năm của hắn sẽ kết thúc, đã đến lúc hắn phải quay tở về và tiếp tục làm việc cho văn phòng tỉnh.

Trưa hôm nay, hai người ăn cơm ở căng tin, Viên Đinh hấp tấp đi vào, gọi cơm xong nhìn thấy hai người liền bưng khay cơm đến ngồi cùng bàn của hai người.

– Dạo gần đây em bận lắm à? – Thượng Dương nhìn thấy Viên Đinh râu lởm chởm ở cằm, nói, – Sao mà không cạo râu thế?

– Có phải có vụ án gì không? – Kim Húc nói.

– Không ạ. Em đang bận thi thăng cấp, thức đêm học bài, buổi sáng dậy muộn. – Viên Đinh nói.

Thượng Dương cười nhạo cậu ta bình thường không nỗ lực, chỉ biết nước đến chân mới nhảy. Kim Húc hiển nhiên có chút thất vọng, mình không có vụ án để phá, vốn dĩ đang muốn nghe người khác nói về vụ án để giải cơn nghiện.

– Dạo gần đây trong Cục Điều tra hình sự bọn em không có vụ án gì à? – Thượng Dương rất hiểu người yêu, nói, – Em có thể kể một hai vụ án người khác làm cũng được, để đàn anh Kim của em cắn đỡ nghiện đi.

Người khác cắn thuốc cắn CP, đàn anh Kim cắn vụ án.

Viên Đinh trêu đùa hai câu rồi nghiêm túc nói:

– Vụ án thì có, còn là án mạng, là tổ khác phụ trách, em chỉ nghe nói thôi.

– Án mạng xảy ra ở đâu? – Thượng Dương kinh ngạc, – Có thuộc thẩm quyền của Bắc Kinh không? Tại sao anh lại không nghe nói đến nhỉ?

Biểu cảm của hai vị đàn anh nghiêm trang hẳn lên.

Viên Đinh hạ thấp giọng nói:

– Tình huống cụ thể thì em không rõ lắm, nghe nói người chết là nam giới, tuổi không lớn, từ tỉnh nào đó tới Bắc Kinh làm việc, mang theo cả vợ và con, bị phát hiện chết ở nhà cho thuê, vợ với con thì mất tích.

– Vợ của người chết có bị hiềm nghi không? – Thượng Dương hỏi.

– Có ạ. – Viên Đinh nói, – Họ còn tra được một nghi phạm nam …

Cậu càng đè thấp giọng xuống hơn, nói:

– Việc này tạm thời bị giữ kín bởi vì nghi phạm nam này có thân phận đặc biệt, là một…

Đợi cậu nói xong, Thượng Dương lẫn Kim Húc đều biến đổi sắc mặt.

– Là họ Tỉnh có đúng không? – Thượng Dương nói, – Cùng tuổi với anh?

Viên Đinh kinh ngạc:

– Là người mà chủ nhiệm Thượng quen ạ?

Kim Húc giải thích:

– Là hào môn mà chủ nhiệm Thượng của em suýt chút nữa thì gả vào đấy.

Hết chương 56

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play