Ban ngày ban mặt, Thượng Dương bị giả thiết mang tính tiến vào huyền ảo của Kim Húc bất giác thấy lạnh cả sống lưng.
– Nhưng …nhưng…- Anh cảm thấy loại giả thiết này còn có rất nhiều vấn đề, nói, – Người chết có thể bị dọa làm cho bệnh tim tái phát mà chết, thế hung thủ làm thế nào mà lẻn được vào nhà anh ta?
Người chết tâm thuật bất chính, nhưng “dọa ma” cũng là “dọa” một phó giáo sư, chắc chắn là không thể sống ở vùng hoang dã, dù là ở trong nhà không có camera theo dõi, thì chắc chắn tiểu khu và thang máy có lắp camera, nếu như có người khả nghi ban đêm lẻn vào nhà chủ nhà, không lý nào một cái bóng cũng không quay được.
Hôm đó họ ăn cơm với các đồng nghiệp ở bộ phận điều tra hình sự địa phương, đội trưởng còn từng nhắc tới, vụ án này cũng đã khiến cho nhóm cảnh sát hình sự hoài nghi, cũng từng tham gia điều tra, cuối cùng thì lấy được kết luận chết do bệnh tật tự nhiên, nhất định là không tìm được manh mối khả nghi nào.
Kim Húc nói:
– Anh chỉ suy đoán thôi, không có chứng cứ xác thực gì cả.
Tuy là nói thế, nhưng rõ ràng hắn rất tự tin về phương hướng suy đoán của mình, nói:
– Nếu có thể đi hiện trường để xem thì tốt quá.
Thượng Dương nói:
– Không thể đi. Chúng ta chỉ tới làm công tác điều tra nghiên cứu, tìm hiểu về vụ án thì còn nói qua được, nhưng nếu nhúng tay vào thì hơi quá.
Kim Húc cũng đành phải nghe theo:
– Hiểu rồi.
Thượng Dương biết hắn lại rơi vào cơn nghiện phá án rồi, nói:
– Đã qua nhiều năm rồi, dù là có thể đến hiện trường được chắc cũng không tìm thấy được gì đâu.
– Cũng không hẳn. – Kim Húc dừng một chút, có lẽ nghĩ rằng hai người sẽ sớm quay về, không có thẩm quyền xử lý vụ án ở đây nữa nên không nói gì nữa, nói: – Thôi, dù sao nếu có bắt được nghi phạm trong vụ án xác chết trôi này thực sự có liên quan đến vụ án của sáu bảy năm trước, cũng sẽ giải quyết được thôi.
Thượng Dương nghiêng đầu nhìn hắn, nói:
– Nghỉ phép mới một tháng mà anh đã thèm phá án như này rồi, thế mấy tháng sau nữa em xem anh sẽ sống như thế nào.
Kim Húc: – …
– Nếu không anh nghỉ cũng hòm hòm rồi thì quay lại đơn vị Tây Bắc đi, tiếp tục công việc điều tra vụ án đi. – Thượng Dương chân thành đề nghị.
– Không. – Kim Húc phản đối tức thì, nói, – Vụ án có gì hay ho mà nghiện đâu, anh trăm phương ngàn kế mới được nghỉ phép…Em còn không biết à?
Thượng Dương quay mặt đi, nói:
– Không biết.
Kim Húc xấu xa nhìn anh, không đầu không đuôi mà nói câu:
– Ngày mai bụng em chắc còn đau.
Thượng Dương không nhận ra sự đen tối trong đó, còn ngốc nghếch nói:
– Không thể đâu, hôm nay em có dán giữ ấm rồi, không sợ lạnh nữa.
– Hôm nay là trúng gió. – Kim Húc nói, – Ngày mai là anh.
Thượng Dương cứng họng, huyết sắc lập tức lan hết cả lên mặt.
Lúc nói ra Kim Húc không cảm thấy gì cả, nói xong thấy Thượng Dương như vậy, đột nhiên bản thân cũng ngượng ngùng theo.
Hai người ngồi bên đại sảnh của văn phòng thành phố người đến người đi bận rộn, khoanh tay như muốn che giấu sự xấu hổ, tư thế ngồi giống hệt nhau, hình dáng ửng hồng trên mặt cũng không khác nhau nhiều.
Qua một hồi lâu, Thượng Dương lấy ra khí thế của chủ nhiệm hầm hè với trợ thủ:
– Sự chú ý đối với vụ án ở đây cần phải ở mức độ vừa phải thôi, chậm nhất là tối mai chúng ta phải quay lại, thứ Hai vẫn phải đi làm đấy.
Kim Húc ngừng mấy giây, mới “ừ” một tiếng, bệnh nghề nghiệp cảnh sát hình sự đã khắc sâu trong cốt tủy của hắn, tiếp xúc vụ án mà không thể nhúng tay, vốn dĩ hắn chỉ có thể đứng nhìn, nhưng bây giờ hắn lại không thể can thiệp được, thậm chí còn không được xem đại kết cục nữa. Thế nhưng hắn cũng không nói gì cả.
– Em thấy anh rất nghe lời mà nhỉ? – Thượng Dương thản nhiên nói chuyện với hắn, – Làm sao anh lại trở thành cái gai trong đơn vị anh? Dỗi cả chỉ đạo Cổ, dỗi cả lãnh đạo an ninh quốc gia, nghe nói còn dỗi cả lãnh đạo trong bộ nữa.
Kim Húc nói:
– Tính tình không tốt, không hiểu quy củ, về sau sẽ không như thế nữa.
Thượng Dương: -…
– Có phải anh không phục không? – Anh ngạc nhiên nói, – Sao lúc nào cũng tỏ vẻ kỳ lạ với em như thế?
Kim Húc nói:
– Không phải….Anh không muốn nhắc đến đơn vị chúng ta, có thể nói về cái khác được không?
Thượng Dương:
– Vì sao cơ?
– Thì…- Kim Húc buồn bực nói, – Giống như đang nhắc nhở anh, sớm hay muốn cũng phải lăn trở về.
Thượng Dương nghĩ, bằng không thì sao, vốn dĩ là phải quay về đó mà, anh còn muốn cứ mãi nghỉ phép à? Lại chợt nhớ cách đó không lâu hắn có nói với mình việc được sống cùng mình và làm việc cùng mình từ trước đến nay chỉ mơ ước mà thôi. Khi đó Thượng Dương coi đó là lời âu yếm yêu đương, lúc này nhớ tới cảm nhận lại trở nên rất khác rất đặc biệt.
Chưa đợi anh cẩn thận nghĩ cho rõ ràng, Kim Húc nhìn thấy người quen ở hướng cầu thang, nhắc nhở anh:
– Lão Hoàng kìa.
Hoàng Kiến Bình đã thay đồng phục ra, mặc quần áo của chính mình, bước đi vội vã, dường như sắp đi ra ngoài.
Sắp đến giữa trưa, Thượng Dương đoán chắc là ông ta đi đón con gái theo lời dặn của Điền Dung.
– Trưởng phòng Hoàng. – Kim Húc lại chào hỏi đối phương trước, câu nói lại là, – Anh ra ngoài điều tra à?
Bước chân vốn đã vội vã của Hoàng Kiến Bình lập tức chậm lại, ông do dự một lát rồi bước tới trước mặt hai lãnh đạo điều tra nghiên cứu.
Biểu hiện này của ông ta thật sự là bị Kim Húc đoán trúng rồi? Thật sự là muốn một mình lén lút đi điều tra vụ án?
– Làm sao anh lại biết tôi muốn làm gì? – Hoàng Kiến Bình nghi hoặc hỏi Kim Húc.
– Tôi chỉ hỏi bừa thôi. – Kim Húc nói.
Hoàng Kiến Bình: -…
Thượng Dương cau mày, không khách sáo nói:
– Trưởng phòng Hoàng, anh hiện đang công tác tại văn phòng, không cần phải tự thêm rắc rối cho mình, càng đừng làm ảnh hưởng đến đội trưởng Điền.
Hoàng Kiến Bình vẻ buồn bực, nói:
– Tôi làm sao mà ngồi yên được? Bảo tôi làm quân tốt cho Điền Dung cũng được cả, chỉ cần cho tôi tham gia vào vụ án ày, nhưng em ấy nhất quyết không cho tôi đi.
– Nếu tôi là đội trưởng Điền cũng sẽ không cho anh tham gia. – Kim Húc lại “thuận miệng nói bừa”, nói, – Mà sao anh lại không cho chúng tôi biết thì ra giữa anh và Khâu Lị còn có quan hệ tình cảm.
Thượng Dương phối hợp mà “chậc chậc”, biểu cảm “không ngờ lão Hoàng lại là loại người này”.
Hoàng Kiến Bình còn oan hơn cả Đậu Nga:
– Gì mà có quan hệ tình cảm? Có cái rắm ấy!
Có lẽ không thể diễn đạt rõ ràng bằng tiếng phổ thông nên ông đã thay đổi phương ngữ, tóm lại là biểu đạt giữa mình và Khâu Lị không hề có quan hệ gì cả.
– Vậy sao anh không đi giải thích rõ ràng với đội trưởng Điền? – Thượng Dương nói.
– Tôi đã giải thích nhiều lần nhưng không thể giải thích rõ ràng, cô ấy không tin tôi chút nào. Điền Dung đã không tin tưởng, có một số điều tôi lại không thể nói rõ… – Hoàng Kiến Bình chợt dừng lại, đổi sang dáng vẻ không muốn nói cụ thể tỉ mỉ, nghiêm túc nói, – Lẽ nào tôi không hiểu quy định hay sao? Tôi sẽ không rắc rối cho vợ tôi, tôi chỉ muốn đến bên hồ hỏi thăm quần chúng quanh đó xem có giúp được gì không thôi.
Kim Húc và Thượng Dương đều chăm chú quan sát những biểu cảm tinh tế trên khuôn mặt, lắng nghe cẩn thận những biểu đạt và câu nói của ông. Hoàng Kiến Bình tính tình nóng nảy, nhưng ông là một cảnh sát hình sự với hơn 20 năm kinh nghiệm làm việc, rất nhanh đã ý thức được mình đang bị quan sát, ông lập tức rút khỏi những cảm xúc tự nhiên ban đầu bị hiểu lầm, trở nên thả lỏng và có chừng mực, nhưng thả lỏng và đúng mực này đều là cố tình.
Cuối cùng, Thượng Dương nói:
– Anh đừng đi nữa, đây không phải là công việc của anh. Anh đi đón con gái đi, đừng để con bé phải một mình về nhà, không an toàn.
Hoàng Kiến Bình gật, ông đã nghe ra được Thượng Dương biết con gái mình bị khiếm thính, nhưng đối với vấn đề này ông ta cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nói:
– Vậy tôi đi trước.
Ông bước ra ngoài, Thượng Dương và Kim Húc nhìn ông đến khu để xe lấy xe ra và lái xe ra khỏi khu văn phòng thành phố.
– Chúng ta làm gì đây? – Thượng Dương đề nghị, – Đi theo anh ta nhỉ? Em cứ cảm thấy anh ta sẽ không đơn giản chỉ muốn đến hồ để hỏi thăm quần chúng đâu.
Kim Húc gật đầu tán thành, nói:
– Nhưng mà cũng không cần phải đi theo, anh ta đã nhìn ra chúng ta đang nghi ngờ mình, ra ngoài rồi anh ta sẽ đi đón con gái, sẽ không đi chỗ mà mình muốn đi đâu.
Thượng Dương nói:
– Lão Hoàng này rốt cuộc có bí mật gì nhỉ? Em thật sự không hiểu anh ta.
Kim Húc nói:
– Anh không biết, nhưng mà ông ta chắc chắn không phải hung thủ của xác chết trôi đâu.
Nếu Hoàng Kiến Bình vì muốn trả thù cho Khâu Lị, đối tượng trả thù của ông ta nhiều khả năng phải là “nam P9” giả danh Khâu Lị và gửi tin nhắn quấy rối tì.nh dục cho nam cấp dưới, chứ không phải là nam cấp dưới cũng là người bị hại kia.
Giả sử cái chết của nam cấp dưới có liên quan đến vụ tự tử của Khâu Lị, thì nghi phạm gây án nhất định là người không nắm rõ tình hình thực tế. Người này sẽ không phải là Hoàng Kiến Bình bản thân là thành viên trong đội ngũ công an.
– Sự việc Khâu Lị chắc hẳn là không có liên can gì đến anh ta, nhưng mà anh có khuynh hướng khác. – Kim Húc nói, – Sáu bảy năm trước, khi anh ta điều tra và giải quyết vụ án Khâu Linh chị gái của Khâu Lị chắc chắn đã che giấu cái gì đó.ư
Thượng Dương bị dẫn vào logic này, nói:
– Thời điểm anh ta tiếp nhận vụ án Khâu Linh tự sát, Khâu Linh cũng đã chết, vậy cái mà anh ta che giấu còn dẫn tới tâm bệnh của ông ta, rất có thể là có liên quan đến cái chết của phó giáo sư kia.
Anh lại nghĩ nghĩ, giật mình nói:
– Nếu vị phó giáo sư kia thật sự bị người ta giả ma dọa chết, lẽ nào Hoàng Kiến Binh sẽ là con ma kia?
Kim Húc không ngắt lời, yên lặng nghe anh nói tiếp.
Thượng Dương nói tiếp:
– Người bình thường muốn nửa đêm lẻn vào nhà người khác mà không kinh động đến gia đình và tài sản của người ta, thành công trốn tránh camera giám sát, không để lại dấu vết là điều khá khó khăn, nhưng với một cảnh sát hình sự già dặn và kinh nghiệm thì hoàn toàn có thể làm được…Trời ạ, sẽ không phải là anh ta thật đấy chứ.
Kim Húc nở nụ cười.
- …. – Thượng Dương bất mãn, – Anh cười cái gì? Em nói không đúng chỗ nào thì anh chỉ ra đi.
Kim Húc chế nhạo:
– Còn nói anh, chứng nghiện phá án của em cũng không ít đâu.
Thượng Dương cũng không che giấu sự hứng thú của mình đối với điều tra phá án, nói:
– Chẳng phải là học từ chỗ anh à? Em làm việc ở hệ thống công an nhiều năm, những vụ án em thực sự tham gia điều tra đều là cùng với anh cả.
Kim Húc vui vẻ:
– Thế này cũng được coi là lấy gà…
Thượng Dương quát khẽ:
– Anh câm miệng.
Kim Húc không dám nói nữa.
– Có nghiện cũng không được. – Thượng Dương cảm thấy như này không được, nói, – Đây dẫu sao cũng không phải công việc của chúng ta. Chúng ta nhanh chóng đi về đi thôi.
Kim Húc đề nghị:
– Chúng ta đi gặp cảnh sát Tiểu Trần tạm biệt nhỉ?
Thượng Dương nhìn thấu mục đích của hắn:
– Anh chỉ muốn đến đội điều tra xem người ta có tiến triển gì không thôi.
Kim Húc hỏi ngược lại:
– Em không muốn à?
Thượng Dương rất muốn kiên quyết phủ định nhưng cuối cùng vẫn hậm hực nói lời thật lòng:
– Muốn.
Trong đội điều tra, cảnh sát Tiểu Trần đang chuẩn bị mì gói cho bữa trưa, người của đội đều đã ra ngoài, chỉ có một mình anh ta ở lại trực, đi đâu cũng không dám đi.
– Có…có tiến triển ạ. – Anh ta nhiệt tình cập nhật cho Thượng Dương và Kim Húc tình hình mới nhất của vụ án thi thể trôi nổi.
Người đàn ông tử vong là sinh viên mới ra trường, có bằng thạc sĩ, học ở một trường tốt, hình thức tuấn tú lịch sự, ngay sau khi tốt nghiệp đã nhận được lời mời làm việc từ một nhà máy lớn, chưa làm việc được ba tháng đã bị “sếp nữ” quấy rối.
Nam nhân viên này sau khi bị “Khâu Lị” quấy rối và khiêu khích đã tức giận đăng ảnh chụp màn hình vào diễn đàn công ty, kế đó bộ phận HR của công ty chủ trì hòa giải, anh ta và Khâu Lị đối chất nhau, hai bên phát hiện, thì ra toàn bộ sự việc là kịch bản của người khác.
Tất nhiên, kẻ ác thật sự cũng phải bị xử lý, bên này đơn giản nói đây là mâu thuẫn giữa nam nhân viên và Khâu Lị, bản thân nam nhân viên cũng thấy xấu hổ không tả được, coi như khi ấy đã ngay mặt xin lỗi Khâu Lị.
Tuy nhiên Khâu Lị đưa ra yêu cầu, muốn người chết đăng công khai lời xin lỗi trên diễn đàn công ty, còn phải viết văn bản xin lỗi và dán ở khu vực văn phòng, căng tin của công ty và những nơi dễ thấy khác để loại bỏ những tác động tiêu cực đến danh tiếng của Khâu Lị.
Nam nhân viên đồng ý xin lỗi trong diễn đàn nhưng không đồng ý dán thư xin lỗi ở những nơi khác, anh ta cho rằng trong chuyện này mình cũng là người bị hại. Người đứng sau chính là nhằm vào Khâu Lị, nói đến cùng anh ta cũng là người qua đường vô tội bị kéo xuống nước, nếu như dán thư xin lỗi khắp nơi, có thể tiêu trừ mọi ảnh hưởng đối với Khâu Lị hay không thì còn chưa biết, nhưng anh ta thì trăm phần trăm là không còn đường sống, cũng không thể tiếp tục ở lại công ty được nữa, anh ta không muốn bị mất công việc khó khăn mới kiếm được trong một nhà máy lớn.
Hai bên không đạt được thỏa thuận trong lần đầu tiên, HR sau đó cũng lại cố gắng hòa giải lần nữa, nhưng Khâu Lị và nam nhân viên kia không ai chịu nhượng bộ, thậm chí còn xảy ra nhiều cuộc cãi vã không đáng có.
Một tuần sau, Khâu Lị nhảy lầu, kế đó được cảnh sát xác nhận từ tự sát. Mọi người trong công ty lúc này mới biết được, nữ cường nhân Khâu Lị thoạt nhìn ít nói ít cười trên thực tế lại mắc một căn bệnh tâm thần không thể kích thích về mặt cảm xúc.
Cảnh sát từ bạn gái của nam nhân viên mà được cho biết, sau cái chết của Khâu Lị, nam nhân viên vô cùng áy náy, cho rằng nếu lúc đó mình kiểm tra tài khoản WeChat của “Khâu Lị” và nếu mình nhượng bộ một chút, có lẽ Khâu Lị sẽ không bị đẩy đến bước đường cùng như thế.
Khi cảnh sát đến tận nhà bạn gái thông báo bạn trai của cô ấy đã rơi xuống hồ và tử vong, cô ấy còn tưởng rằng bạn trai vì quá áy náy tội lỗi mà lựa chọn cách tự sát.
Thượng Dương nghe đến đó thở dài:
– Nam nhân viên này….quá đáng tiếc.
– Anh ta cảm thấy áy náy là chuyện bình thường, vốn dĩ anh ta cũng làm không đúng. – Kim Húc nói, – Nhưng mà đi tự sát thì hơi quá rồi. Bạn gái của anh ta nghĩ như thế nào? Nam nhân viên này không giống Khâu Lị, bản thân Khâu Lị có bệnh nên mới đưa ra quyết định tự tử như thế.
Cảnh sát Tiểu Trần nói:
– Còn chưa xong đâu, bởi vì còn xảy ra một sự kiện khác.
Sau khi Khâu Lị tự sát, di thể vẫn để ở nhà tang lễ, một số đồng nghiệp trong công ty đến đặt hoa từ biệt, nam nhân viên đó cũng mang hoa đến, nhưng ngày đó không khéo là đụng phải chồng của Khâu Lị, Đổng Bình.
Tiểu Trần nói:
– Đổng Bình vừa gặp anh ta là phát điên, vứt hoa của anh ta đi, cũng đuổi người đi, ở ngay cửa nhà tang lễ mắng chửi anh ta một trận, nói anh ta là hung thủ bức chết vợ mình. Nếu không nhờ các đồng nghiệp can ngăn thì Đổng Bình còn đánh người nữa. Một người trẻ tuổi vừa tốt nghiệp không lâu, nào đã gặp phải tình cảnh như này, đồng nghiệp công ty họ nói, nam nhân viên này trở về cả đường đều khóc, vốn dĩ cảm thấy áy náy với cái chết của Khâu Lị, bị những lời dọa dẫm của Đổng Bình mà tẩy não, cả người ngây ngây ngốc ngốc, mấy ngày cũng chưa đi làm.
Mà bạn gái anh ta nói, anh ta ở trong nhà nghỉ ngơi mấy ngày cũng không ra khỏi cửa, luôn chùm chăn ngủ, nhưng mà luôn bị gặp ác mộng, nửa đêm bừng tỉnh không ngủ được, nói cảm thấy rất có lỗi với Khâu Lị, không nghĩ rằng chỉ mấy ảnh chụp màn hình có thể bức tử được một người.
Cho nên bạn gái anh ta nghe nói anh ta ngã xuống hồ chết, suy nghĩ đầu tiên cho rằng anh ta tự sát.
– Cái người Đổng Bình này, các anh có điều tra về anh ta không? – Thượng Dương càng nghĩ càng thấy chồng của Khâu Lị rất có hiềm nghi gây án.
Tiểu Trần nói:
– Nghe nói không thấy người đâu, Điền đội hiện đang dẫn người đi tìm. Đổng Bình không có công việc, ở nhà chăm sóc con nhỏ và mẹ của Khâu Lị, nhà họ cũng không có ai, bà với cháu cũng không ở đó.
Nghe vậy Kim Húc cũng nhăn mày, Thượng Dương lo lắng nói:
– Chạy rồi à? Nhưng mà mang theo người già với trẻ nhỏ thì chạy đi đâu được?
Tiểu Trần cũng không trả lời được, nói:
– Còn có một việc… Danh tính của thi thể trôi nổi đã bị giới truyền thông vạch trần.
Thượng Dương tức thì thấy đầu mình to phềnh lên. Nửa ngày qua anh không có xem trên mạng, dư luận đã bùng nổ rồi.
Thi thể trôi trên hồ thực ra có liên quan đến vụ tự sát đang gây sốt trên hot search mấy ngày gần đây, đây chỉ đơn giản là một chiêu trò, nếu sau hai tháng không có chuyện kỳ quái hơn phát sinh thì đây sẽ là tin nóng nhất mạng xã hội của năm… Có nam có nữ, có nhà tư bản có người làm công, có nhà máy lớn, có trường học danh tiếng, nơi xảy ra án mạng là danh lam thắng cảnh nổi tiếng trong và ngoài nước.
Thượng Dương và Kim Húc: -…
– Tôi có một dự cảm không hay. – Thượng Dương cho rằng, kiểu bùng nổ dư luận này sẽ rút dây động rừng, xử lý không tốt rất dễ dẫn đến rắc rối lớn.
– Anh cũng có một dự cảm, bộ sẽ cử giám sát viên tới. – Kim Húc lại nói, – Hay là em lại xin làm cố vấn đi nhỉ?
Thượng Dương cả giận nói:
– Anh cũng chỉ muốn phá án thôi, cũng không nghĩ sức ảnh hưởng lớn như thế, trách nhiệm đó em gánh nổi hay sao?
- Làm sao không được? – Kim Húc nói, – Cấp bậc em có đủ, kinh nghiệm hình sự trinh sát em cũng có, em cũng đã từng làm cố vấn cho các vụ án có sức ảnh hưởng rồi.
Thượng Dương: -…
Cảnh sát Tiểu Trần nghe hiểu và cũng không hiểu, dù sao thì cũng chen lời vào nói:
– Tôi thấy rất được.
Thượng Dương:
– Cậu ăn mỳ của cậu đi.
Khi họ đang nói chuyện, tiếng khóc lớn của một đứa trẻ đột nhiên vang lên từ bên ngoài.
Kim Húc ở ngay gần cửa tiện đi ra ngoài nhìn xem là chuyện gì, kế đó mang vẻ mặt kỳ lạ đi vào nói:
– Nếu anh đoán không sai thì hình như là Đổng Bình đến tự thú.
Thượng Dương nghi hoặc đi ra ngoài xem, một bà lão đang ôm một đứa bé chừng bốn năm tuổi đang gào khóc, đứa bé kia đưa tay hướng về phía một người đàn ông bên cạnh, người đàn ông này khoảng bốn mươi tuổi, vốn dĩ đang chuẩn bị đi theo hai vị cảnh sát vào một căn phòng, vẻ mặt đầy do dự và đau lòng khi thấy đứa trẻ này khóc.
Tổ hợp ba người này phù hợp với những đặc điểm cơ bản của mẹ già, con nhỏ và chồng Đổng Bình của Khâu Lị.
Đội trưởng đội điều tra Điền Dung đã dẫn đội tìm kiếm nghi phạm Đổng Bình khắp nơi, cả đội đều chưa quay lại, thế mà Đổng Bình lại đến đầu thú?
Người đàn ông được cảnh sát đưa vào phòng, còn mẹ già thì đi cùng một cảnh sát khác cùng với đứa con đang khóc trên tay chờ ở chỗ khác.
Tiểu Trần vội chạy đi hỏi thăm, trở về báo cáo:
– Người đàn ông kia chính là Đổng Bình!
Kim Húc hỏi:
– Là đến tự thú à?
Tiểu Trần nói:
– Vẫn chưa biết, còn chờ thẩm vấn xong mới biết được. Cấp bậc của tôi không đủ tư cách đi dự thính.
Thượng Dương thực ra đủ cấp bậc, nhưng anh hiện tại hoàn toàn không có tên tuổi để đi dự thính, đây là công việc mà điều tra nghiên cứu viên không nên nhúng tay vào. Anh sốt ruột đi đi lại lại, muốn biết Đổng Bình đang làm gì, có phải là đi tự thú không? Là Đổng Bình giết nam nhân viên à? Còn sáu bảy năm trước, phó giáo sư kia rốt cuộc có phải là tử vong bình thường hay không?
Kim Húc lại thong thả nói:
– Em đói không? Mình đi ăn cơm trước nhé?
Thượng Dương:
– Không đói, ăn không vào, không có tâm trạng.
Bây giờ anh lại là người nóng lòng muốn biết tình hình vụ án nhất, điều này hoàn toàn không hợp lý. Lại đi đi lại lại mấy vòng, đột nhiên di động của anh rung lên, lấy ra xem, ngờ vực nghe:
– Viên Đinh? Làm gì?
Là học trò tiền nhiệm Viên Đinh hiện đang làm việc tại Cục điều tra hình sự, ở trong điện thoại cười hì hì hỏi:
– Chủ nhiệm Thượng, anh với đàn anh Kim có phải đang ở cùng nhau ở …
– Em quản bọn anh đang ở đâu làm cái gì. – Xét thấy Viên Đinh này chứng kiến quá trình nơi tình yêu bắt đầu của hai vị đàn anh, Thượng Dương không đợi cậu ta nói xong đã đánh đòn phủ đầu quát to, – Chuyện lãnh đạo bớt quản đi.
Viên Đinh chỉ sợ còn chưa kịp nói sẽ bị lãnh đạo cúp điện thoại không thương tiếc, vội đi thẳng vào đề chính:
– Em đang ở trạm tàu cao tốc, chuẩn bị qua gặp hai anh rồi. Em được lệnh cấp trên đi giám sát vụ xác chết trôi kia!
Hết chương 45
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT