Lát nữa còn phải tiếp tục họp cho nên Thượng Dương hẹn với đội trưởng đội điều tra hình sự buổi trưa ăn cơm cùng nhau, đối phương rất vui lòng giới thiệu về diễn biến cụ thể của công tác điều tra tội phạm ở địa phương cho hai người.
Đến giờ ăn trưa, đội trưởng không chỉ đến mời Thượng Dương và Kim Húc đi ăn mà còn dẫn theo một số đồng nghiệp khác của đội điều tra hình sự, cả nhóm trực tiếp ăn trưa tại căng tin văn phòng thành phố.
Bước vào căng tin, không chỉ Kim Húc tiếp tục ghét những người giàu có, mà cả Thượng Dương cũng không khỏi ghen tị với mức độ kinh tế của họ, thế mà còn có cả khu buffet hải sản nữa. Nhưng vì muốn nói chuyện nghiêm túc nên hôm nay hai người tạm thời không thể trải nghiệm sự xa hoa đó, đi theo nhóm cảnh sát điều tra hình sự đến phòng đơn, gọi món ăn riêng, cũng tiện trò chuyện.
Đội trưởng giới thiệu vài người mà anh ta đưa đến với Thượng Dương, hai người trong số họ đến đây để ăn uống và trò chuyện, ba người còn lại một người trong đó là nữ cảnh sát họ Điền, là đội trưởng phụ trách điều tra vụ án Khâu Lị tự sát, hai nam cảnh sát còn lại đều đã từng tham gia vào vụ án điều tra và xử lý người chị gái của Khâu Lị tự sát.
Không ai ngờ rằng vấn đề này lại lên hot search trở thành chủ đề nóng, còn vừa lúc bị điều tra nghiên cứu viên của Bộ cử đi xuống cơ sở đụng phải.
– Chủ nhiệm Thượng muốn tìm hiểu về vụ án tự tử của hai chị em này, các đồng chí hãy giới thiệu tình tiết cụ thể của vụ án một chút.
Đội trưởng cũng hy vọng để đơn vị cấp trên hiểu rõ, tránh bị dư luận trên mạng làm ảnh hưởng, hiểu lầm là công an địa phương làm việc không đúng việc đúng người.
Đội trưởng Điền nói:
– Để tôi nói trước đi. Vụ án Khâu Lị đang được nhóm của chúng tôi điều tra. Hiện tại, chúng tôi có thể loại trừ 100% khả năng giết người và vô tình rơi từ tòa nhà xuống. Chúng tôi có thể xác nhận, người chết Khâu Lị chính là nhảy lầu tự sát.
Nữ đội trưởng điều tra đang nhìn Thượng Dương, chờ Thượng Dương hỏi mình. Chị đã hơn bốn mươi tuổi, ánh mắt sắc bén, giọng điệu bình tĩnh tự tin, khí chất có tính áp bách, làm cho Thượng Dương không tự chủ lại liên tưởng đến phong cách của mẹ mình khi chưa về hưu, nhất thời ngây người.
– Chúng tôi đã xem thông báo của cảnh sát. Chủ nhiệm Thượng còn nói hiệu suất làm việc của các đồng chí rất cao, trưa hôm qua phát sinh vụ án nhảy lầu mà nửa đêm đã phát thông báo rồi. – Kim Húc tiếp lời rất tự nhiên.
Thượng Dương phục hồi tinh thần lại, nói:
– Đội trưởng Điền và các cảnh sát xử lý vụ án đã làm việc rất chăm chỉ.
Ngay sau đó liền tung ra vấn đề:
– Không phải chúng tôi hoài nghi kết luận của các đồng chí, mà là trưởng phòng Hoàng của văn phòng thành phố Hoàng Kiến Bình người giúp chúng tôi sắp xếp công việc. Cái này hẳn các chị hiểu biết hơn chúng tôi, trưởng phòng Hoàng và Khâu Lị quen biết nhau, theo như ông ấy nói, Khâu Lị không thể nào quấy rối đồng nghiệp nam trẻ tuổi kia, ông cho rằng Khâu Lị không phải là người như vậy.
Thời điểm Thượng Dương nhắc tới “Hoàng Kiến Bình”, Kim Húc phát hiện biểu cảm của đội trưởng Điền phát sinh biến hoá rất nhỏ, vài vị cảnh sát hình sự ngồi đó cũng theo bản năng mà nhìn đội trưởng Điền.
– Nếu Khâu Lị chưa bao giờ làm điều đó thì cô ấy đã bị buộc tội sai. – Thượng Dương nói, – Động cơ tự sát của cô ấy là lấy cái chết để làm trong sạch cho mình?
Xét về tuổi tác, kiến thức và kinh nghiệm sống của Khâu Lị, phản ứng bình thường sau khi bị vu oan có vẻ như không nên làm như thế.
Đội trưởng Điền trả lời:
– Người chết đã trường kỳ đi khám bác sĩ tâm lý, động cơ tự sát tương đối phức tạp, không phải vụ việc bị oan ở đơn vị làm việc. Nhưng mà người chết thật sự không hề quấy rối đồng nghiệp nam trẻ tuổi kia.
Một phần những gì được nói trong bài đăng trực tuyến là đúng và một phần đã bị phóng đại.
Một đêm tuần trước, quả thực có một nam cấp dưới mới gia nhập công ty đã đăng vài bức ảnh chụp màn hình trò chuyện WeChat vào trong nhóm công ty, anh ta không chỉ đích danh mà chỉ nói “một người chị nào đó” làm ơn đừng có gửi những tin nhắn lạ cho mình vào đêm khuya nữa. Các đồng nghiệp vào xem thì thấy hình đại diện và nick name của WeChat rõ ràng là của Khâu Lị, có người hoặc là chờ ăn dưa có người hoặc là vì bo bo giữ mình, tóm lại không ai nói gì cả.
Vài phút sau, Khâu Lị đứng ra đối chất với nam cấp dưới, nói rõ mình chưa bao giờ gửi tin nhắn quấy rối này. Nam cấp dưới thuộc sinh viên tốt nghiệp khoá này, là nghé con không sợ cọp châm chọc Khâu Lị dám làm không dám nhận, Khâu Lị thì nói thanh giả tự thanh. Rồi sau đó Khâu Lị ngay lập tức đến phòng nhân sự và yêu cầu điều tra rõ ràng sự việc.
– Kết quả nhanh chóng được tìm ra, tài khoản WeChat gửi tin nhắn quấy rối cho nam cấp dưới là một tài khoản giả mạo cao cấp tài khoản WeChat của Khâu Lị, ảnh đại diện, nick name thậm chí và thậm chí cả vòng kết nối bạn bè đều được sao chép trực tiếp từ Khâu Lị. Trên thực tế, bản thân Khâu Lị chưa bao giờ thêm tài khoản WeChat của nam cấp dưới này. Sự tương tác thực sự giữa hai người chỉ giới hạn ở trong nhóm nội bộ công ty, đây là một phần mềm trò chuyện nhóm khác do công ty của họ phát triển.
Thượng Dương lẫn Kim Húc đều cùng nhíu mày lại.
Một cảnh sát khác bên cạnh cũng không điều tra vụ án, cũng là lần đầu tiên anh ta nghe nói đến tình huống cụ thể, nói:
– Tại sao lại có người nhàm chán như vậy chứ, thật là quá rảnh rỗi sinh nông nỗi làm ra trò đùa này? Giờ còn gây ra chết người nữa.
Kim Húc lại nói:
– Tôi thấy không giống là trò đùa, mà giống như cố tình muốn hại người ta hơn.
Thượng Dương gật đầu tán thành:
– Có điều tra ra được là người nào làm không?
Đội trưởng Điền nói:
– Là một chuyên gia cấp cao khác cùng cấp với Khâu Lị trong công ty, đoàn đội anh ta và đoàn đội Khâu Lị vốn dĩ hợp tác làm chung một dự án, nhưng bởi vì tiến độ của họ quá chậm, Khâu Lị sốt ruột nên đã kéo đoàn đội kỹ thuật khác tới, đá họ đi, cuối cùng dự án này đã thành công lớn.
Mọi người ở đây đều hiểu ngay, có kẻ tiểu nhân ghen ghét quấy phá mới cố tình làm ra chuyện kia.
Vẻ mặt của hai trong số năm người từng tham gia điều tra vụ án của chị gái Khâu Lị càng thay đổi rõ ràng hơn, một người trong số họ nói thẳng:
– Tình huống này cũng giống với chị cô ấy quá.
Một vị khác nói:
– Lão Hoàng từng nói, chị gái Khâu Lị tự sát đã ảnh hưởng rất lớn với Khâu Lị. Cô ấy hiện lại gặp cảnh ngộ giống hệt chị gái mình, càng bế tắc không thể thoát ra được, thậm chí còn chọn phương thức tự sát tương tự là nhảy lầu tự tử.
“Lão Hoàng” mà anh ta nói chắc chắn là Hoàng Kiến Bình năm đó cùng nhau phá án. Kim Húc lại lần nữa để ý, đội trưởng Điền khi nghe đến Hoàng Kiến Bình thì mày hơi nhíu lại.
Thượng Dương nghe được tin tức mấu chốt của một vụ án khác, hỏi:
– Chị của Khâu Lị cũng gặp cảnh ngộ tương tự? Tức là sao?
Hai cảnh sát hình sự tham gia điều tra vụ án kia thở dài lắc đầu, một người nói:
– Nói đến chuyện này thật đáng tiếc… Thật đáng tiếc cho cả hai chị em họ.
Chị gái Khâu Lị tên là Khâu Linh, là chị em sinh đôi, diện mạo giống nhau như đúc, đều rất xinh đẹp, hai chị em còn học rất giỏi, tuy nhiên, hai chị em có tính cách và sở thích khác nhau. Em gái Khâu Lị từ nhỏ đã hướng ngoại ngay thẳng, trong khi chị gái Khâu Linh lại dè dặt và ít nói, nội tâm. Sau khi lớn lên, Khâu Lị ra nước ngoài du học để lấy bằng tiến sĩ khoa học máy tính, trong khi Khâu Linh học lấy bằng tiến sĩ văn học tại một trường danh tiếng trong nước.
Bảy năm trước, Khâu Lị đã sạc lại năng lượng của mình ở Thung lũng Silicon và đặt nền móng cho sự nghiệp tương lai của cô sau khi trở về Trung Quốc. Mà Khâu Linh giảng dạy tại Khoa tiếng Trung của một trường đại học trọng điểm quốc gia ở thành phố này, và cô ấy đã hoàn thành chương trình học đại học và thạc sĩ sau đại học ở đây.
Trước khi vụ việc xảy ra, Khâu Linh 32 tuổi, chuẩn bị rời vị trí sau tiến sĩ khi hết nhiệm kỳ ở trạm lưu động, hơn nữa, cô đã có thành tích giảng dạy tốt trong vài năm, rất có hy vọng mình sẽ được thăng chức phó giáo sư sau khi rời trạm.
Một người trẻ tuổi xuất sắc như vậy… Liên hệ với điểm tương đồng mà hai chị em đã trải qua, Thượng Dương và Kim Húc đều có thể đoán được diễn biến sự việc là như thế nào. Thượng Dương không đành lòng nghe tiếp, Kim Húc lại lộ vẻ buồn bực, biết mình sắp nghe được một vài chuyện sẽ làm người ta phẫn nộ và không thể làm gì được.
– Có người đã vạch trần một chuyện trên diễn đàn của trường, nói Khâu Linh mấy năm trước thời điểm học thạc sĩ trong trường đại học đã quan hệ tình cảm với thầy giáo hướng dẫn của mình, bản thân mối quan hệ giữa giáo viên và học sinh đã rất khác người, thầy giáo hướng dẫn kia còn là người đã có gia đình. – Một cảnh sát hình sự tham gia giải quyết vụ án lúc đó cho biết.
Một vị cảnh sát hình sự khác bổ sung:
– Sau đó chúng tôi khi tìm hiểu sự việc có đi gặp thầy giáo hướng dẫn kia, anh ta nói mình với Khâu Linh chỉ là có tình cảm quý mến nhau một đoạn thời gian, không có hành động vượt rào gì cả, hai người khi đó còn trẻ, bị tình yêu làm cho lu mờ đầu óc nhưng rồi đã nhanh chóng tỉnh táo. Sau khi Khâu Linh tốt nghiệp thạc sĩ, hai người không có liên hệ gì nữa. Khâu Linh trở lại trường cũ để làm việc sau khi hoàn thành bằng tiến sĩ, hai người cũng không hề gặp mặt hay lén lút liên lạc với nhau, cũng chỉ là quan hệ công việc bình thường.
Vị cảnh sát hình sự trước đó nói:
– Nhưng mà những chuyện như này bản thân mình khó mà chứng minh được sự trong sạch của bản thân, tin tức lan truyền khắp trường, hai đương sự không thể làm việc bình thường, vợ của nam giáo viên biết chuyện liền chạy đến trường gây rối, tát Khâu Linh hai cái ngay trước mặt học sinh. Khâu Linh báo cảnh sát, tuy nói làm tiểu tam là không đúng, nhưng mà đánh người càng không đúng…
– Đã không có chuyện kia, ai là tiểu tam ở đây? – Đội trưởng Điền vẫn luôn yên lặng nghe đột nhiên nói chen vào, – Khâu Linh và thầy giáo hướng dẫn kia chưa chắc đã có quan hệ gì, nói là từng có quan hệ mờ ám, cũng chỉ là lời nói một phía của bên nam, bản thân Khâu Linh vẫn luôn kiên quyết nói cô ấy không hề có bất cứ suy nghĩ vượt quá giới hạn giáo viên và học sinh đối với người thầy kia.
Thượng Dương nhìn vị nữ đội trưởng này, trong lòng nghĩ, chị ấy đang bảo vệ danh dự cho người đã khuất Khâu Linh.
Kim Húc nói:
– Đã hiểu, người thầy giáo này nói từng có quan hệ mập mờ, nhưng nữ sinh nói căn bản không hề có chuyện đó, rốt cuộc là hai người từng có quan hệ mập mờ hay không, chỉ có trời biết đất biết.
Hắn dựa vào sự thật khách quan kết luận, hai vị cảnh sát hình sự kia tỏ vẻ tán đồng.
Đội trưởng Điền kiên trì:
– Không có bằng chứng nào chứng minh giữa hai thầy trò có tình cảm, cho nên không nghi ngờ có tội.
Tuy rằng mọi người đều không phản đối, nhưng chỉ có Thượng Dương nghiêm túc phụ hoạ:
– Đúng ạ.
Những người khác ngoài Kim Húc: -…
Kim Húc cảm thấy không cần thiết phải rối rắm đến vấn đề này nữa, trừ khi nam giáo viên kia bị tình nghi phạm tội trong diễn biến tiếp theo của vụ án, nhưng Khâu Linh là tự sát, vụ án này chắc hẳn không có nghi phạm.
– Đi hơi xa rồi, chúng ta hãy quay lại bản thân vụ án, – Hắn không hề giống trợ thủ chút nào mà bắt đầu kiểm soát tình hình, nói, – Khâu Linh bị đánh thì báo cảnh sát, sau đó thì sao?
Cảnh sát hình sự nói:
– Vết thương của Khâu Linh đã được giám định, nhưng kết quả không cấu thành thương tổn, đồn công an tiến hành hoà giải, người vợ của thầy giáo kia xin lỗi Khâu Linh.
Nhưng điều này không thể dập tắt những tin đồn trong khuôn viên trường, công việc của Khâu Linh bị ảnh hưởng rất lớn, bình xét cấp bậc phó giáo sư của cô ấy cũng bị hủy hoại rõ ràng. Cô ấy khi đó đã có bạn trai và đang chuẩn bị bàn việc cưới hỏi, bởi vì chuyện này mà cha mẹ nhà trai rất bất mãn về Khâu Linh, sau đó không lâu, nhà trai cũng đề nghị chia tay với cô ấy.
Quả nhiều đả kích đến cùng một lúc, Khâu Linh sụp đổ, cuối cùng lựa chọn kết thúc sinh mệnh.
Đội trưởng Điền nói:
– Cảm xúc của Khâu Linh không ổn định, em gái Khâu Lị từ nước ngoài gấp rút trở về ở bên chị gái, buổi tối hôm đó còn ngủ cùng Khâu Linh, nửa đêm bị gió đánh thức, phát hiện cửa sổ mở toang, xung quanh không có ai.
Thượng Dương và Kim Húc: -…
Chẳng trách Hoàng Kiến Bình nói, cái chết của người chị đã tạo thành bóng ma tâm lý cho Khâu Lị. Việc này đổi lại là ai cũng đều có bóng ma cả.
– Sau cái chết của Khâu Linh, Khâu Lị mắc phải chướng ngại ứng kích, cô ấy đã được các bác sĩ tâm thần ở cả Trung Quốc và Hoa Kỳ khám bệnh. – Đội trưởng Điền nói, – Sau khi trở lại làm việc ở Trung Quốc, cường độ làm việc tại công ty internet trong nước rất lớn, cô ấy phải chịu áp lực rất lớn. Chúng tôi đã hỏi bác sĩ của cô ấy, bác sĩ cho biết đây không phải là lần đầu tiên cô ấy có ý muốn tự tử này, lần này sự kiện bị đồng nghiệp hãm hại rất giống với người chị của mình, khả năng đã kí.ch thích tâm lý của cô ấy, cuối cùng đã tạo thành bi kịch tái diễn.
Một vị cảnh sát đến tiếp chuyện nói:
– Trước đây tôi từng nghe người ta nói rằng có thể có thần giao cách cảm giữa các cặp song sinh
Kim Húc không chút lưu tình nói:
– Cảnh sát không nên nói huyền học.
Vị kia cảnh sát ngây ra, cười xấu hổ.
Thượng Dương hoà giải nói:
– Ý của anh ấy là cặp song sinh cũng là những cá thể độc lập, nói rằng cảm ứng tâm linh không bằng nói là bắt chước tự sát. Khâu Lị mất đi chị gái rất đau khổ, cái chết của Khâu Linh đã mang đến cho cô ấy một ám chỉ tâm lý, tự sát tan biến nỗi đau… Là hiệu ứng Werther.
Hành vi và tâm lý tự sát có thể lây lan. Ví dụ, các công nhân tại một nhà máy điện tử nổi tiếng lần lượt tự sát trong một khoảng thời gian nhất định, đây là một vụ tự sát bắt chước. Hiện tượng này được gọi là hiệu ứng Werther, bắt nguồn từ “The Nỗi buồn của chàng Werther” đã gây ra nhiều vụ tự sát Werther.
Kim Húc thẳng thừng nịnh nọt lãnh đạo:
– Chủ nhiệm kiến thức rộng quá.
Thượng Dương: -…
Anh tiện tay gắp một con cua cho Kim Húc, ý là để cái người này ngậm miệng đừng nói gì nữa, Kim Húc cúi đầu bẻ vỏ cua và ăn một cách ngon lành.
Thượng Dương lại quay sang hỏi nhóm cảnh sát hình sự:
– Vậy bảy năm trước, ai đã đăng bài trên diễn đàn của trường vạch trần mối quan hệ thầy trò của Khâu Linh?
– Đó là một giảng viên cũng đang cạnh tranh để được chọn làm phó giáo sư. Chỉ có một số vị trí dành cho phó giáo sư, vốn dĩ người này có cơ hội được chọn, thế nhưng Khâu Linh đã hết thời gian học sau đại học và sẽ có một vị trí trong danh sách đó. Không có tên anh ta, anh ta muốn dùng chuyện này để đẩy Khâu Linh ra ngoài, và cuối cùng đã thành công.
Thượng Dương: -…
Trải nghiệm của Khâu Linh trước khi tự tử bảy năm trước rất giống với những gì em gái Khâu Lị vừa trải qua.
Thượng Dương bất mãn nói:
– Biết anh ta là kẻ tiểu nhân mà vẫn chọn anh ta làm phó giáo sư? Trường này cũng tốt đấy nhỉ.
Đội trưởng kia vẫn luôn yên lặng ăn cơm lúc này mới nói:
– Nhưng mà làm phó giáo sư không được bao lâu thì người này đã ra đi.
Thượng Dương ngờ vực hỏi:
– Ra đi? Nghĩa là gì?
Anh nghĩ thầm, không phải sẽ là kiểu “ra đi” kia chứ? Tuy rằng ở ác gặp ác sẽ khiến người ta sảng khoái, nhưng thế giới quan chủ nghĩa duy vật làm anh không thể tin có báo ứng tồn tại, trên đời này nếu thật sự có báo ứng tồn tại, vậy thì cảnh sát đều nghỉ việc từ lâu hết rồi.
– Chính là ra đi đó. Khoảng một năm sau sự việc của Khâu Linh, phó giáo sư bị đau tim tại nhà và qua đời. – Đội trưởng kia nói.
Thượng Dương: – …
Kim Húc lập tức nghi ngờ, hỏi:
– Cái chết của người này có điểm đáng ngờ không?
Đội trưởng kia cũng là cảnh sát hình sự lão luyện, biết hắn nghĩ điều gì, nói:
– Chúng tôi cũng từng nghi ngờ, nhưng kết quả khám nghiệm tử thi đúng là bệnh tim phát tác, không có ngoại thương, không bị trúng độc. Ngày xảy ra chuyện, anh ta nửa đêm đi WC, vợ anh ta thấy chồng đi lâu không quay về bèn ra nhà vệ sinh xem, thấy anh ta ngã trong đó, không còn thở nữa.
– Không có dấu hiệu bị giết, có lẽ chính là báo ứng đi. Khâu Linh đã mang anh ta đi cùng. – Một cảnh sát hình sự tùy ý nói.
– Nếu như Khâu Linh lợi hại như vậy, thì nên trả thù người đã hại em gái mình, thế tại sao còn mang em gái đi cùng? – Kim Húc nói.
Thượng Dương không nhịn được tằng hắng một tiếng, nhắc nhở Kim Húc đang ở địa bàn người khác, không được quá kiêu ngạo, ngoài ra cũng nên tôn trọng người chết một chút.
Kim Húc rõ ràng còn có điểm nghi ngờ, nhưng vụ án sáu bảy năm trước đã có kết luận, hắn cũng không thể tiếp tục đặt nghi vấn được.
Sau bữa cơm trưa, nhóm cảnh sát hình sự còn phải đi làm việc, Thượng Dương muốn mang trợ thủ đến đơn vị cấp dưới xem việc triển khai công tác công an ở địa phương, hai vụ tự sát đều đã có kết luận rõ ràng, nhạc đệm kết thúc, công việc điều tra nghiên cứu của họ mới là việc chính, còn phải tiếp tục nghiên cứu.
Đội trưởng kia rất nhiệt tình, muốn phái một chiếc xe tiện lợi cho hai người, Thượng Dương không muốn gây thêm phiền cho họ, nói:
– Nếu cần tôi sẽ gọi điện cho trưởng phòng Hoàng, anh ấy bảo có việc gì thì cứ gọi anh ấy.
– Thế cũng được. – Đội trưởng nói. Kim Húc chú ý anh ta khẽ nhìn thoáng qua đội trưởng Điền.
Mọi người rời khỏi căng tin, nhóm đội trưởng lần lượt đi trước, đội trưởng Điền đi sau cùng, chị ấy có việc muốn đơn độc nói chuyện với Thượng Dương.
– Tôi muốn hỏi chủ nhiệm Thượng một chút, anh có quen ai không, hoặc có cách nào giúp làm sáng tỏ những tin đồn bịa đặt về Khâu Lị trên hot search không. – Chờ người khác đi hết rồi, chị ấy mới nói.
Đến nay Khâu Lị vẫn còn bị dân mạng hiểu lầm là sếp nữ dầu mỡ quấy rối tình dục nam cấp dưới trẻ tuổi, mà thông báo của cảnh sát không thể giải thích thay cho cô ấy. Phỉ báng là vụ án người bị hại tự khởi tố, cô ấy đã không còn cơ hội để lấy lại trong sạch cho mình nữa.
Nhưng sau khi hot search lan rộng, đừng nói là một điều tra nghiên cứu bình thường như Thượng Dương, dù là anh thật sự có Thượng Phương Bảo Kiếm thì cũng không dễ làm, trên đời này có rất nhiều sự trong sạch vốn dĩ không thể nào chứng minh được.
Anh còn đang suy nghĩ xem nên trả lời đội trưởng Điền như thế nào thì Kim Húc nói:
– Thế chồng của Khâu Lị đâu? Xảy ra chuyện lớn như thế, anh ta có vẻ như ẩn thân nhỉ?
Đội trưởng Điền nói:
– Nhà bọn họ nữ chủ ngoại, chồng của Khâu Lị không có việc làm, là một người chồng nội trợ. Khi Khâu Lị xảy ra chuyện, anh ta còn phải giấu người già và con trẻ, đứa bé quá nhỏ, còn đang đi nhà trẻ. Mẹ của Khâu Lị sức khỏe cũng không tốt lắm.
Thượng Dương chưa rõ Kim Húc còn nghi ngờ điều gì, đã xác định là tự sát rồi mà, nhưng anh không chen vào, nghe Kim Húc tiếp tục nói chuyện với đội trưởng Điền.
Kim Húc nói:
– Hai vợ chồng chị có vẻ như rất hiểu về Khâu Lị.
Thượng Dương: –?
Ai cơ?
Đội trưởng Điền xấu hổ một chút, nói:
– Vụ án Khâu Linh là lão Hoàng phụ trách. Khâu Lị đã gặp anh ấy nhiều lần, cảm thấy chị gái chết oan do cảnh sát vô năng. Cô ấy cho rằng thời điểm Khâu Linh báo cảnh sát lần đầu tiên, cảnh sát nên bảo vệ Khâu Linh. Điều này chúng tôi có thể hiểu được, chị gái đã không còn nữa, người đã bịa đặt về chị gái cũng đã đột tử, dù sao cô ấy cũng phải có đối tượng trút hận, cho nên trút vào lão Hoàng. Cô ấy là con gái, lão Hoàng cũng không còn cách nào khách, đành phải nhờ tôi khuyên nhủ cô ấy. Vì thường qua lại cho nên cũng có quen biết nhau. Tuy nhiên chúng tôi không có lén lút gặp nhau gì cả, mỗi lần gặp thì đều ở đội điều tra hình sự, trước khi tôi tiếp nhận vụ án tự sát của cô ấy thì cũng đã báo cáo với cục việc chúng tôi quen biết nhau, là phù hợp với quy định, cho nên tôi mới được phụ trách điều tra vụ án này.
Thượng Dương bấy giờ mới hiểu, Hoàng Kiến Bình và đội trưởng Điền là vợ chồng.
– Tôi vẫn có chút không hiểu, – Kim Húc hỏi vấn đề mà Thượng Dương cũng quan tâm, – Năm đó vụ án của Khâu Linh, sự thật về tự sát đã khá rõ ràng, trưởng phòng Hoàng khi ấy cũng không phải người mới, vì sao lại gây cho anh ấy áp lực lớn như vậy?
Đội trưởng Điền có vẻ rất bực bội khi nói về điều này, nói:
– Nói thật chính tôi cũng không hiểu vì sao anh ấy lại vì một vụ án mà gần như phát điên. Đã qua nhiều năm rồi mà mỗi khi nhắc tới là không ăn không ngủ được. Tôi nói thái độ của anh như thế thì đừng làm cảnh sát hình sự nữa. Anh ấy bị tôi điều đến văn phòng làm công việc văn phòng…Đôi lúc tôi nghĩ, anh ấy như thế, có lẽ là bởi vì Khâu Lị.
Chị dừng lại, ý thức được mình đã lỡ lời, nói:
– Vụ án của Khâu Lị còn một số việc cần giải quyết, tôi đi trước.
Chị vội vàng đi.
Thượng Dương: – …
Kim Húc nói:
– Em có nghe hiểu được gì không?
– Ý của đội trưởng Điền là…- Thượng Dương ăn được miếng dưa không biết có nên ăn không, mù mờ hỏi, – Trưởng phòng Hoàng thích Khâu Lị á?
Kim Húc nghĩ nghĩ, nói:
– Anh cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Thượng Dương nói:
– Đương nhiên không đúng rồi, trưởng phòng Hoàng căn bản không có ý gì với Khâu Lị cả, em cũng nhìn ra được.
– Ý anh không phải nói cái này. – Kim Húc lại nghĩ nghĩ, hai vụ tự sát thật sự quá rõ ràng, đành phải nói, – Cũng có thể do anh nghĩ nhiều.
Trong vài ngày tiếp theo, cả hai tập trung làm điều tra nghiên cứu, mọi việc tiến triển thuận lợi.
Nhiệt độ vụ Khâu Lị tự sát cũng dần dần bị tin tức xã hội mới và bùng nổ hơn lấn át.
Ngày kết thúc điều tra nghiên cứu đúng lúc là ngày thứ sáu, Thượng Dương và Kim Húc thống nhất, vừa lúc là cuối tuần, trở về nghỉ ngơi hai ngày thứ hai mới đi làm, không bằng tận dụng hai ngày nghỉ này dạo chơi ở địa phương này một chút, dù sao tới cũng tới rồi.
Tối thứ Sáu, hai người dùng bữa tối xong, hiếm khi không còn phải lo lắng về công việc, cả hai đi dọc theo bờ kè hồ vừa trò chuyện vừa thong thả đi dạo, xung quanh gần như không có người nào khác, lại dọc theo đường cũ trở về, hơn 11 giờ khuya mới trở lại khách sạn.
– Lạnh ghê. – Vừa vào phòng Thượng Dương đã xoa xoa mặt bị lạnh, nói, – Ngày hôm qua còn hai mươi mấy độ, hôm nay đột nhiên đã cuối thu rồi.
Kim Húc vui vẻ trò chuyện tình ái cả đêm, nói:
– Lạnh vừa lúc, tắm nước nóng xong để ông xã ôm ngủ nào.
- ….
Thượng Dương lườm hắn một cái cháy mắt, không nói gì.
Kim Húc nói:
– Em thật là keo kiệt, gọi một tiếng thì làm sao, cũng không phải chưa từng gọi.
Thượng Dương làm như bị điếc không nghe thấy, đi đun nước nóng, uống một cốc nước ấm, đi đến trước chiếc gương to soi toàn thân, chuyển đề tài khác, nói:
– Không khí ở đây trong lành quá, mỗi lần vào đây mình thấy da mình tốt hơn… Xem mặt em này, vào phương Nam ngay cả kem dưỡng da cũng ít dùng, thế mà vẫn miềm mại ghê.
Kim Húc dựa vào đầu giường nhìn anh, nói:
– Đừng bôi nữa. Em đừng để mềm với mịn quá, cầm cũng không cầm được.
Thượng Dương mới đầu còn nghe không hiểu còn hỏi:
– Cầm gì cơ?
Lại hiểu ra, mặt đỏ lên, nói.
– Còn không hỏi anh học ở đâu, sao trước đây không thấy chiêu này.
– Mơ thấy. – Kim Húc hất cằm về phía anh, ra lệnh, – Lại đây.
Thượng Dương còn muốn kiêu ngạo một chút:
– Em không.
Kim Húc không nói gì, hai mắt nhìn chằm chằm anh, anh lại bị ánh mắt kia làm cho không chịu nổi, ngoan ngoãn đi tới, vừa mới đến trước mặt ai kia, đã bị ôm lấy đặt xuống, bị hôn một chút, gai góc mềm xuống, đôi mắt hạnh phóng điện về người đối diện, lồng ngực phập phồng nhanh hơn.
– Lượng hô hấp của em có phải không được không, – Kim Húc một tay ôm người, tay kia sờ soạng một hộp nhỏ vừa mới mua, nói, – Đã chưa làm gì em mà em đã thở gấp thế rồi, em đã gian lận trong kỳ thi tuyển dụng cảnh sát à?
Thượng Dương cũng cảm thấy cảm giác của mình tới quá nhanh, đối lập hoàn toàn với đối phương rất bình tĩnh, không công bằng chút nào, nói:
– Em đúng là gian lận đó, anh tính trừng phạt em thế nào?
Kim Húc cố ý nói:
– Phạt em hít đất hay là chạy vòng đây nhỉ?
Thượng Dương sốt ruột, nói:
– Anh đừng mải nói chuyện, có phải anh không được không?
Kim Húc không bị khích tướng, nói:
– Em kêu dễ nghe lên đi.
Thượng Dương không kêu được, quyết định bãi công, nói:
– Không cần anh nữa, tự em tới, anh ở bên cạnh nhìn, đừng có làm phiền em.
Kim Húc: -…
Thượng Dương: –?
Thượng Dương: –!
Thượng Dương kêu lên ra tiếng:
- …Tình huống gì vậy? Đột ngột lại vậy?
Hô hấp của Kim Húc lúc này cũng không bình ổn được nữa, ôm chặt lấy Thượng Dương, nói:
– Chỉ nghĩ….hình ảnh em vừa nhắc đến kia.
Thượng Dương không thèm hiểu rằng điều hắn nói khác với suy nghĩ của mình hay không, quả thực muốn khóc ra, trên thực tế nước mắt đã trào ra rồi.
– Anh sai rồi, lần sau sẽ không thế nữa. – Kim Húc đã nói liên tiếp vô số lần, nhưng lại không có ý sửa chữa lỗi lầm của mình.
Thương Dương trong ấn tượng của mình khóc thành như này là vào mùa đông năm ngoái lúc vừa mới bị cong. Lúc này mắng cũng mắng không được, trốn cũng không có chỗ trốn, nói khó chịu cũng không hoàn toàn là vậy, nức nở vài tiếng lại rên rỉ vài tiếng, dần dần còn cảm thấy thoải mái đến lạ thường, một khắc cảm thấy Kim Húc quả thực đáng chết, trong chốc lát lại cảm thấy mình rất là yêu hắn.
Nửa đêm nhiệt độ càng ngày càng thấp, nhưng cũng không đến mức bật điều hòa để sưởi ấm.
Kim Húc bị đánh khắp đầu, biết mình sai đừng nói là đánh trả, ngay cả chút hó hé cũng không dám. Thượng Dương run lên vì lạnh, lại không nỡ rời xa máy sưởi hình người, lại thật sự là tức quá, vừa lẩm bẩm mắng hắn những câu mắng khó nghe nhất của mình, tỷ như “ngày mai đánh chết tên khốn kiếp anh”, vừa chui vào trong lòng của tên khốn kiếp kia.
Ngày hôm sau nhiệt độ thực sự giảm xuống, lạnh đến mức Thượng Dương không muốn đi ra ngoài chút nào, kế hoạch ban đầu là đi dạo chơi vui vẻ trong hai ngày còn lại đã biến thành hai ngày nằm ấm áp trên giường.
– Nếu không thì hôm nay mua vé tàu cao tốc đi về luôn nhỉ? – Kim Húc nói.
– Em hơi khó chịu. – Thượng Dương nhịn nửa ngày cuối cùng vẫn nói, – Em bị đau bụng.
Kim Húc giật cả mình, nói:
– Anh sai rồi…Anh đưa em đến bệnh viện khám nhé, em có đi được không? Từ từ, để anh ôm em lên.
– Anh đang nghĩ gì vậy? – Thượng Dương đẩy cái tay hắn muốn ôm mình ra, nói, – Hôm qua đi dạo bị trúng gió, bị cảm lạnh rồi.
Kim Húc: – …
Vừa nghe không phải mình làm, hắn lại bắt đầu phê bình Thượng Dương:
– Đã bảo em bao nhiêu lần rồi mà em không nghe cơ, mặc áo gió thì phải kín một chút, cứ thích soái cơ, giờ thì hay rồi.
Thượng Dương lười đấu võ mồm với hắn, nằm im lìm không nói lời nào, người bị ốm vô thức có hành động trẻ con, bĩu môi.
Kim Húc ra ngoài mua thuốc và cao dán, thấy Thượng Dương như vậy, lại cúi đầu hôn người ta, nói vài lời dỗ dành. Thượng Dương cũng dễ dỗ, hai ba câu là bật cười.
Chờ Kim Húc mua thuốc ấm dạ dày và cao dán về, Thượng Dương uống thuốc xong, lại dán hai miếng dán ấm lên, cảm giác khá lên rất nhiều, đi công tác bên ngoài nửa tháng, nhiệt độ giảm đột ngột, cũng may sức khỏe của anh rất tốt, trao đổi chất cơ thể kém một chút thôi không chừng bệnh còn nặng hơn.
– Em đỡ rồi. – Thượng Dương cũng không còn tâm tư ở lại đây nữa, nói, – Hay là sau buổi trưa mình đi tàu cao tốc về đi.
Kim Húc nói:
– Nghe em, anh thế nào cũng được.
Thượng Dương xem vé tàu cao tốc, còn có vé tàu chiều và tối, nói:
– Vậy anh gọi điện cho trưởng phòng Hoàng đi, nói chúng ta quay về. Mấy ngày qua cũng nhờ anh ấy hỗ trợ, đỡ phải chạy đi chạy lại lãng phí thời gian.
Hoàng Kiến Bình dù suốt ngày ủ rũ nhưng trên mặt công tác vẫn rất tận chức tận trách mà phối hợp với nhu cầu của hai người.
Kim Húc và Hoàng Kiến Bình giao tiếp nhiều hơn cả so với Thượng Dương, hắn lấy di động ra gọi cho Hoàng Kiến Bình.
Thượng Dương muốn đặt vé tàu cao tốc, anh đang nghĩ tới việc gặp phải giờ cao điểm buổi chiều, lại cảm thấy đi buổi tối phù hợp hơn, nghĩ lát nữa bàn bạc lại với Kim Húc, nên chưa đặt vé mà chờ Kim Húc nói chuyện điện thoại xong đã.
– Trưởng phòng Hoàng, đúng, là tôi đây. – Kim Húc nói chuyện điện thoại, một mặt thì cho Hoàng Kiến Bình biết hai người chuẩn bị đi về, một mặt thì với tay cách lớp áo xoa miếng dán giữ ấm trên bụng Thượng Dương, xem nó có nóng lên không.
Thượng Dương cảm giác là lạ, bắt lấy tay hắn ngăn động tác của hắn.
Có lẽ hắn nghĩ tới Thượng Dương đang nghĩ cái gì, cười nhìn Thượng Dương miệng nói:
– Vâng, được, anh bận…có vụ án?
Thượng Dương: -…
Chờ Kim Húc cúp điện thoại, Thượng Dương đánh đòn phủ đầu nói:
– Không cho phép anh lo vụ án của người khác, chúng ta đi về còn phải đi làm.
Biểu cảm của Kim Húc rất vi diệu, nói:
– Em không muốn biết là vụ án gì à?
– Không muốn. – Thượng Dương lạnh nhạt nói, – Anh đừng nói, em không quan tâm.
Kim Húc nói:
– Là vụ án có liên quan đến vụ tự sát của Khâu Lị.
Thượng Dương giật mình:
– Cái gì?
Nam nhân viên trẻ hiểu lầm Khâu Lị quấy rối tìn.h dục mình đã được phát hiện chết đuối trong hồ sáng nay.
Hết chương 43
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT