Trong Đông Tam Hoàn, toạ lạc có một công ty tư nhân quy mô lớn rất có tiếng của tỉnh, Đàm Hồng mới đang năm thứ ba đại học có thể đến đây thực tập, có thể thấy thành tích học tập xuất sắc thế nào, về phương diện thành tích chuyên môn cũng xuất sắc. Một người trẻ tuổi như vậy vốn dĩ nên có một tương lai tươi sáng.

Khi bước vào tòa nhà văn phòng công ty, Chu Ngọc vẫn nuôi hy vọng có thể Đàm Hồng không phải hung thủ thực sự, một là không muốn nhìn thấy Đàm Hồng vừa xinh đẹp vừa ưu tú thực sự phạm tội giết người, thứ hai là luôn cảm thấy động cơ của Đàm Hồng còn không đủ.

Ở tầng dưới, sau khi hỏi quầy lễ tân tầng của bộ phận nơi Đàm Hồng làm việc xong, hai cảnh sát đi vào thang máy.

– Kim đội ơi. – Chu Ngọc nói ra nghi vấn của mình, – Liệu một cô gái trẻ đương đại có trình độ học vấn cao thật sự sẽ bởi vì muốn giúp đỡ em trai của gia đình nguyên sinh của mình, chỉ để lấy được tiền của cha mẹ nuôi thì có thể gi.ết chết cha mẹ nuôi đã từng nuôi dưỡng mình, có ân trọng như núi với mình ạ?

Kim Húc cúi đầu gửi WeChat, tuỳ ý hỏi:

– Em cho rằng cô ta vì tiền à?

Chu Ngọc nói:

– Nếu không thì sao ạ?

– Ngoại trừ thật sự b.iến thái, người bình thường phạm tội giết người không phải vì tiền thì là vì tình, hoặc là cả hai cái đó. – Kim Húc nói.

Chu Ngọc cân nhắc lời này, vậy thì Đàm Hồng sẽ vì cái gì?

Kim Húc đang đồng bộ hóa tiến trình của cả hai bên với Thượng Dương trên WeChat, biết Thượng Dương và Cổ Phi đã kết thúc cuộc thẩm vấn Lê Diễm Hồng, đang trên đường trở về thị cục.

Hắn cũng lời ít mà ý nhiều mà nói cho Thượng Dương: Không phải Dương thì là Đàm, về sau sẽ biết rõ.

Bên này Thượng Dương không cảm thấy quá kinh ngạc, nếu trong số hai nữ sinh đại học thực sự có hung thủ thì Đàm Hồng sẽ là kẻ tình nghi lớn hơn nhiều so với Dương Tuyết Diễm.

Anh rất tò mò chi tiết, nghĩ lúc này Kim Húc chắc đang rất bận, không có thời gian để nói tỉ mỉ với mình. Vì thế anh chỉ nói: Cố lên, chờ tin tốt của anh.

Kim Húc trả lời bằng biểu tượng cảm xúc hình một chú mèo con đang nắm chặt tay “tôi có thể tôi làm được”. Biểu tượng cảm xúc này rất phổ biến nhưng lại có phản ứng hóa học kỳ lạ với hình đại diện của hắn. Hắn đã sử dụng một bức ảnh ID đồng phục nghiêm túc làm của mình avatar vừa cổ lỗ sĩ vừa nghiêm túc.

Thượng Dương bị chọc cho bật cười, hết sức vui vẻ với cái điện thoại.

Cổ Phi cầm vô lăng điều khiển xe cẩn thận, nhìn thấy cảnh này, biết rõ nhưng vẫn chế nhạo:

– Ui chà chà, lại vui vẻ với người yêu đấy à?

– Đúng đó. – Thượng Dương đã đổi tác phong lúc trước bị trêu một tí là ngượng ngùng rồi, không chỉ hào phóng thừa nhận mà còn đáp trả, – Hâm mộ lắm phải không? Anh không có người yêu mà nhỉ?

Cổ Phi: -…

Cửa thang máy mở ra, Kim Húc và Chu Ngọc đến tầng bộ phận làm việc của Đàm Hồng, người quản lý đã được báo cho biết, tuy rằng không biết thực tập sinh bị liên luỵ vào chuyện gì nhưng rất vui lòng phối hợp với cảnh sát, kêu trợ lý đi đến khu vực văn phòng để gọi người.

Nhưng ngay sau đó, trợ lý một mình quay lại nói Đàm Hồng không ở đó.

Chủ quản:

– Đang lúc làm việc cô ta đi đâu vậy?

Chu Ngọc căng thẳng vội nhìn Kim Húc, cô gái nhỏ này không phải sợ tội chạy trốn đó chứ? Hoặc là tìm chỗ nào đó để trốn tránh sự điều tra của cảnh sát?

– Chúng tôi có thể tới chỗ làm việc của cô ấy để xem một chút được không? – Kim Húc lại rất bình thản, một nữ sinh viên dù có muốn chạy nhưng liệu cô ấy có thể đi đâu từ khu công nghiệp đầy rẫy camera này?

Chủ quản dẫn hai người đến vị trí làm việc của Đàm Hồng, máy tính đang bật, trên màn hình là văn bản công việc đang làm dở, trên lưng ghế khoác một chiếc áo khoác điều hòa mỏng.

Chu Ngọc nhìn nhìn trên bàn, nói:

– Điện thoại di động không có ở đây.

Nhân viên ngồi bên cạnh vừa đi WC về ngờ vực nhìn họ, nói:

– Tìm Đàm Hồng ạ? Hình như cô ấy ra hành lang nghe điện thoại thì phải.

Cửa cầu thang đóng chặt, chủ quản và hai cảnh sát đến gần thì nghe thấy tiếng khóc từ bên kia cửa.

Kim Húc ra hiệu chủ quản đừng lên tiếng, Chu Ngọc bước tới nhìn vào hành lang qua khung cửa sổ, nhìn thấy một cô gái tóc dài quay lưng vào cửa, ngồi trên bậc thang, ôm đầu gối, vùi mặt vào đùi khóc, bả vai rung lên.

Tiếng cửa bị đẩy ra khiến cô gái giật mình, cô ngừng khóc, đứng dậy lau nước mắt, quay lại thì thấy chủ quản cùng với hai người lạ, nhưng trên mặt lại không có vẻ kinh ngạc.

Hai cảnh sát đều hiểu rõ, nhất định là Dương Tuyết Diễm đã báo cho cô ấy chuyện cảnh sát đi tìm mình, cô ấy cũng đoán được cảnh sát sẽ tới đây tìm mình.

Kim Húc lấy lý do muốn thẩm vấn đơn độc mà đuổi chủ quản đi, cũng không nói lời vô nghĩa mà hỏi thẳng Đàm Hồng:

– Cô có chuyện gì buồn mà khóc lóc đến thế này?

Giọng điệu của hắn giống như một Bên A vô lý và kiêu ngạo.

Đàm Hồng: -…

Chu Ngọc đã xem ảnh chụp của cô gái này, phát hiện người thật còn xinh đẹp hơn trong ảnh, khóc như vậy cũng không hề làm tổn hại đến nhan sắc của cô gái, quả thật là một em gái rất xinh đẹp.

Nghe Kim đội lên tiếng như thế, Chu Ngọc không kìm được nghĩ thầm, người đàn ông lạnh lùng này không thể nào dịu dàng với phụ nữ xinh đẹp chút nào hay sao…Cũng đúng thôi, anh ấy không thích phụ nữ.

—— Sau này đồng chí cảnh sát Tiểu Chu sẽ biết, Kim đội khi đối mặt với mỹ nam liên quan đến vụ án còn vô tình hơn thế nữa rất nhiều.

Bản thân người đẹp chắc hẳn cũng hiếm khi gặp được một người đàn ông như vậy, cô gái sửng sốt trước câu hỏi này, lắc đầu đáp:

– Em…ba nuôi của em qua đời, em rất nhớ ba. Nhưng vì không muốn ảnh hưởng đến đồng nghiệp nên trốn đi khóc một lúc ạ.

Cô gái vẫn cố gắng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Chu Ngọc vừa định hỏi cô gái chẳng lẽ không nhận được tin báo của Dương Tuyết Diễm à? Không biết Trương Tự Lực đã “nhận tội” rồi à?

– Xin nén bi thương. – Kim Húc lại lên tiếng trước cô, – Nghe nói cuối tuần sẽ hạ táng Hách Tiểu Binh. Ông ta không con cái, cô là con nuôi, có phải túc trực bên linh cữu không? Ông ta trên trời có linh nhìn thấy cô chắc sẽ rất vui.

Đàm Hồng môi trắng bệch, cố gắng trấn định trả lời:

– Đương nhiên…có ạ.

Kim Húc tiếp tục doạ người đẹp:

– Đến lúc đó sẽ để thân nhân đưa tiễn di thể, cô còn có cơ hội nhìn mặt ba nuôi mình lần cuối. Nhưng mà do bị tai nạn xe nên dung nhan người chết sẽ không đẹp, cô phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Đàm Hồng lần này không trả lời, sắc mặt rất khó coi, trong hoảng sợ xen lẫn hối hận khó có thể che giấu.

Chu Ngọc đã nhìn thấy tất cả, tiếc cho em gái xinh đẹp này là hung thủ thật sự.

Biểu hiện của Đàm Hồng càng làm cho Kim Húc thêm kiên định về suy đoán của mình, không vòng vo doạ người ta nữa mà hỏi luôn:

– Cô biết dùng súng cao su không?

Đàm Hồng hai mắt bỗng nhiên trợn to, nhưng phủ nhận ngay lập tức:

– Không ạ. Em không biết ạ.

Kim Húc ra hiệu cho Chu Ngọc. Cảnh sát Tiểu Chu rất thông minh, hiểu ý ngay, nói:

– Đàm Hồng, em đừng khẩn trương…

Cũng đưa tay ra cầm lấy tay phải của Đàm Hồng như muốn an ủi.

Mà Đàm Hồng cũng cảm thấy cảnh sát Tiểu Chu ôn hoà dễ gần hơn đội trưởng Kim rất nhiều, lúc này trong lòng cực kỳ bất an, rất cần một sự an ủi từ bên ngoài, theo bản năng cũng nắm lấy tay Chu Ngọc.

Bất ngờ lại bị Chu Ngọc nắm chặt lấy, nói:

– Ngón trỏ của em gái bị chai rất dày.

Đàm Hồng giật mình, mặt mày tái mét vội buông tay Chu Ngọc ra, cũng giấu cái tay kia ra sau lưng. Nhưng đã quá muộn, Chu Ngọc vạch trần lời nói dối của cô ấy:

– Vết chai đó là do kéo dây súng cao su thời gian dài mới để lại.

“Người bạn” cùng Trương Tự Lực thường xuyên ra ngoài đi chơi bắn súng cao su chỉ sợ chính là Đàm Hồng mà cậu ta chỉ giả vờ không quen biết ở trường, nhưng trên thực tế là thanh mai trúc mã của cậu ta.

Trên đường tới đây, Kim Húc nói với Chu Ngọc suy đoán này, đồng thời kết luận rằng logic của suy đoán này mặc dù lập dị nhưng cũng rất đầy đủ.

Chỉ có “người bạn” là Đàm Hồng mới có thể giải thích hợp lý về mối quan hệ “bí ẩn” của Trương Tự Lực với đối phương, nếu “người bạn” là những người khác, Trương Tự Lực căn bản không cần thiết phải che giấu.

Rất có thể Đàm Hồng và Trương Tự Lực bí mật yêu nhau, nhưng tình yêu của hai người không muốn để người khác biết. Cho nên ở trong trường thì giả bộ không quen biết nhau, gặp mặt không chào hỏi, cùng nhau đi ra ngoài chơi cũng phải giấu kín với người khác.

Lúc ấy Chu Ngọc còn không tin, nhưng bây giờ chạm vào vết chai ở vị trí đặc biệt này trên ngón trỏ của Đàm Hồng, không muốn tin cũng khó.

– Đàm Hồng, đây là cơ hội cuối cùng của cô. – Kim Húc nói với giọng lạnh băng, – Nếu để chúng tôi tiếp tục điều tra tiếp nữa, cô sẽ không còn lối thoát.

Đàm Hồng rơi nước mắt, cô từ lâu đã biết một chân của mình đã bước vào góc chết không ánh sáng, cũng đã từ chỗ Dương Tuyết Diễm biết được Trương Tự Lực đang bước vào bóng tối vì mình.

Mà Chu Ngọc nghe được lời nói của Kim Húc, trong lòng rung động, chợt hiểu ra một chút: Kim Húc tiết lộ chuyện Trương Tự Lực tự nguyện nhận tội cho Dương Tuyết Diễm, lại thông qua Dương Tuyết Diễm báo cho Đàm Hồng, điều này chẳng những là vứt mồi cho hung thủ, đồng thời cũng muốn cho Đàm Hồng một cơ hội tự thú, trước khi cảnh sát nắm giữ chứng cứ xác thực, nhận tội đền tội, thẳng thắn khai ra hành vi phạm tội của mình, còn có thể được tính là tự thú và sẽ được khoan hồng.

Nguyên tắc của cảnh sát luôn là khoan hồng với những người ra đầu thú, cơ hội này có thể nắm bắt được hay không còn phải xem bản thân Đàm Hồng, cô ấy có phải là người coi trọng tình cảm và vẫn còn có lương tri hay không.

– Trương Tự Lực không phải hung thủ. – Đàm Hồng cuối cùng vẫn đưa ra lựa chọn chính xác, trong mắt ngậm nước mắt xen lẫn sự hối hận, nhấn mạnh, – Em mới phải.

Thị cục, văn phòng tổ chuyên án.

– Chỉ đạo Cổ, cố vấn! – Một cảnh sát tiến vào báo cáo, – Kim đội và cảnh sát Tiểu Chu mang nghi phạm trở lại rồi ạ.

Thượng Dương bật đứng lên, bước nhanh ra ngoài.

Cổ Phi nhảy dựng lên cũng đuổi theo anh, vui vẻ nói:

– Tôi đã nói mà, vị nhà anh chắc chắn làm được. Tổ chuyên án nhờ được anh ta sắp thăng cấp rồi.

Thượng Dương chẳng thèm quan tâm tới anh ta, bước nhanh ra tới cửa hành lang, đang định đi xuống lầu chào hỏi mọi người thì nhìn thấy Kim Húc và Chu Ngọc đang đi lên lầu.

– Người đâu? – Thượng Dương ở lan can hỏi, – Sao chỉ có hai người thôi?

Kim Húc sải bước đi lên trước, đáp:

– Giao cho đồng nghiệp thị cục rồi, đưa đến phòng thẩm vấn trước, lát sẽ qua ghi chép.

– Để tôi làm ghi chép cho. – Cổ Phi phấn khởi, nói xong lại cảm thấy không ổn, rất giống như mình đoạt công lao, vội bổ sung, – Kim đội và Tiểu Chu làm việc cùng nhau, cửa ải cuối cùng đương nhiên phải để đồng đội cùng nhau đánh rồi

Cũng không phải anh ta không muốn cố vấn đi cùng mình, chủ nhiệm Thượng không phải là cảnh sát hình sự, dựa theo quy định chỉ có thể bàng thính.

Kim Húc tiến lên hai bước, không để ý tới Cổ Phi, sờ cằm cố vấn nói:

– Anh vất vả như thế, lãnh đạo không pha trà cho anh à?

Cổ Phi: -…

– Anh nghiêm túc chút đi. – Thượng Dương rất hài lòng với tiến triển công việc, nói, – Anh muốn uống trà gì? Chỉ đạo Cổ vừa lúc có trà chất lượng.

– Sao cũng được hết. – Kim Húc hết sức tự nhiên đặt tay lên vai cố vấn, nửa ôm nửa mang đi, một đôi nam nam không coi ai ra gì đi vào trong văn phòng.

Hai người vừa bước vào văn phòng, Chu Ngọc cũng đi lên tầng phàn nàn:

– Kim đội này chân cũng dài quá đi, một bước bước hẳn bốn năm bậc thang liền, so với anh ấy em chẳng khác nào con rùa.

Cô cũng muốn đi vào văn phòng, nói:

– Có trà ngon gì uống không ạ? Em cũng muốn.

Lại bị Cổ Phi giữ chặt, nói:

– Cứ để người ta ở đây nghỉ một chút, cô đi với anh nói về vụ án, trà ngon pha xong sẽ mang cho cô luôn.

Chu Ngọc: –?

– Tôi với Tiểu Chu không vào đâu, hai người động tác nhanh lên. – Cổ Phi nói với vào bên trong văn phòng, không chỉ thúc giục nhanh lên để đi thẩm vấn nghi phạm, cũng muốn nói đôi tình nhân nam nam đừng có mà dính nhau quá lâu.

Trong văn phòng, đội trưởng Kim đứng khoanh tay nhìn lãnh đạo pha trà, nói:

– Nghe thấy nói gì không?

Thượng Dương đang bỏ lá trà do chỉ đạo Cổ cống hiến vào trong tách trà, buồn cười nói:

– Có phải anh ta cảm thấy hai đứa mình là một đôi không làm người yêu thì không thoải mái không nhỉ?

Kim  Húc nghe không hiểu nửa câu sau:

– Không biết, dù sao em với anh là một đôi.

Thượng Dương bưng hai chiếc cốc rỗng chứa đầy lá trà đi lấy nước nóng, Kim Húc đứng bên bình nước nhìn.

– Lát nữa ghi chép, em không đi vào đâu. – Thượng Dương nói, – Vụ án này ảnh hưởng lớn như vậy, video thẩm vấn chắc chắn sẽ bị đào ra vô số lần, em không muốn bị ghi lại.

Kim Húc nói:

– Được. Thơm quá.

Thượng Dương cho rằng nói trà, nói:

– Thơm đúng không. Chỉ đạo Cổ rất hào phóng.

– Anh nói em. – Kim Húc nói, – Từ bệnh viện về tắm rồi đúng không? Thơm như thế.

– Không có. – Thượng Dương nói, – Chắc là mùi nước rửa tay đấy.

Kim Húc thấy anh đã bưng hai cốc trà, nói:

– Em để sang một bên đi, vướng lắm

– Làm gì thế? – Thượng Dương cảm nhận được hắn lại muốn xằng bậy, nói, – Nhanh lên, bưng trà rồi đi ghi chép đi, đừng lãng phí thời gian.

Kim Húc cũng không nhiều lời, duỗi ra tay câu lấy eo của cố vấn kéo đến trước mặt mình. May mà Thượng Dương phản ứng nhanh, vội giơ hai tay cầm bốc lên cao, hét lên:

– Bỏng bây giờ.

Trà nóng không làm bỏng anh, mà người đàn ông trước mặt dùng đôi môi nóng bỏng của hắn đốt cháy anh nửa phút.

Ở lối vào hành lang, Tiểu Chu kể lại mọi chuyện cho Cổ Phi về cuộc điều tra kéo dài nửa ngày, kể xong cơ bản thì đội trưởng Kim đi ra.

– Đi, đi làm việc đi. – Đội trưởng Kim mặt mày phơi phới cầm cốc trà mà giống như bưng cái cúp, có lẽ là chiếc cúp đầu tiên không khiến người ta khó chịu.

Cổ Phi và Chu Ngọc: -…

Cố vấn cũng từ văn phòng đi ra, trên mặt vẫn còn ửng hồng, cầm trên tay một cốc trà pha khác đưa cho Chu Ngọc, đồng thời nói vài lời động viên, biểu hiện của đồng chí cảnh sát Tiểu Chu trong khoảng thời gian này rất tốt, tôi đã nhìn thấy rồi.

Sau đó hai thành viên chủ chốt của tổ chuyên án cùng một vị tham viên đặc biệt đi đánh quái cuối cùng.

Tham viên đặc biệt đội trưởng Kim dẫn đầu bước nhanh xuống tầng dưới, tư thế đi vô cùng hiên ngang. Cổ Phi và Chu Ngọc đi theo sau, không nhịn được chỉ chỉ trỏ trỏ vào đội trưởng Kim.

Thượng Dương chỉ cần bàng thính không vội qua đó, ở lan can hành lang nhìn theo ba đồng đội, trọng điểm đương nhiên là nhìn người nào đó, trong lòng cũng chỉ chỉ trỏ trỏ: Hãy nhìn cái người tỏa sáng kia đi.

Cửa ải cuối cùng của vụ án này cũng không khó đánh.

Nghi phạm Đàm Hồng không phải là tội phạm ngoan cố, diễn biến của vụ án đã vượt quá sức tưởng tượng của cô ấy, cô ấy đã vô cùng hối hận, sau khi biết Trương Tự Lực gánh tội thay cho mình, một ít may mắn trên tâm lý của cô ấy đã bị phá hủy hoàn toàn.

Thượng Dương đợi vài phút, đoán chừng là đã tiến vào trình tự rồi mới đi xuống dưới, đi sang phòng quan sát bên cạnh bàng thính.

Trong phòng thẩm vấn, nhắc tới Hách Tiểu Binh đã chết, Đàm Hồng khóc nức nở không dừng được.

Đúng như kết quả điều tra của cảnh sát, Hách Tiểu Binh mới là người tốt có lòng nhân hậu chân chính, đồng thời cũng là một người ba tốt, trao ra toàn bộ tình yêu thương vị tha và sự quan tâm cho tất cả những đứa trẻ trong viện phúc lợi bao gồm cả Đàm Hồng.

Cái chết của ông ấy trong vụ tai nạn ô tô thực sự là một tai nạn ngoài ý muốn.

– Em chưa bao giờ muốn hại ba Hách. – Đây có lẽ là điều Đàm Hồng hối hận nhất, cô ấy khóc nức nở nói, – Khi biết ngày hôm đó Lê Diễm Hồng sẽ đi tỉnh lị làm việc, em liền tranh thủ trở về Tê Phượng vào cuối tuần, pha trà có trộn lá senna vào trà xanh cho ba uống, chính là muốn ba bị tiêu chảy không thể đi cùng Lê Diễm Hồng được. Không ngờ ba vẫn cứ đi. Nếu như biết người lái xe là ba, biết ba ở trên xe, em sẽ không làm như vậy.

Chu Ngọc hỏi:

– Vì sao em lại hận Lê Diễm Hồng? Bởi vì bà ta chia rẽ em và Trương Tự Lực ư?

Đàm Hồng nói:

– Không phải…Bà ấy không cho bọn em yêu nhau cũng vì muốn tốt cho em thôi. Trương Tự Lực… Về sau nếu sống chung với nhau, chắc chắn là có nhiều cái không tiện, em vốn dĩ cũng do dự có nên tiếp tục yêu đương hay không. Em không vì chuyện này mà hận Lê Diễm Hồng.

– Vậy thì vì sao? – Chu Ngọc không hiểu, – Em vì tiền của bà ta? Bà ta còn chuẩn bị của hồi môn cho em cơ mà. Theo chúng tôi được biết, em trai ruột của em lên cấp ba cần chi tiêu nhiều khoản, em mới phải ra ngoài thực tập, là để tích cóp tiền học phí cho em trai.

– Em đi thực tập là kiếm tiền cho em trai, chăm sóc nó thay cho người ba đã qua đời của mình…- Đàm Hồng nói, – Nhưng em muốn mạng của Lê Diễm Hồng, không phải muốn tiền.

Cô ấy dừng một chút, không đợi cảnh sát hỏi tiếp mà đã tự mình thẳng thắn:

– Em hận bà ta, bởi vì bà ta lừa gạt em. Em coi bà ta như mẹ ruột của mình, yêu bà ta, kính trọng bà ta, nhưng bà ta là kẻ lừa đảo mua danh chuộc tiếng, vì dục vọng cá nhân mà hủy hoại hai mươi năm cuộc đời của em…

Một ngày cuối tuần gần cuối học kỳ 1, cô ấy với Trương Tự Lực trở về Tê Phượng. Hai người trẻ tuổi đã lén yêu nhau một thời gian, Trương Tự Lực muốn đợi một khoảng thời gian nữa có cơ hội thì sẽ nói cho mẹ Lê và ba Hách biết, nhưng Đàm Hồng lại do dự. Cô ấy thật lòng yêu trúc mã Trương Tự Lực, nhưng đồng thời cô ấy cũng là nữ thần học đường, có rất nhiều người theo đuổi. So sánh mà nói, suy xét theo hướng hiện thực, Trương Tự Lực không thể là lựa chọn tốt nhất của cô ấy.

Ngày đó hai người ăn cơm chiều xong hẹn cùng đi viện phúc lợi giúp giáo viên làm điểm tâm cho đám trẻ nhỏ, Đàm Hồng trở về phòng thay quần áo, Trương Tự Lực ở bên ngoài chờ, bỗng nhiên muốn ở bên ngoài trêu đùa bạn gái một chút, vừa mới đi đến bên cửa sổ thì đã bị Lê Diễm Hồng phát hiện. Lê Diễm Hồng hiểu lầm Trương Tự Lực rình coi Đàm Hồng, trong cơn giận dữ đã dùng những lời lẽ sỉ nhục Trương Tự Lực, làm cho hai người trẻ tuổi chưa từng nhìn thấy một mặt này của Lê Diễm Hồng đều bị dọa sợ.

Không cần phải nói, Trương Tự Lực đơn thuần đã bị tổn thương như thế nào, mà so sánh ra Đàm Hồng tâm tư cẩn thận hơn cũng không có dũng khí nói cho Lê Diễm Hồng biết mình và Trương Tự Lực đang yêu nhau.

– Thực ra em cũng đã mơ hồ cảm giác được. – Đàm Hồng nói, – Bà ấy coi em như vật phẩm cá nhân, em làm gì bà ta cũng muốn quản em, ăn gì mặc gì, chơi với người nào, muốn học chuyên ngành gì, tương lai làm công việc gì lấy chồng như thế nào, bà ấy đều sắp đặt cho em theo mong muốn của bà ấy. Trước kia em không biết vì sao, cho rằng có lẽ người mẹ chính là như vậy, em cũng không trách bà ấy. Lê Diễm Hồng không thật sự coi em như con ruột, mà là coi em là chiến lợi phẩm thì đúng hơn, là vật thay thế đứa con gái đã chết của mình.

Khi Đàm Hồng hơn bốn tuổi đã bị bố đưa vào Viện phúc lợi Lê Diễm Hồng, từ đó không thể rời khỏi nơi này được nữa. Trong nhiều năm qua, cô đã chuyển từ mong muốn được về nhà mà chuyển sang biết rằng mình không có nhà, lại chấp nhận Lê Diễm Hồng chính là mẹ của mình, trong đó cuộc đấu tranh giãy giụa đối với một đứa trẻ đã bắt đầu có trí nhớ chắc chắn là đầy đau khổ.

Bố mẹ ruột bỏ mặc mình, là mẹ Lê cho mình một mái nhà. Đàm Hồng trong mười mấy năm đó đã dần dần tiếp nhận sự thật trong tàn nhẫn lại có sự ấm áp dịu dàng này.

Trước kỳ nghỉ hè, có một người phụ nữ đến trường đại học tìm cô, đó chính là mẹ ruột của Đàm Hồng.

Người phụ nữ nói với cô rằng khi đó không phải bố mẹ không muốn cô, mà là bố cô bị bệnh, trong nhà không có tài chính, lại vừa sinh hai anh em song sinh, điều kiện quá khó khăn, thật sự không còn cách nào khác mới đem con gái gửi nhờ viện phúc lợi.

Đàm Hồng chất vấn, về sau vì sao lại không đến đón mình? Cô đã đợi rất lâu, vẫn luôn đợi bố đến đón mình về nhà.

Người phụ nữ nói, đừng nói là không đón về được, dù gặp cũng không gặp được. Lê Diễm Hồng không cho gặp. Họ còn viết nhiều thư chờ người ta gửi cho Đàm Hồng cũng đều bị trả lại, không được chuyển đến tận tay Đàm Hồng.

Người phụ nữ cũng cho biết, mấy năm trước bố cô đã qua đời vì bệnh nặng, trước khi nhắm mắt chuyện hối hận nhất chính là đã mang con gái đi viện phúc lợi, cho rằng đối phương là người tốt, hỗ trợ cứu cấp, không ngờ từ đây con gái đã bị cướp đi.

Nhưng đây chỉ là lời nói một chiều, Thượng Dương ở trong phòng quan sát suy nghĩ.

– Đương nhiên là em không tin. – Đàm Hồng nói, – Sau kỳ nghỉ hè, em rất muốn hỏi trực tiếp Lê Diễm Hồng, nhưng em không dám. Em muốn bàn bạc với Trương Tự Lực, nhưng Trương Tự Lực gần như sắp phát điên rồi, không nói chuyện với em, trốn tránh ở trong phòng mãi. Em biết anh ấy đang nghĩ gì, anh ấy không còn dám tin rằng trên thế giới này còn có những người và tình cảm là chân thật nữa.

Sau mấy ngày rối rắm, cuối cùng vào một buổi tối cô quyết tâm đi gặp Lê Diễm Hồng hỏi cho rõ ràng. Nhưng cô vô tình lại nghe được tiếng cãi vã giữa Lê Diễm Hồng và Hách Tiểu Binh. Hách Tiểu Binh trách cứ Lê Diễm Hồng vì sao lại nói những lời nói làm tổn thương Trương Tự Lực. Bảo bà ấy đi xin lỗi Trương Tự Lực, an ủi đứa trẻ vốn đã nhạy cảm này về khuyết tật bẩm sinh của mình.

Nhưng Lê Diễm Hồng không chịu, trong lúc hai người cãi cọ, Lê Diễm Hồng nói:

– Anh mới là tấm gương đạo đức mẫu mực, anh mới là người tốt. Còn em chỉ muốn con gái của em thôi.

Lê Diễm Hồng cho rằng mình cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, nếu không phải bị danh dự hạn chế trói buộc, bà ta đã muốn đóng cửa viện phúc lợi rồi.

– Khó khăn lắm em mới giành được Đàm Hồng và cả Tiểu Tuyết, tâm nguyện của em đã thực hiện được. Em không quan tâm tới những đứa trẻ khác. Anh muốn lo tự đi mà lo. Đừng tới yêu cầu em.

Đàm Hồng nói:

– Ngay lúc đó tôi đã hiểu Trương Tự Lực, trên đời này còn có gì là chân thật nữa? Người mẹ mà bọn em yêu nhất, và cho rằng mẹ cũng yêu bọn em nhất, là kẻ giả tạo.

– Cô….- Cổ Phi vẫn không thể hiểu, nói, – Chỉ bởi vì cái này mà cô giết người? Cô đã là người trưởng thành, trưởng thành rồi có thể rời khỏi bà ta, đoạn tuyệt với bà ta, thậm chí có thể công khai trước công chúng, vạch trần bộ mặt thật giả nhân giả nghĩa của bà ta, chứ làm gì đến mức phải người giết?

Đàm Hồng nói:

– Em vạch trần bộ mặt thật của bà ấy, viện phúc lợi phải làm sao đây? Những đứa trẻ ở đó phải làm sao đây? Nơi đó sẽ biến thành cái đích cho mọi chỉ trích, đến cuối cùng cũng không giành được bất cứ sự ủng hộ công ích gì của xã hội cả. Ba Hách của em phải làm sao đây? Ba rất tốt, cái gì cũng tốt, chỉ là hơi ngốc, biết con người của Lê Diễm Hồng mà vẫn còn muốn sống chung với bà ta.

Nhắc tới Hách Tiểu Binh, nước mắt cô ấy lại chảy ra, hai mắt đẫm lệ nhìn Cổ Phi, nói:

– Còn có bố ruột của em nữa, thực ra đến tuổi dậy thì em đã hoài nghi mời người khác nói, em còn nhớ rất rõ, khi em còn nhỏ bố thường đưa em lên núi chơi. Bố rất thương em. Lần đầu em chạm vào súng cao su, chính là bố đã dạy em bắn chim sẻ. Lúc xuống núi sợ em ngã mà vẫn luôn cõng em. Bố tốt với em như thế, làm sao mà không cần em? Em bị lừa mười mấy năm, là bởi vì sự độc đoán của Lê Diễm Hồng, con gái bà ấy đã chết, bà ấy muốn chiếm em làm con gái bà ấy. Bà ấy hại bố em chết không nhắm mắt, trước khi chết chỉ muốn được gặp em một lần…Em có thể không hận bà ta hay sao?

Cô ấy có vẻ rất có lý, lý do khiến cô ấy hận thù cũng có cơ sở.

Nhưng mà Thượng Dương mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không hợp lý.

Đàm Hồng và Lê Diễm Hồng thực sự giống nhau ở một số khía cạnh, tức là họ lạnh lùng và ích kỷ ở chỗ tình cảm, coi nhu cầu của bản thân là quan trọng nhất.

Để xoa dịu nỗi đau mất con gái, Lê Diễm Hồng đã làm theo ý mình nhận nuôi con nuôi, hoàn toàn mặc kệ suy nghĩ của chồng trước Trâu Văn Nguyên nghĩ như thế nào. Sau khi thỏa mãn ước muốn có con gái, bà ta không quan tâm đến cảm thụ của chồng Hách Tiểu Binh và những đứa con khác.

Đàm Hồng thích trúc mã Trương Tự Lực, yêu đương với cậu ta, nhưng trong tâm lý lại không lựa chọn người bạn trai bị khuyết tật này. Lê Diễm Hồng yêu chiều cô ấy, cô ấy tiếp nhận toàn bộ, thậm chí Lê Diễm Hồng giúp cô ấy từ bỏ Trương Tự Lực, bởi vì đáp ứng nhu cầu bản thân, cô ấy cũng không tức giận. Nguyên nhân cô ấy hận Lê Diễm Hồng là bởi vì Lê Diễm Hồng dám yêu cô ấy, đồng thời lừa dối cô ấy.

Thật không hổ là…… mẹ con.

Cổ Phi nói:

– Vì sao cô lại nấu canh gà cho Lê Diễm Hồng lúc nằm viện?

Đàm Hồng yên lặng mấy giây, nói:

– Em đang ở trên vách đá nhìn thấy bà ấy và ba Hách được xe cấp cứu đưa đi, lúc đó em rất hoảng sợ, về sau nghe nói ba Hách đã chết, em hận chính mình…Em…

Cô ấy khóc đến khổ sở, nói chuyện cũng không rõ ràng, nghẹn ngào hồi lâu mới nói tiếp:

– Em chuẩn bị lâu như thế, luyện bắn súng cao su rất lâu, cuối cùng lại có kết cục này. Em không thể chấp nhận được, người tốt như ba Hách không còn nữa, dựa vào đâu mà Lê Diễm Hồng còn sống? Còn có nhiều người đi thăm bà ta, an ủi bà ta, dựa vào đâu? Em nấu canh gà cho bà ta, là muốn…hạ độc vào đó.

Cô ấy nói ra một loại dược phẩm có độc tương đối phổ biến, sẽ không gây tử vong ngay lập tức, nhưng nó có thể làm tổn thương các cơ quan trong cơ thể. Đó là một chất độc mãn tính.

– Bà ta sẽ không đề phòng em. – Đàm Hồng nói, – Bà ta thấy em nấu canh làm cơm dinh dưỡng cho mình, còn khen em ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Thượng Dương bên này hít sâu một hơi, ngoại trừ Trâu Văn Nguyên suýt nữa phạm tội giết người ở viện phúc lợi, nơi này còn chôn một quả mìn suýt phát nổ.

– Canh gà kia Lê Diễm Hồng uống không? – Chu Ngọc nói, – Hay là đến cuối cùng em cũng không hạ độc?

Đàm Hồng nói:

– Em nấu canh xong rồi, chuẩn bị hạ…thì Trương Tự Lực tới. Anh ấy nói với em, vào thời khắc nghe tin ba Hách chết, anh ấy đã quyết định tha thứ cho Lê Diễm Hồng. Tâm nguyện cuối cùng của ba Hách chính là người một nhà bọn em tiếp tục được sống cùng nhau. Cuối cùng em đã ném thuốc độc đi.

Xác nhận ghi chép không có vấn đề, Đàm Hồng ký tên lên đó.

Lúc này cô ấy đã bình tĩnh lại, chấp nhận tất cả, chờ đợi kết quả thuộc về mình.

Mọi người đều biết, cô ấy vẫn rất hận Lê Diễm Hồng, cô ấy không hối hận về hành vi giết người của mình, chỉ hối hận vì đã liên lụy người tốt.

Cổ Phi và Chu Ngọc thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi phòng thẩm vấn. Thượng Dương cũng chuẩn bị ra ngoài tụ hợp với ba người họ.

– Đàm Hồng. – Kim Húc vẫn luôn ngồi ở đó, tay cầm cây bút, như là có vài lời muốn nói, do dự hồi lâu cuối cùng quyết định nói cho đương sự biết. – Cô nói lúc còn nhỏ bố cô mang cô lên núi bắn chim sẻ, còn dạy cô bắn súng cao su, trong ấn tượng của cô ông ta rất thương cô.

Đàm Hồng hai mắt đỏ hoe, nói:

– Vâng ạ. Em còn nhớ rất rõ.

Kim Húc nói:

– Cô vào viện phúc lợi tầm 4 tuổi, quen thuộc với súng cao su hơn chúng tôi, đối với một đứa bé ba bốn tuổi, cô sẽ dẫn chúng đi bắn súng cao su hay không?

Đàm Hồng sửng sốt. Súng cao su là đồ chơi nguy hiểm, người lớn chưa từng chơi có thể bị bắn trúng mắt chứ đừng nói đến một đứa trẻ ba tuổi, bố mẹ bình thường càng không có lý do gì để làm điều này.

Nhưng mà…

Đàm Hồng nói:

– Em còn nhớ rõ mà, đây là sự thật.

Kim Húc nói:

– Tôi không biết cha ruột của cô có từng đưa cô đi chơi súng cao su hay không, nhưng tôi biết có một  người đã từng mang cô và Trương Tự Lực sáu bảy tuổi lên núi bắn chim. Trên lưng đeo súng hơi đi bắn chim, bắn rất chuẩn xác, hai người cũng gọi người đó là ba.

– Anh…người anh nói là ai? – Đàm Hồng căng người như súng cao su.

– Trâu Văn Nguyên, chồng trước của Lê Diễm Hồng. – Kim Húc nói.

Đây là vào lần thấm vấn cuối cùng Trâu Văn Nguyên, ông ta đã khai từng nghĩ đến việc mình đã từng đến viện phúc lợi giết người, lại bởi vì nhớ lại mười mấy năm trước khoảng thời gian mình đã trải qua với những đứa trẻ đó cuối cùng mềm lòng mà từ bỏ phạm tội.

Mười mấy năm trước, Trâu Văn Nguyên còn trẻ trung khoẻ mạnh, muốn vợ thoát khỏi nỗi ám ảnh mất con, ông ta cũng thành thật đóng vai “người cha” trước mặt những đứa con được đưa về bởi vợ ông ta. Mà Lê Diễm Hồng khi đó còn chưa phải là con rối bị danh tiếng đè nặng như ngày nay, vẫn còn có một tình yêu thương chân thành.

Đàm Hồng mờ mịt ngơ ngác ngồi trên ghế, hỗn loạn tìm kiếm những mảnh vỡ về “người cha” trong đầu.

Một phần lớn sự thù hận của cô ấy đối với Lê Diễm Hồng là do sự hối tiếc về cái chết của cha ruột, về những kỷ niệm vui vẻ hạnh phúc với “người cha” trong ký ức đã bị cô ấy tròng lên trên người “bố” đã qua đời, điều này đã phóng đại cái “ác” của Lê Diễm Hồng, gia tăng thêm thù hận của cô ấy đối với Lê Diễm Hồng.

Ai ngờ, cô ấy lại nhớ lầm vì tuổi nhỏ.

Mà Hách Tiểu Binh mang ý nghĩa một người ba thật sự thì lại trong tình tiết sai lần mà phát sinh này đã vĩnh viễn rời bỏ cô ấy.

Cảnh sát nữ duy nhất ở đây Chu Ngọc lựa chọn ở lại trấn an cảm xúc sụp đổ của Đàm Hồng.

Kim Húc và Cổ Phi đi ra ngoài, cũng vào phòng quan sát bên cạnh, Đàm Hồng nhào vào trong ngực Chu Ngọc khóc lớn, cảm xúc trong tiếng khóc kia chỉ sợ hối hận là nhiều nhất.

– Cậu đó cậu đó. – Cổ Phi thật sự không thể nhìn được con gái khóc, nói Kim Húc, – Khóc thế kia là tại cậu hết, sao cứ phải nói sự thật cho cô bé đó biết chứ. Cô bé đã khai ra rồi, cậu còn cắm một đao vào trong lòng người ta nữa là sao.

Kim Húc nói:

– Hung thủ cũng có quyền được biết.

Cổ Phi nhìn sang Thượng Dương, rất có ý nói “cậu mà cũng không quản được cậu ta à?”.

Lần này, Thượng Dương lại đồng tình với cách làm tàn nhẫn của Kim Húc, nói:

– Thay vì để cô ấy hận thù một cách mơ hồ, không bằng để cô ấy hối hận và thừa nhận sai lầm của mình một cách rõ ràng. Phạm tội chính là phạm tội, chế tài không rời bỏ cái ác.

– Tôi đã lưu tình còn chưa nói cái này đấy. – Kim Húc lấy di động ra tra cứu tin nhắn Cục đăng ký hộ khẩu Công an Tê Phượng gửi cho Chu Ngọc và Chu Ngọc lại chia sẻ cho anh, đưa cho Thượng Dương và Cổ Phi xem, nói, – Lê Diễm Hồng có từng làm chuyện khác người nào để “chiếm đoạt” đứa con gái này không, sau này sẽ điều tra được, nhưng có một điều chắc chắn, Lê Diễm Hồng yêu cô bé, muốn bảo vệ cô bé.

Trên thông tin kia có thể thấy rõ, Đàm Hồng tên thật là: Đàm Lai Đệ.

Thượng Dương và Cổ Phi đồng thời thở dài.

Chu Ngọc ở bên trong đương nhiên sẽ không nói ra cái này, xem chừng cô còn phải ở lại một lúc nữa, vì Đàm Hồng không thể một chốc mộ lát bình tĩnh ngay được.

Ba người trong phòng quan sát liền đi trước.

- Trà này ngon lắm. – Kim Húc còn cầm cốc trà nói với Cổ Phi, – Còn không cho tôi ít?

Cổ Phi còn chưa kịp cự tuyệt đã nghe Thượng Dương nói:

– Phần còn lại em để trong túi em rồi.

Cổ Phi: –???

Thượng Dương nói:

– Tôi làm cố vấn cho anh, còn mang người nhà giúp anh phá án, lấy chút trà ngon của anh không quá đáng chớ.

Cổ Phi bắt đầu khâm phục độ dày da mặt của cố vấn bắt đầu kim hóa rồi, uyển chuyển khen ngợi nhưng thực ra đang chửi đổng lên:

– Hai người đúng là xứng đôi vừa lứa!

– Đương nhiên!  – Kim Húc vui vẻ thừa nhận.

Thượng Dương nói với Cổ Phi:

– Anh không nhân nóng mà đi thẩm vấn Trương Tự Lực à? Thẩm vấn xong chắc là có thể kết án rồi.

– Đi ngay đây. – Cổ Phi cũng không lãng phí thời gian, rẽ một góc rồi đi.

Thượng Dương và Kim Húc quay về văn phòng, uống trà nghỉ ngơi, tiện thể chờ thông báo kết án.

Vừa bước vào, Thượng Dương quay đầu lại nhìn hành lang, xác định không có ai mới đóng cửa bước vào trong, Kim Húc đang muốn rót nước vừa quay đầu lại Thượng Dương đã hôn lên môi hắn một cái, rất kêu.

Kim Húc cười sung sướng, hỏi:

– Lãnh đạo ơi, em làm gì thế?

– Nãy đi phòng thẩm vấn, anh xử lý hơi mạnh, em không quen, trong lòng mắng anh. – Thượng Dương khen thưởng vuốt ve vành tai hắn, nói, – Thẩm vấn xong rồi, lãnh đạo cảm thấy xử lý rất hợp lý, lãnh đạo rất thích. Lần sau cứ phát huy thế nhé.

Kim Húc đặt chén trà lên trên bàn, nói:

– Nhưng mà em hôn không được, để anh đi.

Đàm Hồng nhận tội, Cổ Phi thẩm vấn Trương Tự Lực lần nữa, thuận lợi hơn rất nhiều. Trương Tự Lực thừa nhận là muốn gánh tội thay cho Đàm Hồng.

Nhưng ngoài ý muốn chính là, bình trà kia là là Hách Tiểu Binh giao cho Trương Tự Lực, nói là Đàm Hồng cho ông trà, mình uống không quen, bảo Trương Tự Lực mang về trường học đưa cho Đàm Hồng, ý là cũng khuyên người trẻ tuổi sớm hòa giải với nhau.

Nhưng khi đó Trương Tự Lực đã cảm nhận được cảm giác xa cách của Đàm Hồng nên không mang trà đi, lại không ngờ bị Hách Tiểu Binh nhìn thấy mình không làm theo, liền tạm thời đặt ở trên kệ sách.

Mà Hách Tiểu Binh có biết trong lá trà kia có lẫn lá sensa khiến mình tiêu chảy hay không, nếu biết thì ông ấy sẽ nghĩ gì? Coi đây chỉ là trò đùa dai của Đàm Hồng hay là cũng nghĩ đến điều gì khác, ngoài ông ấy ra không ai biết cả.

Vụ tai nạn ô tô “tấm gương đạo đức mẫu mực” gây sự chú ý của các tầng lớp nhân dân trên địa bàn tỉnh được công bố đã phá xong. Thủ phạm thực sự đã bị bắt, việc định tính và mức hình phạt được giao cho cơ quan tư pháp xác định thêm.

Trương Tự Lực có hành vi bao che cho hung thủ bởi vì cũng không có ác ý chủ quan, có thái độ tốt khi thừa nhận sai lầm của mình và có biểu hiện lập công, sau khi xem xét toàn diện, cơ quan công an quyết định không truy cứu trách nhiệm hình sự.

Lê Diễm Hồng vốn là người bị hại, trong quá trình điều tra vụ tai nạn ô tô, cơ quan công an phát hiện bà ta có liên quan đến một vụ án tội phạm kinh tế hơn 5 năm trước, vụ án cũ được điều tra lại và các nghi phạm khác liên quan đến vụ án đã được bàn giao cho cơ quan điều tra kinh tế.

Các vụ việc liên quan đến cán bộ cấp sở lạm dụng chức quyền, không làm tròn trách nhiệm thất trách, xúi giục cựu cán bộ tư pháp bịa đặt sự thật, vu oan, vu khống công dân đều được giao cho các cơ quan liên quan của Công an tỉnh điều tra, xử lý. Bộ Công an cử thanh tra cao cấp Cục điều tra hình sự tới tỉnh này để giám sát điều tra hàng loạt vụ án.

Mà vị cố vấn đặc biệt trực tiếp tham gia điều tra vụ án tai nạn ô tô kia vào ngày mà vụ án công bố được phá thì đã từ nhiệm một cách vinh quang.

Ngày hôm sau, cố vấn quay trở về Bắc Kinh, theo những người nắm rõ tình hình, khi rời đi, chuyên gia cố vấn đã đến văn phòng tỉnh một chuyến và đã đóng gói cầm đi cùng một bộ hồ sơ nhân viên quản lý.

Mấy ngày sau, mưa phùn tầm tã.

Trong nhà tang lễ tỉnh lị tổ chức lễ tang cho Hách Tiểu Binh, rất nhiều người đến bày tỏ lòng thành kính, tất cả hoa cúc ở các cửa hàng hoa gần nhà tang lễ đều đã bán hết.

Những người biết sự thật đã đến tiễn Hách Hiểu Binh lần cuối, tặng hoa và chia buồn với “Người” thực sự có tấm lòng nhân hậu và tình yêu thương chân chính này.

Hết chương 26

Vụ án thứ nhất – Tôi là khoảnh khắc rực rỡ này – Đã kết thúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play