Triệu chứng hiện tại của Đội trưởng Kim chính là ở bên người yêu quá vui sướng, quá đắc ý đến quên hình tượng. Hiện tại bị ăn dạy dỗ trở nên thành thật, tiếp tục triển khai công việc, hắn bảo Chu ngọc đi bộ phận kỹ thuật hỏi xem chuyên gia bắn súng cao su có cung cấp được thông tin gì không.
Tối hôm qua Cổ Phi cũng đã thông qua bộ phận kỹ thuật liên hệ vị cao thủ bắn súng cao su này tới giúp, muốn xem xem có thể thông qua đối phương tìm được “người bạn” cùng Trương Tự Lực cùng nhau chơi súng cao su hay không.
Cứ cách một thời gian, Trương Tự Lực sẽ ra ngoài cùng với người bạn này chơi súng cao su, mà chơi ở đâu thì lại rất bí mật. Súng cao su vẫn là món đồ chơi có tính nguy hiểm nhất định, chơi thứ này không thể ở trong trường được, thậm chí không thể ở trong nội thành.
Các bạn cùng lớp của Trương Tự Lực cho biết họ chưa bao giờ thấy cậu ta chơi với ai, đều suy đoán là người ngoài trường, bởi vì Trương Tự Lực từ học kỳ 1 tính tình trở nên thay đổi, ở trong trường độc lai độc vãng, không qua lại giao tiếp với những người khác.
Chu Ngọc hỏi bộ phận kỹ thuật, đặt điện thoại xuống, nói:
– Chỉ đạo Cổ đã hẹn với chuyên gia súng cao su rồi, sáng nay họ sẽ đến đây. Có lẽ họ cũng sắp tới rồi, chúng qua qua gặp nhé?
– Đi gặp đi, vừa lúc có việc cần hỏi. – Kim Húc nói.
Ba người liền đi bộ phận kỹ thuật.
Điều tra viên kỹ thuật Tiểu Phương trước đó đã gặp Kim Húc khi cậu ta đi điều tra hiện trường vụ án, lúc này cậu ta đang đi ra ngoài với một cái đầu rối như tổ chim và hai quầng thâm dưới mắt, tay cầm một phần tài liệu đi ra ngoài, đối diện thấy mấy người Kim Húc tới thì chào hỏi:
– May quá Kim đội tới rồi. Em vừa gọi điện cho chỉ đạo Cổ mà không ai nghe, có việc đang muốn tìm các anh đây.
– Anh ta đang họp không thể nghe điện thoại. – Kim Húc nói, – Có phát hiện gì mới à?
Tiểu Phương trình tài liệu lên, nói:
– Chỉ đạo Cổ giục so sánh các dấu chân đã sưu tập được ở trên vách núi của hiện trường vụ án, bọn em làm thêm suốt đêm đã có kết quả rồi.
Kim Húc nhận lấy mở ra xem.
– Vất vả rồi. – Thượng Dương nói với Tiểu Phương, – Hôm nay không có việc gì thì các anh em đi nghỉ ngơi đi, nhìn màn hình cả đêm chắc là mắt không chịu nổi rồi.
– Lát nữa sẽ đi về ngủ ạ. – Tiểu Phương chưa từng gặp Thượng Dương, nhưng đoán được hẳn là cấp trên, khách sáo nói, – Cảm ơn anh ạ.
Kim Húc lật qua mấy trang, phát hiện dấu chân thu thập được nhiều hơn dự kiến nên dừng lật giở, hỏi thẳng:
– Có cái nào có thể trùng khớp với dấu chân của nghi phạm không?
Tiểu Phương nói:
– Đều không có của hai nghi phạm ạ.
Hai nghi phạm mà cậu ta nhắc đến là Trâu Văn Nguyên và Trương Tự Lực, trong hàng trăm bộ dấu chân thu thập được tại hiện trường, không có dấu chân nào trùng khớp với dấu chân của hai người này. Nói cách khác, cả hai đều chưa từng đến hiện trường.
Kết quả này thực ra đều nằm trong dự kiến của mọi người tổ chuyên án, hiện tại đã có chứng cứ xác thực, có thể chứng minh Trâu Văn Nguyên không liên quan gì đến vụ tai nạn ô tô, cũng chứng minh Trương Tự Lực đang nói dối.
Phá án không thể chỉ dựa vào tưởng tượng và phỏng đoán, mà phải dựa vào sự gắn bó và nỗ lực không ngừng của toàn thể nhân viên để loại bỏ cái giả và bảo tồn cái thật cho đến khi tìm ra sự thật, phân đoạn nào đều không thể thiếu, đều phải nghiêm túc coi trọng.
Mỗi một đồng nghiệp tham gia vào cuộc điều tra phá án đều xứng đáng được ghi nhận giá trị công việc của họ, và đều xứng đáng được khẳng định.
Thương Dương khao cho cả tổ một cách hào phóng, không chỉ dành cho mỗi mình Kim Húc được bữa cơm ngon.
Tạm biệt Tiểu Phương xong, ba người bước vào văn phòng của đội kỹ thuật súng ống. Sau khi nhóm cảnh sát hình sự nghi ngờ phương hướng là súng cao su, tổ súng ống lại mời vị chuyên gia súng cao su kia tới, ngày hôm qua mời người ta đến đây để tiến hành thử nghiệm, điều này đã xác nhận khả năng hoạt động của “súng cao su gây tai nạn ô tô” mà nhóm cảnh sát hình sự đã phỏng đoán ra.
Bởi vì chuyên gia sử dụng súng cao su vẫn chưa tới nên người phụ trách tổ kỹ thuật súng ống hồ hởi mời họ ngồi xuống, sau đó lấy đoạn video thực hành sử dụng súng cao su quay ngày hôm qua ra cho ba người xem, ý tứ là “chúng tôi đã được chứng kiến tại chỗ, giờ cũng cho các anh trải nghiệm kiến thức một chút”.
Trong video, người chơi súng cao su thoạt nhìn trông giống như một người qua đường bình thường, nhưng khi giương súng cao su lên thì cả người giống như một vị thần. Anh ta kéo sợi dây cao su ra, nhắm rồi buông ra, theo bi thép theo gió bắn mạnh ra, chiếc chai thủy tinh treo cách đó năm mươi mét vỡ tung.
Đây gần như là một chiếc súng cao su được chế tạo thành một bàn tay nhẹ và nhỏ gọn, có sức công phá tương đương một khẩu súng.
– Lợi hại quá! Chỉ đạo Cổ sắp phải bái sư thật rồi! – Chu Ngọc kinh ngạc nói.
– Nó còn đỉnh hơn cuộc thi bắn súng cao su của cảnh sát vũ trang mà tôi đã từng được xem nữa. – Thượng Dương cũng nói.
– Này là chắc chắn rồi. Cảnh sát vũ dùng súng cao su tham gia thi đấu là yêu thích nghiệp dư, còn người ta đây là chuyên nghiệp. – Người của tổ súng ống nói, vị chuyên gia mà họ mời về này hội trưởng liên minh thi đấu súng cao su cấp tỉnh và đã giành được huy chương vàng cuộc thi bắn súng cao su thế giới, còn lập nên kỷ lục Guinness về một phong cách chơi súng cao su nhất định. Anh ấy là một tay chơi súng cao su rất chuyên nghiệp.
Có rất nhiều người tài năng trong những sở thích thích hợp.
Tuy nhiên, công chúng ít tiếp xúc với nó, ngay cả bộ phận kỹ thuật của cảnh sát ban đầu lúc vụ án xảy ra cũng từng nghĩ đến súng cao su, cũng nghĩ đến súng cao su thông thường và loại bỏ ngay lập tức, bởi vì súng cao su mặc dù có mức độ sát thương nhất định nhưng chúng cũng có tầm bắn ngắn và độ chính xác thấp. Lúc ấy không một ai nghĩ tới còn có người có thể nghiên cứu phương pháp chơi súng cao su và thăng cấp đến loại trình độ này.
Khi đang nói chuyện thì vị chuyên gia súng cao su kia tới, đồng thời cũng là một người dân rất nhiệt tình, ngày hôm qua anh ta tới hỗ trợ sử dụng súng cao su làm thí nghiệm gây án, sau đó nghe nói cảnh sát yêu cầu cần thông tin về những người đam mê súng cao su ở địa phương. Hôm nay anh ta mang theo một bản copy danh sách hội viên liên minh đến đây.
– Hội viên chúng tôi cũng không nhiều lắm, mà người có khả năng như các anh đang cần tìm càng không có. – Người này nói, – Không phải tất cả những người ham mê chơi súng cao su đều thích chơi với người khác, một số chỉ tự mình luyện tập và chơi, ngay cả thi đấu cũng không tham gia.
Chu Ngọc mở trên máy tính sao chép thông tin thành viên, tổng cộng có mấy chục người, xem qua cũng không phát hiện được người nào trực tiếp liên quan đến vụ án này, trong lòng không khỏi có chút chán nản.
Kim Húc dường như đã đã đoán trước được sự việc sẽ không đơn giản như vậy, cũng không quá quan tâm, lấy ra túi đựng bằng chứng, trong đó có súng cao su toàn thép của Trương Tự Lực.
Hắn nhờ chuyên gia súng cao su xem thử, hỏi:
– Anh xem súng cao su này có thể bắn trúng mục tiêu ở khoảng cách hai mươi sáu hai mươi bảy mét không?
Chuyên gia chỉ nhìn một cái rồi nói:
– Cái này được trang bị một sợi dây cao su tròn, chắc chắn sẽ không có tác dụng. Muốn bắn xa như anh nói phải là một sợi dây cao su dẹt, độ căng chặt mới cao, uy lực mới đủ lớn, còn phải là loại da gân dẹp tinh chế, chứ da gân bình thường không thể làm được.
Đúng vậy, càng chứng minh Trương Tự Lực đang nói dối.
Kim Húc lại hỏi:
– Nếu là súng cao su có dây cao su dẹt, liệu nó có cần nhiều sức lực để đạt được trình độ mà tôi đã đề cập không? Ngay cả khi mình không đủ sức thì nó cũng có tác dụng không?
Người chơi nói:
– Vậy thì không cần. Kéo căng dây cao su về cơ bản là vấn đề kỹ năng, trong cuộc thi bắn súng cao su, kết quả của những tuyển thủ hàng đầu ở bảng nam và nữ thực tế không chênh lệch nhiều.
Thượng Dương nhìn nhìn Kim Húc, đoán được hắn đã có mục tiêu nghi ngờ.
– Vậy ý là, nữ cũng có thể làm được. – Kim Húc nói.
– Về kỹ thuật mà nói hoàn toàn có thể. – Người chơi nói.
Sau khi tiễn người chơi súng cao su, ba người Kim Húc cũng ra khỏi bộ phận kỹ thuật.
Thượng Dương hỏi Kim Húc:
– Có phải anh đang nghi ngờ các cô gái trong viện phúc lợi không?
Kim Húc không trả lời, có vẻ như đang cân nhắc.
– Dương Tuyết Diễm và Đàm Hồng ạ? – Chu Ngọc cũng nói, – Thực ra em cũng có trực giác này. Trương Tự Lực sẵn sàng nhận tội thay cho hung thủ, chứng minh cậu ta rất để ý người này. Từ hoàn cảnh trưởng thành của cậu ta, người nào đáng để cậu ta sẵn lòng đi tù thay đối phương? Nếu hung thủ là thanh mai trúc mã của cậu ta càng hợp lý hơn.
Thượng Dương lại có chút nghi ngờ, nói:
– Nhưng mà tình cảm của hai cô gái này với mẹ nuôi Lê Diễm Hồng đều rất tốt. Cảm xúc của Lê Diễm Hồng dành cho con gái mình được chiếu lên các cô gái được nhận nuôi, chắc chắn đối xử với Trương Tự Lực khác với họ. Từ việc sửa tên cho hai cô gái đó thấy rất rõ, Lê Diễm Hồng là thật sự rất yêu quý hai cô gái này. Hơn nữa, hai nữ sinh viên đại học này có động cơ gì mà giết chết cha mẹ nuôi của mình?
Chu Ngọc cũng rất bối rối về việc này, theo thông tin mà cảnh sát có được, hai cô gái Dương Tuyết Diễm và Đàm Hồng không có dấu hiệu bất hòa nào với vợ chồng Lê Diễm Hồng cả.
Kim Húc vượt qua vấn đề này, nói:
– Trước tiên không nói đến động cơ gây án của hai cô gái đó mà nói đến quan hệ giữa họ và Trương Tự Lực đi. Ngày hôm qua cố vấn có nói một câu, tính tình của các chàng trai ở độ tuổi Trương Tự Lực thay đổi mạnh mẽ, chủ yếu là dựa vào hai thứ, tình yêu và cha mẹ.
– Ý của anh là? – Thượng Dương nói, – Trương Tự Lực có thể đang yêu một trong hai cô gái này?
Chu Ngọc nói:
– Họ…không phải là anh em với nhau à?
– Họ không có quan hệ huyết thống, đương nhiên không tính rồi. Nhưng nếu Lê Diễm Hồng cho là thế thì sao? – Kim Húc nói.
Thượng Dương và Chu Ngọc đồng thời đứng hình, đều hiểu hắn đang nói cái gì – nếu như Lê Diễm Hồng cho rằng con gái nuôi và con trai nuôi yêu nhau là không phù hợp, rất có khả năng bà ta sẽ chia rẽ uyên ương.
– Điều này có lẽ chính là bước ngoặt khi Trương Tự Lực đột nhiên trở nên thù địch với Lê Diễm Hồng. – Kim Húc hỏi Chu Ngọc, – Trương Tự Lực và Đàm Hồng học cùng trường, hôm qua em có hỏi gì về Đàm Hồng không?
– Có ạ…- Chu Ngọc lắp bắp, – Em cho rằng không có liên quan đến vụ án cho nên hôm qua quay về không nói kỹ càng. Lúc ở trường em có tìm hiểu được, Đàm Hồng rất nổi tiếng trong trường, là nữ thần vườn trường. Cô gái đó với Trương Tự Lực học cùng trường nhưng lại ít giao tiếp qua lại với nhau, khi em hỏi đến thì hầu hết mọi người đều không biết Trương Tự Lực và Đàm Hồng có biết nhau không, hai người không có qua lại gì, trên đường gặp mặt đều không chào hỏi nhau.
Thượng Dương nói:
– Thế à. Vậy thì người từng yêu đương với Trương Tự Lực biết đâu là Dương Tuyết Diễm?
Kim Húc suy nghĩ một chút, sau đó bắt đầu sắp xếp bước tiếp theo của công việc, nói:
– Chu Ngọc và tôi đi gặp Dương Tuyết Diễm và Đàm Hồng để hỏi thăm tình hình. Chúng ta xuất phát luôn.
Chu Ngọc gật đầu, lập tức đi lái xe.
Kim Húc lại nói với Thượng Dương:
– Em chờ Cổ Phi về rồi cùng anh ta đi bệnh viện gặp Lê Diễm Hồng.
Đã đến lúc phải thành thật đối đầu với Lê Diễm Hồng, nhưng Thượng Dương tò mò hỏi:
– Vì sao không phải anh đi với Cổ Phi đi gặp Lê Diễm Hồng?
Kim Húc nói:
– Bà ta còn giở giọng quan hơn cả em đấy, lãnh đạo em đi chắc chắn là dễ dàng dẫn dắt hơn so với anh đi.
Thượng Dương đã hiểu rồi, chính là để anh đi dùng ma pháp đánh bại ma pháp, nói:
– Được…Em xin phục tùng mệnh lệnh của đội trưởng Kim ạ.
Trên thực tế, Kim Húc và Chu Ngọc giỏi làm việc với cảnh sát hình sự tiền tuyến, trong khi Thượng Dương và Cổ Phi rõ ràng giỏi đối phó với những người như Lê Diễm Hồng hơn.
Việc phân nhóm công việc này rất hợp lý, Thượng Dương cũng không phản đối.
– Phân công như vậy còn có nguyên nhân rất quan trọng khác. – Kim Húc chuyển giọng điệu, nói: – Đi gặp nữ sinh đại học trẻ tuổi điều tra vụ án, anh được nhưng em không được.
Thượng Dương nói:
– Em…
Kim Húc không cho anh cơ hội phản bác, nói:
– Nếu trong số họ thực sự có người là hung thủ, ý muốn lừa em, thì chắc chắn sẽ lừa được. Em sẽ cảm thấy có lỗi với chị em họ, nếu để em đi điều tra, kết quả duy nhất chỉ sợ cũng là làm anh tức giận.
Thượng Dương: -…
Kim Húc chợt nhận ra có phải mình nói hơi quá đáng không, lén nhìn sắc mặt cố vấn.
– Kim đội, đi thôi ạ. – Chu Ngọc đúng lúc lái xe chạy đến dưới bậc thềm, đón hắn xuất phát.
Cố vấn lại đi thẳng xuống bậc thềm kéo mạnh cửa xe ra.
Chu Ngọc: –?
Kim Húc cũng sửng sốt, cho rằng cố vấn bị mình nói làm cho bực bội càng muốn đi theo Chu Ngọc điều tra, để chứng minh mình không dễ bị nữ sinh viên lừa gạt, tức thì vừa bó tay hết cách vừa nhún nhường:
– Anh sai rồi có được không? Anh nói lung tung thôi, nhưng để anh đi nhé.
Chu Ngọc: – …
Thượng Dương kéo cửa xe nhưng không đi lên mà là mời đội trưởng Kim lên xe, anh buồn bực nhận chỉ giáo, nói nhỏ:
– Kim đội nói rất đúng, nữ sinh viên sẽ bắt nạt em, em không đi.
Kim Húc cười rộ lên lên xe, sau đó qua cửa xe nháy mắt với cố vấn, cũng nói nhỏ:
– Anh còn bắt nạt em hơn.
Hết chương 24
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT