Lái xe ra khỏi cổng văn phòng tỉnh và ra đường quốc lộ, chỉ đạo Cổ cuối cùng cũng nhớ nhớ ra luật lệ giao thông mà nghiêm chỉnh lái xe về thị cục.
Thượng Dương vẫn cứ không thể tin được nhanh như thế mà đã bắt được hung thủ và chứng cứ phạm tội rồi.
Cổ Phi thuật lại tình hình tỉ mỉ cho cố vấn nghe về những gì mà Chu Ngọc vừa báo cáo trong điện thoại.
Đến trường đại học rồi, Chu Ngọc và vị cảnh sát hình sự khác phân chia ra đi gặp giáo viên và bạn học của Trương Tự Lực, hỏi họ xem gần đây Trương Tự Lực có hành vi bất thường nào không.
Bởi vì ngày hội thể thao đang diễn ra sôi nổi ở trường nên mọi người đều tản mát, gọi điện ở sân thể dục đều không nghe được rõ đối phương đang nói gì, chủ nhiệm lớp của Trương Tự Lực còn tưởng rằng Chu Ngọc tự nhận là cảnh sát là lừa đảo, liêp tiếp cúp điện thoại của cô ấy. Cuối cùng hai đồng chí cảnh sát đã phải tốn rất nhiều công sức mới liên hệ được mấy người có quan hệ khá thân thiết với Trương Tự Lực.
Căn cứ theo phản ánh của giáo viên và bạn học của Trương Tự Lực, từ cuối học kỳ 1 Trương Tự Lực đã bắt đầu trở nên chán nản và dễ nổi cáu, đồng thời cơ bản thiếu sự tin tưởng vào những người xung quanh. Khi đó mọi người còn cho rằng do có quá nhiều áp lực trong tuần thi, nhưng mà sau đợt nghỉ hè quay lại trường, cảm xúc của cậu ta chẳng những không hồi phục mà ngược lại còn ngày càng kém hơn, ngày ngày chỉ đi hai nơi là giảng đường và phòng ký túc, cũng gần như không giao lưu tiếp xúc gì với bạn bè, thỉnh thoảng còn đi ra ngoài, cũng có chút bí mật.
Bạn cùng phòng của Trương Tự Lực kể rằng có một lần Trương Tự Lực ăn mặc chỉnh tề và muốn ra ngoài trường, có thuận tiện nhắc với bạn cùng phòng là hẹn bạn đi bắn súng cao su. Có bạn cùng phòng tò mò hỏi bắn súng cao su có gì hay mà chơi, Trương Tự Lực liền đẩy cửa sổ phòng ngủ ra, lấy súng cao su bằng thép “vừa nhìn là biết rất lợi hại” ở trong túi ra, kéo căng, nhắm chuẩn, bắn trúng con ve sầu trên một cái cây bên ngoài cửa sổ rơi xuống. Theo như bạn cùng phòng nói, “trình độ cao siêu đến mức mọi người đều bị sốc”. Về sau các bạn cùng phòng đều biết, chỉ cần Trương Tự Lực đeo túi kia ra ngoài chính là đi bắn súng cao su.
Thượng Dương cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nói:
– Nếu như súng cao su bằng thép này chính là hung khí, thế mà cậu ta lại cứ ngang nhiên đặt nó ở trong ngăn kéo phòng ký túc à?
– Tiểu Chu cũng đã hỏi mấy nam sinh cùng phòng, nam sinh đáp lại tình huống này, để chứng minh lời mình nói không phải vô nghĩa còn tiện tay kéo ngăn kéo của Trương Tự Lực ra, túi đựng súng cao su được để ở trong đó. – Cổ Phi dừng một chút, nói, – Trương Tự Lực có lẽ cũng không nghĩ tới mình sẽ bị điều tra ra nhanh như vậy?
Nhưng mà lúc này chính bản thân anh ta cũng cảm thấy được vừa rồi mình đã vui mừng quá mức mà đã bỏ qua manh mối không hợp lý này.
Thượng Dương nói:
– Dù sao thì Tiểu Chu cũng đã mang người về rồi, cứ thẩm vấn là được. Bình trà trong phòng cậu ta, còn có súng cao su vừa mới phát hiện kia, tuy rằng đều không phải chứng cứ trực tiếp, nhưng cũng rất đáng để nghi ngờ.
Chu Ngọc cùng hai cảnh sát hình sự khác đang điều tra chuyện của Trương Tự Lực trong trường học, không bao lâu nữa thôi, cùng lắm là đến buổi tối, bản thân Trương Tự Lực cũng nghe được tin tức, hiện tại cũng xác thực dẫn cậu ta về thẩm vấn.
Trường đại học kia cách thị cục xa hơn một chút so với văn phòng tỉnh, lại là buổi chiều cao điểm của ngày thứ Hai đầu tuần, khi Cổ Phi và Thượng Dương đến thị cục thì mấy người Chu Ngọc còn chưa quay về.
Thượng Dương vừa tới đây liền nhớ tới Kim Húc đang thẩm vấn Trâu Văn Nguyên ở đây.
Chỉ đạo Cổ cực kỳ thấu hiểu, gọi một viên cảnh sát đến nhờ anh ta đưa Thương Dương đi, lý do là:
– Cố vấn của chúng ta muốn quan sát Kim đội thẩm vấn kẻ tình nghi, anh dẫn anh ta qua đó xem một chút.
– Cảm ơn.
Thượng Dương vẫn duy trì dáng vẻ nghiêm túc, đi theo vị cảnh sát kia đi “quan sát” Kim đội thẩm vấn kẻ tình nghi.
Thói quen của con người thật đáng sợ, mới chỉ hai ngày thôi mà anh đã trở nên miễn nhiễm với sự trêu chọc liên tục của Cổ Phi.
Qua tấm kính một chiều, có thể thấy Kim Húc và Trâu Văn Nguyên đang đối thoại, mỗi người cầm một tách trà nóng trước mặt, trong chiếc gạt tàn trước mặt Trâu Văn Nguyên có vài mẩu tàn thuốc mới hút.
Hai người đang trò chuyện tâm sự à?
Thượng Dương cầm lấy tai nghe lên nghe, bên trong Trâu Văn Nguyên đang nói:
– Năm đó chú còn chưa đến bốn mươi, năm 2005, chú cũng kiếm được 500 vạn đầu tiên trong đời, cháu biết khi đó giá nhà ở Bắc Kinh là bao nhiêu không? Tầm 700 đấy.
Kim Húc nói:
– Chú Trâu quá giỏi ạ.
Thượng Dương: – …
Anh đoán suy nghĩ thật trong lòng Kim Húc lúc này có lẽ là: Đồ tư bản độc ác.
Anh hỏi vị cảnh sát phụ trách thiết bị bên cạnh:
– Hai người họ vẫn luôn nói chuyện như này à?
Cảnh sát nói:
– Cơ bản là vậy.
Thượng Dương nghĩ thầm, thật đúng là có kiên nhẫn, từ bốn giờ rưỡi bắt đầu thẩm vấn, đã hơn hai tiếng rồi, anh ấy định dành cho “chú Trâu” một cuộc phỏng vấn đặc biệt về sự giàu có và cuộc sống à?
Anh tua lại đoạn ghi âm và nghe vài đoạn, ngoài cuộc sống giàu có của Trâu Văn Nguyên, hai người còn kể về thời gian Trâu Văn Nguyên còn làm nhân viên trị an phối hợp phòng ngự, cơ bản chính là đang nói về nửa đầu cuộc đời của Trâu Văn Nguyên.
Để cải thiện cuộc sống gia đình, Trâu Văn Nguyên đã từ chức và mở một công ty văn phòng phẩm, khi ông ta và Lê Diễm Hồng đang cùng nhau xây dựng cuộc sống thịnh vượng thì con gái họ qua đời trong một vụ tai nạn.
Lê Diễm Hồng quá đau khổ mà lâm bệnh nặng, bác sĩ thông báo nói với bà ta rằng tình trạng thể chất của bà ta không còn khả năng sinh con, sau đó bà ta đã thành lập một “ngôi nhà tình thương” – cũng chính là hình thức ban đầu của “Viện phúc lợi Lê Diễm Hồng” và bắt đầu tài trợ cho trẻ sơ sinh bị bỏ rơi, trẻ mồ côi, trẻ khuyết tật.
Lúc đầu Trâu Văn Nguyên cho rằng là chuyện tốt, làm chút việc tốt tích phúc, cũng là xoa dịu tâm tình của Lê Diễm Hồng. Ai ngờ Lê Diễm Hồng vì việc này mà đập nồi bán sắt bất kể phí tổn, Trâu Văn Nguyên không chịu nổi, cảm thấy bà ta bị điên rồi, hai người thường xuyên cãi vã, cuối cùng nảy sinh mâu thuẫn, suy sụp, ly hôn.
Trâu Văn Nguyên tình trường thất ý sự nghiệp xuân phong đắc ý, ngoài năng lực kinh doanh của riêng mình và “tầm nhìn rất chiến lược” mà không chia tách sự nghiệp với Lê Diễm Hồng, công ty văn phòng phẩm kiếm được tiền, giá trị con người của ông ấy tăng lên. Nhờ có thanh danh của Lê Diễm Hồng, công ty văn phòng phẩm phát triển rất thuận lợi, cơ quan đơn vị gần như bật đèn xanh, không có gì ông ta không thể làm, không có hợp đồng nào ông ta không ký thành công.
Bây giờ ông ta đang trò chuyện với Kim Húc về kinh nghiệm làm giàu của mình vào năm 2005.
Mười năm đếm ngược đến ngày ngồi tù, xem dáng vẻ này vẫn còn nhiều chuyện tâm sự lắm.
Thượng Dương nhìn Kim Húc ở phía bên kia tấm kính, người này vừa nghe Trâu Văn Nguyên khoe khoang vừa bưng chén trà lên uống, vẻ mặt như đang nói chuyện với người quen mà không phải là đang thẩm vấn nghi phạm, giống như là đang ôn chuyện cũ, hơn nữa còn khá có cảm xúc.
Thượng Dương thật sự chịu phục, bụng nghĩ người này không gì là không làm được cả. Nếu để anh nghe người đàn ông trung niên này khoe khoang về việc họ làm giàu như thế nào, không quá ba phút lưng sẽ như bị kim chích, chỉ muốn vạch trần nhóm đại gia này ngay tại chỗ, mười kẻ thì có tám kẻ là dựa vào phụ nữ mà đi lên, và hai người trong số họ phạm tội phi pháp, cũng có gì mà để khoe khoang?
Anh gửi tin cho Cổ Phi, biết được Chu Ngọc đã mang Trương Tự Lực quay về rồi, không ở lại đây để nghe nữa mà đi qua bên kia xem thẩm vấn như thế nào.
Trương Tự Lực vẫn chưa phải là nghi phạm, cậu ta được mời hỗ trợ điều tra, không ở trong phòng thẩm vấn cũng như bị thẩm vấn thông thường, cậu ta cũng không bị còng tay.
Cậu ta căng thẳng ngồi ở đó, rõ ràng là rất sợ hoàn cảnh ở cục công an này, nhưng không phải bởi chột dạ mà sợ, cái này không khó để đoán được.
Chu Ngọc và Cổ Phi một người diễn vai mặt đỏ, một người diễn vai phản diện, đang hỏi cậu ta về chuyện súng cao su.
– Tôi chỉ thích chơi bắn súng cao su thôi. – Trương Tự Lực nói, – Các môn thể thao khác tôi không chơi được, bắn súng cao su không cần chạy, không cần nhảy.
Cổ Phi nói:
– Cậu bắn súng cao su rất chuyên nghiệp, súng là tự mình mua à?
Trương Tự Lực:
– Là…bạn tặng ạ.
Đúng lúc này Thượng Dương đẩy cửa bước vào, anh tới bàng thính.
Trương Tự Lực vừa thấy anh đến thì sắc mặt biến đổi lớn.
Hai người đã gặp nhau trong bệnh viện, Trương Tự Lực nhổ nước bọt vào canh gà, bị Thượng Dương trong lúc vô tình chứng kiến toàn bộ quá trình. Lần đó Thượng Dương không đi lên phòng bệnh, hai người cũng không có tiếp xúc trực tiếp, Trương Tự Lực căn bản không nghĩ tới vị này hóa ra lại là cảnh sát.
Cổ Phi nhìn biểu hiện của cậu ta, quyết định đi thẳng vào vấn đề hỏi:
– Có một số việc chúng tôi không thể nói thẳng. Tốt nhất cậu nên thành thật nói cho chúng tôi biết, tại sao cậu lại hận Lê Diễm Hồng?
– Tôi…Tôi…
Trương Tự Lực khiếp đảm ngẩng lên, nhìn Cổ Phi, lại nhìn Thượng Dương, như là không dám đối mặt với họ, cuối cùng nhìn vào Chu Ngọc. Có lẽ là Chu Ngọc mang cậu ta từ trường đến đây, khiến cậu ta nảy sinh sự tín nhiệm.
Chu Ngọc nói:
– Trương Tự Lực, chúng tôi đã thu được bằng chứng cho thấy cậu bị nghi ngờ gây ra vụ tai nạn xe hơi của Lê Diễm Hồng và Hách Tiểu Binh. Cậu chắc hiểu biết pháp luật, hiểu chính chính sách của chúng tôi, tự thú thì vẫn còn hy vọng.
Biểu cảm của Trương Tự Lực dần dần trở nên hoảng sợ tột độ, nói:
– Tôi không làm. Không phải tôi!
Cậu ta hoảng loạn giải thích:
– Tôi chỉ nhổ nước bọt vào canh gà của bà ấy thôi. Tôi rất ghét bà ấy, tôi không hại bà ấy, tôi càng không hại ba Hách. Tôi thật sự không làm.
Thương Dương có chút nghi hoặc, anh không nhìn thấy Trương Tự Lực có chút dấu hiệu nói dối nào, nhưng cũng có thể kỹ thuật nói dối của Trương Tự Lực quá xuất sắc.
– Cậu chỉ không muốn hại Hách Tiểu Binh. – Cổ Phi lạnh lùng nói, – Nếu không cậu sẽ không làm cho Hách Tiểu Binh bị tiêu chảy, để ông ta không thể đi xa. Cậu chỉ muốn giết một mình Lê Diễm Hồng thôi.
Trương Tự Lực vẫn mang vẻ mặt hoảng sợ, trân trân nhìn Cổ Phi.
Cổ Phi cầm bình trà được gói trong túi tang vật niêm phong lên, nói:
– Đừng có giả ngu nữa, cậu giải thích đi, vì sao hộp trà trộn lá senna này lại xuất hiện trong phòng cậu?
Trương Tự Lực chăm chú nhìn hộp trà kia.
Thượng Dương bỗng nhiên chú ý tới, vẻ mặt của cậu ta có biến hóa rất nhỏ, bên trong hoảng sợ dường như còn thêm chút gì đó, nhưng phần biến hóa rất nhỏ này chỉ là thoáng qua, Thượng Dương còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận.
Chu Ngọc nói:
– Chứng cứ đang bất lợi với cậu. Cậu hãy nghĩ cho kỹ và chủ động khai báo thì sẽ được khoan hồng.
Trương Tự Lực: -…
Hai tay cậu ta đan vào nhau, nội tâm dường như đang rơi vào rối rắm và suy nghĩ kịch liệt.
Cổ Phi ngay sau đó từ lời khuyên bảo của Chu Ngọc tiếp tục tung ra chứng cứ liên tới uy hiếp đối phương:
– Cậu chơi súng cao su rất khá, còn rất thông minh dùng đạn chì thay bi thép, cố tình đánh lạc hướng điều tra, làm cho cảnh sát ban đầu cho rằng hung khí là súng hơi, suýt chút nữa cậu đã thành công. Nhưng cảnh sát đã phát hiện ra bằng chứng tại hiện trường cho thấy hung khí gây án là một chiếc súng cao su. Súng cao su cậu sử dụng…
Anh ta cầm túi đựng tang vật đựng súng cao su bằng thép lên, đập mạnh xuống bàn rồi đột nhiên cao giọng:
– Là cái này phải không?
Thượng Dương không hề đề phòng, bị giọng nói đột ngột khuếch đại của chỉ đạo Cổ làm cho giật mình lên.
Đây là phương thức thẩm vấn khác với Kim Húc. Kim Húc thích chơi trò tâm lý chiến một chọi một với nghi phạm, còn thường xuyên dùng thủ đoạn lừa dối, một bên trêu đùa kẻ phạm tội, một bên buộc kẻ phạm tội đền tội.
Còn ở đây Cổ Phi phối hợp ăn ý với Chu Ngọc, cương nhu sử dụng tinh tế làm tan rã phòng tuyến tâm lý của nghi phạm.
Cảm xúc của Trương Tự Lực dao động kịch liệt, cậu ta nhìn về phía cái bàn trước mặt cảnh sát.
Thượng Dương chú ý tới, ánh mắt của cậu ta đầu tiên rơi vào súng cao su, sau đó là hộp trà.
– Đúng vậy. – Trương Tự Lực lại nhìn Cổ Phi, trong mắt tràn đầy quyết tâm không thể giải thích được, nói, – Tôi cho thuốc xổ vào trà, tôi không muốn hại chết Hách Tiểu Binh. Bởi vì tôi muốn dùng súng cao su bắn hỏng cửa xe của Lê Diễm Hồng, tôi muốn bà ta chết, cho nên tôi đã tạo ra vụ tai nạn ô tô này. Tất cả đều là tôi làm.
Nói xong, Trương Tự Lực không mở miệng nữa, như là chấp nhận số mệnh đã an bài.
Cảnh sát tạm thời bắt giữ cậu ta lại.
Ba người Thượng Dương trở lại trong văn phòng.
– Tôi cảm thấy. – Thượng Dương quan sát biểu cảm của hai người kia, đưa ra kết luận, – Ba chúng ta hẳn là đều nhất trí, Trương Tự Lực không phải là hung thủ.
Cổ Phi gật đầu, Chu Ngọc cũng nói:
– Chắc chắn cậu ta không phải. Hành động ném súng cao su của chỉ đạo Cổ giả đến không thể giả hơn, thế mà Trương Tự Lực sợ hãi đến mức thú nhận như thế này á? Không thể nào đâu.
– Cảnh sát Tiểu Chu này? Hừ hừ hừ. – Cổ Phi dở khóc dở cười nói, – Chỉ đạo Cổ còn đứng sờ sờ ở đây đấy nhé.
Chu Ngọc bật cười:
– Đúng là quá giả mà. Có phải lâu rồi sếp không thẩm vấn rồi không ạ?
Cổ Phi tới từ văn phòng tỉnh, cũng không phải là người đầu tiên phụ trách, đích thực là một một khoảng thời gian không tới hiện trường đích thân thẩm vấn rồi.
Thượng Dương an ủi anh ta:
– Thực ra tôi thấy anh làm tốt làm, tôi còn giật cả mình đấy.
– Cảm ơn cố vấn. – Cổ Phi nghiêm trang trở lại quay lại chuyện chính nói, – Hẳn là mọi người đều nhìn ra được, Trương Tự Lực chính là đột nhiên tự quyết định gánh hết tất cả.
Chu Ngọc nói:
– Đúng thế. Biểu hiện của cậu ta rất kỳ lạ, lúc ban đầu còn khăng khăng không liên quan tới mình, không biết sự việc, thế rồi đột nhiên lại nói tất cả đều do mình làm. Vì sao cậu ta lại làm vậy?
Thượng Dương hồi tưởng lại một lần, noi:
– Hình như là vào lúc chúng ta bày vật chứng ra, Trương Tự Lực ý thức được hung thủ là ai, cậu ta tự nguyện gánh vác, xác suất lớn nhất chính là muốn bảo vệ hung thủ thật sự.
Nhưng hung thủ thật sự này sẽ là ai?
– Bạn…- Chu Ngọc nói, – Đúng rồi, cậu ta nói súng cao su là bạn tặng. Một người bạn tặng súng cao su chuyên nghiệp như thế, có thể cũng là người đam mê chơi súng cao su không, biết đâu chính là hung thủ?
Thượng Dương cũng nhớ rõ điểm này, nói:
– Nhưng chắc chắn cậu ta sẽ không chủ động khai ra người kia, có cách nào để điều tra ra được không?
Chu Ngọc nói:
– Trong trường không ai biết cả, theo như họ nói, mỗi lần Trương Tự Lực ra ngoài thì đều rất bí mật.
– Nhưng súng cao su là một thú vui nhỏ. – Thượng Dương nghĩ đến một phương hướng có thể điều tra, nói, – Có thể chơi súng cao su đến mức siêu lợi hại như này, toàn tỉnh chắc là không có mấy người đâu. Giữa người chơi với nhau rất có thể biết nhau, biết đâu có group chat gì đó.
Cổ Phi vỗ tay một cái:
– Quá chuẩn. Ban ngày bộ phận kỹ thuật mời chuyên gia về súng cao su đến giúp đỡ, điều này chứng tỏ tính khả thi của việc sử dụng súng cao su để phạm tội. Nghe bộ phận kỹ thuật xem tại hiện trường nói, hôm nay là một trải nghiệm tuyệt vời, trước đây chưa từng nghĩ súng cao su có thể sử dụng được như vậy. Để tôi hoi phương thức liên hệ người này hỏi thăm xem có nhóm nào như vậy không.
Anh ta đến gặp những người ở bộ phận kỹ thuật để hỏi thông tin liên lạc của người chơi súng cao su, bảo Chu Ngọc và Thượng Dương về nghỉ ngơi, không biết bất giác đã gần đến 9 giờ rồi.
– Thế em về nhà đây. – Chu Ngọc đã bôn ba hai ngày hai đêm bên ngoài, hỏi Thượng Dương, – Cố vấn có về không ạ? Em lái xe, em đưa anh một đoạn.
Thượng Dương vốn định nói được, bất giác lại nghĩ đến Kim Húc đang ở đây mất ăn mất ngủ mà tăng ca, quá thảm, do dự một chút nói:
– Anh lát mới về, em cứ đi về nghỉ ngơi đi, đi đường cẩn thận.
Phòng thẩm vấn.
Trò chuyện với Trâu Văn Nguyên mấy tiếng liền, để Trâu Văn Nguyên nói đủ thứ, Kim Húc ngoài mặt thì rất vui vẻ, nhưng trên thực tế đã phiền sắp chết, bụng nói có gì cần nói nói hết mợ nó đi, cứ thích ở đây mà khoe khoang khoác lác, hại mình đây về muộn dỗ lãnh đạo nhà mình đi ngủ.
Cửa bị gõ, Kim Húc với vẻ mặt ấm áp bảo “chú Trâu” dừng lại, đứng dậy đi tới mở cửa.
Một người cảnh sát nói:
– Kim đội, ăn chút gì rồi thẩm vấn tiếp được không ạ?
Kim Húc suýt chút nữa quên mất con người còn phải ăn uống, nói:
– Cũng đói rồi…Lấy hai hộp cơm đến đây đi, tôi với ông ta vừa ăn vừa nói chuyện, không vấn đề gì cả.
Viên cảnh sát nhìn về cánh cửa phía sau hắn, hắn hiểu ý đóng cửa phòng thẩm vấn tạm thời để cách ly Trâu Văn Nguyên, sau đó hỏi:
– Làm sao vậy?
– Hôm nay chúng ta không ăn cơm hộp. Bữa tối là cơm thịt cua sang trọng. Tôi kiến nghị ngài nhân nóng tranh thủ ăn đi, lát hẵng thẩm vấn tiếp. Cơm hộp kia thơm lắm đó.
Vị cảnh sát kia quả thực sắp chảy nước miếng rồi.
– Chỉ đạo Cổ các anh điên rồi à? – Kim Húc tưởng Cổ Phi chiêu đãi mọi người.
– Không phải, là vị kia của anh kìa…- Cảnh sát đã quên tên người ta, chỉ nhận biết mọi người qua đặc điểm của họ nói: – Vị cố vấn cực kỳ đẹp trai kia kìa, anh ấy mời, người của tổ ai cũng có cả.
Hết chương 22
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT