Cuối cùng tối nay Ngu Thiền cũng được nếm thử tài nấu nướng của Ngu Tân Cố, ngoại trừ canh vịt già có thể miễn cưỡng ăn thì rau xào có thể xưng là món ăn “bóng đêm”. Ngu Thiền cố ăn hai miếng thịt vịt, cô đoán rằng cho dù hình dạng món ăn không bị Ngu Tân Cố làm hỏng thì cũng không muốn uống canh.
Ngu Tân Cố cũng không ăn bao nhiêu, sau khi ăn xong còn đi siêu thị ở cổng khu chung cư mua chút đồ ăn vặt về, đặt trên bàn trà ở phòng khách.
Mỗi sáng Ngu Thiền ra ngoài rất sớm, hẹn Bùi Vân Sơ cùng đến thư viện học, buổi trưa có thể ăn bên ngoài, chạng vạng mới trở về ăn đồ ăn “bóng đêm” của Ngu Tân Cố.
Bùi Vân Sơ đi theo Ngu Thiền đến thư viện liên tiếp mấy ngày, chịu không nổi nữa. Cô bé này quá nhiệt tình trong học tập, còn nhất định phải lôi kéo tên cặn bã như anh cùng nhau chìm đắm trong biển tri thức.
"Tiểu Thiền Thiền, anh trai thương lượng với em một chuyện nhé. Em xem bây giờ là nghỉ hè, chúng ta cũng nên vừa học vừa chơi, chơi một ngày học một ngày." Bùi Vân Sơ lo lắng chuyển động bút trong tay, cò kè mặc cả với Ngu Thiền.
Đáng tiếc cô đã quyết tâm: "Anh trai, học tập phải kiên trì, không thể ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới được.”
“Nhóc con, em thật sự coi anh là anh trai để quản lý sao!”
Ngu Thiền vừa nghe thấy xưng hô nhóc con này, chớp chớp mắt, vẻ mặt đơn thuần vô tội: "Em đương nhiên coi anh là anh trai nên mới gọi anh như vậy mà!”
Bùi Vân Sơ vui vẻ, đưa tay nhéo mặt cô một cái: “Giờ anh mới biết em càng ngày càng dẻo miệng, gì mà coi anh là anh trai nên mới gọi là anh trai em. Lời này anh sẽ nhớ kỹ, sau này đừng có mà lươn lẹo.”
Ngón tay thon dài mang theo nhiệt độ ấm áp, lực rất nhẹ, Ngu Thiền chưa từng bị người khác nhéo như vậy, cô mở to mắt nhìn Bùi Vân Sơ, nội tâm cũng không cảm thấy khó chịu.
Bùi Vân Sơ nhẹ nhàng nhéo một cái liền buông ra, lấy điện thoại di động ra: "Em nói lại lời vừa rồi một lần nữa, anh ghi âm lại, đỡ cho sau này em lớn rồi lại không nhận người anh trai này.”
Tuy rằng lời này chỉ thuận miệng nói ra nhưng muốn Ngu Thiền nhắc lại một lần nữa cũng rất xấu hổ, cô quay đầu đi: "Em không giống như anh trai, nói mà không giữ lời.”
"Này, tiểu Thiền Thiền, em thử nghĩ lại xem, từ khi nào anh trai nói mà không giữ lời?”
"Anh nói muốn học cùng em, học được hai ngày đã tìm đủ loại lý do để né, chẳng lẽ không phải sao?" Cô bé hơi tủi thân.
Bùi Vân Sơ cảm thấy hơi dở khóc dở cười: "Không phải mỗi ngày anh đều cùng em tới đây sao? Có lần nào em rủ anh mà anh không đến không?”
Ngu Thiền được dỗ dành, ngay tắp lự được voi đòi tiên: "Vậy anh tới đây cũng phải cố gắng học tập, không nên chơi điện thoại di động. Chúng ta học sáu ngày nghỉ ngơi một ngày, em cùng anh trai chạy nước rút đến giai đoạn cuối cùng của kỳ thi tuyển sinh đại học.”
Cô bé này còn thay anh sắp xếp rõ ràng, bây giờ Bùi Vân Sơ cũng không biết nên phản ứng như thế nào, đành phải gật đầu: "Được! Vậy thì chúng ta sẽ nghỉ ngơi vào ngày mốt.”
"Tại sao là ngày mốt? Chúng ta mới học được bốn ngày.”
"Không phải ngày mốt là cuối tuần sao.”
Lúc này Ngu Thiền mới nhượng bộ: "Vậy thì tuần sau anh sẽ không thể chơi xấu, ngày mốt nghỉ ngơi, sau đó phải đợi đến cuối tuần sau mới có thể nghỉ ngơi tiếp.”
Bùi Vân Sơ cũng không có lựa chọn nào khác, đành phải theo cô: "Được được, nghe tiểu Thiền Thiền hết.”
Cô bé vô cũng tích cực, đặc biệt là liên quan tới việc học tập, Bùi Vân Sơ dưới sự giám sát của cô làm đề cả buổi sáng. Thành tích của anh không tốt, chủ yếu là do chưa từng nghiêm túc nhưng nền tảng của anh không tệ, anh cũng thông minh, đối chiếu với đáp án tham khảo có thể hiểu rõ bài thi.
Sau khi học cả buổi sáng, hai người đến khu trung tâm thương mại đối diện ăn cơm, Bùi Vân Sơ phát hiện lượng cơm mấy ngày gần đây của Ngu Thiền cũng không ít, liền trêu ghẹo nói: "Chà! Bạn nhỏ đã bắt đầu ăn nhiều rồi! Nào, ăn nhiều hơn chút để phát triển chiều cao nào.”
Ngu Thiền: “...”
Nếu như cô không ăn nhiều thêm một chút thì buổi tối cũng chỉ có thể ăn đồ ăn “bóng đêm” do Ngu Tân Cố làm.
Thời tiết tháng tám thật sự rất nóng, mỗi ngày Ngu Tân Cố đều ở nhà mở điều hòa chơi điện tử. Ban ngày Ngu Thiền không ở nhà, anh đói bụng thì gọi đồ ăn bên ngoài, buổi tối lại nấu cơm.
Nếu không phải Lâm Mạn dặn dò nhiều lần thì anh còn lâu mới làm, chỉ định ăn chút đồ ăn vặt bên ngoài sống qua ngày.
Cuối cùng chủ nhật cũng có một cơn mưa lớn, nhiệt độ vốn nóng nực trở nên mát mẻ hơn. Bạn thân của Ngu Tân Cố gọi điện thoại hẹn anh ra ngoài chơi bóng, anh nhìn Ngu Thiền một cái, do dự một lát, vẫn hỏi cô một câu: "Anh muốn ra ngoài chơi bóng, em có muốn đi cùng không?”
Ngu Thiền biết anh chỉ thuận miệng hỏi nên nói: "Em không đi.”
Câu trả lời này cũng nằm trong dự liệu của Ngu Tân Cố, anh cũng không muốn mang theo cục nợ nên tìm 50 tệ rồi đưa cho cô: "Cơm trưa em tự giải quyết, buổi tối anh về.”
Ngu Thiền cũng không khách khí với anh, nhận tiền, thản nhiên ừ một tiếng.
Chờ Ngu Tân Cố vừa đi, Ngu Thiền cầm 50 tệ anh đưa đi chợ mua sườn, mấy ngày nay đi theo Ngu Tân Cố sống qua ngày, cô chưa từng ăn một bữa ngon.
Ngu Thiền lấy tỏi ra nghiền nát, cho chút gừng băm vào, thêm bột ngũ vị hương và bột hoa tiêu, đánh mấy quả trứng gà đổ vào, trộn ướp đều.
Đã lâu cô không được ngửi hương xương sườn cháy tỏi, trước kia cô luôn phải làm cho người khác ăn, lần này cuối cùng cũng đến lượt mình tự làm ăn.
Ngu Thiền đổ dầu thực vật vào trong nồi, tràn ngập mùi hương sườn cháy tỏi, cô ăn một ít, còn lại cho vào hộp đựng thức ăn, gọi điện thoại cho Bùi Vân Sơ.
"Tiểu Thiền Thiền, hôm nay là cuối tuần, tìm anh trai có chuyện gì không?"
"Em biết là cuối tuần, không phải hẹn anh đến thư viện, em muốn mời anh ăn món ngon."
"Ồ? Còn có chuyện tốt như vậy sao! Tiểu Thiền Thiền muốn mời anh trai ăn cái gì ngon, đúng lúc anh trai còn chưa ăn cơm trưa.” Bùi Vân Sơ nói mang theo ý cười.
Ngu Thiền cố ý thừa nước đục thả câu: "Anh tới đây là biết ngay.”
Bùi Vân Sơ buồn cười nói: "Thần bí như vậy sao? Được rồi, vậy đợi anh.”
Hai mươi phút sau, Bùi Vân Sơ xuất hiện ở cổng khu chung cư nhà Ngu Thiền, Ngu Thiền đưa một cái hộp thức ăn lớn cho anh: "Cầm lấy.”
"Đây là cái gì vậy?" Bùi Vân Sơ mở túi nilon ra, nhìn thấy bên trong có một hộp nhựa lớn: "Ai làm?”
Ngu Thiền tinh nghịch nhướng mày: "Anh đoán xem.”
Bùi Vân Sơ nở nụ cười: “Cha mẹ em đưa cho em để tặng anh?”
Ngu Thiền nghiêng đầu: "Hôm nay bọn họ không ở nhà.”
"Là em làm?" Bùi Vân Sơ không dám tin.
Ngu Thiền cảm thấy biểu tình của anh rất ngứa đòn: "Vậy nếu không phải thì sao?”
"Thì ra Tiểu Thiền Thiền còn là đầu bếp sao? Anh trai phải nếm thử nó mới được." Bùi Vân Sơ cười, cầm một miếng sườn cháy tỏi, sườn còn nóng, vừa thơm vừa giòn, hương vị rất ngon.
Ngu Thiền chắp tay sau lưng đứng trước mặt anh, vẻ mặt kiêu ngạo chờ anh đánh giá.
Nhưng lại nghe được một câu: "Đây thực sự là em làm sao?”
"Tin hay không thì tùy, không tin thì trả lại cho em." Nói xong Ngu Thiền muốn cướp lại hộp thức ăn của cô.
Bùi Vân Sơ vội vàng đè lại, trấn an nói: "Được rồi được rồi, là do bàn tay khéo léo của tiều Thiền Thiền nhà chúng ta làm quá ngon khiến cho người ta khó có thể tin được.”
Ngu Thiền hừ nhẹ một tiếng.
Bùi Vân Sơ không kìm được mà vỗ đầu cô: “Coi như không uổng công anh thương em.”
“Vậy em về đây!” Ngu Thiền không muốn để ý đến anh nữa.
Bùi Vân Sơ lại nói: “Em đưa cho anh nhiều như vậy, không giữ lại ăn chút nào sao?”
“Em đã ăn no rồi.”
“Được rồi! Cha mẹ em biết không?”
Ngu Thiền hơi dừng lại.
Bùi Vân Sơ lại nói: “Anh cũng không muốn bị cha mẹ em xem như tên bịp bợm.”
“Đây là em tự mua bằng tiền của mình mà.”
“Không ngờ rằng Ngu Thiền của anh còn là một người có tiền.” Bùi Vân Sơ cười nhẹ: “Đi thôi, có qua có lại, anh cũng mua chút đồ ăn cho em, em cầm về ăn dần dần.”
“Không cần đâu...”
Bùi Vân Sơ khóa xe lại, kéo cô đi tới siêu thị hoa quả ở bên cạnh, mua không ít hoa quả và đồ ăn vặt. Đồ ở siêu thị hoa quả này bán hơi đắt, Bùi Vân Sơ tiêu một tờ tiền hồng.
Ngu Thiền xách túi hoa quả và đồ ăn mà Bùi Vân Sơ mua cho cô về nhà, Bùi Vân Sơ nhận điện thoại của Nhiếp Hải Thần gọi đi ăn cơm, chơi bóng.
Địa điểm mà bọn họ hẹn ăn cơm vừa hay ở sân vận động gần đó, không ngờ còn gặp phải vài học sinh nam của lớp thực nghiệm cũng đang ở trong quán.
Đụng cũng đụng rồi, không có lí do gì để rời đi.
Thạch Đầu nhìn thấy Bùi Vân Sơ còn đang cầm một cái hộp thức ăn tới, hứng thú vô cùng: “Anh Sơ, cậu cầm theo cái gì đây?”
“Sườn cháy tỏi mà tiểu Thiền Thiền làm.”
“Tiểu Thiền? Em gái cậu làm à! Nào, tớ nếm thử. Đúng là không nhìn ra, nhà các cậu còn có người biết làm cơm.” Nhiếp Hải Thần không hề khách sáo chút nào, cầm đôi đũa lên gắp một miếng.
“Tớ cũng thử xem.” Thạch Đầu thò tay vào cầm.
“Mẹ nó! Cậu không có đũa à!” Đại Tượng đẩy tay anh ta ra.
“Định mệnh! Em gái cậu cũng quá giỏi rồi! Hương vị này đỉnh luôn! Thật sự rất ngon!” Nhiếp Hải Thần bị mùi vị của sườn cháy tỏi chinh phục, vừa ăn vừa khen.
Thạch Đầu, Đại Tượng và Đồng Hâm anh một đũa tôi một đũa, nhanh chóng ăn hết hơn nửa.
Bùi Vân Sơ đẩy bàn tay ma quỷ của bọn họ ra: “Các cậu giữ tí liêm sỉ đi, anh đây còn chưa ăn đâu! Đồ ăn tới rồi, các cậu ăn của các cậu đi, đừng có cướp của tôi.”
“Đại ca, cậu ngăn gì chứ! Chỉ là ăn của cậu hai miếng xương sườn thôi mà!” Nhiếp Hải Thần cười đùa.
“Đừng có nói điêu với anh đây, biến sang một bên!”
Bên này vui đùa, mấy chàng trai ở cách đó hai bàn cũng đang ăn trưa, Tạ Lâm Hãn gõ vào cánh tay Ngu Tân Cố: “Lão Ngu, nghe nói Bùi Vân Sơ có một cô em gái vô cùng ngoan.”
Ngu Tân Cố vô cảm tiếp tục ăn.
“Tớ từng gặp một lần, hình như vẫn còn đang học tiểu học, mặt nhỏ mắt to, là em gái cưng của Bùi Vân Sơ.”
“Có thể không yêu quý sao? Cậu nhìn bộ dạng khoe khoang kia của Bùi Vân Sơ đi, mẹ nó, ăn xương sườn thôi cũng phải đem tới đây khoe khoang!”
“Từ trước tới nay sao tớ chưa nghe nói cậu ta có em gái! Này, lão Ngu, cậu phản ứng chút đi chứ!”
Ngu Tân Cố không kiên nhẫn: “Liên quan gì tới tớ!”
“Mẹ! Lão Ngu, hôm nay ăn phải cái gì à?” Giang Bằng hỏi.
Tạ Lâm Hãn cười đùa: “Khả năng là do lão Ngu hai hôm nay đang thất tình nên tâm tình không tốt.”
Ngu Tân Cố liếc mắt một cái: “Nói cho rõ ràng, con mẹ nó ai thất tình?”
“Không phải do bọn họ truyền sao, mối tình tay ba của cậu, Bùi Vân Sơ và Chương Tử Hàm là thế nào vậy?” Tạ Lâm Hãn không sợ chết mà nói.
Ngu Tân Cố: “...”
“Xem ra bài tập về nhà trên lớp vẫn còn ít lắm.”
“Nhưng mà độ tuổi của chúng ta cũng không hợp để yêu đương, tuy nhiên nếu có em gái giống Bùi Vân Sơ thì tốt thật. Cậu không biết là ánh mắt em gái Bùi Vân Sơ nhìn cậu ta đâu, tràn đầy sự sùng bài, giọng nói còn vô cùng ngọt ngào, tớ nhìn rất ngưỡng mộ...” Giang Bằng nói.
Ngu Tân Cố cười khẩy.
“Lão Ngu, cậu cười cái gì?” Tạ Lâm Hãn phát hiện ra sự khinh thường của Ngu Tân Cố, tiện miệng hỏi.
“Không có gì, ăn xong thì đi đi, đi chơi bóng thôi!”
Ngu Tân Cố không muốn nói nhiều, nghĩ tới em gái ở nhà mình ngay cả cái bát cũng lười dọn, còn làm bản thân thường xuyên bị mắng, anh không có chút hứng thú nào với vấn đề này.
Sinh vật như em gái có cái gì đáng ngưỡng mộ chứ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT