Mưa nặng hạt rơi xuống những cánh hoa sơn chi trong bồn hoa, Ngu Thiền nhìn chằm chằm một lúc lâu, lâu đến mức cô cảm thấy mình sẽ được tận mắt chứng kiến quá trình chúng từ nụ nở thành hoa.

Từ thư viện vang lên bảy tiếng chuông, đây là lần thứ hai cô nghe thấy tiếng chuông khi đứng ở chỗ này, lần trước chỉ có sáu tiếng.

Màn mưa che khuất ánh sáng mặt trời, âm u, giống như cuối mùa thu vậy. Một trận gió thổi tới, lạnh đến mức khiến cánh tay của Ngu Thiền nổi da gà.

Mặc quần áo ngẫu nhiên vào tháng Hai, tháng Tư và tháng Tám thật sự không hề giả tạo chút nào.

Người từ cổng trường đi ra càng ngày càng ít, thời gian này học sinh nội trú bắt đầu tiết tự học buổi tối, mà học sinh ngoại trú thì hầu như đã tan học.

Cô ghét phải chờ đợi, nhàm chán muốn chết.

Nhưng cũng không còn cách nào khác, chủ yếu là cô không biết đường trở về, hôm nay là ngày đầu tiên cô chuyển trường. Buổi sáng Lâm Mạn đưa cô đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe nhập học, rồi lái xe từ bệnh viện đưa cô đến trường.

Bây giờ Lâm Mạn còn đang họp nên bảo cô ở cổng trường trung học chờ Ngu Tân Cố, cô vừa học xong ở chỗ học thêm thì cũng là lúc Ngu Tân Cố tan học.

Nhưng cô đã đợi hơn một tiếng rồi, cũng chưa thấy bóng dáng Ngu Tân Cố đâu.

Cô nhìn chằm chằm vào những bông hoa sơn chi bị mưa tạt ngả sang trái rồi lại ngả sang phải, cô cảm thấy mình cũng giống như hoa sơn chi kia đều chỉ là phông nền ở đây.

Đèn đường bỗng nhiên sáng lên kéo suy nghĩ của Ngu Thiền về, cô ngước mắt lên nhìn về phía màn mưa dày đặc, cô hít một hơi thật sâu, kéo quai cặp sách trên vai xuống, chờ đợi như vậy cũng không phải cách, hay là… Đi tìm đồn công an?

Cô đang nghĩ như vậy thì trong màn mưa có một người từ từ đi tới.

Người đó cầm một chiếc ô màu xanh lam, mang theo sự tinh tế sạch sẽ đặc biệt của thiếu niên, cao cao gầy gầy, thong dong đi trong màn mưa, giống như đang đi dạo.

Ngu Thiền nhìn thấy anh, bỗng dưng thở phào nhẹ nhõm, gạt đi cảm xúc chán nản trong lòng lại, hơi điều chỉnh lại nét mặt đang bị đông cứng của mình. Chờ người thiếu niên kia đi đến gần, cô cũng đi hai bước lại gần thiếu niên kia.

“Anh trai!”

Cô cố gắng dùng giọng điệu ngọt ngào nhất để gọi cái xưng hô này, mặc dù kiểu xưng hô này đối với cô rất xạ lạ.

Người thiếu niên che ô dừng bước, anh giơ cao ô lên, dưới ô là một gương mặt tuấn tú.

Ngu Thiền nhớ tới bộ phim tiên hiệp tối qua Lâm Mạn xem, một nhân vật phụ chỉ vào nam chính hỏi một vai phụ khác: “Vị thiếu niên tướng mạo ưu tú này xuất sư từ môn phái nào?”

Ngu Thiền chỉ cảm thấy người trước mắt người so với nam chính trong phim truyền hình càng xứng đáng với tướng mạo ưu tú hơn.

Anh đứng ở trong mưa, cụp mắt xuống nhìn cô. Mặt ô che khuất ánh đèn, màn mưa dày đặc mờ mịt và mông lung, có chút cảm giác xa cách.

Nhưng khuôn mặt đẹp trai này lại có một đôi mắt đa tình, đuôi mắt kia hơi cong lên, gương mặt nhìn chằm chằm vào người ta lúc nào cũng mang theo ý cười.

Ngu Thiền hơi sửng sốt một chút, cô bỗng nhiên có chút không rõ Ngu Tân Cố trông như thế này sao?

Nói đến đây cũng thật buồn cười, cô về nhà họ Ngu nhiều ngày như vậy, nhưng lại không nhìn kỹ vẻ ngoài của Ngu Tân Cố. Vào ngày cô trở về, đúng lúc Ngu Tân Cố đang ở nơi khác tham gia tập huấn, chờ Ngu Tân Cố tập huấn xong thì chính là yến tiệc của nhà họ Ngu hôm qua.

Ngu Tân Cố đến rất muộn, bị Ngu Thiếu Huy dạy dỗ một trận, Ngu Thiền không ngồi cùng bàn với anh, sau khi yến tiệc kết thúc thì cô nhanh chóng cùng Lâm Mạn về nhà nghỉ ngơi. Ngu Tân Cố lại cùng mấy anh em khác đi dạo phố.

Sau đó chính là buổi sáng hôm nay, cô và Ngu Tân Cố gặp nhau trong phòng tắm, lúc ấy Ngu Tân Cố ngồi bồn cầu với cái đầu ổ gà, cô vội vàng rửa mặt xong lập tức đi theo Lâm Mạn đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ.

Ngu Tân Cố trong lòng Ngu Thiền lớn lên cao gầy, đi đường hơi cà lơ phất phơ, không thích giao tiếp với người khác, cực kỳ lạnh lùng.

Về phần gương mặt, đối với Ngu Thiền người vốn mù mặt mà nói thì quả thật cô có chút không nhớ rõ.

Thậm chí đối với cô bóng dáng của Ngu Tân Cố càng khắc sâu hơn so với gương mặt của anh.

Lúc Ngu Thiền ngẩng đầu lên nhìn người thiếu niên, cũng là lúc người thiếu niên rũ mắt xuống đánh giá Ngu Thiền, ánh mắt của anh quét qua trên người Ngu Thiền, nhìn đến nỗi Ngu Thiền thấy không được tự nhiên.

Cô biết Ngu Tân Cố không thích người đột nhiên đột nhập như cô cho lắm.

Ngu Thiền nắm chặt quai cặp sách, lấy hết can đảm mỉm cười với anh: “Em chờ anh lâu lắm rồi đó.”

Thiếu niên hơi nhướng mày: “Chờ anh?”

“Ừm.”

Ngu Thiền ngoan ngoãn gật đầu.

Không hiểu sao người thiếu niên lại cười nhẹ, nụ cười khiến cả khuôn mặt anh trở nên sống động, giống như những bông hoa sơn chi vừa mới nở rộ kia.

Có một nốt ruồi nhỏ màu nhạt trên má anh, Ngu Thiền không nhịn được nhìn chằm chằm vào nốt ruồi nhỏ kia. Cô nghe người nhà ở quê kể rằng những người có nốt ruồi như vậy đều là hồ ly tinh, đặc biệt giỏi dụ dỗ người khác.

“Chờ anh làm gì?” Người thiếu niên cười rồi hỏi lại.

Ngu Thiền nhất thời hơi bối rối, chẳng lẽ cha mẹ không nói rõ với anh?

“Chờ anh trai cùng nhau về nhà.”

Người thiếu niên cười càng vui vẻ.

Cô bé gầy gò nhỏ nhắn, mặc đồng phục của trường tiểu học, giọng nói nhỏ nhẹ. Tuy nhiên cô nói chuyện rất cẩn thận, cười cũng cẩn thận, mang theo dáng vẻ động vật nhỏ lấy lòng và đáng thương, làm người ta khó lòng từ chối.

Người thiếu niên nhìn cơn mưa trước mắt không ngừng, hỏi cô: “Biết nhà ở đâu không?”

Ngu Thiền: “Vườn Khải Minh ạ.”

“Vậy đi thôi!” Người thiếu niên hất cằm về phía cô, di chuyển chiếc ô về phía trước để đối phương đi dưới ô.

“Cảm ơn anh trai!”

Cô cười ngọt ngào, khác với vẻ thận trọng trước đó, cô dường như thở phào nhẹ nhõm, lông mày cong lên, lại có vẻ chân thành hơn nhiều. Con ngươi của cô vừa đen vừa sáng, hơi giống mắt cún con, cực kỳ vô tội, nhìn rất ngây thơ và trong sáng.

Có lẽ bị nụ cười của cô lây nhiễm nên người thiếu niên đi theo cũng mỉm cười, anh che gần hết chiếc ô về phía cô.

Hai người cứ như vậy sánh vai đi dưới mưa, nhưng chàng trai quá cao còn Ngu Thiền quá thấp, cô chỉ cao tới ngực anh. Cơn mưa xen kẽ giữa mùa xuân và mùa hạ bị gió thổi qua, bay theo hướng chéo.

Ngu Thiền bị thổi đến run rẩy, cô cảm thấy mình đã trở lại mùa đông lạnh giá.

"Em đi sang bên này.” Chàng trai kéo nhẹ đồng phục của cô xuống, kéo cô sang bên trái của mình.

Gió từ bên phải thổi qua, chàng trai vừa vừa giúp cô che gió lại giúp cô che mưa.

Ngu Thiền nghiêng đầu nhìn về phía thiếu niên, lại thấy nửa người của anh đều ở trong mưa, cô hơi băn khoăn, đồng thời trong lòng lại có một loại cảm giác kì lạ không nói lên lời.

Trong nhận thức của cô, Ngu Tân Cố cực kỳ lạnh lùng, hờ hững, cảnh tượng này thật sự khiến cô có cảm giác được cưng chiều mà lo sợ.

Cô do dự một lúc nhưng rồi vẫn nhắc nhở anh: “Anh trai, anh bị ướt rồi.”

Nghe cô gọi một tiếng anh trai ngọt ngào như vậy, không hiểu sao Bùi Vân Sơ cảm thấy rất hưởng thụ, đại khái là có cảm giác hài lòng, giống như nuôi một động vật nhỏ vừa dính người lại đáng yêu.

“Em đứng xa như vậy, anh nghĩ không bị ướt cũng rất khó đấy!” Giọng điệu của anh mang theo chút trêu chọc.

Gương mặt Ngu Thiền nóng lên, lập tức ngoan ngoãn nhích lại gần người thiếu niên, cúi đầu nhìn đường, cũng không dám nữa ngẩng đầu nhìn mặt thiếu niên nữa.

Hoá ra là một đứa trẻ rụt rè, thận trọng và nhút nhát.

Hai người cứ đi như vậy, khu vực xung quanh khuôn viên lúc này có vẻ rất yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng mưa rơi.

Ngu Thiền dường như ngửi được mùi hương trên người anh, nhàn nhạt, rất dễ ngửi, nhưng lại không phải nước hoa.

Thì ra con trai cũng có thể thơm như vậy.

Điện thoại di động của chàng trai vang lên, một tay anh cầm ô, một tay nhận điện thoại.

Bởi vì ở khoảng cách gần, hơn nữa người ở đầu dây bên kia nói rất lớn, Ngu Thiền có thể nghe rõ cuộc trò chuyện của họ.

“Lão đại, sao cậu còn chưa xong thế? Bọn tớ đều đang chờ cậu.”

“Chờ tớ làm cái gì?”

“Thuần K! Sinh nhật Chương Tử Hàm, đừng nói là cậu quên rồi nha?”

Bùi Vân Sơ hơi bất đắc dĩ, anh thật sự không nhớ rõ: “Tớ nói tớ sẽ tới lúc nào vậy?”

“Sinh nhật hoa khôi đó, cậu đừng nói một chút mặt mũi cũng không cho đấy?”

“Không rảnh, không tới!”

“Có phải Dung ma ma lại ra tay tàn nhẫn với cậu hay không, đúng lúc đến đây uống rượu giải sầu đi…”

“Không tới, cậu nghe không hiểu tiếng người à?”

Bùi Vân Sơ không cho đối phương cơ hội dài dòng, trực tiếp ngắt điện thoại.

Ngu Thiền cúi đầu đi đường, cô cảm thấy Ngu Tân Cố quen thuộc đã trở lại rồi, trong ấn tượng của cô Ngu Tân Cố chính là không kiên nhẫn như vậy.

Bùi Vân Sơ cất điện thoại di động đi, liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh: “Này nhóc, cứ tùy tiện đi theo anh trai như vậy, không sợ anh bán em đi sao?”

Ngu Thiền đang cúi đầu bước đi, đột nhiên nghe thấy câu này, cô sợ tới mức lùi lại phía sau mấy bước, cả người đều ở trong mưa.

Bùi Vân Sơ không nghĩ tới cô phản ứng lớn như vậy, lúc này mới phát hiện mình đùa giỡn quá mức, nên di chuyển ô qua che cho cô.

“Không cần sợ hãi như vậy, vừa rồi không phải còn gọi rất thuận miệng sao.” Bùi Vân Sơ cảm thấy buồn cười: “Sau này đừng tùy tiện đi theo người khác, cẩn thận bị kẻ xấu bán đi đấy.”

Ngu Thiền đang bối rối, không biết đối phương nói lời này là có ý gì, cô nhìn chằm chằm vào người thiếu niên trước mặt mấy giây.

Lúc này chàng trai đã che hết ô lên đầu cô, còn mình thì đứng ở trong mưa, mưa phùn rơi trên mái tóc trước trán anh, chẳng mấy chốc đã ướt đẫm.

Ngu Thiền cảnh giác suy nghĩ một chút, cho dù ‘Ngu Tân Cố’ không thích mình, nhưng chắc là cũng sẽ không bán mình bán đi chứ?

Có lẽ anh chỉ đang dạy cô phải cảnh giác mà thôi.

Ngu Thiền luôn cảm thấy có gì đó kì lạ, nhưng nhất thời không thể nói ra được, cô chỉ ngập ngừng mà gật đầu.

Bùi Vân Sơ còn tưởng rằng cô rất to gan, tự nhiên chủ động bắt chuyện với mình, không ngờ thực ra cô là một kẻ nhát gan.

Anh cũng không đùa cô nữa, đưa cô đi về phía trước.

Ngu Thiền cũng cảm thấy phản ứng vừa rồi của cô hơi quá khích, khiến cho bầu không khí trở nên xấu hổ, vậy vì cô chủ động hỏi: "Có phải em làm trễ việc của anh hay không?”

Ngu Tân Cố rất ham chơi, ngày tiệc của nhà còn chơi với bạn bè ở bên ngoài, cho nên mới bị Ngu Thiếu Huy dạy dỗ vì không hiểu chuyện.

“Không phải chuyện gì quan trọng, anh không có hứng thú đi, không liên quan đến em.”

“Ồ.”

Bùi Vân Sơ thấy cô mặc quần áo mỏng, môi bị đông lạnh đến phát tím nên anh đưa cô đến tiệm trà sữa.

“Em muốn uống cái gì?” Bùi Vân Sơ hỏi cô để gọi món.

Ngu Thiền ngẩng đầu nhìn xuống, nhìn đến hoa cả mắt, cũng không biết nên gọi cái gì nên tùy tiện chọn ly chanh đá mật ong rẻ nhất.

Bùi Vân Sơ cười nói: “Bạn nhỏ à, ăn ít đồ lạnh thôi, có sữa bò nóng không?”

“Không có sữa bò nguyên chất, sữa khoai môn này cũng là một đồ uống nóng, đây cũng là món tủ ở tiệm chúng tôi, rất ngon.”

“Vậy chọn cái này.”

Ngu Thiền uống một ngụm, đồ uống trong thành phố quả thực rất ngon, thậm chí còn ngon hơn so với Coca và Trensou ở cổng khu của họ.

“Rất ngon, cảm ơn anh trai!”

Khi cô gái nhỏ nói lời này, đôi mắt của cô sáng lấp lánh như những vì sao, có thể nhìn ra cô rất thích.

Bùi Vân Sơ khẽ cười: “Vậy hãy uống khi còn nóng đi!”

Từ giữa trưa đến bây giờ đã nửa ngày trôi qua, Ngu Thiền lại ở cổng trường đợi hơn một tiếng đồng hồ, vừa lạnh vừa đói, Ngu Thiền uống một hơi hết phân nửa ly. Trà sữa ấm xuống bụng, cả người đều ấm lên.

Vườn Khải Minh cũng không tính là xa, đi bộ hơn hai mươi phút. Đến cửa tiểu khu, Bùi Vân Sơ bảo cô quẹt thẻ, đưa cô đi vào, đến dưới lầu mới dừng bước.

“Tự mình đi lên đi, anh đưa em đến đây thôi.”

Ngu Thiền buồn bực nói: “Anh trai, anh không đi lên sao?”

“Anh lên đó làm gì?”

Đương nhiên là về nhà ăn cơm rồi!

Đột nhiên Ngu Thiền nhớ tới cuộc điện thoại anh nhận ở trên đường, cuối cùng quyết định không can thiệp vào việc của anh, chỉ nói: “Vậy em lên đây, anh trai cũng đừng đi chơi muộn quá, về nhà sớm một chút.”

“ Được, anh biết rồi.”

Chậc, giống như chị gái vậy.

Bùi Vân Sơ nhẹ nhàng lắc đầu, xoay người bước đi trong mưa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play