6

Khi Phó Khinh Chu đi tới, cơ thể tôi đã không còn dư lại bao nhiêu sức lực, nhưng tôi vẫn cố dùng chút hơi tàn cuối cùng mà tát thẳng lên mặt hắn.

Đây là lần đầu tiên tôi bất chấp hậu quả, trực tiếp đối đầu với hắn.

Trước đây, đừng nói là đánh hắn, cho dù cất lời tôi cũng phải cân nhắc cẩn thận, chỉ sợ sẽ chọc vào vảy ngược của hắn.

“Phó Khinh Chu, anh khốn kiếp!”

Bị tôi đánh, hắn cũng không động đậy, chỉ dùng đôi mắt thâm trầm bình tĩnh kia mà chăm chú nhìn tôi.

Không biết đã trôi qua bao lâu, khóe môi hắn cong lên thành một nụ cười, theo nụ cười này, tôi cảm nhận được một cỗ tàn bạo từ sâu trong cốt tủy đang chậm rãi tràn qua da thịt Phó Khinh Chu.

Tôi nghĩ hắn sẽ đánh tôi, nhưng hắn không làm vậy, mà chỉ vươn tay xoa tóc tôi, lại rũ mắt nhìn bàn tay ban nãy bị người đá đạp đến xanh tím, nói, “Về sau ngoan ngoãn một chút?”

Hắn cúi xuống hôn tôi, tôi trực tiếp nghiền cắn môi của hắn, thậm chí còn hung ác hơn so với lần trước hắn đã cắn tôi.

“Anh biết rõ chuyện này là do tôi làm ra, vì sao lại để Thư Dư tới?” Tôi đỏ mắt nhìn hắn, khàn giọng chất vấn.

Có lẽ hắn đã sớm sắp xếp để Thư Dư thay tôi chịu tôi, đưa tôi đến đây chẳng qua chỉ để giáo huấn tôi một chút, cho tôi biết nếu dám phản bội hắn sẽ có kết cục thê thảm thế nào.

Tôi không biết rốt cuộc mình đã cược thắng hay thua.

Hắn không để tôi bị những người đó vấy bẩn, thậm chí bọn họ còn chưa kịp thực hiện ý đồ đen tối ấy.

Nhưng, hắn đưa Thư Dư tới, khiến tôi đau đớn tuyệt vọng hơn cả việc để những người đó tra tấn giẫm đạp lên tôi.

“Vì sao? Tôi đang nói chuyện với anh đấy!” Tôi giơ tay đánh hắn, lại đánh thêm mấy cái mới nhận ra cứ tiếp tục như vậy sẽ không giải quyết được vấn đề gì, cuối cùng vừa khóc vừa cầu xin hắn, “Tôi sai rồi, Phó Khinh Chu, tôi thật sự biết sai rồi, sau này tôi sẽ ngoan, anh giúp Thư Dư được không?”

“Cầu anh hãy cứu Thư Dư.”

“Thư Dư cô ấy mới phẫu thuật không lâu, hiện tại còn rất yếu, nếu để mặc cô ấy ở đó, cô ấy không sống nổi…”

“Cô ấy sẽ chế+ mất.”

Cô ấy sẽ giống như chị gái tôi, kéo lê thân thể không hoàn chỉnh cùng u ám thống khổ mà rời đi thế gian này.

Tôi không muốn như vậy…

“Tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi…”

Cho dù tôi cầu xin thế nào, Phó Khinh Chu cũng chẳng mảy may động lòng.

Hắn chỉ đơn giản ôm tôi vào ngực, nhẹ giọng nói, “Ngoan, đừng làm loạn nữa.”

“Phó Khinh Chu, nếu Thư Dư xảy ra chuyện gì, cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho anh!”

Khi nói ra những lời này, tôi có cảm giác thân thể Phó Khinh Chu hơi cứng lại. Nhưng rất nhanh sau đó, hắn lập tức khôi phục lại sự trấn tĩnh, cúi đầu nhẹ nhàng hôn trán tôi, sau đó nói với vệ sĩ, “Đưa cô ấy về Quan Lan Uyển nghỉ ngơi.”

“Vâng.”

Quan Lan Uyển là biệt thự nhỏ mà hắn sống, nghe nói hắn đã lớn lên ở đó, trước nay chưa từng đưa bất kỳ người phụ nữ nào tới.

Đương nhiên, trước đây chưa bao giờ tôi được tới đó.

Có người từng nói với tôi, nơi đó cất giấu những thứ mà hắn không muốn để người khác nhìn thấy nhất.

Tôi dường như đã đạt được mục đích của mình, nhưng nếu điều này phải đổi lấy bằng sinh mạng của Thư Dư, tôi tình nguyện không cần.

“Không, tôi không muốn về, tôi muốn đi tìm Thư Dư!”

Đương nhiên, chút giãy dụa của tôi không có tác dụng gì, chuyện mà hắn đã quyết định, chưa bao giờ thay đổi chỉ vì tôi cự tuyệt.

“Hạ Vi Lương, nếu em muốn nhìn thấy Trần Thư Dư còn sống bước ra, tốt nhất ngoan ngoãn trở về nghỉ ngơi!” Cằm hắn bạnh ra căng cứng, những đường nét trên khuôn mặt trở nên tàn nhẫn lãnh lệ, giống như một thanh đao sắc bén.

Hắn nhìn tôi vài giây, sau đó lại hạ giọng một chút mà nói với tôi, “Ngoan, về trước đi.”

Tôi không còn lựa chọn nào khác.

Vì không tiếp tục kích thích hắn, vì Thư Dư được dễ chịu hơn một chút và có thể sống sót mà trở ra, tôi chỉ đành hít sâu một hơi, tận lực kiềm chế lại lửa giận nơi đáy lòng.

Tôi quỳ xuống, cầu xin hắn, “Phó Khinh Chu, sau này nhất định tôi sẽ ngoan ngoãn, anh đưa Thư Dư ra ngoài, có được không?”

Cô ấy đã phải chịu quá nhiều đau khổ, tôi thật sự không thể trơ mắt nhìn cô ấy có thêm bất kỳ mệnh hệ nào nữa.

“Được.” Phó Khinh Chu gật đầu.

Cõi lòng tôi lại một lần nữa dấy lên hy vọng.

Bởi vì chỉ cần là chuyện hắn đã đáp ứng, nhất định hắn sẽ làm.

Hắn là một doanh nhân rất coi trọng chữ tín.

7

Phó Khinh Chu đích thân đưa tôi đến biệt thự nhỏ hắn thường ở.

Tuy nói là biệt thự nhỏ, nhưng cũng lớn hơn những căn biệt thự bình thường rất nhiều.

Xe dừng trong sân, cửa xe vừa mở ra, một mùi hương quen thuộc đã xộc thẳng vào mũi.

Tôi nâng mắt nhìn lên, phát hiện trong khuôn viên trồng rất nhiều loài hoa sơn chi. Sắp tới mùa hoa, sơn chi đều đã kết nụ, chỉ chờ ngày nở bung xinh đẹp.

Hoa sơn chi, loài hoa mà chị gái yêu thích nhất, cũng là loài hoa mà tôi yêu nhất.

“Sau khi vào giới giải trí, chị sẽ cố gắng kiếm tiền, chờ em tốt nghiệp rồi chị sẽ mua một căn biệt thự thật lớn, trồng tất cả các loài hoa sơn chi, như vậy khi tới hạ chí, khắp nơi sẽ ngạt ngào hương hoa.”

Nhưng chị ấy đã nuốt lời. Chị ấy không chờ được tôi tốt nghiệp, càng chẳng bao giờ nhìn thấy muôn ngàn loài sơn chi nở rộ ngày hạ chí.

Chị ấy vĩnh viễn dừng lại trong mùa đông buốt giá, vĩnh viễn không thể nhìn thấy được những đóa hoa rạng rỡ nở rộ sau những ngày ấp ủ mầm non.

8

Trời mới tờ mờ sáng, Phó Khinh Chu đã trở lại.

Nghe thấy tiếng động cơ xe, tôi cố kìm xuống đau đớn trên cơ thể, chậm chạp ngồi dậy.

Hậu quả của việc vội vàng chạy ra đón hắn chính là trực tiếp ngã sõng soài trên nền đất.

Hắn nhanh chóng bước tới ôm tôi lên, “Sao phải vội vàng như vậy? Không phải tôi đã về rồi sao?”

Không biết có phải vì quá mệt mỏi mà sinh ra ảo giác hay không, tôi thế mà nghe được chút đau lòng phảng phất trong thanh âm của hắn.

“Thư Dư đâu?” Tôi ngẩng đầu hỏi hắn.

“Tôi bận rộn cả đêm, em lại chỉ quan tâm tới cô ta? Hạ Vi Lương, sao trước đây tôi lại không phát hiện em vô tâm như vậy.” Ngữ khí của hắn mang theo vài phần bất đắc dĩ, sau đó lại cười chế giễu, “Cũng phải, có thể vì cô ta mà bán đứng khách quý của tôi, em còn có được bao nhiêu lương tâm chứ.”

Thật ra hắn rất ít khi dùng ngữ khí này nói chuyện với tôi, cũng hiếm thấy nói nhiều đến như vậy.

Cũng không biết có phải là do nhận thức được chuyện hôm nay đã làm tôi tổn thương quá sâu nên hắn mới quan tâm tới tôi hơn không.

“Thư Dư đâu?” Tôi hỏi lại.

“Cô ta không sao, đang nằm viện.”

Câu trả lời của hắn khiến tảng đá vốn đè nặng trên ngực tôi dường như nhẹ hơn một chút.

Nhưng lời này không có nghĩa cô ấy thực sự không có chuyện gì.

Không tận mắt nhìn thấy cô ấy, tôi không thể tin được cô ấy hoàn toàn bình an vô sự.

Hoặc là nói, ở trong mắt người khác, chỉ cần còn sống nghĩa là không sao, chuyện sức khỏe và tâm lý của cô ấy bị tổn thương bao nhiêu lại có nghĩa lý gì.

“Tôi muốn gặp cô ấy.” Tôi hơi giãy dụa.

Hắn hơi dùng sức ôm lấy tôi thật chặt, không cho tôi nhảy xuống, “Trời còn chưa sáng, bây giờ em có tới cũng chỉ là quấy rầy cô ta mà thôi.”

“Tôi chỉ muốn nhìn, sẽ không làm phiền cô ấy.” Tôi có bị ngốc cũng có thể đoán được, Thư Dư rơi vào tay đám người kia nhất định sẽ phải chịu không ít đau khổ, tôi nhất định phải nhìn thấy cô ấy.

Nói xong câu này, tôi chợt cảm thấy hơi thở quẩn quanh bên tôi lạnh đi mấy độ.

“Nghỉ ngơi trước đã, hôm khác đến sau, được chứ?” Mặc dù là câu hỏi, nhưng ngữ khí rõ ràng chính là mệnh lệnh.

Nếu hắn không muốn, tôi căn bản không thể gặp được Thư Dư.

Hiện tại Thư Dư sinh tử thế nào còn chưa rõ, tôi nhất định không được chọc giận Phó Khinh Chu.

“Được.” Tôi khàn giọng đáp, thân thể như thoát lực mà dựa sát vào lồng ngực rộng rãi của hắn. Bởi vì đang tức giận, tay tôi siết thật chặt, móng tay cắm sâu vào da thịt, nhưng tôi không hề cảm thấy đau.

“Như vậy mới ngoan.” Hắn xoa tóc tôi, ôm tôi lên phòng ngủ trên lầu.

Ngay từ đầu tôi đã biết, hắn thích phụ nữ ngoan ngoãn nghe lời.

Cho nên trong ba năm nay, hắn nói thế nào chính là thế đó, tôi chưa từng dám làm trái lời hắn, cũng chưa bao giờ dám ở trước mặt hắn thốt ra một tiếng “Không”.

Nhưng cũng chính vì như vậy, những thông tin hữu ích tôi muốn biết vốn ít lại càng ít hơn.

Hắn chuẩn bị cho tôi một phòng trọ bên ngoài, địa chỉ tương đối bí mật, ngoài hắn và Thư Dư, chưa từng có người thứ ba tới thăm tôi.

Trải qua chuyện hôm nay, rốt cuộc tôi cũng được chuyển vào biệt thự của hắn như mong đợi.

Có điều, thành công này lại phải trả bằng một nửa sinh mạng của Thư Dư.

Thật ra, không phải tôi hoàn toàn chưa chuẩn bị gì.

Tôi đã tìm được một phần chứng cớ, ít nhất có thể chứng minh những nam tài tử kia không phải chỉ là những minh tinh bình thường, chuyện trái pháp luật bọn họ từng làm tuyệt đối không ít, mà công ty giải trí của hắn cũng không đường hoàng chính đáng như vầng hào quang bên ngoài. Tuy những chứng cớ này đều không có giá trị quan trọng lắm, cũng rất dễ bị bỏ qua, nhưng ít nhất có thể khiến cho dư luận chú ý, đủ để các cơ quan pháp luật cân nhắc mà tiến hành điều tra.

Tôi đã nghĩ, nếu hôm nay hắn thật sự muốn buông bỏ tôi, vậy thì đến ngày mai, những việc dơ bẩn mà hắn đã làm nhất định sẽ được tất cả mọi người biết đến.

Chẳng qua những điều này chỉ là bề nổi của tảng băng chìm mà thôi, nếu không phải bất đắc dĩ, tôi nhất định sẽ không lựa chọn lộ mặt vào thời điểm này.

Nhưng hiện tại, Thư Dư lại phải chịu sự trừng phạt thay tôi.

Ánh mắt cuối cùng mà cô ấy dành cho tôi, dường như đang chậm rãi nói từng câu từng chữ: Cậu ra ngoài trước đi, sau này vẫn còn nhiều cơ hội.

Nhưng, tôi thật sự còn cơ hội sao?

Lại nếu như, cơ hội này được đổi bằng mạng sống của Thư Dư, như vậy thật sự đáng giá sao?

9

Trong khi đang mơ màng, tôi cảm thấy được có một tôi tay đang vuốt ve sống lưng tôi. Hơi lạnh, nhưng cũng rất dễ chịu.

Tôi hé mắt, phát hiện Phó Khinh Chu đang thoa thuốc cho tôi.

Ánh đèn cam nhạt ấm áp mờ mờ ảo ảo, tôi không nhìn rõ biểu tình của hắn, càng không biết hắn dùng tâm trạng gì để chăm sóc vết thương cho tôi.

Những vết thương này đều nhờ hắn ban cho mà có.

Liệu hắn có cảm thấy áy náy chút nào không?

Nhất định là không,

Năm ấy chị gái chế+ thảm như vậy, ngay sau đó hắn có thể đưa một cô gái xa lạ như tôi về nhà, điều đó đã quá đủ để chứng minh dòng máu lạnh lẽo chảy trong cơ thể hắn.

Nhưng, khi ấy có biết bao thiếu nữ xinh đẹp động lòng, vì sao hắn chỉ nhìn qua một cái lại chọn trúng tôi?

Điều này tôi đã nghĩ suốt ba năm cũng không tìm ra đáp án.

Không biết tôi đã ngủ bao lâu, tới khi tỉnh dậy, cả căn phòng đã ngập tràn ánh sáng.

Miền nam hiện đang là mùa mưa, hiếm hoi lắm mới thấy một ngày thời tiết đẹp như vậy.

Thấy tôi tỉnh lại, Phó Khinh Chu đang ngồi ở bàn làm việc phía đối diện thả bản báo cáo xuống. Hắn đến bên giường ngồi xuống cạnh tôi, hỏi, “Tỉnh?”

Hắn vươn tay sờ trán tôi, một lát sau mới nói, “Hạ sốt rồi. Còn cảm thấy khó chịu không?”

Ngữ khí quan tâm này khiến tôi nhất thời không thích ứng được.

Trong ấn tượng của tôi, Phó Khinh Chu chưa bao giờ nhu hòa như vậy.

Nhưng, cũng không phải hắn chưa từng quan tâm tôi.

Một lần chúng tôi đến bờ biển du lịch, tôi bị sặc nước suýt chết đuối, hắn lập tức nhảy xuống kéo tôi lên. Ngày hôm sau tôi phát sốt, nằm liệt giường suốt ba ngày, là hắn đích thân nấu nước đút thuốc cho tôi, cũng thường thường hỏi đầu còn đau hay không.

Có điều, ngữ khí tuyệt đối không dịu dàng như vậy.

Có lẽ, thật sự dịu dàng không phải là hắn, mà chính là vạt nắng đang loay hoay len qua rèm cửa để sưởi ấm căn phòng.

“Tôi không sao.” Thanh âm tôi khàn khàn khô khốc, tựa như tiếng vỏ cây bị mài.

“Tôi nấu cháo rồi, ngồi dậy ăn một chút.” Vẫn là ngữ khí mệnh lệnh ấy.

Tôi muốn nói không cảm thấy đói bụng, nhưng lại nghĩ đến hắn thích cô gái ngoan ngoãn, đành nhịn xuống khó chịu, mệt mỏi đứng lên.

Tôi vốn nghĩ người như Phó Khinh Chu là mười ngón tay không dính nước mùa xuân, dù sao sự nghiệp thành đạt như vậy, từ nhỏ lớn lên trong an nhàn sung sướng, sao có thể biết nấu ăn.

Lúc này, hắn bưng tới một bát cháo tỏa hơi nóng ấm áp, kiên nhẫn múc từng thìa đút cho tôi, còn không quên trêu chọc hỏi, “Thế nào? Có ngon không? Tôi mất một giờ đồng hồ mới nấu xong đấy.”

“Tự tay anh nấu?” Tôi kinh ngạc hỏi.

“Ừm.”

Không ngờ hắn lại biết nấu cháo. Nếu là bình thường, nhất định tôi sẽ trêu chọc hoặc nịnh nọt vào câu, nhưng bây giờ, tôi thật sự không còn tinh lực làm những chuyện như vậy.

“Trước đây cha mẹ rất bận, gửi tôi cho dì chăm sóc. Sau này dì qua đời, tôi phải tự sinh hoạt một mình, cũng học được nấu cơm.” Hiếm thấy hắn đột nhiên nhắc lại quá khứ của mình.

“Ồ.”

“Còn muốn ăn nữa không? Tôi lấy thêm bát nữa.”

“Không.” Nhìn ánh mắt thoáng chút nóng bỏng của hắn, tôi chợt cảm thấy hoảng hốt.

Phó tổng sát phạt quyết đoán lạnh nhạt vô tình trong mắt người ngoài, dường như không phải người đang ngồi trước mặt tôi.

Nhưng, người hôm qua bỏ mặc tôi giữa những kẻ không bằng cầm thú kia, nói bọn họ tùy ý xử sự, cũng chính là hắn.

“Vậy uống nước đi.” Hắn lập tức đưa qua một cốc nước.

Tôi bưng cốc uống cạn, sau đó hỏi, “Tôi có thể đi thăm Thư Dư không?”

Vừa dứt lời, khuôn mặt vốn phảng phất nét ôn hòa của hắn lập tức lạnh lùng như băng.

Hắn không thích tôi nhắc tới Thư Dư, trước đây cũng là như vậy. Chỉ cần Thư Dư tới thăm tôi, hắn lập tức sẽ lạnh nhạt hơn cả ngày thường.

Có một lần, tôi và Thư Dư hẹn nhau đi dạo phố, tới khi trở về phát hiện hắn cực kỳ không vui, buổi tối hung hăng trừng phạt tôi, khiến hôm sau tôi suýt chút nữa không xuống được giường.

Tôi không hỏi vì sao hắn không thích Thư Dư.

Trước đây không dám, hiện tại lại càng không.

Tôi chỉ có thể giả ngốc, như vậy mới có cơ hội gặp được Thư Dư. Bởi vì một khi tôi mở miệng hỏi, hắn nhất định sẽ thu hồi lại quyền lợi gặp Thư Dư của tôi.

Hắn không trả lời câu hỏi của tôi, chỉ đạm nhạt đưa máy tính cho tôi, “Hai hôm nay nghỉ ngơi cho tốt, nếu thấy nhàm chán có thể xem phim. Tôi sẽ bảo người mang đồ của cô tới, sau này cô sẽ ở lại nơi này.”

Vì sao hắn không chịu cho tôi gặp Thư Dư?

Một cảm giác bất an nảy lên trong lòng tôi.

Tôi không dám nghĩ thêm bất kỳ điều gì nữa.

-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play