Kim Trâm Tiên Tử

Phần cuối


4 tuần


9. Quá khứ

Ma chùy đâm xuyên cơ thể ta rồi mới chịu dừng lại. Phục Tu quỳ một gối xuống ôm ta vào lòng, ngửa mặt lên trời khàn giọng rống to, trong thanh âm còn ẩn chứa tiếng khóc đau đến tê dại. Thân thể ta đau nhức, cảm nhận hồn phách đang bị xé tan thành từng mảnh, thế nhưng tâm trí lại rõ ràng hơn bao giờ hết. Trí nhớ ẩn trong sương giấu trong hoa lũ lượt ùa về.

“Ma chùy này dùng kim thạch tạo ra…”

Thì ra năm đó ta bị kim trâm đâm chết, một chút hồn phách bám lên trên kim trâm, kéo theo cả một đoạn kí ức của ta. Không ngờ tới kim trâm lại là thứ luyện thành ma chùy, lúc đâm vào người ta, chút hồn phách còn lại trên ma chùy cũng tự nhiên quay lại nguyên chủ, trở lại cơ thể của ta. Những kí ức trước đây bị quên lãng cũng dần hiện lên rõ mồn một ngay trước mắt.

Hóa ra ta đã từng gặp Phục Tu, từ khi hắn vẫn còn là Tần Kinh Thần. Một vạn năm trước hắn bị thương, chỉ đành để linh hồn hồi dưỡng ở nhân gian, mà dáng vẻ cũng không thay đổi nhiều.

Phục Tu ôm ta thật chặt, hắn gần như đã mất hết lý trí, miệng thì thào nói gì đó ta không nghe rõ.

Ta cố hết sức mấp máy môi: “Ngươi… Tại sao ngươi không nói… Tại sao không nói cho ta biết… Ngươi chính là hắn?”

Người hắn cứng đờ, sau đó rất nhanh hiểu ra ta đã nhận ra hắn là ai.

Phục Tu run rẩy, ngón tay ve vuốt mặt ta: “Bởi vì nàng đã quên, quên mất ta.”

Ta kinh ngạc nhìn hắn. Có lẽ ta phải sớm nhận ra, người kiêu căng như hắn tuyệt đối sẽ không chủ động mở miệng, sẽ không chủ động vén lên khăn voan ngày cưới. Có lẽ vì hắn chờ ta nên mới nguyện ý cùng ta ngây ngốc ở bên nhau lâu như vậy. Thế mà, ta vẫn không nhận ra hắn….

Hắn một tay cầm kiếm, khàn giọng nói: “Nhưng không sao hết, Biệt Chi. Ta sẽ chờ nàng, nếu chờ không được, ta lại đi tìm nàng. Trên đời này không có người nào ta không tìm thấy, nàng biết không? Ta sẽ luôn chờ nàng quay về… Ta là của nàng.”

Hắn nói, hắn là của ta. Hắn chưa từng nói với ta những lời ngọt ngào đường mật thế này. Đây là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất, thốt ra khi ta sắp nhắm mắt xuôi tay.

Đau đớn ăn mòn linh hồn ta, ta cảm giác hồn phách mình giống như lông chim bay tán loạn trong không khí. Sau khi chết đi, có lẽ vĩnh viễn sẽ không quay về được nữa, hồn phi phách tán, đó đã là tiêu diệt triệt để, sẽ không còn kiếp sau.

Ta vươn hai tay lên cầm lấy tay hắn, trước nay ta không biết, tay hắn cũng có lúc phát run.

“Ta biết.”

Ta chỉ kịp để lại một lời này cho hắn.

10. Chờ đợi

Đại chiến lần ấy đã trôi qua một vạn năm. Ma quân đau đớn mất đi ái thê, vốn phải đại khai sát giới Lăng Tiêu điện. Thế nhưng đến thời điểm chiến thắng, Ma quân lại buông tha thiên giới. Không ai biết lý do vì sao hắn làm vậy.

Người ta đồn rằng Thiên giới và Ma quân đã có một cuộc giao dịch, còn giao dịch này là gì không người nào có thể đoán ra. Từ đó về sau, không ai thấy Ma quân xuất hiện nữa.

Bởi vì hắn đang chờ, chờ nàng hồi sinh nguyên thần trong thân thể hắn. Hắn ăn tinh hoa đất trời, trên đời này không có người nào thích hợp lấy hồn dưỡng hồn hơn hắn. Nếu mất đi linh hồn thì mới là thực sự chết đi.

Phục Tu đem những mảnh nhỏ của linh hồn nàng đặt trong thân thể, từng chút từng chút nuôi dưỡng chúng, chỉ có thông qua phương thức này hồn phách mới không bị thoát ra, mới có thể duy trì vui vẻ hạnh phúc, thống khổ bi thương của nàng. Tuy rằng, chuyện này phải mất một khoảng thười gian rất dài.

Phục Tu đi tìm lại từng mảnh vụn linh hồn nàng, cảm nhận từng đoạn kí ức nàng từng trải qua. Hắn đã sống lâu như vậy, nhưng lại chỉ rung động đúng một lần, với một người. Và hơn tất cả, trái tim này thuộc về nàng.

Trong trí nhớ của nàng lúc này là một vườn hoa hải đường rực rỡ. Phục Tu biết đây là khoảnh khắc nàng muốn giữ lại, bản thân lại tìm ra được một mảnh linh hồn.

Hương hoa hải đường vương vấn trong không khí, nàng vội vàng trèo tường ra ngoài, chân giẫm lên nhánh cây, những đóa hoa vì động tác của nàng rơi xuống. Cuối cùng nàng cũng trèo lên đến đỉnh, khoảnh khắc cúi đầu xuống mỉm cười, hoa hải đường trượt từ trên vai nàng rơi xuống. Phục Tu đứng bên dưới vươn tay ra nhẹ nhàng đón lấy đóa hoa. Trong kí ức, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp gỡ.

Qua hàng trăm năm tìm kiếm, cuối cùng hắn đã tìm được về nơi hai người sơ ngộ. Hắn không thấy mình tịch mịch cô đơn, bởi vì đã có trí nhớ của nàng bầu bạn. Phải biết rằng hắn không biết quá khứ của nàng hàng ngàn năm sau. Giờ phút này Phục Tu thấy thật yên ả an bình, hắn cảm nhận được nhịp đập của trái tim, tựa như đang cảm nhận tâm tư của người con gái hàng vạn năm nay hắn thầm thương trộm nhớ.

Nhất định sẽ có một ngày bọn họ gặp lại, giống như lần đầu gặp gỡ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play