Ban đêm, Cố Chi nằm trên giường nệm cao su rộng lớn của mình mà đột nhiên hắt hơi mấy cái.
Cố Chi xoa xoa mũi: Nửa đêm nửa hôm ai lại tương tư về cô mà ngủ không được vậy nè.
Cô nghĩ mãi không ra là ai đang nhớ về cô, cuối cùng lại nghĩ chắc là Cố Dương.
Cố Chi trở mình, hắt hơi mấy cái xong cũng tỉnh ngủ hẳn, nằm trên giường phấn khích chuyện mình chuẩn bị học biết chữ rồi, sau đó lại nghĩ đến chuyện mà Cổ Dụ Phàm nói với cô.
Có vẻ mọi người khá là thích bộ sườn xám cô mặc lên báo kia, bây giờ đã trở thành kiểu dáng thịnh hành nhất Thượng Hải rồi, thậm chí có vài tiệm quần áo còn muốn mời cô làm người mẫu nữa chứ.
Cố Chi đột nhiên cảm thấy để cho người khác kiếm tiền thế này không ổn, chi bằng để bản thân tự kiếm tiền vẫn tốt hơn.
Cửa hàng trang sức Vĩnh Mỹ buôn bán tốt như thế, tuy rằng cũng chỉ là làm bậy làm bạ thôi, nhưng cô cũng tích luỹ được ít nhiều kinh nghiệm làm ăn. Bây giờ tính toán đi mua một hai cửa hàng quần áo, sau đó chỉ chuyên làm quần áo theo sở thích của cô, cùng một mẫu làm vài ba bộ thôi, để cô mặc một bộ, còn lại thì đem bán đi kiếm tiền.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play