[Zhihu] Có Truyện Ngắn Cổ Trang Nào Rất Ngược Không?

Chương 10


1 tháng


Sáng sớm nghe thấy tiếng ve kêu râm ran gọi hè, ta mới giật mình nhận ra mùa hè đã tới.
Đông cung có một hồ sen rất lớn, có lẽ tầm này cũng đương mùa hoa nở. Hồ sen được thiết kế vô cùng tinh xảo, không dùng hoa sen phủ kín mặt nước mà dùng âm dương bát quái trận làm ra khung cảnh nửa có nửa không, nửa kín nửa hở. Từ lần đầu tiên nhìn thấy hồ sen ta đã nghĩ nếu đi thuyền trong hồ thì còn gì tuyệt bằng. Nghĩ thế bèn xin thái tử phi, cứ cách một ngày lại tới cạnh hồ sen mượn một chiếc thuyền nhỏ.
Chuyện của Hứa thừa huy xảy ra chưa bao lâu, nên mọi người trong cung để tránh bản thân bị nghi ngờ cũng không đi lại nhiều, thành ra sau giờ ngọ hồ sen yên tĩnh vô cùng. Chiếc thuyền kia hơi nhỏ, cách chèo lái cũng đơn giản nên ta quyết định để Liên Vi ở cạnh ao, còn bản thân tự mình đi xuống. Thật sự đã rất lâu rồi ta chưa có được một ngày thoải mái thế này. Thời tiết mùa hạ nóng bức, còn hồ sen lại mát lạnh. Hoa sen chưa nở rộ hết, ngẫu nhiên lại có vài bông hoa nở sớm trước ngày. Từng cánh hoa đua mình khoe sắc, còn đẹp hơn cả má phấn lầu son. Nhìn cảnh này làm lòng ta ngưa ngứa nhộn nhạo, liền chèo thuyền về phía trước mấy cái.
Lần chèo này hình như không ổn lắm thì phải. Còn chỗ nào không ổn, ta cũng không thể nói rõ được, chẳng qua suy nghĩ này bỗng dưng loé lên trong đầu ta. Ta nhướn người với tay chạm vào bông sen kia, ôi, còn một chút nữa thôi, ta lại nhướn người lên chút nữa. Đến lúc này đã phát hiện ra có gì không ổn rồi. Chiếc thuyền này không chắc chắn lắm, mà bây giờ người ta lại lắc lư trái phải nên bị mất cân bằng, cả người rất nhanh ngã xuống nước, nước tựa như cũng kinh động mà bắn lên tung toé. Ta muốn kêu người tới giúp nhưng vừa mở miệng đã uống phải một ngụm nước lớn.
“Tiểu thư!” Liên Vi đang đứng bên cạnh hồ hét lên, nóng lòng đến mức đến quên cả cách xưng hô.
Tiếng gọi này làm ta ngẩn ngơ, giống như được quay về khoảng thời gian mình chưa xuất giá, giống như được quay về nơi gió thổi cát vàng.
Một năm nọ vào dịp tết Nguyên tiêu, chúng ta ở bên dòng sông thả đèn hoa đăng. Ta muốn thả xa hơn nên dùng lực đẩy, ai ngờ thân thể không đứng vững rồi ngã xuống sông. Tuy rằng chỗ ấy là chỗ nước cạn, nhưng ta lại không biết bơi, sợ hết cả hồn. Đại ca dùng một tay vớt ta lên, thấy ta ho khù khụ, huynh ấy vội nhẹ nhàng vỗ lưng để ta thuận khí, sau đó kêu nhị ca đi mua thật nhiều thật nhiều đồ ăn ngon dỗ dành ta. Huynh ấy còn nghiêm khắc răn dạy ta, nói ta chỉ có thả đèn thôi cũng làm người khác không yên tâm. Ta vừa ho vừa cười, nịnh nọt nói ta biết chắn chắn đại ca sẽ tới cứu mình. Đáng tiếc, ta sẽ mãi mãi không được nghe được câu nói mang mùi vị của chiếc bánh kem ngọt ngào này thêm một lần nào nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play