Triệu Hân Hân không muốn nghĩ sâu hơn, cô ta thà tin rằng tiểu tam này chính là Ngu Điềm, dù sao Ngu Điềm cũng đúng là bị thương vì Trịnh Đình Phó, Trịnh Đình Phó có chút áy náy hoặc cảm giác tội lỗi, do đó bị cô lợi dụng bò lên, chuyện này cô ta còn có thể miễn cưỡng tiếp thu.
Cô ta không tin Trịnh Đình Phó mới quen biết riêng người phụ nữ nào khác, cứ tùy tiện như vậy mà ngoại tình…
Không nghĩ nữa.
Triệu Hân Hân quyết định đi đến tận cùng bóng tối.
Cô ta đỏ mắt trừng Ngu Điềm: “Chính là nó, tôi sẽ không nhận nhầm!”
Triệu Hân Hân biện giải nói: “Lần đó Đình Phó bị dọa sợ nên mới muốn chạy đi báo cảnh sát, bởi vì anh ấy quá lương thiện nên mới luôn áy náy với chuyện này không bỏ xuống được, muốn bù đắp cho nó, nó chắc chắn đã vớt được chút tiền ngon ngọt trên người Đình Phó, lâu lâu lại đòi tiền, hại Đình Phó không có tiền mua cho tôi và đứa con chưa sinh cái gì…”
Ngu Điềm từ lúc ban đầu khiếp sợ và hoảng loạn dần bình tĩnh lại, Ngôn Minh cho cô sức mạnh trấn áp mọi bất an trong lòng, cô xoa xoa giữa chân mày, nghe không nổi Triệu Hân Hân tiếp tục ăn nói bậy bạ: “Tôi chưa bao giờ dùng một đồng tiền của bạn trai kia của cô, trước đó anh ta đi xe buýt không mang cặp không mang tiền, còn mượn tôi mất đồng đến nay vẫn chưa trả, tôi hy vọng anh ta có thể nhanh chóng trả tiền lại cho tôi, tiền của tôi cũng không phải là gió thổi tới. Chỉ cần nghĩ tới mấy đồng tiền của mình lãng phí trên người loại người này, trong lòng tôi đã thấy ghê tởm.”
“Bạn trai của cô lương thiện hay không tôi không biết, nhưng anh ta chắc chắn bỏ chạy rất giỏi, lúc người nhà bệnh nhân hành hung, tốc độ của anh ta quả thật là vận động viên chạy nước rút, không chần chờ chút nào, trong nháy mắt chỉ để lại một cơn gió, người đã không thấy đâu, thế nhưng trình độ phẫu thuật lại rất bình thường, đề nghị đừng làm bác sĩ, đồi nghề làm vận động viên điền kinh có lẽ càng thích hợp hơn.”
“Cho nên cô xem đấy, tôi chẳng vớt được chỗ nào từ trên người bạn trai cô, ngoại trừ mấy đồng tiền nợ ra thì chỉ có bàn tay tàn phế này. Ngay đến cả chi phí phẫu thuật của tôi, bạn trai kia của cô cũng chưa từng nhắc tới sẽ gánh vác một đồng xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, loại đàn ông này, Ngu Điềm tôi căn bản chướng mắt, trước kia chướng mắt, hiện giờ chướng mắt, sau này càng chướng mắt.”
“Loại đàn ông này, không phải là bạn trai cũ của tôi, không phải đối tượng ái muội của tôi, ngay cả làm bạn của tôi cũng không xứng, tôi càng không thể nghĩ tới sẽ phát triển quan hệ gì với anh ta. Vậy nên thu lại ý nghĩ suy bụng ta ra bụng người của cô đi, đừng luôn cho rằng mỗi người đều thấy anh ta là bánh trái thơm ngon, ai cũng muốn tranh đoạt.”
Ngu Điềm nói xong, Ngôn Minh phối hợp gật đầu, ngữ khí rất tán thành: “Đúng vậy, bọ hung thích lăn viên phân, luôn cảm thấy ai cũng muốn cướp viên phân của nó, nhưng lại quên mất không phải ai cũng là bọ hung.”
Nếu không tự mình trải qua, Ngu Điềm thật sự rất khó tưởng tượng Ngôn Minh có thể nói chuyện tức chết người như vậy.
Nhưng giờ khắc này, cô vẫn không nhịn được suýt nữa thì cười ra tiếng.
Ngu Điềm nắm chặt tờ rơi vừa rồi bị đám người Triệu Hân Hân ném qua: “Hiện giờ cô chạy tới bệnh viện phát tờ rơi, không dán ảnh chụp của bạn trai cô, nhưng lại công khai toàn bộ ảnh chụp và thông tin cá nhân của tôi, nhưng cũng khá tốt, đây chính là chứng cứ, giấy trắng mực đen, tôi sẽ đem chứng cứ này đi tìm luật sư tư vấn, nên công chứng thì công chứng, cô về nhà chờ nhận giấy triệu tập của tòa án đi.”
Triệu Hân Hân còn muốn tiếp tục dây dưa, nhưng cũng là lúc này, “viên phân” của cô ta khoan thai tới muộn.
Vẻ mặt Trịnh Đình Phó hưng sư vấn tội có lẽ vừa mới từ phòng phẫu thuật đi ra, vừa nghe tin liền chạy đến, anh ta túm lấy lưng Triệu Hân Hân kéo qua, không hề có chút thương tiếc nào: “Cô điên rồi sao?! Cô đang làm cái gì? Làm trò trước mặt nhiều người như vậy không thấy mất mặt xấu hổ hả?”
Triệu Hân Hân nhìn thấy Trịnh Đình Phó, hai mắt ngập nước: “Chồng ơi…”
Đáng tiếc Trịnh Đình Phó lại tránh Triệu Hân Hân như rắn rết còn không kịp: “Ai là chồng của cô? Tôi và cô chưa đăng ký kết hôn, nửa tháng trước tôi cũng đã nói rõ ràng với cô, chúng ta chia tay!”
Triệu Hân Hân vuốt bụng: “Nhưng con của chúng ta…”
Bộ dáng Trịnh Đình Phó quả thực có thể dùng cụm từ nghiến răng nghiến lợi để hình dung: “Đã bảo cô bỏ đứa bé này đi! Triệu Hân Hân, đứa bé là do cô tính kế mà có, tôi đã nói không thể ở cùng với cô nữa! Tính tình cô quá tệ! Cái gì cũng đều phải nghe cô! Tôi đã sớm không chịu nổi từ lâu rồi!”
Hốc mắt Triệu Hân Hân đỏ bừng, việc đã đến nước này, cô ta vậy mà còn chưa chết tâm với Trịnh Đình Phó: “Thế nhưng trước kia anh đã nói sẽ yêu em cả đời, trước kia em tức giận cũng là anh dỗ em, nói yêu chút tính tình đó của em, công việc của anh cũng là ba em…”
“Miễn bàn này đó có không, cô đi cho tôi, đừng có ở chỗ này làm tôi mất mặt! Giữa tôi và cô không có chuyện ngoại tình, sau khi chia tay với cô, tôi mới quen bạn gái mới.”
Trịnh Đình Phó liếc mắt nhìn Ngu Điềm, sau đó không được tự nhiên dời tầm mắt đi: “Không liên quan gì tới Ngu Điềm.”
Triệu Hân Hân từ người vợ bị chồng ngoại tình, biến thành bạn gái cũ âm hồn bất tán, sau khi chia tay vẫn dây dưa không chịu dứt, chuyện này đừng nói đồng tình, đa số người trước đó đồng tình đều đồng loạt thu hồi.
Đáng tiếc anh ta càng nói không phải Ngu Điềm, Triệu Hân Hân lại càng cảm thấy là Ngu Điềm: “Đến bây giờ anh vẫn còn muốn bảo vệ còn tiện nhân đó?!”
Thời điểm Trịnh Đình Phó nói chuyện, cũng chưa dám nhìn Ngu Điềm và Ngôn Minh, nhưng anh ta cũng không cho Triệu Hân Hân thời gian, thẳng tay kéo cô ta ra khỏi bệnh viện một cách thô bạo, hiển nhiên tính giải quyết ngầm.
Cũng là lúc này, cảnh sát mà Ngu Điềm gọi cũng đã tới hiện trường, đưa Trịnh Đình Phó và Triệu Hân Hân đi về đồn, yêu cầu bọn họ trao đổi, cũng hẹn Ngu Điềm sau khi xong việc tới đồn cảnh sát lập hồ sơ.
Không có Triệu Hân Hân ở đây, mấy đứa bạn thân của cô ta cũng lần lượt chuồn khỏi đám đông, đại sảnh bệnh viện một lần nữa khôi phục lại trật tự yên tĩnh.
Ngôn Minh nhìn xuống đồng hồ trên tay: “Lát nữa tôi còn có việc nên giờ phải đi trước, nói chuyện qua điện thoại sau, giữa trưa cùng nhau ăn cơm. Tôi vừa mới nhắn tin cho Tề Tư Hạo, để cậu ta qua đây với em.”
Ngoài miệng thì anh nói vậy, nhưng vẫn nắm tay Ngu Điềm không buông.
Bệnh viện đã khôi phục yên bình, nhưng nội tâm Ngu Điềm vẫn còn hỗn loạn, cô không dám nhìn thẳng vào mắt Ngôn Minh.
Một lát sau, Ngu Điềm mới bại trận trước, cô nhìn mặt đất, họ nhẹ: “Vậy anh buông tay rồi đi bận việc đi.”
Nhưng Ngôn Minh không buông tay: “Có vẻ rất muốn tôi đi.”
Giọng điệu trần thuật của người đàn ông bình tĩnh: “Vừa rồi lúc sợ còn túm chặt lấy tay tôi, hiện tại không cần nữa thì nói tôi buông tay.”
“………….” Ngu Điềm không biết nên nói cái gì mới tốt.
“Được, đừng sợ.” Ngôn Minh hơi không vui vỗ đầu Ngu Điềm: “Em ngoan chút, cả ngày hôm nay tôi đều ở bệnh viện, có chuyện gì trực tiếp gọi điện thoại cho tôi, tôi ở đây.”
Anh nói xong, điện thoại liền vang lên.
Hôm nay Ngôn Minh không khám ngoại trú, cũng không có lịch phẫu thuật, mà bận tham gia một buổi hội nghị nghiên cứu khoa học, anh nhìn Ngu Điềm một cái, xác nhận Tề Tư Hạo sẽ tới rất nhanh, lúc này vừa nghe điện thoại vừa cất bước rời đi.
Ngôn Minh vừa đi không bao lâu, Tề Tư Hạo cũng vội vàng, lo lắng chạy tới.
Cậu ta thở hổn hển: “Tôi vừa bận đưa mấy người bệnh đi kiểm tra nhãn áp, nhất thời không bỏ đi được, nghe nói Triệu Hân Hân tới đây gây chuyện, bà không sao chứ Cá Nhỏ?”
Ngu Điềm vẫy vẫy tay: “Không có việc gì.”
Lúc này đúng giờ nghỉ trưa, Tề Tư Hạo thịnh tình mời Ngu Điềm tới nhà ăn bệnh viện ăn một bữa cho bớt sợ.
“Tôi, tôi chờ Ngôn Minh…”
“Tôi gửi tin nhắn cho anh ấy rồi, đợi lúc nữa gặp ở nhà ăn, chúng ta tới trước chiếm chỗ!”
Tề Tư Hạo không cho phân trần, kéo Ngu Điềm đi luôn.
Là nhân sĩ linh thông tin tức, trong thời gian ngắn cậu ta đã nhanh chóng góp nhặt được hoàn chỉnh thông tin, biết rõ nội tình, vừa ngồi xuống đã buôn dưa lê với Ngu Điềm.
“Tôi xem trong diễn đàn bệnh viện nói, Triệu Hân Hân hiện giờ rất điên cuồng, không phải Trịnh Đình Phó dựa vào nhân mạch của ba cô ta được điều tới bệnh viện trực thuộc sao? Triệu Hân Hân tìm ba cô ta giúp anh ta chuẩn bị đâu ra đấy rồi, vốn dĩ định nửa năm nữa kết hôn, kết quả không lâu trước đây, ba của Triệu Hân Hân bị cách chức điều tra, Trịnh Đình Phó cũng đủ khiến người ta ghê tởm, lập tức lùi lại hôn kỳ, rõ ràng là không muốn kết hôn.”
“Chuyện sau đó chắc là thông đồng với người khác, cưỡi lừa còn tìm ngựa, nhanh chóng chia tay với Triệu Hân Hân, Triệu Hân Hân sao mà chịu chia tay, lại dây dưa một trận, kết quả Triệu Hân Hân phát hiện mình mang thai, càng không thể buông tay.”
“Trong nhà cô ta hiện giờ loạn thành một đống, lại mang thai đứa con của Trịnh Đình Phó, coi Trịnh Đình Phó thành cọng rơm cứu mạng và phiếu cơm dài hạn.”
Tề Tư Hạo vừa nói vừa nhìn điện thoại, kết quả lập tức trợn to hai mắt: “Nói cái gì vậy nè, bạn gái mới hiện tại của Trịnh Đình Phó là phú nhị đại, vừa nghe nói Triệu Hân Hân tới bệnh viện làm loạn, vội lái siêu xe chạy tới. Bạn của tôi nói vừa mới thấy Triệu Hân Hân chặn ở cửa bệnh viện, chửi ầm lên cô ta mới là tiểm tam, còn nắm tóc đánh nhau.”
Tề Tư Hạo sợ hãi lắc đầu: “Đúng là có kẻ ác mới có thể nghiền nát được kẻ ác. Nồi nào úp vung nấy.”
“Đáng tiếc tôi tới chậm, nếu không tuyệt đối sẽ giúp bà chỉ vào mũi Triệu Hân Hân mắng, thật con mẹ nó cạn lời, bà ở bên cạnh người có nhân phẩm như tôi mỗi ngày đều mưa dầm thấm đất, sao có thể nhìn trúng loại người như Trịnh Đình Phó được!”
“Chẳng qua.” Tề Tư Hạo xoay chuyển tròng mắt, tò mò nhìn Ngu Điềm: “Tôi mới vừa nghe một bác gái đứng xem nói, lúc đó bà đã ở thế hạ phong, nhưng bạn trai bà vừa đến, tình thế lập tức xoay chuyển.”
Mặc cô tay vô cảm nhìn về phía Ngu Điềm: “Vậy nên bạn trai của bà từ đâu ra? Khi nào có bạn trai?”
“Là quen biết ở buổi tụ họp bác sĩ luân chuyển? Nhanh vậy đã xác định quan hệ?” Tề Tư Hạo có vẻ cực kỳ tự tin với suy đoán của chính mình: “Chắc là đúng rồi! Tôi nghe bác gái kia nói, là một bác sĩ nam! Bác sĩ luân chuyển của bệnh viện phụ thuộc tham gia giao lưu hôm đó, là Đỗ Nhất Lâm? Hay là Trương Thiên Hậu?”
“Hai người này đều có khả năng, Đỗ Nhất Lâm từng hỏi tôi phương thức liên hệ của bà, muốn tôi giật dây bắc cầu cho cậu ta; Trương Thiên Hậu cũng từng khen bà xinh đẹp ít nhất năm lần.”
Tề Tư Hạo đang tự hỏi, vừa ngẩng đầu lên, liền thấy Ngôn Minh đã đi về phía bọn họ, cậu ta lập tức nhiệt tình vẫy tay: “Đàn anh! Bên này!”
Sắc mặt Ngôn Minh như thường, ngồi xuống bên cạnh Ngu Điềm.
Anh nhìn Tề Tư Hạo liếc mắt một cái: “Đang nói chuyện gì, vui vẻ như vậy?”
Tề Tư Hạo hứng thú nói: “Đang nói về bạn trai của Ngu Điềm.”
Ngu Điềm đột nhiên căng thẳng, cô bắt đầu điên cuồng nháy mắt với Tề Tư Hạo, đáng tiếc Tề Tư Hạo căn bản không để ý tới cô, chỉ mặt mày hớn hở nói.
“Đàn anh, anh cũng không biết bạn trai Ngu Điềm là ai đúng không? Em cũng đang đoán, là cùng với Đỗ Nhất Lâm hay Trương Thiên Hậu của bệnh viện chúng ta ở bên nhau, cá nhân em tương đối ủng hộ Đỗ Nhất Lâm, bởi vì cậu ta khá cao, đứng bên cạnh Cá Nhỏ rất xứng đôi, tính cách Đỗ Nhất Lâm cũng ôn hòa gần gũi, là kiểu đàn ông ấm áp, cảm giác làm bạn trai tương đối tốt.”
“Anh cũng ủng hộ Đỗ Nhất Lâm?” Tề Tư Hạo tùy tiện nói: “Anh cũng là đàn anh của Ngu Điềm, là một nửa anh trai của Ngu Điềm, hay là giúp Cá Nhỏ của chúng em trấn cửa ải?”
Ngôn Minh đang định chọn đồ ăn, nghe thấy Tề Tư Hạo nói vậy, đột ngột ngừng lại, anh buông đũa xuống, nhìn về phía Tề Tư Hạo, trầm giọng nói: “Tôi không ủng hộ Đỗ Nhất Lâm.”
Tề Tư Hạo hơi kinh ngạc: “Vậy anh ủng hộ Trương Thiên Hậu? Trương Thiên Hậu cũng không tồi, nhìn qua có vẻ là người thành thật, hơn nữa gia cảnh khá tốt…”
“Tôi cũng không ủng hộ Trương Thiên Hậu.”
Tề Tư Hạo ngẩn người: “Hả…” Cậu ta nhìn Ngu Điềm.
Ngu Điềm dùng tay che mặt, không muốn làm bạn với kẻ không có mắt nhìn Tề Tư Hạo.
“Tôi tương đối ủng hộ chính mình.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT