Ngu Điềm không nhớ đến việc này còn tốt, càng nghĩ càng cảm thấy tức giận và tủi thân.

Cô liếc nhìn lon coca vừa nãy còn thuộc về mình giờ nằm trong tay Ngôn Minh, không nhịn được nói nhỏ: “Còn không biết xấu hổ nói là anh trai em, đối xử với em chẳng ra làm sao, đến coca người khác cho cũng muốn lấy…”

Ngu Điềm còn chưa nói xong, cô liền nghe được tiếng lon coca bị bật nắp, kèm theo đó còn có âm thanh bong bóng khí gas va đập vào thành lon.

Ngôn Minh có còn là người hay không?

Lấy coca của mình, còn muốn uống ngay trước mặt mình?

Lương tri đâu mất rồi?

Chỉ là lúc Ngu Điềm muốn dùng ánh mắt hung tợn lên án, trừng chết nnm thì anh đã đem lon coca nhét lại vào trong tay cô.

Anh mím môi: “Mở giúp cô.”

Ngu Điềm quả thực tức đến cười, cô đương nhiên không tin: “Rõ ràng bị em nói, mới không uống hết, trả coca lại cho em, là bị em khiển trách và áp lực đạo đức bức ép, là lương tâm đột nhiên trỗi dậy, không phải là cố ý mở giúp em.”

“Là mở giúp cô.” Giọng Ngôn Minh rất trấn định, nhưng lại khẽ nhìn đi chỗ khác: “Tay phải của cô, không thể mở được lon kiểu này.”

Lúc này đây Ngôn Minh một lần nữa nhìn thẳng về, bình tĩnh nhìn Ngu Điềm, trần thuật sự thật: “Cô cầm lấy coca liền muốn uống, theo bản năng muốn dùng tay phải mở, nhưng vừa mới chạm tới nắp lại rụt trở về.”

Cho nên đúng là thay mình cầm, giúp mình mở nắp?

Ngu Điềm cắn môi, hành vi theo bản năng này đến chính cô cũng chưa ý thức được.

Khó trách Ngôn Minh có thể trở thành nhân vật cấp bậc truyền thuyết trong trường đại học, khả năng quan sát của anh quả thật rất tinh tế.

Ngu Điềm thấy vui vui, nhưng nhớ tới Ngôn Minh đối xử với bệnh nhân nào cũng như vậy, cũng không phải chuyện gì đặc biệt, lại không vui nổi.

Cô nhận lấy coca, thấp giọng nói cảm ơn, quay đầu vừa định đi, nhưng lại bị Ngôn Minh kéo lại.

Ngu Điềm còn chưa kịp phản ứng, lòng bàn tay đã bị Ngôn Minh bóp nhẹ.

“A! Đau!”

Gần như theo phản xạ có điều kiện, Ngu Điềm kêu ra tiếng.

“Hiện tại mới biết đau?”

Ngôn Minh ít khi nói cười lấy từ trong túi áo ra một hộp thuốc mỡ nhỏ, giáo huấn Ngu Điềm như dạy dỗ trẻ nhỏ: “Lúc dùng súng bắn keo sao lại không cẩn thận chút?  Bị bỏng cũng không biết chạy tới dưới vòi nước xối nước lạnh? Xử lý bỏng khẩn cấp cũng làm không tốt, cô tốt nghiệp từ trường y nào vậy hả?”

Ngu Điềm cúi đầu, lúc này mới phát hiện Ngôn Minh đang cầm thuốc mỡ trị bỏng giúp giảm đau rát.

Anh vừa giáo huấn Ngu Điềm không hề khách khí, vừa kiên nhẫn nhẹ nhàng bôi thuốc lên lòng bàn tay bị bỏng của Ngu Điềm.

Tuy rằng Ngôn Minh xử lý chuyên nghiệp không có gì phải nghi ngờ, nhưng cũng rất vô tình.

Thời điểm được Ngôn Minh kéo tay bôi thuốc rung động bao nhiêu thì bây giờ tâm tình lại uể oải bấy nhiêu.

Cô hình như vĩnh viễn không có cách nào tỏ ra thành thạo trước mặt Ngôn Minh, có lẽ chính mình trong mắt Ngôn Minh luôn là kiểu ngốc như vậy.

Nhưng rõ ràng chính mình cũng là một sinh viên y xuất sắc.

Là cô không biết bị bỏng thì nên xử lý khẩn cấp như thế nào sao?

Chẳng qua vì gấp rút cosplay Wonder woman, sợ không kịp thời gian, nên mới không phân tâm đi bôi thuốc.

Ngu Điềm rút tay về, mệt mỏi vô lực nói: “Cảm ơn.”

Cô ngẩng đầu nhìn Ngôn Minh liếc mắt một cái, vẻ mặt ủy khuất, trong lòng càng ủy khuất, chỉ rũ mắt nhẹ giọng nói: “Hình như anh cứ luôn phê bình em.”

Ngôn Minh ngẩn người.

Nói tới đây, cơ bản đã không còn gì để nói tiếp.

Ngu Điềm biết chính mình thuộc về kiểu người không mặt mũi thì không đi, bởi vậy cúi đầu, chờ Ngôn Minh rời đi trước.

Nhưng một lát sau, giày của Ngôn Minh vẫn ở trước mắt, cũng không di chuyển.

“Không phải là phê bình cô, cũng biết cô vì Tiểu Linh, nhưng thân thể Tiểu Linh không khỏe hoặc bị thương đều sẽ có người đau lòng cho con bé, nhưng cô bị thương, cũng sẽ có người không thể nào cảm thấy vui vẻ.”

Thanh âm Ngôn Minh trầm thấp, anh lặp lại một lần nữa: “Cho nên không phải phê bình cô, không muốn phê bình cô.”

Ngu Điềm ngẩng đầu, mới phát hiện Ngôn Minh đang nhìn thẳng cô, trên mặt lộ ra biểu tình bất đắc dĩ.

Anh vươn tay ra trước mặt Ngu Điềm.

“Hả?”

“Đưa tay cho tôi.”

Ngu Điềm cho rằng Ngôn Minh muốn kiểm tra lại tình trạng vết bỏng, mặc dù theo bản năng vươn tay ra, nhưng vẫn không nhịn được giải thích: “Không có vấn đề gì lớn, thật ra không bôi thuốc mỡ thì mấy ngày nữa cũng sẽ khỏi…”

Chỉ là cô còn chưa dứt lời, Ngôn Minh đã nắm lấy tay phải của cô, sau đó đưa tới bên miệng, bình tĩnh nhẹ nhàng thôi vài cái.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Ngu Điềm, người đàn ông vẫn vô cùng tự nhiên buông tay cô xuống: “Được rồi.”

Gần như để làm nổi bật cảnh tượng lúc này, cách đó không xa có một cậu bé đi tới, trong tay còn đang dắt theo một bé gái, cô bé đang vừa khóc huhu vừa lau nước mắt.

“Em gái, đừng khóc nữa mà, tiêm chỉ hơi đau thôi, anh giúp em thổi, liền hết đau nhé.”

Cậu bé nói xong, cầm lấy ngón tay đang rỉ máu của cô bé, cẩn thận thổi.

Ngu Điềm quét ánh mắt về phía Ngôn Minh…

“Không phải mấy hôm trước ai đó vừa dạy dỗ em, bị bỏng mà chỉ thổi chút không hề có hiệu quả, không phải là cách xử lý mà sinh viên y nên làm sao? Chẳng lẽ bây giờ thổi giúp em, đây là tu dưỡng y học của bác sĩ?”

Ngôn Minh trả lời vô cùng bình tĩnh tự nhiên: “Bị bỏng mà thổi, trên phương diện sinh lý không thể giúp giảm đau, nhưng trên phương diện tâm lý lại có thể an ủi nội tâm của người bệnh, giảm bớt tình trạng bệnh trong tiềm thức.”

Chỉ là vẻ mặt trấn định, nhưng lỗ tai Ngôn Minh lại dần đỏ lên.

“Liệu pháp tâm lý.” Anh đưa mắt nhìn hai anh em cách đó không xa, còn đạm nhiên bổ sung: “Tôi cũng giống người anh kia, đối xử với cô cũng không kém.”

Thổi một chút ngón tay liền khỏi? Vậy là không kém?

Rất hợp với tình hình lúc này, bé gái bên kia lại khóc lên.

“Anh ơi, thổi cũng không hết đau.”

Cô bé này, đúng là người phát ngôn ba chiều thay mình.

Ngu Điềm khoanh tay, dùng ánh mắt khiển trách nhìn Ngôn Minh.

“Vậy anh trai hôn hôn, hôn một cái sẽ không đau nữa.” Cũng là lúc này, cậu bé kém tay em gái mình, sau đó hôn một cái lên mặt cô bé, lần này em gái không khóc nữa, có vẻ cuối cùng đã được trấn an, ngoan ngoãn nắm lấy tay anh trai mình.

Cậu bé sờ đầu em gái, giống như người lớn nói: “Em ngoan nhé, mẹ đi lấy thuốc, sẽ quay lại ngay. Anh chờ cùng em.”

“Anh xem, anh trai đâu có dễ làm như vậy, cho rằng chỉ thổi một chút đã là anh trai tốt.” Ngu Điềm không nhịn được, thu hồi ánh mắt, nói thầm: “Có người sao lại không biết xấu hổ nói mình làm anh trai tốt lắm, còn không bằng đứa trẻ nhà người ta…”

Cậu bé biết mình nên cung cấp giá trị tình cảm cho em gái về mọi mặt, biết dùng lời nói để an ủi, không giống như Ngôn Minh, không thể hiểu được nắm lấy tay mình thổi chút là xong việc, đến cả nguyên bộ lời thoại cũng chưa nói, Ngu Điềm lúc trước cũng không kịp phản ứng Ngôn Minh đang làm cái gì.

“An ủi em gái nào có đơn giản…”

Chỉ là lúc này đây, Ngu Điềm còn không có cơ hội nói xong, bởi vì tay Ngôn Minh đã nâng gáy cô lên, sau đó trước ánh mắt khiếp sợ của Ngu Điềm, gương mặt anh tuấn kia liền tiến lại gần, phóng to, sau đó đôi môi hình thoi của Ngôn Minh đáp xuống.

Anh hơi nghiêng đầu hôn lên mặt cô.

Cho đến khi Ngôn Minh buông ra, Ngu Điềm vẫn còn đang trong tâm trạng hỗn loạn.

Ngôn Minh mới vừa làm cái gì?

Anh điên rồi sao?

Nhưng Ngôn Minh bị Ngu Điềm trợn mắt nhìn, vẻ mặt anh lại vẫn bình tĩnh tự nhiên.

“Tôi cũng là một người anh trai tốt.”

Ngữ khí tuy rằng đúng tính hợp, nhưng nội tâm Ngôn Minh có lẽ không đương nhiên như lời anh nói ra, vì anh nhìn thoáng qua Ngu Điềm một cái, lại dời tầm mắt đi chỗ khác.

Ánh mắt Ngôn Minh như sương mù trên núi khi mặt trời còn chưa ló rạng, như có như không, sắp sửa tan đi, dừng lại trên tóc Ngu Điềm, phát qua gương mặt cô, tản ra bốn phía xung quanh.

Rõ ràng người chủ động cũng không phải Ngu Điềm, nhưng ngược lại Ngu Điềm lại biến thành người tay chân luống cuống như đứa bé làm chuyện xấu, cô không dám nhìn thẳng vào mắt Ngôn Minh, thậm chí không dám nhìn mặt anh, lỗ tai cô trở nên rất nóng, cảm thấy chính mình giống như một cây hoa anh đào đang yên lặng nở rộ, dưới gốc cây đột ngột bị Ngôn Minh làm cho rung chuyển khiến những cánh hoa đào rơi lả tả, không kịp trở tay.

Gương mặt cô và bờ môi kia chạm vào nhau chỉ trong nháy mắt.

Nhưng khi Ngôn Minh tách ra, Ngu Điềm trong lúc hoảng hốt chạm phải ánh mắt của đối phương khiến cho cô phải đối diện, Ngu Điềm bỗng nhiên cảm nhận được nhịp tim đập điên cuồng khó có thể miêu tả.

Bầu không khí nhẹ nhàng, ánh nắng chìm vào một góc bí ẩn, nhưng một ít cảm xúc lại không có cách nào che giấu.

Ngu Điềm ngẩng đầu, lại bất ngờ nhìn vào cặp mắt của người khởi xướng.

Cũng may chủ nhân của đôi mắt này cũng rất nhanh hiểu rõ, không nói gì nhìn đi chỗ khác.

“Cô ngoan một chút, tôi đi khám ngoại trú, cũng không…” Chủ nhân đôi mắt dừng một chút, hiển nhiên ngữ khí cũng không bình tĩnh chính trực như vậy, anh sửa lời nói: “ Cũng về ngay được, không thể cùng chờ với cô.”

“Nhưng cô nhớ phải ngoan, không được làm mình bị thương nữa.”

Tầm mắt Ngôn Minh nhìn về phía cây xanh, nhìn tấm biển nhắc nhở mọi người giữ yên lặng, lại nhìn về phía cửa phòng khám bệnh đầy người, chỉ là không dám nhìn Ngu Điềm.

Anh nghẹn một hồi, sau đó lộ ra biểu cảm đầu hàng, ánh mắt cuối cùng cũng chuyển về phía Ngu Điềm, sau đó anh lại nâng mặt cô lên, hôn mắt cô, tựa như hôn một con bướm.

Ngu Điềm theo bản năng nhắm mắt lại, cô nghe thấy tiếng tim đập phóng đại đến đáng sợ, còn cả tiếng thở dốc nhẹ nhàng của Ngôn Minh.

Cô nghe thấy người đàn ông này dùng ánh mắt không biết làm sao và giọng điệu hơi mất tự nhiên nói: “Tôi đồng ý.”

Đồng ý?

Đồng ý cái gì?

Nhưng mà Ngu Điềm đã không có cách nào có thể sử dụng tư duy logic một cách lý trí được nữa.

Cô cảm thấy cả người mình như mất trọng lực.

Cô cảm thấy chính mình như một hành tinh nhỏ đi lệch ra khỏi quỹ đạo đã định sẵn, quỹ đạo tương lai đột nhiên trở nên khó đoán.

Xúc động, mạo hiểm lại không hề sợ hãi.

Bảo thủ, khắc chế và gò bó.

Những cảm xúc xung đột hoàn toàn trái ngược nhau như nước sơn khác màu, dung hòa màu sắc tạo nên sắc thái vô cùng ấn tượng mà Ngu Điềm chưa từng trải qua.

Hỗn loạn không khác gì một vụ nổ tân tinh vũ trụ, cô cảm nhận được Ngôn Minh đang vỗ nhẹ đầu mình…

“Tôi đi đây.”

Lúc Ngu Điềm vẫn còn đang trợn mắt há hốc mồm, vị bác sĩ nhìn như trấn định tự nhiên này, bước đi cùng tay cùng chân mà mất hút.

Ngu Điềm cứ như bị trúng chú định thân ngồi ngây tại chỗ, trợn mắt nhìn bóng dáng Ngôn Minh rời đi, cho đến khi hoàn toàn biến mất không thấy.

Sau đó cô mới nhớ tới uống một ngụm coca, bọt khí quay cuồng nổ lụp bụp trong miệng, làm cả người cô cũng xao động, nội tâm ồn ào náo động hẳn lên.

Ngôn Minh hôn cô.

Ngôn Minh!

Hôn cô!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play