Trong nhà ăn của bệnh viện, đúng như Tề Tư Hạo nói Ngôn Minh vẫn ngồi ở vị trí cũ ăn cơm, nhưng bên cạnh anh không phải là Tưởng Ngọc Minh mà là một vị khách không mời tự đến-Trần Hi.
Ngu Điềm làm sao cũng không ngờ được, chỉ mới qua một lát, Trần Hi đã nhanh chân đến trước.
Trên bàn của Ngôn Minh đã bày đầy hộp đồ ăn, bên trong là đủ loại đồ ăn màu sắc hương vị phong phú, nhìn quá còn rất đẹp mắt, mà vẻ mặt Trần Hi ngượng ngùng như gãi đúng chỗ ngứa, mỉm cười nói gì đó với Ngôn Minh.
Tề Tư Hạo nhìn thấy cảnh này, giọng điệu chua lè chua lét: “Thật hâm mộ đàn anh Ngôn Minh, chẳng lẽ bây giờ đang thịnh hành phong cách lạnh lùng? Mỗi ngày đều có người muốn theo đuổi anh ấy. Nhưng mà trước kia anh ấy đều từ chối, lần trước có người nổi tiếng trên mạng sở hữu trăm vạn fan, vì dị ứng mắt do đeo kính áp tròng thẩm mỹ nên tới khám, rất có ý với anh ấy, ăn nói khép nép hỏi xin phương thức liên lạc, anh ấy kiên quyết không cho, cô gái này có lai lịch như thế nào? Vậy mà có thể khiến đàn anh Ngôn Minh ăn đồ ăn mà mình đưa tới, xem ra bát tự còn rất hợp với đàn anh.”
Nhưng Tề Tư Hạo cảm khái xong, quay đầu liền quan sát Ngu Điềm: “Nếu anh Ngôn Minh của bà đã có người đưa cơm, đã ăn rồi, vậy phần cơm này của bà, có thể đưa cho vị bác sĩ vất vả vì dân phục vụ …”
Đáng tiếc chữ “tôi” cuối cùng Tề Tư Hạo còn chưa nói xong, đã thấy Ngu Điềm mím môi cau mày, vẻ mặt không gây chuyện tuyệt đối không cam lòng bỏ cuộc đi về phía Ngôn Minh.
Tề Tư Hạo chỉ kíp nghe thấy Ngu Điềm đằng đằng sát khí nhả ra một câu…
“Đồ ăn tôi làm, Ngôn Minh không ăn cũng phải ăn!”
**
Ngu Điềm cũng không biết mình tức giận vì cái gì.
Hành vi của Trần Hi sớm đã dự liệu được, nhưng chuyện tới trước mắt thật sự nhìn thấy Trần Hi ngồi đối diện Ngôn Minh, sự không vui trong lòng cũng không vì đã có tâm lý chuẩn bị từ trước mà trở nên thoải mái hay nhẹ nhõm hơn.
Ngược lại càng tức giận hơn.
Ngu Điềm điều chỉnh lại biểu cảm, thay bằng vẻ mặt dịu dàng hiền lành tràn đầy ý cười.
Vị trí đối diện Ngôn Minh đã bị Trần Hi ngồi, Ngu Điềm hoặc là không làm, đã làm thì phải đến cùng, đơn giản cầm hộp đồ ăn, ngồi xuống bên cạnh Ngôn Minh.
“Anh Ngôn Minh, vừa rồi em tìm anh mãi.” Giọng Ngu Điềm cố ý nũng nịu: “Ca phẫu thuật của mẹ em rất thuận lợi, cũng may là có anh, loại phẫu thuật như khâu lại hệ rễ tròng đen, độ khó quá thấp, ngày thường chắc anh sẽ không làm, nếu không phải bởi vì em…”
Nửa đoạn sau hoàn toàn là do Ngu Điềm suy đoán, nhưng mặc kệ như thế nào, Ngôn Minh quả thật đã cứu mẹ cô, đây cũng xác thật không phải là ca phẫu thuật lớn, đối với bác sĩ khoa mắt có thâm niên thì chỉ là kiến thức nhập môn.
Dựa theo tính cách của Ngôn Minh, quá nữa là khiêm tốn phủ nhận, giải thích không phải là vì Ngu Điềm mới nhận ca phẫu thuật này, nói đây là điều mà một bác sĩ như mình nên làm.
Nói sao thì Ngôn Minh cũng là một tên mặt liệt ít nói ít cười trong công việc.
Ngu Điềm đã sớm soạn xong lời thoại trong lòng, sau khi Ngôn Minh nói xong những câu mà cô phỏng đoán, cô sẽ tiếp lời như thế nào.
Dù sao cứ khen là được, khen Ngôn Minh tấm lòng của người làm nghề y, đối xử với mình bình đẳng như bao người nhà bệnh nhân khác, câu chữ vuốt mông ngựa còn có thể nghĩ không ra sao?
Chỉ là không ngờ tới câu trả lời Ngu Điềm lại phá vỡ tiết tấu của Ngu Điềm.
Anh khẽ nâng mi mắt, nhạt giọng nói: “Ừ, ngày thường quả thật không làm loại phẫu thuật đơn giản này, đúng là vì cô.”
Ngu Điềm hoàn toàn không dự đoán được kiểu trả lời này, cô sửng sốt một giây, cả người như đi thang máy tự nhiên bị xóc nảy, liên tục lắc lư chấn động, trải qua cảm giác không trọng lực ngắn ngủi.
Nhà ăn bệnh viện luôn ồn ào tiếng người nói chuyện, Ngu Điềm mở to hai mắt nhìn sườn mặt đẹp đẽ của Ngu Điềm, thậm chí hơi nghi ngờ vừa rồi mình bị ảo giác.
Cũng may giọng nói của Trần Hi kịp thời kéo lý trí của Ngu Điềm trở về…
“Anh Ngôn Minh, anh thật tốt, hóa ra còn có chuyện như vậy. Mặc dù mẹ của chị Ngu Điềm đã chia tay với chú Ngôn một khoảng thời gian rồi, nghe nói hai người hẹn hò cũng không được bao lâu, hẳn là chị Ngu Điềm cũng không thân với anh lắm, nhưng tìm anh giúp đỡ anh vẫn có thể kiên nhẫn và nhiệt tình như vậy, đặc biệt nhận làm ca phẫu thuật của mẹ chị ấy.”
Vẻ mặt Trần Hi ngây thơ đơn thuần nói: “Anh chính là bác sĩ lợi hại nhất trong lòng em!”
Một khoảng thời gian.
Không thân.
Trần Hi âm thầm trào phúng Ngu Điềm mặt dày mày dạn muốn tìm Ngôn Minh giúp đỡ, Ngu Điềm xem như đã nghe ra rồi.
Cô ta thậm chí còn đoạt mất lời thoại thả rắm cầu vồng mà Ngu Điềm định nói cho Ngôn Minh nghe!
Đối diện với ánh mắt của Ngu Điềm, Trần Hi rất bình tĩnh, không ngừng cố gắng nói: “Anh Ngôn Minh, tối hôm qua cảm ơn anh đã tới trong lúc nguy hiểm như vậy, dàn xếp cho em xong, anh còn phải lập tức tới bệnh viện tăng ca, Quá vất vả, hôm nay còn phải phẫu thuật cho mẹ của chị Ngu Điềm, nhất định rất mệt nhọc, cần phải bồi bổ.”
“Sáng nay chú Ngôn nghe nói tối qua em ở chỗ anh,liền sắp xếp tài xế tới đón em về nhà, một bàn đồ ăn này là do mẹ em làm, bảo em nhất định phải mang đến cho anh. Anh phải nể tình ăn hết nha, nếu không mẹ em sẽ buồn đấy.”
Ngu Điềm vừa rồi còn hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, giờ phút này nhìn đồ ăn trên bàn, cũng bắt đầu sinh ra ý muốn rút lui.
Ở xa còn không nhìn kỹ, đợi khi tới gần mới thấy được, mẹ của Trần Hi nấu nướng rất dụng tâm, ngay cả cách trình bày cũng rất đặc biệt.
Ngu Điềm lúc nấu vì nghĩ tới mẹ mình sau khi phẫu thuật cần ăn món thanh đạm nên cũng nấu cho Ngôn Minh một phần giống vậy, mà trước mắt hộp cơm do mẹ Trần Hi làm phong phú hơn cô không ít, đa số là món ăn chắc bụng.
So sánh hai bên, Ngu Điềm không có mặt mũi nào lấy hộp cơm của mình ra.
Mẹ mình sau khi phẫu thuật cần ăn uống thanh đạm, Ngôn Minh lại không cần, anh bận từ tối hôm qua đến giờ, xác thật cần bồi bổ.
Buổi sáng, Trần Hi rõ ràng biết Ngu Điềm nấu món ăn thanh đạm, cũng có lẽ là để chèn ép cô, mới làm cả một bàn thịt cá, nhưng lúc này lại cố tình biết rõ còn hỏi: “Ồ, chị Ngu Điềm, chị cũng mang cơm tới sao? Là để cảm ơn anh Ngôn Minh đúng không?”
Cô ta mím môi cười: “Mặc dù em làm khá nhiều, nhưng đó cũng là một mảnh tâm ý của chị, hay là cùng ăn nhé?”
Không so sánh còn tốt, một khi so sánh, còn không phải lộ ra đồ ăn mình làm kém cạnh sao?
Ngu Điềm không phải kẻ ngốc, đương nhiên là biết được ý của Trần Hi.
Cũng không thể để cho cô ta được như ý.
Cô quyết định rút khỏi mặt trận “thi đua” này, bất khuất không chịu phục tùng quy tắc của Trần Hi, không chơi còn không được à? Không cho con nhỏ này có cơ hội diễn kịch trên sân khấu, để cô ta tự mình độc thoại đi.
Ngu Điềm nói xong, đứng dậy muốn tìm một chỗ khác ngồi, nhưng nhà ăn đông người, cô nhìn quanh một vòng, không có chỗ nào còn trống.
Vẻ mặt Trần Hi ung dung đắc ý nhìn Ngu Điềm, rất có ý tứ “Tôi xem cô làm cách nào để xuống sân khấu”.
Như thế kích phát lòng hiếu thắng của Ngu Điềm.
Thôi thì tới đâu hay tới đó vậy.
Ngu Điềm đơn giản ngồi xuống, hào phóng lấy ra hộp đựng đồ ăn của mình, định không coi ai ra gì ngồi cùng bàn ăn cơm với Ngôn Minh và Trần Hi.
Cô cũng không ý chủ động nhắm vào Trần Hi, nhưng người khác đã hếch mũi lên mặt, cũng không có nghĩa là Ngu Điềm sẽ tiếp tục nhường nhịn.
Dựa vào cái gì phải cho Trần Hi tận hưởng thế giới hai người với Ngôn Minh?
Cứ không đấy!
Bọn họ ăn hộp cơm Mãn Hán toàn tịch của bọn họ, Ngu Điềm ăn cháo trắng rau xanh của Ngu Điềm!
Chỉ là Ngu Điềm không nghĩ tới chính là, khi cô vừa mở nắp hộp thức ăn ra, Ngôn Minh lại duỗi tay kéo phần ăn trước mặt Ngu Điềm qua chỗ mình.
Đối mặt với ánh mắt ngây người của cả Trần Hi và Ngu Điềm, anh đạm nhiên ngước mắt nhìn hai người.
“Dạ dày không khỏe, muốn ăn thanh đạm chút.”
Anh nhìn về phía Trần Hi: “Thay tôi cảm ơn dì, dì nấu rất ngon, bệnh nhân nhỏ nằm ở phòng bệnh mà tôi phụ trách vẫn luôn nói muốn ăn Mãn Hán toàn tịch, tôi cảm thấy đồ ăn dì làm rất có hương vị Mãn Hán toàn tịch, có thể mấy món này cho bệnh nhân của tôi không?”
Ngôn Minh nhìn mắt Trần Hi, cười cười: “Tôi nghĩ hai người chắc cũng sẽ không để ý đâu, dù sao cô và dì đều là người rất có tình thương.”
Tâng bốc kiểu này, Trần Hi đương nhiên không thể từ chối, chỉ có thể lúng túng nói: “Em đều nghe anh Ngôn Minh, có thể cho đi yêu thương, em và mẹ chắc chắn là cầu mà không được, thật đúng là phải cảm ơn anh Ngôn Minh đã cho mẹ con em cơ hội này.”
Chỉ là Trần Hi vẫn không cam lòng: “Nhưng mà dạ dày của anh không khỏe, quả thật nên ăn những món đơn giản, đợi anh Ngôn Minh khỏe lại, em sẽ nói mẹ làm đồ ăn ngon cho anh.”
Trần Hi nói tới đây, nhìn về phía hộp đồ ăn của Ngu Điềm: “Chỉ là nhiều rau ghê, anh Ngôn Minh, cái này thật sự có thể ăn no sao? Nhỡ đâu buổi tối anh lại có ca phẫu thuật đột xuất thì ăn như vậy liệu có đủ thể lực không?”
Ngu Điềm thật sự rất phẫn nộ.
Trần Hi khiến bản thân cảm thấy ghê tởm như vậy, chính mình còn không đáp trả.
Chỉ là…
Chỉ là lại làm khổ Ngôn Minh.
Trong lúc xúc động, Ngu Điềm không thể nghĩ nhiều, cô cầm đũa lên, gặp một miếng ớt xanh, sau đó đưa đũa tới trước mặt Ngôn Minh.
“Anh Ngôn Minh, anh làm phẫu thuật lâu như vậy, tay chắc là mỏi lắm, em gắp cho anh. Vừa hay ớt xanh này cách anh khá xa.”
Trần Hi khiến cô ghê tởm, cô cũng muốn ghê tởm lại, dùng ma pháp đánh bại ma pháp.
Ngu Điềm kỳ thật chỉ muốn giả bộ để tiêu diệt khí thế của Trần Hi, đũa của cô thậm chí còn cách miệng Ngôn Minh rất xa, chỉ huơ huơ trước mặt anh, cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý bị Ngôn Minh cự tuyệt.
Ngôn Minh phía động tác của cô, lông mày quả nhiên hơi nhíu lại.
Ngu Điềm vừa nhìn thấy biểu tình này, trong lòng đã bắt đầu hối hận.
Trần Hi quả thật chỉ cây dâu mắng cây hòe, âm dương quái khí khiêu khích khiến Ngu Điềm không vui, nhưng cô cũng không thể khiến Ngôn Minh cảm thấy ghê tởm…
Việc này cũng quá buồn nôn.
Dù sao thì Ngôn Minh cũng vô tội.
Rõ ràng chính mình căn bản không phải là người hay xúc động, mặc dù bạn gái Trịnh Đình Phó ở trước mặt mọi người kêu gào, Ngu Điềm tức giận nhưng vẫn có thể giữ được sự bình tĩnh. Vậy mà một khi nhắc tới Ngôn Minh, cô liền dễ dàng muốn động tay động chân, giống như học sinh tiểu học không thể khống chế cảm xúc.
Ngôn Minh nhăn mày như một tín hiệu, như tiếng súng báo hiệu bắt đầu thi chạy, Ngu Điềm gần như muốn chạy trối chết.
Bản thân mắc gì phải làm vậy không biết.
Có đáng không?
Mặc kệ Trần Hi là được rồi.
Cứ vậy mà đi thôi, nhắm mắt làm ngơ.
Ngồi ở đối diện Ngu Điềm, Trần Hi tự mình xem kịch vui, bàng quan ung dung.
Ngay lúc Ngu Điềm căng da đầu chuẩn bị nghênh đón bản mặt lạnh lùng của Ngôn Minh, Ngôn Minh cuối cùng đã mở miệng.
“Gần thêm chút.”
Giọng nói của anh bình tĩnh trấn định, thấy Ngu Điềm nhất thời không có phản ứng, không thể không tiếp tục nói: “Cô để xa như vậy, tôi ăn như thế nào? Muốn tôi luyện duỗi cổ sao?”
Ngu Điềm ngây ngốc.
Trần Hi cũng mất đi năng lực quản lý biểu cảm, lộ ra vẻ mặt rớt cằm.
Đôi mắt đen láy của Ngôn Minh giống như dòng nước tĩnh lặng chảy sâu, bình tĩnh không gợn sóng mà nhìn chằm chằm Ngu Điềm, phong cảnh đan xen trong mắt anh tựa như pháo hoa giữa ban ngày, chứa đựng toàn bộ ánh sáng rực rỡ nhất ngày hè, những tia sáng li ti nhảy múa tràn ra đáy mắt biến thành từng vầng hào quang sáng rực.
Ngu Điềm gần như theo bản năng nghe lời đưa đũa đến gần.
Ngôn Minh cực kỳ tự nhiên ăn miếng ớt xanh mà Ngu Điềm đút.
Sau đó lại vùi đầu tiếp tục ăn đồ ăn trước mặt.
Hết thảy động tác nước chảy mây trôi không để lại bất kỳ dấu vết chần chừ nào.
Ngôn Minh ăn hai miếng, lại ngước mắt nhìn Ngu Điềm.
?
Ngôn Minh như là bất đắc dĩ, xoa xoa giữa chân mày, lời ít mà ý nhiều: “Ớt xanh.”
“A?”
Anh vẻ mặt đạm nhiên nói: “Cô không phải nói ớt xanh để xa khiến tôi không tiện gắp sao?”
“…………”
Ngôn Minh rũ mắt: “Quả thật không tiện.”
Toàn bộ bàn ăn trong nhà ăn chỉ hơi to một chút, mà chiều cao của Ngôn Minh ít nhất cũng phải 1m85 trở lên. Trên cả cái bàn này, không có món là anh duỗi tay gắp được…
Nhưng người khởi xướng là chính mình, Ngu Điềm cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể căng da đầu lại gặp cho Ngôn Minh một miếng ớt anh.
Cô vốn định đưa đĩa ớt xanh tới trước mặt anh liền xong việc, nhưng Ngôn Minh lại vô cùng tự nhiên, khi miếng ớt xanh gần đưa tới miệng, anh hơi nghiêng người, để Ngu Điềm thuận tiện đút cho anh.
Nhà ăn bệnh viện ồn ào náo nhiệt, trong không khí thoang thoảng hương vị gà xào ớt – món ăn chính của ngày hôm nay, phía sau Ngu Điềm là một bàn ngồi đầy các bác sĩ đang tranh luận kịch liệt về phương án phẫu thuật của một bệnh nhân nội trú.
Tất cả đều sống động như vậy.
Nhưng phần sống động này lại vì Ngôn Minh hành vi đơn giản ăn ớt xanh của Ngôn Minh mà bỗng trở nên lung lay sắp đổ, tựa như một thế giới ảo khổng lồ gồm các NPC và bản đồ thế giới rộng lớn, cuối cùng bởi vì sai lệch quá nhiều so với thế giới hiện thực nên bắt đầu sụp đổ.
Ngu Điềm đột nhiên trở nên khó xác định.
Rốt cuộc Ngôn Minh vừa ăn miếng ớt xanh trên tay mình là thật, hay là chính mình đang lạc vào trong thế giới giả tưởng nào đó.
Ngôn Minh giống như cơn mưa mùa hạ dai dẳng ở thành phố Dung, khiến mọi người mong chờ sự mát mẻ mà nó mang đến, nhưng lại làm người ta lo lắng mưa to quá có khả năng xảy ra sạt lở. Đồng thời tượng trưng cho mộng đẹp, khát vọng, cùng với khó tiếp cận, ảo giác và khoảng cách.
Ngu Điềm biết bản thân nên bình tĩnh, nhưng vẫn không thể khống chế được mà luống cuống.
Nhịp tim vốn uyển chuyển nhịp nhàng của cô như bị chứa vật nặng điên cuồng nhảy lên, muốn giọng khách át giọng chủ mà tuyên bố sự tồn tại của chính mình.
Cô khẩn trương và hoảng loạn, kèm theo lại bắt đầu tức giận.
Ngôn Minh ăn ớt xanh xong lại là vẻ mặt trấn định như thường, ánh mắt anh thậm chí còn không dừng lại trên mặt Ngu Điềm một giây nào.
Ngước lại lòng mình lại loạn cào cào như cuộn len bị mèo con làm cho rối tinh rồi mù.
Dựa vào đâu chứ?
Ngu Điềm cắn môi, giả bộ còn bình tĩnh hơn cả Ngôn Minh.
Nếu người châm ngòi chuyện này là Trần Hi thì hiện tại, lòng hiếu thắng của Ngu Điềm hoàn toàn bùng nổ đều là bởi vì Ngôn Minh giờ phút này quá mức bình tĩnh cùng thái độ tự nhiên.
Nếu anh có thể bình tĩnh coi đây là chuyện đương nhiên, vậy thì vì sao cô lại phải tự làm loạn đầu trấn tuyến?
Đây không phải là cuộc chiến giữa mình và Trần Hi, mà là trận quyết đấu giữa mình và Ngôn Minh.
Ngu Điềm ổn định tâm trạng, không lộ ra vẻ mặt yếu thế.
Chỉ là thật vất vả khôi phục được sự bình tĩnh, Ngôn Minh lại giống như cố ý không cho cô được yên bình.
Rõ ràng trong quá khứ từng ăn với Ngôn Minh rất nhiều bữa, nhưng chưa từng phát hiện ra Ngôn Minh thích ăn ớt xanh như vậy.
Hôm nay Ngôn Minh hiển nhiên muốn giằng co với ớt xanh.
Ăn được không bao lâu, anh lại nhìn về phía Ngu Điềm.
Lần này câu chữ đều lược bỏ, cực kỳ ngắn gọn.
“Ớt xanh.”
Ngu Điềm nghẹn một bụng tức, không muốn nhận thua, lại không thể không gắp ớt xanh cho Ngôn Minh, nhưng mà lần này động tác của Ngu Điềm nhanh hơn, cô đem ớt xanh thả vào bát của anh.
“Tôi phẫu thuật, rất mệt.” Ngôn Minh nhìn thoáng qua ớt xanh trong bát, lại ngẩng đầu nhìn Ngu Điềm: “Đêm qua hầu như không ngủ, sáng sớm hôm nay lại làm phẫu thuật cho mẹ cô và một người khác nữa, có lẽ là có tuổi rồi nên tay rất mỏi, ngại gắp đồ ăn.”
“…………”
Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, lại tới tới bệnh tình của mẹ cô, từ khi phát hiện đến lúc phẫu thuật, thật sự là may mắn vì có Ngôn Minh.
Ngu Điềm chỉ có thể cam tâm tình nguyện tiếp tục làm công cụ gắp thức ăn.
Lần đầu tiên gắp đồ ăn cho Ngôn Minh còn chưa có người nào chú ý tới, nhưng sau đó càng gắp nhiều, gương mặt này của Ngôn Minh lại là đại diện cho giá trị nhan sắc của cả bệnh viện trực thuộc, rất nhanh đã lôi kéo được sự chú ý của nhân viên nhà ăn và các bác sĩ, y tá khác.
Đã tới giờ cao điểm ăn trưa nên điều hòa trong nhà ăn bệnh viện giảm nhiệt độ, điều hòa tổng xả ra khí lạnh màu trắng, không cách che giấu dưới ánh nắng chiếu vào.
Nhưng ánh mắt của những người xung quanh lại như có như không mang theo nhiệt độ nóng rực, làm cho Ngu Điềm hoàn toàn không thể tiếp cận với khí lạnh của điều hòa, chỉ cảm thấy khô nóng muốn chết.
Ngôn Minh vẫn ung dung bình thản.
Chỉ là cơm nhà thanh đạm đơn giản, nhưng anh ăn rất từ tốn. Trong quá khứ Ngu Điềm cảm thấy kiểu ăn uống này vừa tao nhã, lịch sự vừa quý khí, nhưng hiện tại lại nhận có chút không dễ trêu chọc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT