Nghe được tối nay Ngôn Minh có thời gian rảnh, mặc dù Ngu Điềm không muốn thừa nhận nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm, có một loại cảm giác được cứu giúp.

Có người cùng xử lý chuyện này, thật sự quá tốt.

Ngu Điềm gặp phải chuyện của chính mình còn có thể bình tĩnh, nhưng đây là chuyện của mẹ, cô nôn nóng đồng thời cũng hoảng loạn đến mức tay chân luống cuống, không thể tin được đây là sự thật, những việc nhỏ không đáng kể kia bây giờ lại cảm thấy đáng nghi.

Cũng may Ngôn Minh rất nhanh cởi áo blouse trắng ra, thay thành quần áo bình thường, đưa theo Ngu Điềm tới bãi đỗ xe.

Ngu Điềm nhanh chóng đưa địa chỉ nhà của lão Đới ra, may là chỗ đó cách bệnh viện cũng không xa.

Cả đoạn đường Ngôn Minh đều yên tĩnh lái xe, Ngu Điềm ở một bên bắt đầu gọi điện thoại cho mẹ mình, chỉ là dường như ngại cô chưa đủ sốt ruột, điện thoại của nữ sĩ Tống Xuân Hương không có người nghe.

Càng đến gần nhà lão Đới, tâm trạng Ngu Điềm càng trở nên căng thẳng, nặng nề.

Cô…không liên lạc được với mẹ mình.

Mà khi tới nơi chạy lại gõ cửa, phát hiện trong phòng căn bản không có phản ứng, lòng Ngu Điềm bắt đầu trầm xuống.

Bởi vì động tĩnh quá lớn, trong phòng không có ai mở cửa, nhưng lại đánh động tới hàng xóm…

“Cô gái nhỏ, nhà này ra ngoài hết rồi, bên trong không có ai.”

Không ở nhà, vậy sẽ đi nơi nào?

Lúc này Ngu Điềm thật sự hoang mang lo sợ.

Chẳng lẽ cứ đứng ở cửa chờ?

Nhưng lão Đới sẽ mang mẹ cô trở về sao? Mẹ mình rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Ngu Điềm cảm thấy mình như người xiếc đi trên dây, nội tâm vốn vững vàng nhưng đi được nửa đường lại bất chợt hoảng sợ và mất niềm tin, như là lúc này mới ý thức được dưới chân mình là vực sâu vạn trượng, chẳng may phạm sai lầm sẽ phải trả giá bằng cả tính mạng.

Mẹ cô liệu có an toàn không? Lão Đới rốt cuộc là hạng người gì? Mẹ cô có thật sự hiểu rõ ông ta không? Chính mình lại hiểu rõ ông ta đến đâu?

Ngu Điềm lúc này như người tham gia party trên du thuyền, kết quả trượt chân rơi xuống biến, du thuyền vẫn cứ lái đi, xung quanh mờ mịt, mặc cho cô cầu cứu cũng chẳng ai biết.

Nhưng cô không ngờ rằng trong thời khắc bản thân bất lực nhất, sẽ có người đi ngang qua, lái một chiếc bè cứu sinh thắp đèn nhỏ trên biển đêm đầy giông tố, không ngừng tìm kiếm cô, ném cho cô chiếc phao cứu sinh và hy vọng.

“Cô biết Đới Hâm ở chỗ nào không? Đi tìm Đới Hâm.”

Ngôn Minh kéo tay Ngu Điềm, như kéo cô ra khỏi biển đen, anh nhẹ nhàng chạm vào mặt Ngu Điềm, làm cô hoàn hồn, sau đó nhìn chăm chú vào mắt cô, gằn từng chữ một nói: “Trước tiên cô không cần gấp, tôi sẽ giúp cô tìm được mẹ.”

Thanh âm của anh bình tĩnh, dáng vẻ luôn anh tuấn mà khiến người ta tin phục, tâm trạng hoảng loạn của Ngu Điềm cuối cùng dẫn bình ổn xuống, bắt đầu nhảy lên một loại tần suất khác.

Đúng rồi, mình không biết lão Đới có thể đi đâu, nhưng Đới Hâm nói không chừng sẽ biết.

Ngu Điềm cuối cùng chậm rãi bình tĩnh lại: “Đới Hâm ở phòng làm việc của anh ta, em biết ở đâu.”

**

Ngôn Minh không nói chuyện, chỉ lôi kéo Ngu Điềm, nhanh chóng ngồi vào trong xe, đánh xe chạy tới phòng làm việc của Đới Hâm.

Đới Hâm quả nhiên đang ở phòng làm việc, nhìn thấy Ngu Điềm thì ngẩn người: “Cá Nhỏ?’

Anh ta kinh ngạc nhìn mắt Ngu Điềm, càng kinh ngạc khi nhìn thấy Ngôn Minh ở phía sau cô.

Ngu Điềm chạy tới thở gấp, không rảnh lo hàn huyên, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói: “Anh Đới Hâm, anh có biết ba anh còn có nơi ở nào khác không? Mẹ em không ở nơi bọn họ sống chung, anh biết hai người họ có khả năng đi đâu không?”

Đới Hâm kinh ngạc: “Xảy ra chuyện gì?”

“Em không liên lạc được với mẹ em, mẹ em ban ngày tới khoa mắt bệnh viện khám, mắt bị tụ máu nghiêm trọng, em lo lắng cho sức khỏe của mẹ.”

Đới Hâm rũ mắt xuống: “Hay là để anh gọi điện thoại cho ba đi, anh cũng, không rõ lắm bọn họ đi chỗ nào, mấy ngày nay anh vẫn luôn ở phòng làm việc.”

Nhưng không ngoài dự liệu, Đới Hâm gọi điện thoại cũng không ai bắt máy.

Ngu Điềm có chút thất vọng, nhưng cũng biết Đới Hâm thật sự bất lực.

Đới Hâm rót trà cho Ngu Điềm và Ngôn Minh, sau đó xin lỗi nói: “Tôi bị nghiện thuốc lá, ra bên ngoài hút điếu thuốc.”

Ngu Điềm đương nhiên không có tâm tư đâu mà uống trà, đang định rời đi thì bị Ngôn Minh giữ lại, anh ngăn Đới Hâm đang định ra ngoài hút thuốc.

“Cậu biết rõ.” Giọng điệu Ngôn Minh rất chắc chắn: “Biết ba mình có khuynh hướng bạo lực.”

Đới Hâm ngây ngẩn cả người, ánh mắt anh ta bắt đầu trốn tránh: “Tôi không hiểu anh đang nói cái gì.”

“Người có khuynh hướng bạo lực, đối tượng phát tiết chủ yếu chính là người nhà, ba cậu từng đánh cậu, Ngu Điềm từng nói khi cậu còn trẻ đã dọn ra ngoài ở, tự lực cánh sinh, ngoài để xây dựng sự nghiệp, còn là vì trốn tránh ba mình đúng không?”

Đới Hâm từ sớm đã chuyển ra ngoài ở, tự mình gây dựng sự nghiệp, những lời này vốn chỉ là Ngu Điềm thuận miệng nói, cô không nghĩ tới Ngôn Minh vậy mà nhớ rành mạch, vào giờ phút này có thể bình tĩnh phân tích.

Gần như khi Ngôn Minh vừa nói ra, trên mặt mặt Đới Hâm liền lộ ra thần sắc trốn tránh không được tự nhiên.

Đây là hơn phân nửa bị Ngôn Minh đoán trúng.

Ngu Điềm cắn môi, nhìn về phía Đới Hâm: “Anh Đới Hâm, là vậy sao? Có phải mẹ em cũng bị ba anh đánh?”

Đối mặt với chất vấn của hai người, Đới Hâm rốt cuộc bại trận, anh ta kéo tóc trên đầu mình, nản lòng ngồi xuống một bên.

Tư thế này, hiển nhiên là cam chịu chất vấn của Ngôn Minh, tim của Ngu Điềm lập tức vọt lên tận cổ họng.

“Mẹ em đang ở đâu?”

“Có lẽ là bị ba anh đưa tới nhà cũ.” Mắt Đới Hâm nhìn xuống đất, tựa như đã không còn dũng khí nhìn thẳng Ngu Điềm: “Anh cho em địa chỉ.”

…………

Ngu Điềm lấy được địa chỉ, căn bản không có thời gian ở lại, cũng không kịp chất vấn Đới Hâm chuyện gì, việc cấp bách trước tiên là tìm được mẹ mình, bảo đảm an toàn của bà ấy.

Ngu Điềm gần như lập tức đi cùng Ngôn Minh tới địa điểm kia.

Địa chỉ Đới Hâm cho ở vùng ngoại ô, là căn nhà sắp bị phá bỏ do di dời, Ngu Điềm vừa xuống xe đã vọt tới trước cửa nhà với Ngôn Minh.

Cô bình ổn lại tâm trạng, vừa định gõ cửa, Ngôn Minh đã bước lên trước làm.

Giọng nói của anh vững vàng: “ Chuyển phát nhanh. Mở cửa.”

Quả nhiên, sau đó không lâu, Ngu Điềm nghe thấy tiếng bước chân, tiếp theo chính là giọng của lão Đới: “Không mua đồ, đi nhầm nhà rồi!”

“Người gửi tên Đới Hâm, không sai địa chỉ, là bưu kiện của chú, làm phiền mở cửa ký nhận.”

Vừa nghe thấy tên Đới Hâm, lão Đới mới không tình nguyện mở cửa.

Cũng chính là lúc này, Ngôn Minh mạnh mẽ phá cửa phòng, Ngu Điềm lập tức kêu lên…

“Mẹ! Mẹ ở đâu! Về nhà với con!”

Lão Đới hoàn toàn không dự đoán được hai người đột nhiên xông tới, trong khoảng thời gian ngắn vẫn còn ngây người, để cho Ngôn Minh và Ngu Điềm có được cơ hội, chờ ông ta phản ứng lại, Ngu Điềm đã dẫn được Tống Xuân Hương từ thư phòng ra bên ngoài.

Không có kính râm, mũ và khăn quàng cổ che khuất, vết thương trên người mẹ Ngu Điềm cuối cùng cũng hoàn toàn lộ ra trước ánh mắt của mọi người.

Không ngoài dự đoán, trên cổ bà ấy còn có dấu tay rõ ràng, cánh tay cũng có vết bầm tím, nhìn ghê người nhất chính là đôi mắt của mẹ Ngu Điềm.

Mắt phải đã hoàn toàn sưng đỏ không mở ra được, hiển nhiên không chỉ là tụ máu củng mạc mà Ngôn Minh miêu tả.

Sau khi lão Đới đem mẹ cô rời khỏi bệnh viện đến nơi này, lại tiếp tục động tay động chân.

Trong lòng Ngu Điềm ngập tràn phẫn nộ, cô trừng mắt nhìn lão Đới: “Ông dám đánh mẹ tôi!”

Chuyện tới nước này, lão Đới vậy mà còn có thể ném nồi: “Chuyện này không thể trách tao, mày hỏi mẹ mày xem bà ta đã làm cái gì.” Ông ta nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Tao đối xử với bà ta tốt như vậy, ngoan ngoãn phục tùng, mua thứ này mua thứ kia cho bà ta, tam kim kết hôn* cũng đều mua đồ tốt nhất, đã nói sẽ nhanh chóng đăng ký kết hôn, kết quả mẹ mày lại đổi ý, nói không muốn kết hôn với tao nữa.”

*Tam kim kết hôn (结婚三金): kiềng (lắc tay) vàng, hoa tai vàng, dây chuyền vàng

“Đây không phải là lừa gạt tình cảm của người khác sao? Nói muốn kết hôn với tao, lừa tiền của tao, kết quả là muốn chạy.” Khuôn mặt hiền lành của lão Đới giờ đây tràn đầy vẻ đạo đức giả: “Tao cũng vì quá yêu mẹ mày nên trong lúc tức giận mới đánh bà ta. Nhưng nói cho cùng, cũng là do quá muốn kết hôn với mẹ mày nên trong lúc nóng vội mới làm như vậy. Nếu bà ta chịu kết hôn cùng với tao, tao sẽ bỏ qua chuyện cũ, vẫn sẽ chung sống tốt đẹp với bà ta.”

“Là dục vọng khống chế của ông quá biến thái. Tôi mở shop online không thể ít trao đổi với khách hàng trước và sau khi bán, bên cung ứng bàn bạc với tôi chuyện nhập hàng, kết quả ông không rõ xanh đỏ trắng đen, chỉ cần là nam giới thì đều không cho tôi liên lạc. Lúc đầu tôi nhân nhượng ông, gần như từ bỏ công việc kinh doanh ổn định đã tích lũy nhiều năm của shop online, nhưng ông còn không hài lòng, muốn tôi xóa hết phương thức liên lạc với người khác phái trong điện thoại…”

Nữ sĩ Tống Xuân Hương kéo tay Ngu Điềm, lại nhìn người đứng chắn trước mặt hai người là Ngôn Minh với tư thế bảo vệ, cuối cùng cũng không còn cảm giác tứ cố vô thân nữa, tự tin hơn hẳn.

Thái độ của bà ấy vô cùng kiên quyết: “Lúc ban đầu hẹn hò với ông, ông đối xử với tôi thật sự rất tốt, nhưng sau đó tôi lại phát hiện, ông đối xử tốt với tôi, đều là muốn tôi phải báo đáp, muốn tôi phải hy sinh bản thân mình, tốt nhất là cắt đứt mọi liên lạc với thế giới bên ngoài, chỉ nghe theo lệnh ông. Thậm chí tôi mặc quần áo màu gì ông cũng kiểm soát, tôi không có cách nào sống chung với một người như vậy.”

Không ngờ tới phía sau sự ngoan ngoãn phục tùng của lão Đới với mẹ cô lại cất giấu ẩn tình lớn đến vậy.

“Tam kim chúng tôi sẽ trả lại, trong lúc hẹn hò ông mua cho mẹ tôi những gì hoặc trả tiền cho bà ấy đều liệt kê hết ra đi, tôi sẽ trả lại cho ông, mẹ tôi chướng mắt chút tiền rách đó của ông, cũng sẽ không vì chút tiền đó mà ủy khuất bản thân để cho ông khống chế.”

“Nhưng việc ông đánh mẹ tôi, tôi nhất định sẽ không tha cho ông, nên báo cảnh sát thì báo cảnh sát, cần đi theo trình tự pháp luật thì đi theo trình tự pháp luật.”

“Mẹ tôi và ông chưa đăng ký kết hôn, trên pháp luật chỉ là người xa lạ, hiện tại tôi mang mẹ tôi đi, sau này đừng gặp lại.”

Những lời này vừa nói ra, lão Đới quả nhiên không giả vờ nữa, lập tức lộ ra nét mặt vặn vẹo kêu gào: “Tống Xuân Hương bà chờ đó cho tôi, muốn chạy phải không? Không có cửa đâu, đừng quên tôi đã nói gì với bà, bà không nghe lời tôi, tôi không tìm được bà sẽ đi tìm con gái của bà. Đừng cho là tôi không biết nó thuê nhà ở chỗ nào, hai người các người cứ chờ đó cho tôi, chuyện này còn chưa xong đâu!”

…………..

Cũng may vì có Ngôn Minh hộ giá hộ tống, anh dáng cao chân dài, hình thể cân đối, quanh năm tập thể hình, bởi vậy có cảm giác tuổi trẻ tràn đầy sức mạnh, lão Đới dù cho ngoài miệng gào thét nhục mạ, nhưng cuối cùng vẫn không dám liều lĩnh coi thường, tùy tiện cứng đối cứng với người trẻ tuổi như Ngôn Minh. Ngu Điềm cuối cũng thành công đưa mẹ mình rời đi.

May mà Ngôn Minh chính là bác sĩ khoa mắt, anh kiểm tra qua mắt phải bị thương của mẹ Ngu Điềm, hỏi về các triệu chứng, lập tức đưa mẹ Ngu Điềm tới khoa mắt của bệnh viện trực thuộc.

“Hệ rễ tròng mắt bị vết thương bên ngoài cắt đứt, chứng song thị* nghiêm trọng, phải tiến hành khâu lại hệ rễ, tối nay cứ nằm viện trước đã, chuẩn bị làm phẫu thuật, mấy ngày tới nhanh chóng tiến hành.”

* Chứng song thị: Nhìn một vật thành hai

Ngu Điềm nhìn đôi mắt sưng đỏ của mẹ, quá thực khó chịu muốn khóc, thật ra từ một phút tìm thấy mẹ, cô đã vì đau khổ và tự trách mà khó lòng chống đỡ chính mình hành động bình tĩnh, may mà có Ngôn Minh vẫn luôn ở bên cạnh, đưa mẹ cô đi kiểm tra, sau đó sắp xếp tốt phòng bệnh, để cho nữ sĩ Tống Xuân Hương nhập viện.

“Ngu Điềm, sẽ không sao đâu.”

Ở bãi đỗ xe, Ngôn Minh giữ lấy Ngu Điềm lã chã chực khóc tới mất hồn mất vía: “Nhìn vào mắt tôi, sẽ không có chuyện gì đâu.”

“Ca phẫu thuật này tôi sẽ tự mình làm.” Dưới bóng đêm, đôi mắt Ngôn Minh chuyên chú lại nghiêm túc, mang theo sức mạnh khiến người khác tin phục, giống như ánh trăng sáng tỏ, không nóng bỏng nhưng kiên định và ôn nhu: “Tôi bảo đảm sẽ không có chuyện gì.”

Anh không mở miệng còn tốt, vừa mở miệng, tất cả những phiền muộn cùng khó chịu mà Ngu Điềm tích tụ đêm nay đều vỡ òa, nước mắt cô lăn dài, nhưng lại không dám tùy ý khóc, luôn cảm thấy ngại ngùng trước mặt Ngôn Minh, chỉ có thể cúi đầu, lau nước mắt lung tung, muốn dời đi sự chú ý: “Bác sĩ không nên bảo đảm với người nhà bệnh nhân về hiệu quả phẫu thuật, anh phải đối xử với người bệnh như nhau, cẩn thận những bệnh nhân đó phẫu thuật xong hiệu quả không như ý, đều sẽ tới tìm anh gây phiền phức.”

Ngôn Minh không nói chuyện, chỉ trực tiếp kéo Ngu Điềm lên xe.

“Không đối xử như vậy với bệnh nhân khác.”

Đi được nửa đường, lúc dừng đèn đỏ, Ngôn Minh quét mắt nhìn Ngu Điềm.

“Chỉ nói như vậy với cô.”

Ngu Điềm sửng sốt nửa giây, mới phản ứng lại, cô đỏ mặt, may là dưới ánh trăng mờ ảo không rõ, cô có thể duy trì dáng vẻ bình tĩnh.

Cũng là lúc này, trong xe Ngôn Minh vang lên chuông điện thoại.

Trước đó tình huống khẩn cấp, Ngu Điềm không để ý, nhưng cũng nghe được tiếng chuông điện thoại của Ngôn Minh luôn reo không ngừng tối nay, như là ai đó có việc gấp tìm anh.

Hai người mới từ bệnh viện đi ra, Ngu Điềm cũng biết bệnh viện không có việc gấp đột xuất, hẳn là việc riêng của Ngôn Minh.

Cô liếc mắt nhìn màn hình điện thoại của anh, phát hiện người gọi là ba của Ngôn Minh.

Ngôn Minh cầm tay lái, không tiện nghe máy, chỉ nói với Ngu Điềm: “Cô từ chối giúp tôi.”

“Là điện thoại của chú Ngôn, anh muốn nhận…”

Ngôn Minh lại rất trấn định: “Không cần, gọi vài lần không được sẽ dừng thôi, ba tôi quen rồi, cho rằng tôi đang có ca phẫu thuật gấp, ông ấy sẽ hiểu.”

Ngôn Minh và Ngu Điềm không dùng cùng một hãng điện thoại, hệ thống không giống nhau, Ngu Điềm cuống lên, rõ ràng muốn ngắt cuộc gọi nhưng lại không cẩn thận mở khóa bấm nhận.

Cô còn chưa kịp xin Ngôn Minh giúp đỡ đã nghe thấy tiếng rống giận của Ngôn Văn Hoa từ trong điện thoại vọng tới…

“Tối nay không phải con nói bệnh viện không có việc gì nên có thể tham gia buổi gặp mặt sao? Như thế nào tới giờ lại không đến! Em Trần Hi nghe nói con đến mới cố ý trở về gấp! Kết quả con bỗng nhiên lỡ hẹn, hỏi đồng nghiệp của con cũng không nghe nói tối nay có ca phẫu thuật nào khẩn cấp!”

“………..”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play