Ngu Điềm vào nhà vệ sinh sửa sang lại diện mạo của mình, dặm lại lớp trang điểm, đến khi xuất hiện trong đại sảnh hội trưởng, cô đã trở lại dáng vẻ rực rỡ động lòng người. Trong phạm vi nhỏ xung quanh Ngu Điềm không ngừng có bạn học quen biết hoặc không quen đi tới muốn xin phương thức liên lạc.
Sau khi Ngôn Minh rời khỏi ban công nhỏ, cũng không biết đã đi chỗ nào, Ngu Điềm không tìm thấy anh ở đại sảnh.
Nhưng cũng có thể hiểu được, bác sĩ như Ngôn Minh luôn rất bận, Ngu Điềm nghe nói có không ít bạn học giống anh, chỉ vội vàng tới quyên góp, căn bản không có thời gian tham gia phân đoạn đấu giá buổi tối, lại vô cùng lo lắng chạy về làm việc hoặc ngủ bù.
Quyên góp lúc nào cũng có thể làm nhưng nếu muốn tham gia đấu giá từ thiện vui vẻ thì cần phải đăng ký trước, để nhận bảng đấu giá từ nhân viên.
Ngu Điềm chỉ nhìn lướt qua đã phát hiện hạng mục đấu giá cùng mình hóng gió được rất đông người đăng ký, cô không để ý lật tới, dùng mắt xác nhận, Trần Minh có tham gia.
Ngu Điềm cười một cái.
Mặc dù không tìm được Ngôn Minh, nhưng cô rất nhanh đã thấy Tề Tư Hạo, trong lòng Ngu Điềm có kế hoạch, lập tức túm lấy Tề Tư Hạo, bắt đầu ân cần chỉ dạy…
“Ông mau đi đăng ký tham gia đấu giá cơ hội cùng tôi đi hóng gió.”
Tề Tư Hạo đương nhiên từ chối: “Để làm cái gì? Tình cảm giữa tôi và bà như thế nào? Cùng bà đi hóng gió cũng muốn bắt tôi bỏ tiền? Bà có còn là người không?”
“Không phải bảo ông bỏ tiền ra cùng tôi đi hóng gió, tôi mới không muốn đi hóng gió với ông đâu. Để cho ông tự mình ra sức xem náo nhiệt.” Ngu Điềm kể lại đơn giản chuyện của Trần Minh: “Lát nữa ông phụ trách phá hoại, đến đoạn đấu giá của tôi thì đục nước béo cò, ào ào tăng giá, nhưng nhớ phải linh hoạt chút, thấy đủ rồi liền thu binh, chú ý quan sát vẻ mặt của Trần Minh, phán đoán xem anh ta có muốn tiếp tục nữa hay không, đừng đào hố người rồi tự mình lọt hố đấy.”
Ngu Điềm nhắc tới Trần Minh lại thấy căm hận bất bình: “Loại ngụy quân tử này, phải khiến túi tiền của anh ta chảy máu, coi như đổi cách khác tích đức cho cái miệng của anh ta.”
Tề Tư Hạo lập tức hiểu rõ, làm mặt quỷ nói: “Bà yên tâm, việc này cứ giao cho tôi, bảo đảm khiến bà vừa lòng.”
Ngu Điềm bàn bạc xong với Tề Tư Hạo, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cô thoải mái ăn chút đồ ngọt trong tiệc từ thiện, trò chuyện với mấy bạn cùng trường về việc làm truyền thông phổ cập khoa học, một lát sau, đấu giá từ thiện bắt đầu.
Không thể không nói, lần này buổi đấu giá lần này tổ chức rất mới lạ, đồ vật được mang ra đấu giá vừ hiếm vừa lạ, thậm chí có bạn học còn kiểm tra sức khỏe toàn diện cho người thắng, bầu không khí rất vui vẻ, trên gương mặt mọi người đều mang theo ý cười.
Rất nhanh đã tới hạng mục đấu giá cơ hội đi hóng gió với Ngu Điềm.
Đây hiển nhiên là hạng mục đấu giá khiến không khí toàn trường sôi động nhất, tham gia đấu giá đa phần là nam, mà để tăng cảm giác kinh hỉ, Ngu Điềm đem thời gian của chính mình ra đấu giá, dựa theo yêu cầu của cố vấn học tập, trước khi buổi đấu giá bắt đầu cô có lên sân khấu chào hỏi động viên mọi người, toàn quá trình đấu giá cô ngồi ở phía sau hậu trường chờ đợi, cho đến khi đấu giá kết thúc, mới có thể đi lên sân khấu gặp mặt người đấu giá thành công.
Vì để Trần Minh tích cực giơ bảng đấu giá, Ngu Điềm còn cố ý trước khi bắt đầu buổi đấu giá chạy đến trước mặt Trần Minh trêu chọc ám chỉ một phen, cô đứng ở trên sân khấu nói năng lưu loát, quả nhiên thấy Trần Minh đang dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm cô, Ngu Điềm vừa định cười đáp lại một cái thì liếc mắt nhìn thấy Ngôn Minh.
Anh vậy mà không đi. Giờ phút này đang lạnh mắt lạnh mặt ngồi giữa hội trường, mặt mày vô cảm nhìn Ngu Điềm.
Ngu Điềm đột nhiên không cười nổi, cô xấu hổ tùy tiện nói vài câu khách sao, lập tức chạy trối chết vào trong hậu trường ngồi đợi.
Ngôn Minh không nên làm đi làm bác sĩ, Ngu Điềm cảm thấy anh nên đi làm chủ nhiệm giáo dục mới đúng.
Trên thực tế, thật ra Ngôn Minh chẳng làm cái gì, nhưng Ngu Điềm vẫn chột dạ, cô nhớ lại chuyện xảy ra ở ban công, mặt liền nóng lên.
Cũng may âm thanh đấu giá bên ngoài hội trường hấp dẫn lực chú ý của cô, Ngu Điềm có thể nghe thấy cố vấn học tập làm MC cố gắng nâng cao bầu không khí…
“ Năm vạn lần thứ nhất! Năm vạn lần thứ hai! A! Năm vạn năm! Xuất hiện người ra giá mới! Năm vạn năm lần thứ nhất! Sáu vạn! Sáu vạn!”
Mặc dù quan tâm Tề Tư Hạo đục nước béo cò, nhưng giá khởi đầu 5000 tệ giờ đã nước lên thì thuyền lên đấu giá tới gấp 10 lần, Ngu Điềm cảm thấy vô cùng khiếp sợ, cho nên nội tâm hơi áy náy. Năm sáu vạn đối với sinh viên tốt nghiệp Đại học Y mà nói là nửa năm tiền lương. Dù cho trong lòng Trần Minh khinh thường người tàn tật, nói năng lỗ mãng, nhưng ý định ban đầu của Ngu Điềm chỉ là khiến túi tiền của anh ta nhỏ máu thôi, cũng không nghĩ sẽ chơi tới cái giá này…
Nhưng năm sáu vạn còn chưa phải là kết thúc, Ngu Điềm bất an ngồi trong hậu trường, nghe các loại âm thanh náo nhiệt trên sân khấu, giá ngày càng được đẩy lên cao.
Cuối cùng….
“Mười vạn lần thứ nhất! Mười vạn lần thứ hai! Mười vạn lần thứ ba! Thành giao!”
Cùng đi hóng gió với Ngu Điềm nửa tiếng, vậy mà đấu giá lên đến mười vạn.
Cái giá này rất nhanh đã khiến Ngu Điềm đứng ngồi không yên.
Giọng của cố vấn học tập đã gào tới sắp bị biến dạng: “Cảm ơn các bạn học đã nhiệt tình tham dự, kim ngạch đấu giá và quyên góp hôm nay thật sự quá đáng kinh ngạc! Nào nào, xin mời vị khách quý đã đấu giá thành công ra phía sau hội trường để gặp mặt bất ngờ với nữ chính của chúng ta!”
Ngu Điềm ngồi trong hậu trường, không có bất kỳ cảm giác kinh ngạc vui mừng nào, trong lòng chỉ còn lại hối hận.
Ngay từ đầu chỉ là nhất thời xúc động nảy sinh ý tưởng, nhưng thật sự đến giờ phút này, cô bỗng cảm thấy vô cùng hối hận về hành vi của mình
Ngoại trừ tiền bỏ ra, nguyên nhân càng quan trọng hơn.
Hiện tại Ngu Điềm mới ý thức được, chính mình căn bản không muốn ở một mình với Trần Minh nửa tiếng đồng hồ, chỉ cần nghĩ tới phải ở riêng với anh ta, cho dù mười phút cô cũng cảm thấy không thể nào chịu nổi.
Trong lòng Ngu Điềm cực kỳ không tình nguyện, chỉ có thể không ngừng làm công tác tâm lý cho chính mình… ít nhất anh ta đã bỏ ra mười vạn, số tiền đó có thể giúp mấy bệnh nhân nghèo giải quyết được nguy cơ lửa xém lông mày*.
*Lửa xém lông mày (燃眉之急): chuyện khẩn cấp, cấp bách
Ngu Điềm thấp thỏm ngồi trên ghế, cửa của hậu trường bị đẩy ra, trong tích tắc vô số âm thành ồn ào náo nhiệt trước sân khấu tràn vào, sau đó người đi tới bình tĩnh đóng cửa lại, đem những âm thanh đó ngăn cách ở bên ngoài, hậu trường chỉ còn lại tiếng quạt trần cũ kỹ chạy ro ro.
Ngu Điềm nghe thấy tiếng bước chân của đối phương đần tới gần, trong lòng rất giày vò.
Sau đó tiếng bước chân này dừng ở phía sau cô, đối phương không lên tiếng.
Dám chơi dám chịu, dù gì cũng phải đối mặt!
Ngu Điềm hít sâu một hơi, cười gượng một cái, cuối cùng mới lấy hết can đảm quay đầu lại.
Ý cười xấu hổ còn đóng băng trên gương mặt cô, thật sự biến thành kinh ngạc, Ngu Điềm theo bản năng kêu lên…
“Ngôn Minh?”
Đứng ở phía sau cô, căn bản không phải là Trần Minh, rõ ràng là Ngôn Minh.
Ngu Điềm hơi nhíu mày: “Trần Minh đâu?”
Ngôn Minh nâng mí mắt: “Chẳng lẽ người cô đợi là Trần Minh, thấy tôi thì rất thất vọng à?”
Trong lòng Ngu Điềm có dự cảm không tốt lắm: “Người đấu giá thành công là anh?”
Ngôn Minh mím môi, không nói chuyện, ngầm thừa nhận suy đoán của Ngu Điềm.
Biển cảm của Ngu Điềm sắp gắng gượng không nổi, cô giống như một con mèo bị xoa đầu: “Tại sao lại như vậy, em tưởng là Trần Minh, vì để anh ta phải mất thật nhiều máu em còn nhờ Tề Tư Hạo liên tục nâng giá, anh cũng tới để giúp em nâng giá sao?”
Trong lòng Ngu Điềm thật ra có chút vui sướng nhưng rất nhanh đã bị lý trí của mình hung hăng trấn áp.
Dù không cần đi hóng gió với Trần Minh nhưng Ngôn Minh lại phải bỏ ra mười vạn.
Toàn bộ quá trình phát sinh chuyện giữa mình và Trần Minh, Ngôn Minh đều đã nhìn thấy, anh thông minh như vậy, chắc chắn hiểu rõ ý định của mình lúc mời Trần Minh tham gia đấu giá, chỉ sợ là vì tinh thần trượng nghĩa muốn giúp mình nâng giá, kết quả…
Kết cục hiện tại, hiển nhiên là Ngôn Minh do một phút bất cẩn, làm hỏng chuyện trong tay. Còn Trần Minh đáng lẽ sẽ cùng mình đi hóng gió, khi đối diện với mười vạn nhân dân tệ đã trực tiếp từ bỏ chạy trốn.
“Đúng là đồ hèn!”
Ngu Điềm bắt đầu mắng Trần Minh, hơi tức giận, sau đó lại áy náy nhìn Ngôn Minh: “Mười vạn này, em trả cho anh, nhưng mà chắc phải trả góp, tài khoản của em mặc dù có lưu lượng truy cập nhưng cũng không nhanh đến vậy…”
“Không cần trả tôi.” Ngôn Minh thẳng thừng ngắt lời Ngu Điềm, anh hơi dời tầm mắt: “Tôi cũng không phải vì nâng giá mới tham gia đấu giá.”
Tim Ngu Điềm bắt đầu đập nhanh.
Ý của Ngôn Minh là…
Đơn thuần chỉ tới vì đấu giá?
Ngu Điềm cúi đầu nhìn giày cao gót của chính mình, nỗ lực che giấu sự hồi hộp trong lòng: “Vậy anh có phải bị ngốc hay không, anh muốn cùng em hóng gió lúc nào cũng có thể tìm em, miễn phí, lần này còn không bằng để tên ngụy quân tử Trần Minh kia chảy máu.”
Ngôn Minh mím môi: “Cô thật sự muốn cùng đi hóng gió với anh ta?”
Ngu Điềm bại trận dưới ánh mắt của Ngôn Minh, cô bĩu môi nói: “Đương nhiên không muốn. Ai nhìn thấy loại người này cũng thấy buồn nôn muốn chết.”
“Vậy nên không cần phải đi hóng gió với anh ta.”
Rõ ràng trong hậu trường có quạt, nhưng Ngu Điềm lại cảm thấy không khí dường như trở nên loãng hơn, khiến tầm mắt của cô thông thoáng, tùy tiện nhìn đâu cũng tốt, chỉ là không dám nhìn Ngôn Minh, cô hàm hồ nói: “Nhưng nếu anh ta có thể quyên mười vạn, em cũng có thể miễn cưỡng hạ mình cúi đầu chấp nhận…”
“Tôi bỏ ra mười vạn, để cô không đi hóng gió với anh ta.” Giọng Ngôn Minh bình tĩnh, nhưng trên người có vẻ đã chịu ảnh hưởng bởi bầu không khí oi bức trong hậu trường, gương mặt trắng trẻo hơi ửng đỏ, lỗ tai cũng có chút hồng: “Không cần phải làm bản thân không vui, nửa giờ của cô cũng rất đáng giá, không đáng lãng phí trên người loại người này.”
“Cô không cần cảm thấy có gánh nặng tâm lý, tôi chỉ là nhìn không vừa mắt, bản thân cũng tới để quyên tiền, nên thuận tay thôi.”
Ngôn Minh không nhìn Ngu Điềm, tốc độ nói bất giác hơi nhanh: “Cô cũng không cần đi hóng gió với tôi, tôi đi trước.”
“Như thế không được.”
Ngu Điềm cảm thấy không công bất hưởng lộc, không có lý nào để Ngôn Minh bỏ ra mười vạn mà một chút biểu hiện cũng không có.
Gương mặt cô phiếm hồng, cổ họng có chút nghẹn, nhưng vẫn ra vẻ trấn định đi tới phía sau Ngôn Minh: “Nếu anh đã bỏ ra mười vạn đấu giá cơ hội đi hóng gió với em, vậy đương nhiên là phải đi hóng gió rồi.”
Ngu Điềm đảo mắt lung tung nhìn về một góc lộn xộn của hậu trường: “Dù sao em cũng không bận gì.”
Con mắt cô lánh lánh nhìn Ngôn Minh: “Anh có muốn cùng em đi hóng gió không?” Giảo hoạt như hồ ly: “Chúng ta trốn ra đi? Biến mất từ sau hậu trường, thế nào?”
Dựa theo quy trình bình thường, người đấu giá thành công sau thời gian gặp mặt ở hậu trường sẽ cần phải lên sân khấu một lần nữa, phát biểu một chút, lại kêu gọi mọi người vì những bệnh nhân nghèo mà cho đi yêu thương, tiếp theo đứng trên sân khấu chụp ảnh tập thể, lúc này mới có thể đi xuống.
Nếu trực tiếp trốn khỏi hậu trường…
Việc này hoàn toàn không phù hợp với tiêu chuẩn làm việc của Ngôn Minh.
Ngu Điềm căn bản không cho Ngôn Minh cơ hội suy nghĩ, cô bỏ giày cao gót ra, xách ở một bên tay, sau đó một tay khác cầm nhẹ váy, một tay với lên cửa sổ thông ra bên ngoài trong hậu trường.
Ngoài cửa sổ là bóng đêm như nước, tiếng ve kêu râm ran cùng với sao trời.
Ngu Điềm ngồi trên bệ cửa sổ, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp nhìn về phía Ngôn Minh, sau đó vươn tay về phía anh: “ Đi thôi.” Ánh mắt cô hiện lên vẻ nghi hoặc và vô tội: “Anh muốn ở lại sao?”
Giờ phút này, Ngôn Minh không biết chính mình vì sao lại bị mê hoặc.
Chỉ là đợi anh kịp phản ứng lại thì đã nắm lấy tay Ngu Điềm, cùng nhau nhảy qua cửa sổ, trốn ra từ sau sân khấu.
Nhưng vốn hai người chỉ là nhất thời nảy lòng tham chạy trốn, lúc Ngôn Minh đáp đất nháy mắt đã thu hút sự chú ý của bảo vệ tuần tra trong trường.
Bác bảo vệ cũng không hiểu rõ bên trong hội trường tổ chức hoạt động gì, chỉ dựa trên tinh thần chuyên nghiệp mà phán đoán hai kẻ trèo cửa sổ trong đêm kia thành phần tử khả nghi, dù cho cách Ngôn Minh và Ngu Điềm một đoạn cũng không dễ dàng bỏ cuộc, lập tức cầm đèn pin đuổi tới…
“Hai người phía trước kia, đứng lại cho tôi!”
Ngôn Minh vẻ mặt không còn gì để nói nhìn Ngu Điềm, người khởi xướng lại đang lè lưỡi với anh.
Gương mặt cô ở trong bóng đêm vô cùng mỹ lệ, giống như hoa quỳnh nở rộ, nhưng cũng tương đối tà ác: “Nếu như bị bắt được, có thể sẽ báo cảnh sát, có lẽ còn phải lập biên bản giải thích rõ ràng, như vậy sẽ náo loạn rất khó coi, không biết chừng còn lên bảng tin… Ngôn Minh-sinh viên danh dự của Đại học Y thành phố Dung nửa đêm trèo tường chạy trốn, nghi ngờ cảm thấy hối hận sau khi đấu giá mười vạn…”
Ngu Điềm cười hì hì: “Anh biết mà, dư luận đáng sợ, cho dù sau đó anh có chuyển khoản ngân hàng thì mọi người vẫn sẽ cho rằng anh không muốn quyên góp nên mới bỏ trốn từ sau sân khấu.”
“………..”
Đôi mắt Ngu Điềm hơi híp lại, cười nhìn về phía Ngôn Minh, dự định đem cục diện rối rắm này ném cho anh: “Làm sao bây giờ?”
Còn có thể làm sao nữa.
Ngôn Minh cảm thấy bản thân bị bắt cóc, ngồi trên thuyền hải tặc của Ngu Điềm, vì để không ngã xuống thuyền chết đuổi nên chỉ có thể căng da đầu tiếp tục chèo thuyền.
Anh có chút đau đầu lại thấy hơi bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng chỉ có thể nắm lấy tay Ngu Điềm giữa tiếng gầm thét và tiếng bước chân ngày càng gần của bác bảo vệ
“Chạy!”
Gió đêm lướt qua tai, tốc độ gió dường như tăng nhanh khi chạy, trong gió đêm thoang thoảng hương thơm của hoa anh thảo, tay Ngu Điềm mềm mại nhưng lại đang gắt gao nắm chặt lấy tay mình, dáng vẻ cô xách theo làn váy chạy trốn trông vừa chật vật vừa buồn cười, dưới tác động kép của sức chạy và gió tóc của cô bị thổi tung, tĩnh điện khiến những sợi tóc nhỏ đó dựng lên như một con nhím, kém tinh xảo hơn nhiều so với khi cô mặc váy, đi giày cao gót chỉnh tề, nhưng tim Ngôn Minh lại bất giác nhảy lên.
Ngôn Minh cảm thấy đời này của mình chưa từng làm ra chuyện ly kinh phản đạo* như thế này bao giờ.
* Ly kinh phản đạo (离经叛道): không theo lẽ thường, không hợp quy củ.
Tiếng nói của bác bảo vệ gần trong gang tấc, vẫn còn đang tức giận mắng, uy hiếp muốn báo cảnh sát.
Nhưng ngoại trừ bỏ chạy, hình như cũng không còn cách nào khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT