Ngôn Minh dường như muốn nói cái gì đó, nhưng không có cơ hội, bởi vì đúng lúc này, điện thoại của anh vang lên, Ngu Điềm liếc mắt một cái liền nhìn thấy bên trên hiển thị là ba của anh đang gọi tới.
Ngôn Minh rất nhanh nhận cuộc gọi, đối phương có vẻ như dặn dò gì đó, khiến cho sắc mặt Ngôn Minh trở nên không biết phải làm sao.
Ngu Điềm chỉ nghe thấy anh trả lời ngắn gọn.
“Biết rồi, con không đi, đang ở cạnh con.”
Không cần nghĩ cũng biết cuộc điện thoại này hơn phân nửa là Ngôn Văn Hoa gọi điện kiểm tra xem Ngôn Minh có thật sự đi xem phim với Ngu Điềm không.
Ngôn Minh hình như không được ba mình tin tưởng cho lắm.
Tuy rằng có thể đoán được Ngôn Minh cùng mình đi tới rạp chiếu phim là do Ngôn Văn Hoa tạo áp lực nhưng Ngu Điềm vẫn rất vui vẻ.
Đợi Ngôn Minh cúp điện thoại, Ngu Điềm liền nhiệt tình nói: “Anh có muốn ăn bắp rang bơ không?”
Ngôn Minh nhíu nhíu mày: “Bắp rang có hàm lượng chì rất cao, còn có rất nhiều đường, bơ và phẩm màu, nếu cô học y…”
“Em biết! Lượng chì quá cao sẽ tổn thương tới hệ thống tiêu hóa và khả năng tạo máu, ăn bắp rang còn dễ mập, là người học y em đều biết cả. Nhưng mà!”
Ngu Điềm nghiêm trang nói tiếp: “Chính là bởi vì học y nên em mới biết, thỉnh thoảng ăn bắp rang bơ, chỉ cần thân thể khỏe mạnh thì cho dù muốn ăn ra bệnh cũng phải cần đến mấy chục năm.”
Ngôn Minh liếc Ngu Điềm một cái.
“Mỗi ngày có bao nhiêu bệnh nhân lui tới bệnh viện đều là gặp phải tai nạn từ trên trời rơi xuống. Nếu thật sự có thể ăn bắp rang đến mấy chục năm rồi mới chết thì có thể được xem như là sống thọ và chết tại nhà rồi.” Ngu Điềm chớp chớp mắt: “Nói tóm lại, có thể thật sự có thể ăn bắp rang đến chết là một loại may mắn!”
Cô nói đến đây lại nhịn không được muốn giảng giải với Ngôn Minh tầm quan trọng của bảo hiểm, nhưng đáng tiếc bị câu kế tiếp của Ngôn Minh đẩy trở về.
“Bảo hiểm và bắp rang, chỉ có thể mua một cái.”
Nét mặt của Ngôn Minh cũng giống như giọng nói của anh, lãnh khốc vô tình: “Cô chọn đi.”
Ngu Điềm nhìn gương mặt điển trai của Ngôn Minh, đấu tranh tư tưởng vài giây, vẫn quyết định sống vì cái lợi trước mắt: “Mua bắp rang!”
Ngôn Minh không nói chuyện, như là đã sớm đoán được kết quả này, vẻ mặt hiểu rõ mà đi về phía quầy bán bắp rang đứng xếp hàng.
Ở giữa một hàng nam giới xếp hàng mua bắp rang, không nghi ngờ gì nữa Ngôn Minh chính là người có ngoại hình nổi bật nhất.
Trong mắt Ngu Điềm tràn đầy thưởng thức nhìn chằm chằm Ngôn Minh, dự định tìm cơ hội truyền đạt suy nghĩ “Ngày mai không biết sẽ có chuyện ngoài ý muốn nào xuất hiện”, lại không ngờ chuyện ngoài ý muốn của bản thân đến còn sớm hơn cảcả Ngôn Minh.
“Ngu Điềm.”
Từ phía sau cô truyền đến một tiếng khóc nức nở của một cô gái tràn đầy hơi thở oán hận.
Ngu Điềm quay đầu lại, nhìn thấy Nhậm Nhã Lệ đang đứng bên cạnh lan can giếng trời của trung tâm thương mại bên ngoài rạp chiếu phim.
Giờ phút này cô ta tràn ngập oán độc và không cam lòng nhìn Ngu Điềm, vành mắt đỏ hồng, rõ ràng là đã khóc, nhìn qua cảm xúc có vẻ cực kỳ không ổn.
Ngu Điềm đột nhiên có dự cảm chẳng lành.
Không biết có phải phong thủy có vấn đề hay không, giếng trời ở trung tâm thương mại này mỗi năm đều có người nhảy lầu tự sát.
Vì mỗi lần đều náo loạn tới mức lên bản tin thời sự nên dần dà nơi này đã trở thành trọng điểm chú ý của đám người muốn tự sát – “Thánh địa tự sát”
Cảm xúc của Nhậm Nhã Lệ trông có vẻ không ổn, mà cả người dần có xu hướng nghiêng ra ngoài lan can.
Ngu Điềm nhanh chóng quyết định gọi điện thoại cho Tề Tư Hạo.
“Nhậm Nhã Lệ sau đó có liên lạc với ông không? Có nói gì với ông không?”
Tề Tư Hạo không rõ nguyên nhân: “Cô ta lại bày ra bộ dáng cũ thôi, nói nếu tôi không chia tay rồi cho mình một cơ hội thì cô ta liền không muốn sống nữa, còn nói cái gì mà muốn đi rạp chiếu phim gần đây nhảy lầu…”
Ngu Điềm không rảnh nói tiếp với Tề Tư Hạo.
Cô mấp máy môi, chạy về phía Nhậm Nhã Lệ, túm lấy cô ta kéo vào khu vực an toàn.
“Cô đang làm cái gì thế!” Ngu Điềm không quan tâm được nhiều như vậy, cô trừng mắt nhìn Nhậm Nhã Lệ: “Đến mức này sao? Vì một tên đàn ông mà đi tìm chết?”
Ngu Điềm muốn làm việc thiện nhưng không ngờ Nhậm Nhã Lệ đảo mắt lại như bắt được nhược điểm của cô.
“Tôi vừa nhìn thấy cô đi cùng với một người đàn ông, nhìn qua đã là biết quan hệ không bình thường, cô nhìn thấy anh ta thì mắt sáng như đèn pha! Vậy nên có phải cô ngoại tình hay không?” Nhậm Nhã Lệ trừng mắt, như vừa được khai sáng: “Tôi phải nói cho Tề Tư Hạo biết! Cô cắm sừng anh ấy! Cô không xứng hẹn hò với anh ấy!”
Chuyện phát sinh đột ngột, Ngu Điềm cũng lười giải thích, lại cảm thấy khó có thể giải thích rõ ràng, vì thể đơn giản trực tiếp, lời ít mà ý nhiều: “Đó là anh trai của tôi!” trong tương lai!
Nhậm Nhã Lệ vốn còn đang xúc động và phẫn nộ, bị Ngu Điềm kéo một cái cũng đã bình tĩnh lại, nhưng khi đối mặt với Ngu Điềm lại không có cách nào khống chế được cảm xúc.
“Cô tới để cười nhạo tôi đúng không?” Nhậm Nhã Lệ rơi nước mắt, oán hận nói: “Cô lớn lên xinh đẹp còn có Tề Tư Hạo là bạn trai, cô là người thắng, cô đương nhiên không hiểu được tâm trạng của tôi.”
Trong mắt Nhậm Nhã Lệ mang theo đau khổ, cũng hiện lên một tia mong đợi: “Chẳng lẽ, là Tề Tư Hạo bảo cô tới sao?”
Ngu Điềm không muốn cho Nhậm Nhã Lệ chút hy vọng không thực tế nào: “Không phải. Cô uy hiếp nói muốn đi tìm chết, Tề Tư Hạo cũng không coi là thật. Một người đàn ông không thích cô, căn bản sẽ không để tâm đến lời cô nói.”
“Vậy thì sao cô lại kéo tôi? Loại chuyện này, cô vốn không nên can thiệp vào mới đúng. Không sợ lúc này cô chặn ngang một chân, lỡ tôi xảy ra chuyện gì, sẽ quay ra ăn vạ cô sao?”
Ngu Điềm buông tay: “Tôi cũng không muốn kéo cô, nhưng lương tâm của tôi không cho phép.”
Nhậm Nhã Lệ vẫn không cam lòng: “Cô đừng có mà giả mù sa mưa, tôi chỉ nói một câu, nếu cô có lương tâm như vậy sao không nhường Tề Tư Hạo cho tôi đi?”
“Vậy thì không được.” Ngu Điềm nghiêm túc nói: “Chính là vì tôi có lương tâm nên mới không thể nhường Tề Tư Hạo cho cô.”
Nhậm Nhã Lệ trừng mắt nhìn Ngu Điềm.
“Tề Tư Hạo là đồ tồi, thả cậu ta ra chính là nguy hại cho xã hội, vẫn nên cứ để tôi vì nghĩa lớn mà thu gom rác thải đi thôi.”
Lời này của Ngu Điềm là thật lòng, cô buồn bực nói: “Huống chi Tề Tư Hạo thì có cái gì tốt?”
“Cô rốt cuộc thích cậu ta ở điểm nào?”
Nhậm Nhã Lệ cắn môi: “Thích phong độ nhẹ nhàng của anh ấy! Thích anh ấy ôn tồn lễ độ! Thích khí chất trẻ trung, phóng khoáng, sạch sẽ của anh ấy…”
“Cậu ta thì phong độ nhẹ nhàng chỗ nào? Là bởi vì cậu ta vào mùa đông chỉ mặc một chiếc áo khoác cashmere tôn dáng sao? Vậy cô có biết, cậu ta mỗi lần gắng gượng như vậy về tới nhà đều sẽ sốt cao năm ngày không? Thể chất cực kỳ kém, đàn ông thể chất kém như vậy tương lai còn có thể trông cậy được cái gì? Cô muốn đi quan tâm, chăm sóc một người đàn ông thể chất kém như vậy sao không đi làm y tá luôn đi!”
“Còn ôn tồn lễ độ, đều là giả vờ hết! Không tin thì lần sau tôi và cậu ta lập đội chơi game sẽ kéo cô vào xem! Từ ngữ thô tục mà cậu ra có thể nói ra so với tưởng tượng của cô còn phong phú hơn nhiều!”
“Khí chất trẻ trung, phóng khoáng, sạch sẽ càng là lời nói vô căn cứ, cậu ta ở bẩn đến mức quần áo tích một tuần mới chịu giặt.”
…………..
Ngu Điềm đã nói đến mức này, không ngờ tới Nhậm Nhã Lệ vẫn hồ đồ, ngang bướng.
“Cô chẳng qua là đang an ủi tôi thôi, anh ấy chính là người đàn ông tốt nhất mà tôi từng gặp…”
Ngu Điềm cảm thấy đầu óc choáng váng: “Cô có phải chưa trải sự đời hay không?”
“Người đàn ông vừa nãy, anh trai đi theo tôi, cô thấy được không? Nói thật đi, có đẹp trai không?”
Nhậm Nhã Lệ mím môi không nói.
“Có phải đẹp hơn Tề Tư Hạo gấp một trăm lần không?”
Vẻ ngoài của Ngôn Minh đúng là không chê vào đâu được, chính Nhậm Nhã Lệ cũng không có cách nào phản bác, nhưng cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định: “Cho dù đẹp trai nhưng sao có thể so sánh với Tề Tư Hạo? Anh ấy có tấm lòng lương y, không chỉ có giá trị nhan sắc, còn có chỉ số thông minh! Lúc nào cũng ôm ấp lý tưởng cứu chữa cho người bệnh!”
“Anh trai tôi cũng học y! Là đàn anh của Tề Tư Hạo, còn là thiên tài, mười sáu tuổi đã thi đậu đại học y.”
Vừa mở miệng khen ngợi Ngôn Minh, Ngu Điềm nói năng càng thêm lưu loát: “Bàn về chỉ số thông minh này, Tề Tư Hạo ở trước mặt anh trai tôi không chịu nổi một đòn. Tề Tư Hạo hai mươi ba tuổi mới tốt nghiệp chính quy, chuẩn bị luân chuyển đến bệnh viện trực thuộc, còn anh trai tôi hai mươi tám tuổi đã là bác sĩ chủ trị của bệnh viện trực thuộc. Tuy rằng trẻ tuổi, nhưng có rất nhiều ca đại phẫu mắt tinh vi, phức tạp đều là do anh ấy thực hiện, trình độ cực kỳ cao, tiền đồ không thể ước lượng.”
Ngu Điềm đắc ý dạt dào, mỗi câu “anh trai tôi” đều gọi vô cùng tự nhiên, dù sao có Ngôn Minh là anh trai, cô cầu còn không được.
Cô nhìn về phía Nhậm Nhã Lệ, không ngừng cố gắng nói: “Tôi liền hỏi cô một câu, nếu cô đi khám bệnh, thật sự dám tìm Tề Tư Hạo kê đơn sao?”
“………...”
“Hơn nữa cho dù cô và Tề Tư Hạo có hẹn hò, lúc này lại xuất hiện một người đàn ông giống như anh trai tôi theo đuổi cô, cô sẽ có thể cầm lòng mà không ngoại tình hả?”
“………...”
Ngu Điềm đi tới tổng kết: “ Tằng kinh thương hải nan vi thủy*, tôi nếu đã gặp qua người đàn ông giống như anh trai mình, tuyệt đối sẽ không thể vừa mắt cái loại dung chi tục phấn* như Tề Tư Hạo.”
* Tằng kinh thương hải nan vi thủy (曾經滄海難為水) trong câu “Tằng kinh thương hải nan vi thủy/ Trừ khước vu san bất thị vân”: một người đã từng băng qua đại dương sẽ không coi trọng một chút nước, đã từng bước lên đỉnh núi Vu thì thấy mây cũng chẳng là gì.
* Dung chi tục phấn (庸脂俗粉): tầm thường, diêm dúa.
Ngu Điềm hết lời khuyên nhủ, nói đến mức Nhậm Nhã Lệ á khẩu không trả lời được, nhưng Nhậm Nhã Lệ vẫn rất đau khổ vì thất bại, vừa khóc một cái là không dừng được.
“Cô đừng khóc.” Ngu Điềm chỉ cảm thấy đầu đau đến mức muốn căng phình, cô vỗ vỗ vai Nhậm Nhã Lệ an ủi: “ Không thì cô tìm anh trai tôi làm bạn trai đi, so với Tề Tư Hạo chắc chắn mạnh hơn!”
Nhậm Nhã Lệ nức nở nói: “Vậy sao?”
Vì trấn an Nhậm Nhã Lệ, để cô ta không xúc động mà làm chuyện ngu ngốc, Ngu Điềm cũng không rảnh lo cái khác nữa.
Cô chớp mắt nói: “Đương nhiên. Nếu tôi có thể làm chủ, hiện tại tôi sẽ ngay lập tức đưa anh trai mình tới cho cô đính hôn! Nói cho cùng kiểu đàn ông như vậy mới thật sự là đàn ông chất lượng tốt. Cô còn quá trẻ, quá ngây thơ. Nghe tôi khuyên một câu, đàn ông tốt ngoài kia nhiều như rau hẹ, gặt hết vụ này đến vụ khác cũng không hết, ra ngoài nhiều hơn để trải nghiệm sự đời đi…”
Ngu Điềm vốn chỉ là cùng đường bí lối mới mở miệng trấn an, dù sao Nhậm Nhã Lệ đã từng tuyên bố đời này không phải Tề Tư Hạo không gả.
Nhưng không nghĩ tới cô vừa mới dứt lời, Nhậm Nhã Lệ đã ngừng khóc, cô ta nhìn chằm chằm Ngu Điềm: “Thật sao? Vậy cô lập tức cho tôi Wechat của anh trai cô đi!”
“………..”
Nhậm Nhã Lệ dối trá nói: “Anh trai cô không phải là bác sĩ chủ trị sao? Trước tiên cứ thêm Wechat đã, chủ yếu là sau này khám bệnh có thể tìm anh ấy!”
“………..”
**
May là khuyên can mãi, Nhậm Nhã Lệ cuối cùng mới tạm thời từ bỏ ý định nguy hiểm muốn thêm Wechat của Ngôn Minh.
Mà ngay sau khi Ngu Điềm vừa trấn an xong Nhậm Nhã Lệ, để Nhậm Nhã Lệ gọi điện thoại cho bạn mình đến đón, nhìn cô ta được bạn dẫn đi xong, Ngôn Minh mua bắp rang cuối cùng cũng quay trở lại.
Thời gian căn chuẩn như vậy, khiến cho Ngu Điềm thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Cô cảm thấy mỹ mãn đưa tay nhận lấy bắp rang, khách khí nói: “Cảm ơn đàn anh Ngôn Minh.”
Ngu Điềm tiếp theo liền nhìn điện thoại: “Hiện tại cách thời gian chiếu phim còn sớm, hay là chúng ta đi tới ghế sô pha bên kia ngồi ăn bắp rang trước?”
Ngôn Minh nhìn Ngu Điềm liếc mắt một cái, mím môi, cự tuyệt đề nghị của cô: “Không được, tôi còn có chuyện quan trọng cần làm.”
Ngu Điềm tò mò ngẩng đầu lên: “Chuyện quan trọng gì?”
Cô vừa dứt lời liền nghe thấy Ngôn Minh nhàn nhạt nói: “Có lẽ là kết hôn.”
???
!!!
Ngôn Minh không phải độc thân sao? Sao giờ lại muốn kết hôn rồi?!
Trong mắt Ngu Điềm lập lòe ánh sáng buôn chuyện: “Anh giấu chú Ngôn hẹn hò với ai sao? Là do chú ấy không đồng ý cho hai người ở bên nhau à?”
Ngay lập tức trong đầu Ngu Điềm đã tưởng tượng ra tràng cảnh đôi uyên ương khổ tình bị gậy đánh nhưng vẫn muốn gạo nấu thành cơm, quyết liệt, kiên trì yêu đến chết.
Kết quả cô còn chưa nghĩ ra được diễn biến tiếp theo của vở kịch này thì Ngôn Minh đã trưng ra vẻ mặt vô cảm, mở miệng:
“Không phải cô vừa mới quyết định làm chủ đính hôn cho tôi với người khác sao?”
“……….”
Vẻ tươi cười trên mặt Ngu Điềm dần dần cứng lại, biểu tình vỡ nát.
c
[Rạp hát nhỏ]
Trước đó:
Ngôn Minh: Người này quá nhàm chán.
Sau đó:
Ngôn Minh: Lừa người về nhà để xem cuối cùng có thể nhàm chán đến đâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT