Giọng Ngôn Minh bỗng trở nên có chút kỳ quái: “Cho dù… là vì người mình thích, cũng không nên để bị thương.”

Ngôn Minh nói tới đây, nhìn thoáng qua Ngu Điềm, sau đó dời mắt đi: “Mặc dù đôi khi loại cảm giác liều mình bảo vệ người khác được mấy bộ phim truyền hình ca ngợi rất cảm động, nhưng cho dù có thích đến đâu cũng không ai đáng để cho cô phải làm vậy.”

Ngu Điềm hơi không hiểu, không biết sao Ngôn Minh tự nhiên lại lo xa đến vậy, còn nghĩ đến cả người cô thích trong tương lai, suy nghĩ cũng thật bay bổng.

Nhưng cũng may, Ngôn Minh có vẻ cũng ý thức được mình nghĩ nhiều nên nhìn qua có chút xấu hổ, anh trả khăn lông lại cho Ngu Điềm: “ Cô trước tiên lau qua người một chút, giờ này chắc bệnh nhân cũng tôi đã làm xong vật lý trị liệu ra về rồi, chỗ để xe của tôi vẫn trống, tôi lái xe tới tầng hầm bệnh viện rồi chúng ta đi lên khử trùng vết thương, sau đó lại đưa cô về.”

Anh nói tới đây, nhìn Ngu Điềm liếc mắt một cái: “Nhân tiện để cô thay quần áo.”

Ngu Điềm liên tục xua tay: “Không cần không cần, quá phiền phức.”

Ngôn Minh lại rất kiên trì: “Đây không phải là chuyện có phiền phức hay không.”

Anh dừng một chút, ngữ khí hơi mất tự nhiên bổ sung: “Cô như vậy không an toàn.”

Không an toàn? 

Ngu Điềm có chút không kịp phản ứng.

Thấy cô vẫn là bộ dáng ngơ ngác, Ngôn Minh bất đắc dĩ nói: “ Ngu Điềm cô có phải là con gái không? Quần áo của cô ướt hết rồi.”

Ngu Điềm lúc này mới nhìn lại chính mình, phát hiện ra váy màu vàng nhạt đã bị mưa làm ướt hết dính sát lên người, mặc dù chưa đến mức xuyên thấu nhưng đường cong trên người đã hoàn toàn lộ ra.

“Tới phòng trực ban, thay quần áo. Bệnh viện chắc vẫn còn dư vài bộ đồ dành cho những người tới làm tình nguyện, tôi tìm cho cô một bộ, cô mặc vào trước.”

Ngôn Minh nói xong, không cho cô cơ hội phân trần đã túm Ngu Điềm vào trong xe.

“Đi thôi.”

**

Mưa vẫn rất lớn, nhưng trong xe Ngôn Minh có mở máy sưởi nên Ngu Điềm cả người bị ướt cũng không cảm thấy lạnh, chưa kể còn có thảm giữ nhiệt.

Chỉ tiếc kế hoạch lúc nào cũng không đuổi kịp biến hóa.

Ngôn Minh vừa mới dừng xe, điện thoại bên cạnh đã đổ chuông, anh nhận cuộc gọi, nghe bên kia nói vài câu, sắc mặt  nặng nề nhìn về phía Ngu Điềm.

“Có phải tình trạng bệnh nhân đột nhiên chuyển biến xấu không?” Ngu Điềm không cần nghĩ cũng biết lúc này Ngôn Minh lộ ra biểu cảm như vậy là có ý gì.

Cô hào phóng nói: “Đứng để ý đến em, em có thể tự mình xử lý tốt vết thương!”

Sứ mệnh của bác sĩ là lúc nào cũng đặt an toàn tính mạng của bệnh nhân lên hàng đầu, là một sinh viên tốt nghiệp ngành y, Ngu Điềm cũng luôn tôn thờ.

Ngu Điềm thúc giục nói: “Mau đi nhanh đi anh Ngôn Minh! Em xử lý xong vết thương xong sẽ tự bắt xe về nhà!”

Ngôn Minh không nói gì thêm nữa, vì điện thoại khẩn cấp lại tới nữa, anh bấm nhận, lại nhìn Ngu Điềm một cái, sau đó cuối cùng cũng không rảnh lo những cái khác, vứt bỏ sự bình tĩnh tự chủ thường ngày, chạy như điên về phía phòng phẫu thuật.

**

Ngôn Minh nhận được là thông báo phẫu thuật khẩn cấp của bệnh viện, bệnh nhân là một đứa bé bị bạn bè cùng trang lứa đẩy ngã khi đang chơi ở công trường nơi ba mẹ làm việc, dẫn tới dây thép xuyên qua nhãn cầu, toàn bộ nhãn cầu bên trái bị vỡ. Vết thương ở chính giữa của giác mạc kéo dài đến củng mạc, tròng mắt bên trong đã thoát vị, tình huống vô cùng nguy cấp. Bác sĩ phụ trách cấp cứu đêm nay không thể xử lý vết thương nghiêm trọng và phức tạp như vậy, nên mới gọi điện cho Ngôn Minh xin giúp đỡ.

“Bác sĩ Tần của khoa não ngoại đang ở bên trong phẫu thuật rồi, bác sĩ Ngôn, anh mau vào xem đi, có cần phải bỏ nhãn cầu không…”

Ngôn Minh thay xong đồ giải phẫu nhanh chóng đi vào phòng phẫu thuật.

Tình trạng của bệnh nhân còn tệ hơn so với anh nghĩ, vết thương ở nhãn cầu rất lớn, lại còn nằm ở trung tâm giác mạc, cách an toàn nhất là loại bỏ nhãn cầu. Thứ nhất khả năng có thể gặp biến chứng sẽ nhỏ hơn, thứ hai cũng sẽ không để lại di chứng sau phẫu thuật trên nhãn cầu, thứ ba là ngay cả khi nhãn cầu được khâu lại cũng chưa chắc thị lực sẽ được khôi phục. Bởi vì kích thước và vị trí của vết thương đều không tốt, các đốm trắng còn sót lại trên giác mạc sau khi phẫu thuật không chỉ ảnh hưởng xấu đến thị lực mà còn tổn thương đến bên ngoài nhãn cầu. Người nhà bệnh nhân sẽ có kỳ vọng cao hơn về khả năng phục hồi sau phẫu thuật so với việc trực tiếp loại bỏ nhãn cầu, nhưng một khi kỳ vọng không được đáp ứng…

Đạo lý này Ngôn Minh đều hiểu cả.

Nhưng bệnh nhân chỉ mới mười hai tuổi, nếu ngay cả cơ hội thử một lần cũng không có, trực tiếp bị cắt bỏ một con mắt… Ngôn Minh mím môi, cuối cùng lựa chọn cách thức nguy hiểm và cũng phức tạc hơn.

Khử trùng, khâu lại nhãn cầu…

Làm từng bước một, tinh thần Ngôn Minh căng thẳng.

May mắn là hết thảy đều đáng giá, phẫu thuật rất thành công, nhãn cầu của bệnh nhân đã được giữ lại.

Đợi anh ra khỏi phòng phẫu thuật mới phát hiện đã qua ba tiếng.

Cũng là lúc này, Ngôn Minh mới nhớ tới Ngu Điềm.

Bên ngoài trời đã tối nhưng vẫn còn mưa, cô hẳn đã về đến nhà rồi?

Ngôn Minh lấy điện thoại ra muốn gọi xác nhận nhưng rất nhanh anh đã biết  không cần thiết.

Bởi vì bên ngoài phòng phẫu thuật cách đó không xa, anh thấy Ngu Điềm đang dựa lưng vào trên băng ghế dài ngủ thiếp đi.

Miệng vết thương của cô đã được xử lý qua, nhưng quần áo vẫn chưa thay, lúc này đã khô, vết bùn cùng vết bẩn trên nền váy màu vàng nhạt càng thêm rõ ràng.

Khi Ngôn Minh đến gần, cô dường như cảm thấy được điều gì đó nên mơ màng mở mắt ra.

Lại là ánh mắt ngây thơ ngơ ngác giống hệt cún con đáng thương.

Cô nhìn thấy Ngôn Minh thì rất nhanh lấy lại tinh thần, đôi mắt như ngọn đèn tức khắc được thắp sáng, lung linh rạng rỡ. Nếu lúc này Ngu Điềm có một cái đuôi chắc đã phấn khích vẫy loạn lên rồi.

“Anh Ngôn Minh! Anh quay lại rồi!”

Nhìn như vậy càng giống cún con Ngôn Minh nuôi lúc nhỏ.

Mỗi ngày đều chỉ có thể cô đơn ở nhà một mình, cả ngày chờ đợi Ngôn Minh, chờ mong khoảnh khắc anh về nhà, sẽ vui vẻ ngậm dép về chạy về phía cửa chào đón chủ nhân, nhìn anh với ánh mắt háo hức, mong được anh vuốt ve bầu bạn.

Tóc Ngu Điềm đã được sấy khô nhưng không được mượt mà như ngày thường, cong cong lộn xộn, trên váy cũng dính đầy vết bẩn không thể nhìn ra, vết thương trên tay vừa mới được băng bó, nhìn qua càng giống cún con đáng thương đi lạc.

Có lẽ không quá đáng quý nhưng tình cảm đối với con người vừa chân thành tha thiết vừa nhiệt tình.

Cô dùng ánh mắt tràn đầy tin tưởng nhìn Ngôn Minh.

Ngôn Minh theo bản năng tránh đi, giả vờ nhìn ra màn đêm bên ngoài cửa sổ: “Sao không bắt xe về nhà? Chờ đến muộn như vậy.”

Suốt ba tiếng đồng hồ, không thay quần áo, ngồi ở lối đi bên ngoài phòng phẫu thuật hoàn cảnh cũng không tốt lắm ồn ào đông người qua lại, Ngôn Minh không biết Ngu Điềm mang theo tâm trạng gì ngồi đợi ở đây ba tiếng.

Nhưng Ngu Điềm có vẻ không hề oán trách dù chỉ một câu, càng không lấy việc này ra tranh thủ sự đồng tình của Ngôn Minh, cô không thèm để bụng nói: “Em có thử đặt xe nhưng chắc do mưa lớn quá nên không có tài xế nào chịu nhận, cho nên đành ngồi ở đây đợi anh.”

“Vậy cô ăn cơm chưa?”

Ngu Điềm không có trả lời trực tiếp, cô cười nói: “Chị gái y tá có đưa cho em chocolate.”

Quả nhiên vẫn chưa ăn.

Mưa lớn như vậy có lẽ shipper nhận đơn cũng không nhiều lắm.

Ngu Điềm ngẩng đầu nhìn Ngôn Minh cười rộ lên: “Vậy nên anh Ngôn Minh…”

Đôi con ngươi đen bóng lấp lánh của Ngu Điềm nghiêm túc nhìn Ngôn Minh, dường như anh là trung tâm vũ trụ của cô, mang theo một loại chân thàn tin cậy và sùng bái.

Ngôn Minh hoàn toàn bại trận dưới ánh mắt này, cảm thấy nếu sau đó Ngu Điềm đưa ra lời mời ăn cơm, anh cũng không thể nào từ chối.

Nhưng anh lại nghe thấy giọng nói vui vẻ của Ngu Điềm.

“Bạn nhỏ kia giữ lại được nhãn cầu rồi phải không?”

Ngôn Minh ngẩn người, sau đó theo bản năng gật đầu.

Hai mắt của Ngu Điểm to tròn, nhìn qua vừa ngây thơ vừa thuần khiết, nhưng khóe mắt đuôi mày lại mang theo ý cười xinh đẹp quyến rũ, là kiểu diện mạo rất ấn tượng và thu hút ánh nhìn.

Cô lại dùng đôi mắt đó nhìn Ngôn Minh chăm chú, vô cùng kích động: “Em nghe các y tá và nhóm bác sĩ thực tập thảo luận, tình huống như vậy còn có thể giữ được nhãn cầu, thật quá lợi hại!”

“ Nghĩ tới việc anh là người đã cứu lấy tương lai tươi sáng của đứa trẻ này, em cảm thấy mình cũng rất lợi hại, rất tuyệt! Vì một nửa công lao sau này của anh chính là của em!”

Ngu Điềm nói lời này với giọng điệu rất kiêu ngạo, hơi giống mèo khen mèo dài đuôi.

Nhưng cô thật sự rất tự hào, nếu không phải hôm nay trong lúc ngàn cân treo sợi tóc cô kịp thời đẩy Ngôn Minh ra, khiến anh không bị thương bất kỳ chỗ nào, vậy thì anh chắc chắn không thể thực hiện tốt ca phẫu thuật này, đặc biệt lỡ như tay bị thương thì sẽ giống như cô, trong thời gian ngắn khó tránh khỏi phải từ bỏ công việc phẫu thuật.

Phải biết rằng, khoa mắt của bệnh viện trực thuộc thành phố Dung nổi tiếng khắp cả nước, giường bệnh khó cầu, rất nhiều bệnh nhân tới khám bệnh phải dành dụm tiền rất lâu mới đến được, nếu lịch phẫu thuật của Ngôn Minh bị gián đoạn thì bọn họ sẽ gặp vấn đề rất lớn.

Nên công lao phẫu thuật của Ngôn Minh, cô có lý do chính đáng để tự nhận một nửa.

Nhưng cô không hề hay biết lời này vào tai Ngôn Minh lại biến thành một phiên bản khác.

Cô gái xinh đẹp dùng đôi mắt tỏa sáng chăm chú nhìn anh, hơn nữa không ngừng ám chỉ trong tương lai vinh quang và thành công của Ngôn Minh đều có một nửa hình bóng của cô…

Thay vì nói đây là ám chỉ, còn không bằng nói là tuyên bố rõ ràng.

Nhưng cảm xúc trong mắt Ngu Điềm lại bình thản đến không thể bình thản hơn, giống như cô luôn không hề sợ hãi.

Rõ ràng bình thường cô trông giống như một cô gái nhút nhát, nhưng khi yêu thì lại rất quyết liệt.

Ngôn Minh không phải chưa từng được bạn học, đồng nghiệp hay bệnh nhân theo đuổi, cũng gặp không ít người sau khi bị anh từ chối vẫn không chịu từ bỏ, tiếp tục kiên trì, nhưng dường như mọi sự kiên trì không ngừng theo đuổi ấy đến cuối cùng chẳng những không khiến anh cảm động, ngược lại còn khiến Ngôn Minh cảm thấy phiền toái, chán ghét.

Nhưng Ngu Điềm không mang đến cho anh cảm giác này.

Cô giống như cún con đi lạc khiến người ta không thể ghét nổi.

Nhiệt tình hiếu động, nhưng rất ngoan ngoãn nghe lời, mặc dù bạn không đi dỗ nó, nó cũng có thể vui vẻ chơi với cái đuôi của mình mấy tiếng, thích được bầu bạn nhưng không quá dính người, ngay cả khi bạn vô tình gạt nó sang một bên, phớt lờ, thì sau đó chỉ cần vẫy tay một cái là nó ngây thơ chạy tới, chẳng hề để bụng.

Nó không quan tâm bản thân, chỉ nhớ tới chủ nhân, không màng tới chính mình bị thương hay đói bụng, chỉ để ý bạn có sao không, người bạn quan tâm ra sao, công việc có ổn.

Bạn chính là toàn bộ thế giới của nó.

Ngôn Minh nghĩ lung tung, ánh mắt lại không tự chủ được liếc nhìn Ngu Điềm.

Bị anh bỏ lại lâu như vậy, Ngu Điềm không tức giận chút nào, còn cười rất tươi, ríu rít hỏi thăm xem lần phẫu thuật này có điểm gì cần chú ý thao tác và các vấn đề liền quan.

Đối với những câu hỏi mang tính chuyên nghiệp, Ngôn Minh cũng ngại nếu không đáp lại.

Quay đi quay lại, đến lúc Ngôn Minh nhận ra thì hai người đã ngồi ở quán ven đường trò chuyện về cuộc phẫu thuật kinh tâm động phách vừa rồi hết một tiếng.

Đây gần như đã vượt quá chỉ tiêu xã giao hàng tuần của Ngôn Minh rồi, nhưng anh lại không hề cảm thấy mệt.

Nói thẳng ra, Ngôn Minh không thể nào tàn nhẫn bỏ qua khí chất giống như cún con đi lạc kia. Hơn nữa, cho dù Ngu Điềm thật sự là cún con đi lạc thì cũng là một con cún khá xinh đẹp.

Chỉ có điều là quá thích anh, thích đến mức có thể không màng tới an nguy của bản thân, như vậy có chút hèn mọn mà xem nhẹ chính mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play