Câu nói cuối cùng của Giang Kinh Tá mang theo ý vị sâu xa, cho nên trên đường quay về khách sạn, mặt Nam Âm đểu đỏ ửng, cuối cùng còn bắt Giang Kinh Tá đi thuê thêm một căn phòng, nói gì mà không ở cùng với anh.

Không nói đến không chừng trong tối có phóng viên chụp trộm, nếu chụp được bọn họ vừa mới công khai chuyện tình cảm đã ở khách sạn “đêm xuân cùng nhau” gì gì đó, sợ là dấy lên một trận gió tanh mưa máu trên mạng, huống hồ, nếu Giang Kinh Tá thật sự có ý tưởng như vậy, Nam Âm hiểu rõ bản thân căn bản không cự tuyệt anh được.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tuy rằng hai người bọn họ quen biết nhau từ lâu rồi, nhưng trong xương cốt cô vẫn khá bảo thủ, theo bản năng không muốn sớm như vậy.

Nhìn ra sự quẫn bách của Nam Âm, Giang Kinh Tá lần này cũng không trêu chọc cô nữa, ngược lại vô cùng ngoan ngoãn, nhanh chóng đặt một phòng cho Nam Âm.

Nam Âm cảm thấy hình như có gì đó không đúng, nhưng lại không biết được không đúng chỗ nào, suy nghĩ một lúc rồi thôi, thẳng đến sau khi tắm xong, chuông cửa đúng lúc vang lên.

Giờ này rồi biết cô ở phòng này, ngoại trừ Giang Kinh Tá thì cũng không còn người khác. Nam Âm xuyên qua mắt mèo trên cửa nhìn ra ngoài, quả nhiên là Giang Kinh Tá.

Dường như cảm nhận được Nam Âm đang nhìn anh qua mắt mèo, Giang Kinh Tá nổi lên ý muốn chọc cô, ghé sát cả khuôn mặt vào mắt mèo.

Nam Âm bị đôi mắt phóng đại kia là cho hoảng sợ, ôm ngực lùi ra sau một hai bước, đến khi tiếng tim đập nhanh bình thường trở lại, mới mở cửa ra.

“Làm gì vậy?” Vì vừa rồi hơi bị Giang Kinh Tá dọa, nên lúc Nam Âm mở miệng cũng mang theo chút giận dỗi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Giang Kinh Tá cũng không để ý, đi vào phòng thuận tiện đóng cửa lại, giơ kịch bản trong tay lên trước mặt Nam Âm, “Tìm em hỗ trợ tập diễn.”

“Tìm em tập diễn?” Nam Âm nhìn kịch bản trong tay anh, có chút kinh ngạc, “Ngày mai không phải là cảnh cuối cùng sao? Lúc trước em có xem kịch bản của anh, hình như là cảnh bắn súng, em làm sao tập cùng anh được?”

“Không phải,” Giang Kinh Tá nói, “Có một cảnh tình cảm duy nhất trong kịch bản còn chưa quay, trước đó anh và Kiều Thanh Thanh có quay nhưng không có cảm giác, đạo diễn liền bảo tự đi tìm cảm giác, ai biết được thế mà kéo dài đến bây giờ, đúng lúc hôm nay em ở đây, dù sao thời gian vẫn còn sớm, cho nên anh liền qua đây tìm em.”

Nam Âm biết Kiều Thanh Thanh trong miệng anh là nữ diễn viên cùng anh quay phim, cũng chính là cô gái không cẩn thận va trúng cô trên hành lang khách sạn ngày hôm đó, nghe anh nói vậy cũng không nói thêm gì, lại nghĩ tới mình quả thật lâu rồi không tập diễn với Giang Kinh Tá, nhận lấy tập kịch bản trong tay anh, “Cảnh nào vậy?”

Nhưng mà cũng không cần phải tìm, Nam Âm tiện tay lật, lập tức liền thấy được cái gọi là cảnh tình cảm duy nhất kia, thật đúng là quá mức “ướt át”.

Nam Âm tưởng tượng đến mình phải chủ động hôn Giang Kinh Tá, còn có chút chịu không nổi, sự chủ động này cũng không phải giống nụ hôn vừa chạm cái liền rời ra như ở khu trò chơi, ngược lại còn mang ý vị khiêu khích.

Không chỉ phải kiễng chân từ từ hôn anh, còn phải vươn tay vuốt ve toàn thân anh, Nam Âm nhìn thấy những chữ miêu tả vô cùng tường tận ở trên đó, cả người liền trở nên khô nóng như bị lửa nướng.

So với sự chần chờ của Nam Âm, Giang Kinh Tá liền vội vã hơn rất nhiều, nhìn căn phòng một chút, chỉ tay về một góc nhỏ, “Vậy ở đó diễn một lần đi.”

Trong kịch bản tuy rằng là Giang Kinh Tá đẩy Nam Âm vào tường, cũng vì Nam Âm chủ động mà đi hôn cô, động tác còn không thể vội vàng, phải chậm rãi tiến triển, tạo ra một loại không khí vừa lãng mạn vừa mập mờ ám muội.

“Phim của anh không phải là phim hành động sao? Vì sao lại có loại cảnh này?”

“Chính vì là phim hành động, có loại cảnh này mới càng làm cho người ta coi trọng.” Giang Kinh Tá lời ít ý nhiều, nói xong kéo Nam Âm đang còn ngơ ngác đi đến góc phòng vừa mới chỉ, “Bắt đầu đi.”

“Nhanh như vậy?” cô ngừng lại, “Em vẫn chưa xem xong mà.”

“Không cần xem nữa, anh dạy cho em.” Giang Kinh Tá nói xong, liền giật lấy kịch bản mà Nam Âm cầm trong tay, tiện tay ném xuống đất.

Tập kịch bản dày rơi xuống mặt đất phát ra thanh âm không nặng không nhẹ, Nam Âm thu lại tầm mắt, vừa ngẩng đầu muốn đi nhìn Giang Kinh Tá, anh dường như đã nhập vai, trực tiếp chống hai cánh tay lên bức tường phía sau cô, đem cô giam vào lồng ngực.

“Anh làm sao lại......” Nam Âm vừa định nói anh làm sao lại nhanh như vậy, cô còn chưa chuẩn bị tốt đâu, thì đã thấy Giang Kinh Tá bày ra vẻ mặt vô cùng ẩn nhẫn, khóe môi cũng bắt đầu hơi đỏ lên.

Thấy anh đã nhập vai, Nam Âm tự nhiên cũng không quấy nhiễu anh, mắt buông xuống, nhớ lại mấy chữ trong đầu, chuẩn bị tốt cảm xúc, ngẩng đầu lên.

Khoảng cách giữa hai người bây giờ đã rất gần, gần đến mức Giang Kinh Tá có thể thấy rõ lông tơ rất nhỏ trên mặt Nam Âm, gần đến mức anh chỉ ghé sát vào chút nữa rồi cúi đầu liền có thể hôn cô, chỉ là vì mong chờ động tác tiếp theo của Nam Âm nên Giang Kinh Tá lúc này mới không có bất cứ hành động gì.

Nam Âm trước tiên ghé sát vào Giang Kinh Tá, khoảnh khắc sắp chạm vào môi của anh, cô hơi nghiêng đầu sang một bên, cố gắng khống chế cảm xúc, để biểu cảm càng mị hoặc thêm một chút, nhưng nghĩ đến vẻ mặt của mình rơi vào đáy mắt Giang Kinh Tá, Nam Âm không nhịn được nở nụ cười.

Cả khuôn mặt cô nóng lên, bởi vì xấu hổ mà cơ hồ đều cười khan.

Nhìn đến phản ứng của cô, khóe môi của Giang Kinh Tá cũng không nhịn được mà nhếch lên, thời điểm Nam Âm sắp cúi đầu, tay phải vốn chống lên tường bỗng buông xuống nắm lấy cằm cô, cúi người hôn xuống.

Nam Âm căn bản không ngờ được Giang Kinh Tá sẽ đột nhiên hôn cô, trong đầu trống rỗng, chỉ biết ngơ ngác trợn tròn mắt đối mặt anh.

Cho dù đã quen với việc hôn môi, nhưng mỗi một lần hắn tới gần, trao cô một nụ hôn nóng bỏng, luôn có thể khiến lòng cô gợn sóng.

“Đã nhiều lần vậy rồi còn chưa quen hôn môi phải nhắm mắt sao?” Giang Kinh Tá nói xong, tay hướng lên phía trên mắt Nam Âm sờ sờ, lông mi của cô rơi vào lòng bàn tay của anh, kích thích ngứa ngáy.

“A....” sau khi khôi phục tinh thần, Nam Âm thử lấy tay đẩy anh ra, nhưng lại không đẩy được, ngược lại làm cho Giang Kinh Tá thuận thế, cơ thể càng dính sát người cô hơn.

Xung quanh đều là hơi thở của anh, vây quanh cô dày đặc, Nam Âm cảm thấy có chút khó thở, vô cùng nóng bỏng, không thể xem nhẹ.

“Không phải muốn tập diễn sao, anh làm sao lại đột nhiên hôn em?” cũng không biết qua bao lâu, vừa được buông ra, Nam Âm thở hổn hển mở miệng hỏi.

“Không nhịn được,” anh nghiêm túc nói, “Cũng không muốn nhịn.”

Nếu Nam Âm đã không diễn được nữa, vậy thì để anh cường thế một chút, dù sao cuối cùng, còn không phải hôn lên sao.

Nam Âm nhíu mày, có chút bất đắc dĩ, cúi người từ cánh tay chống trên tường của Giang Kinh Tá đi ra, “Không tập diễn với anh nữa, kịch bản này em và anh không diễn được.” Cô hơi ngừng, xoay người, có chút tò mò nhìn anh, “Vậy bọn anh thật sự phải diễn cảnh như vậy à?”

Nếu mà phải diễn, thì cũng quá dụ hoặc rồi, người trong phim trường có thể chịu nổi sao? Hơn nữa, cô nhớ không lầm, Kiều Thanh Thanh chính là người mẫu gợi cảm trong giới, là tình nhân trong mộng của rất nhiều người a, cứ như vậy mà gần gũi thân mật..... sắc mặt Nam Âm hơi đổi, không khống chế được quét mắt xuống nửa người dưới của Giang Kinh Tá.

Như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Nam Âm, cả người Giang Kinh Tá cứng đờ, cảm nhận được chính mình chậm rãi, giống như nổi lên cảm giác, trên mặt anh liền nhiễm đỏ, dường như muốn che giấu mà đi lên nhặt lấy tập kịch bản vừa nãy vứt xuống đất, che lại nơi thắt lưng của mình, làm bộ ho nhẹ một tiếng.

“Hình như hơi muộn rồi, em nghỉ sớm đi.” Nói xong, cũng không cho Nam Âm thời gian phản ứng, chạy trối chết như tông cửa xông ra, để lại một mình Nam Âm không hiểu chuyện gì.

Nam Âm nhớ lại dáng vẻ và biểu tình của anh, như nghĩ tới gì đó, cũng nhịn không được mà đỏ mặt.

Giang Kinh Tá về tới phòng mình, cất tập kịch bản vào một góc, vội vội vàng vàng vọt vào phòng vệ sinh.

Sau một lúc lâu, anh rửa tay xong, lấy khăn lau khô mặt, có chút phiền não đưa tay lên đầu vò tóc, cũng không biết Nam Âm có thấy hay không......

Sau khi tắm xong nằm lên giường, Giang Kinh Tá không nhịn được gửi tin nhắn qua cho Nam Âm, lời nói cẩn thận hỏi cô liên quan đến chuyện vừa nãy, thấy thái độ của cô không giống như biết được, hơn nữa bộ dáng để ý, lúc này Giang Kinh Tá mới yên tâm.

Lại qua một hai phút, anh mở tài khoản Weibo phụ của mình ra, ở đó đã có tận mấy triệu fan, tuy rằng cũng không xem như là tài khoản phụ gì, thậm chí vào cái ngày công bố tình cảm trên tài khoản chính, có không ít dân mạng thúc giục anh cập nhật những hoạt động hằng ngày của hai bọn họ nhiều hơn.

Giang Kinh Tá nghĩ nghĩ, đăng hai bức ảnh lên, một bức là anh chụp trộm Nam Âm đang chuyên chú chọn bóng bay, bức còn lại chính là bức mà nhân viên khu trò chơi chụp, anh đặc biệt dùng di động của mình chụp lại.

Ảnh chụp vừa mới đăng lên, liền có vô số bình luận hiện lên.

“A a a a a Âm Âm của chúng ta thật xinh đẹp.”

“Ngọt quá a a a a, nhất định phải load mới nhiều hơn nữa.....”

“Hì hì hôn đến nỗi mặt biến dạng rồi!”

Cùng lúc đó, bức ảnh Giang Kinh Tá và Nam Âm dạo trung tâm thương mại cũng bị tung lên mạng. Giang Kinh Tá còn đi xem bình luận, những hot bình luận đều rất hài hòa, lúc này mới vứt di động qua một bên, nhắm mắt lại ngủ.

Ngày hôm sau, Nam Âm đặc biệt dậy thật sớm đi theo Giang Kinh Tá ra phim trường.

Không nói được là xuất phát từ dạng tâm lý gì, cảnh phim như vậy, ngay cả mọi người xung quanh cũng nhìn đến mức cả mặt như lửa nóng, huống hồ là đương sự, cô thật sự muốn nhìn xem Giang Kinh Tá sẽ diễn như thế nào.

Ai biết được, từ sáng đến tận chiều, đợi đến khi Lục Nhĩ tuyên bố đóng máy, cô cũng không nhìn thấy cảnh phim kia.

Nam Âm:???

Trong lúc vô ý nhìn thấy trên chỗ ngồi của Giang Kinh Tá đặt một tập giấy dày, mặt bìa không giống với tập hôm qua, như nghĩ đến gì đó, Nam Âm đứng dậy đi qua, cầm lấy kịch bản lật ra.

Giang Kinh Tá sau khi cùng đoàn làm phim chào hỏi xong, anh đến gần nhìn thấy vẻ mặt Nam Âm lật kịch bản, có chút mất tự nhiên mà sờ sờ mũi.

“Tại sao lại không có cảnh đó?” thấy Giang Kinh Tá tới bên cạnh, Nam Âm đưa mắt nhìn, giơ giơ kịch bản trong tay lên trước mặt anh, “Tối hôm qua không phải có sao?”

“A,” Giang Kinh Tá nhìn ra xa, Nam Âm nhìn theo ánh mắt anh, liền thấy đạo diễn mặt than tính khí không tốt trong giới kia thế mà lại nhìn nữ chính trong phim với vẻ mặt ôn nhu, sau đó chợt nghe Giang Kinh Tá mở miệng nói, “Không nói đến việc anh không muốn diễn loại cảnh này, người ta là vợ chồng, ở một bên như hổ rình mồi nghiêm khắc xem mỗi cảnh diễn đấy.”

“Vậy kịch bản hôm qua là như thế nào?”

“Hai ngày trước đạo diễn Nghiêm gửi qua cho anh một đoạn trong bộ phim mới, nói là đưa anh xem một hai đoạn, để anh và em suy nghĩ cân nhắc.”

“Có ý gì đây?” Đạo diễn Nghiêm là đạo diễn cùng hợp tác với bọn họ trước kia, vẫn luôn ở Tống Nghệ thử nghiệm tiết mục, làm sao mà lại gửi kịch bản phim cho Giang Kinh Tá rồi, còn bảo anh tìm cô tập diễn, Nam Âm có chút không hiểu.

“Muốn quay một bộ phim điện ảnh, đúng lúc kịp chiếu trong dịp tết âm lịch,” Giang Kinh Tá nhẹ giọng nói, thanh âm vui vẻ, nhìn ra được tâm tình vô cùng tốt, anh lấy di động ra, lướt xem lại cuộc trò chuyện của mình và đạo diễn Nghiêm.

“Nếu mọi người vừa vặn đều có thời gian, em và anh, diễn người yêu ở trong phim.....” anh ngừng lại, bỗng nhiên cười nhẹ, “A, không đúng, vốn dĩ đã là người yêu rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play