Ánh sáng nhàn nhạt, bóng cây lắc lư, cảnh tượng tuấn nam mỹ nữ ôm nhau, không khí ám muội quấn quanh hai người, đẹp như tranh.

Mà ngay cả đạo diễn, rõ ràng cũng có chút ngây ngẩn trước cảnh tượng này, một hai nữ nhân viên xung quanh cũng không nhịn được mà che miệng lại, phát ra tiếng kinh hô nho nhỏ.

Người hiểu rõ Giang Kinh Tá đều biết, đó là trước mười tám tuổi không quay cảnh hôn, nhưng sinh nhật mười tám tuổi của anh đã trôi qua từ lâu rồi, nhưng cũng thật khéo, đừng nói diễn cảnh hôn, ngay cả cảnh ôm bình thường, cũng rất ít.

Loại thân mật nhất nhiều lắm cũng chỉ là nắm tay, đầu tựa vào ngực, ngón tay cổ tay tiếp xúc vào nhau mà thôi.

Nhưng bây giờ, chỉ cần Nam Âm ngẩng đầu lên, hoặc là Giang Kinh Tá hơi cúi đầu xuống, tới gần một chút, liền có thể trực tiếp hôn nhau.

Không khí kiều diễm, khoảng cách của hai người còn rất gần, nếu không phải chương trình không cho phép, đạo diễn cũng sẽ muốn tạo thành cp cho hai người trong chương trình.

Người trong lồng ngực khẽ động, Giang Kinh Tá còn chưa cảm thụ được gì, Nam Âm đã lùi ra sau mấy bước, nhìn anh bày ra vẻ mặt có lỗi, “Ngại quá sư huynh, vừa nãy không chú ý đụng phải anh.”

Đáy mắt cô chứa đầy xin lỗi chân thành, những cảm xúc nên có, không nên có, cũng đều không thể nhìn ra.

Giang Kinh Tá thất thần, anh đột nhiên nhớ lại một vài hình ảnh đã lâu rồi, nhất thời có chút không biết tư vị gì.

Nam Âm vui vẻ hiếu động, trước kia ở phim trường, chạy ngược chạy xuôi, có khi còn từ xa chạy tới chỗ anh, đụng mạnh lên người anh, cơ thể anh đã phát triển, so với khi còn bé cứng rắn không ít, có mấy lần còn bị Nam Âm đụng vào làm cho choáng váng.

Nam Âm lè lưỡi, làm mặt quỷ với anh, giọng điệu lúc đó cao hơn so với bây giờ rất nhiều, lên án hành vi của anh, “Tiểu Tá, anh làm sao lại không bắt lấy tay em, như vậy em có thể nhào vào trong ngực anh, khi đụng vào ngực anh, em đau lắm nha.”

“Em còn muốn chơi?” Giang Kinh Tá không biết từ đâu mà cô có ý tưởng kỳ lạ như vậy, chỉ là nghe cô nói đau, Giang Kinh Tá liền nhíu mày, nhịn không được quở trách cô.

“Anh phối hợp với em em sẽ không đau nữa.” Nam Âm nắm lấy tay Giang Kinh Tá xoa lên chỗ đau của mình, cười hì hì nói.

Khoảnh khắc lúc nãy, thời điểm nhìn thấy Nam Âm chạy tới phía anh, trí nhớ không hề báo trước liền hiện ra, theo bản năng, anh vươn tay ra, nắm lấy cổ tay cô, tùy ý để cô nhào vào trong ngực mình.

Giang Kinh Tá không tỏ thái độ gì đối với lời xin lỗi của Nam Âm, không khí yên lặng đi rất nhiều, còn có một chút lúng túng, khó xử.

Đặc biệt là dáng vẻ Giang Kinh Tá thâm trầm nhìn chằm chằm Nam Âm, ánh mắt tối đen u ám, như đang tức giận, lại giống như không phải.

Máy quay không quay đến, vài nhân viên công tác nhìn nhau, trong ánh mắt đều hiện lên nghi hoặc và lo lắng.

Đám người Chu Tấn đi về mang theo nguyên liệu nấu ăn, nhìn thấy cảnh tượng đứng nhìn nhau chằm chằm của Giang Kinh Tá và Nam Âm.

Đối với tình hình trước mắt, Chu Tấn không hiểu gì cả, nhưng hắn ở trong giới giải trí nổi danh là người có EQ cao, nên vội vàng đứng ra dàn xếp, “Kinh Tá vừa nãy từ xa nhìn thấy bọn tôi sắp quay về, xem ra là quá kích động rồi.”

Ai nấy đều thấy được tình huống trước mắt đều không phải như Chu Tấn nói, nhưng ai cũng lựa chọn bị mù, thuận theo bậc thang mà Chu Tấn đưa ra.

Nam Âm vốn vui vẻ hòa đồng, bởi vì Chu Tấn vừa mới mở miệng, nên nhìn về phía hắn, ánh mắt không khỏi tỏ ra cảm kích.

Vừa định mở miệng tiếp lời, lại liếc mắt liền thấy Chu Tấn mang theo gì đó trong tay, cái túi màu đỏ ở dưới ánh mặt trời chiếu xuống gần như trở nên trong suốt, đợi sau khi nhìn rõ, ánh mắt Nam Âm nhất thời trở nên sáng rực.

“Anh Tấn, mọi người mua dứa sao?” Nam Âm nhỏ tuổi nhất trong chương trình, gọi ai cũng kêu lên một tiếng anh, “Còn có thịt nữa, oa, có phải là tối nay làm món thịt xào dứa không? Em đối với món này đặc biệt có nghiên cứu, tối nay vừa lúc có thể trổ tài cho mọi người.”

Đối với kinh hỉ trong giọng điệu của Nam Âm với nguyên liệu nấu ăn quen thuộc và yêu thích, Chu Tấn có chút ngoài ý muốn, chỉ trong vài giây, liền nghĩ thông suốt một chuyện, ánh mắt có chút hàm ý nhìn về phía Giang Kinh Tá.

Động tác của Giang Kinh Tá hơi ngừng lại, vài giây sau mặt không biểu cảm, như căn bản không thấy được ý tứ trong ánh mắt của Chu Tấn, tiến lên nhận lấy đồ trên tay Chu Tấn, giơ lên nhìn mấy giây, cúi đầu ừm một tiếng, giống như tùy tiện mở miệng, “Cái này tôi cũng có chút nghiên cứu.”

“Nam Âm.” Ai cũng không nghĩ tới Giang Kinh Tá đột nhiên sẽ kêu tên Nam Âm lên, tất cả mọi người theo tầm mắt của anh nhìn về phía Nam Âm, sau đó nghe anh nói, “Không ngại thì cùng nhau làm đi?!”

Anh đổi chủ đề quá nhanh, Nam Âm chưa nghĩ được gì, thêm vào đó ánh mắt mọi người đều nhìn mình, cô vô thức giật mình một cái đồng ý một tiếng “được”.

Giang Kinh Tá không phải không nhìn ra thời điểm Nam Âm phản ứng lại, khóe mắt cô lộ ra một tia cự tuyệt, không mở miệng nói gì.

Chương trình này lựa chọn địa điểm quay hình ở thôn sơn lạc hậu, điều kiện mặc dù có chút khó khăn, cũng có thể có cơ hội cải thiện mối quan hệ của anh và Nam Âm.

Anh không thể đem cơ hội trước mắt này mà vứt bỏ một cách lãng phí như vậy được.

-

Vì phối hợp với phong cách của chương trình, Nam Âm một đầu tóc xoăn màu trà xõa trên đầu vai, bởi vì lúc rửa thịt cần phải cúi người xuống, tóc dài liền theo sát bên tai rơi xuống hai má, gián tiếp che đi tầm mắt của cô, đồng thời cũng ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc.

Cô không mang theo dây cột tóc, chỉ có thể đem tóc vuốt ra sau tai, nhưng rồi lại rơi xuống, lặp đi lặp lại liên tục, Nam Âm không khỏi thiếu kiên nhẫn.

Giang Kinh Tá đứng ở một bên, lúc cúi đầu xử lý quả dứa, ánh mắt thỉnh thoảng quét qua thân ảnh của Nam Âm, đương nhiên cũng nhìn thấy động tác của cô, hơi nhíu mày, nghĩ gì đó.

“Anh Kinh Tá.” Nguyệt Nguyệt đứng ngoài cửa sổ nhìn bọn họ, đột nhiên mở miệng kêu một tiếng.

Động tác của Nam Âm hơi ngừng lại, rồi sau đó như không có việc gì tiếp tục cúi đầu rửa đồ.

“Anh Kinh Tá.” Thấy Giang Kinh Tá đứng bất động, Nguyệt Nguyệt tiếp tục mở miệng, “Anh có thể ra đây một chút không, em có chuyện muốn nói với anh.”

“......” Giang Kinh Tá dừng một chút, buông dao và dứa xuống, nhìn thoáng qua Nam Âm, thanh âm nhàn nhạt, “Tôi đi ra ngoài một chút.”

Không bao lâu sau phía sau liền vang lên tiếng bước chân, càng lúc càng xa, cho đến khi biến mất không thấy nữa.

“Nguyệt Nguyệt, tìm anh có chuyện gì?”

Fan của Giang Kinh Tá đều nói, thời điểm Giang Kinh Tá không cười nhìn đặc biệt cao lãnh, cười lên lại đặc biệt ngọt ngào, khi anh ôn nhu, quả thực làm cho không ai có thể chống đỡ lại nổi.

Giống như lúc này, anh hơi cúi người, lấy tư thái ôn nhu và lời nói ôn hòa, mở miệng nói chuyện với Nguyệt Nguyệt.

Bốn phương tám hướng đều là máy quay, ánh sáng màu đỏ trong bóng đêm, biểu tình của Nguyệt Nguyệt có chút thần bí, hiển nhiên là không muốn để người khác quay lại đoạn này, hoặc là cô bé muốn nói với anh gì đó.

Nhìn thấy ý đồ của Nguyệt Nguyệt, Giang Kinh Tá ngồi xổm xuống, “Bây giờ Nguyệt Nguyệt có thể nói cho anh nghe được chưa?”

Trong bóng đêm, ánh sáng ngôi sao rực rỡ, Nguyệt Nguyệt từ trong cái túi nhỏ của mình, chậm rãi lấy ra gì đó.

Cô bé tới gần Giang Kinh Tá, nhỏ giọng nói: “Anh có thể giúp chị Nam Âm cài lên được không?!”

Giang Kinh Tá cúi đầu, nhìn thấy thứ Nguyệt Nguyệt đang cầm trên tay.

Hai cái kẹp tóc hình con vịt.

Chỉ trong nháy mắt, Giang Kinh Tá liền nghĩ đến. Nam Âm cài lên nhất định sẽ rất đáng yêu.

Đối với ánh mắt như phát sáng của Nguyệt Nguyệt, Giang Kinh Tá hơi ngẩn ra, nhớ đến chuyện nhiều ngày trước.

Bọn họ mỗi người đều sống nhờ và làm bạn với đứa nhỏ trong nhà, tiện cho việc tiếp xúc và bồi dưỡng tình cảm.

Ngày đó, quay xong chương trình, Giang Kinh Tá che lại máy quay đặt trong phòng, đợi tắm xong rồi trở lại phòng, chưa được mấy phút, liền có người nào đó gõ cửa phòng.

Vừa mở ra, liền nhìn thấy Nguyệt Nguyệt đang cầm một dĩa hoa quả đứng trước cửa.

Thần sắc của cô bé có hơi do dự, tựa hồ có chuyện gì đó muốn nói với anh, Giang Kinh Tá liền nghiêng người, để cô bé đi vào. Cửa không đóng lại, mở toang ra.

Đợi khi đi vào trong phòng, Nguyệt Nguyệt mới mở miệng, “Anh Kinh Tá, hoa quả bà nội vừa mới cắt, anh ăn không?”

Hoa quả có hơi cũ, cũng là thứ tốt nhất mà gia đình này có thể lấy ra.

Nhìn dáng vẻ nuốt nước bọt của cô bé, Giang Kinh Tá nở nụ cười nhẹ giọng, “Anh không thích ăn hoa quả, Nguyệt Nguyệt có thể giúp anh ăn hết, không cho bà nội biết, được không?”

Nguyệt Nguyệt nghe vậy ánh mắt liền sáng lên, khóe miệng cong cong, tiếng nói thanh thúy, “Cảm ơn anh.”

Sau đó cô bé liền ngồi trong phòng anh, nhanh chóng giải quyết đĩa hoa quả.

Giang Kinh Tá nhìn bộ dáng ăn như hổ đói của cô bé liền cười cười, trong lòng nghĩ đợi sau khi chương trình kết thúc, sẽ bảo trợ lý của mình đi mua một ít hoa quả tươi đến cho cô bé.

Lơ đãng một lúc, cuốn tạp chí bị mở ra đặt trên giường bị Nguyệt Nguyệt thấy được.

Sau khi xin phép anh, Nguyệt Nguyệt liền xem cuốn tạp chí, nhìn trang tạp chí hơi bị nhàu, rất dễ nhìn ra.

“Anh Kinh Tá, anh thích chị gái trên bìa tạp chí này sao?”

Không nghĩ tới cô bé lại đột nhiên hỏi tới vấn đề này, Giang Kinh Tá hơi run, phút chốc, Nguyệt Nguyệt lại mở miệng, “Những trang khác còn mới tinh, chỉ có trang hình chị gái này lại có nếp gấp, anh thường xuyên xem sao?”

Cuộc sống ép cô bé phải trưởng thành sớm. nhưng có một vài chuyện, cô bé vẫn không hiểu được. Giang Kinh Tá không khẳng định, cũng không phủ định, chỉ cười cười không nói gì.

“Anh có thể cho em mượn cuốn tạp chí này xem một ngày được không? Em còn chưa từng được xem qua tạp chí đấy.”

Sau đó, ngày thứ hai quay hình, nhiệm vụ chương trình là giúp đứa nhỏ thực hiện nhiệm vụ, Nguyệt Nguyệt liền lấy cuốn tạp chí kia ra.

Ngay lúc đó, tim Giang Kinh Tá liền đập loạn lên.

“Anh, chị gái trên ảnh thật xinh đẹp.....”

Tất cả mọi thứ đều hợp lô-gic.

Có một số việc, ngay từ đầu, liền không nghĩ có thể quay đầu lại.

-

Trong khi Giang Kinh Tá nói chuyện với Nguyệt Nguyệt, Nam Âm đã rửa xong thịt để vào tô.

Cô liếc mắt về phía cửa, có thể nhìn thấy thân ảnh một cao một thấp thì thầm gì đó, trong lòng có chút kỳ quái.

Nam Âm quay đầu lại, cúi đầu tiếp tục xử lý quả dứa.

Ánh đèn chiếu xuống bóng người đang lại gần, tạo thành một bóng mờ trên mặt bàn.

Biết là Giang Kinh Tá, Nam Âm cũng không có phản ứng gì, cơ thể hơi cứng lại, nhưng rất nhanh liền bình thường lại.

“Nam Âm.”

Trước máy quay, anh ở sau lưng kêu tên cô, xuất phát từ việc cùng trường và lễ phép của hậu bối trong giới giải trí, Nam Âm không thể làm ngơ.

Mới vừa quay đầu lại, tươi cười còn chưa lộ ra, hai bên trán liền bị người phía sau vuốt ra, trước mắt hiện lên bóng đen, đỉnh đầu liền bị gì đó dán lên.

Là kẹp tóc, cố định trên đỉnh đầu cô.

“Rất đáng yêu.” Giống hệt như suy nghĩ của anh.

Khuôn mặt của Nam Âm được giới giải trí công nhận, có cảnh phim nào đó hiện lên khí phách nữ vương, giây tiếp theo liền biến thành thiếu nữ ngọt ngào nhà bên. Mà giờ phút này, kẹp tóc hình con vịt trên đỉnh đầu, đem lại hơi thở thiếu nữ đáng yêu xinh đẹp mà đã lâu rồi không thấy.

Nam Âm không nhìn thấy được bộ dáng của bản thân, cho dù trong lòng có chút phòng bị với Giang Kinh Tá, nhưng nghe anh khen mình như vậy, không biết trong đó có mấy phần thật giả, khuôn mặt cũng không khỏi đỏ lên.

Trong lòng cô nói cho cùng, cũng chỉ là vì tránh những tai tiếng với Giang Kinh Tá, nhưng trước kia từng cùng nhau trưởng thành, không thể nói là ghét anh. Cho nên, đối với lời nói của anh, trong lòng lại có vài phần rung động.

Cô đưa tay lên muốn sờ kẹp tóc, dường như sợ Nam Âm lấy xuống, Giang Kinh Tá liền sốt ruột mở miệng, “Nguyệt Nguyệt bảo tôi giúp em cài lên, cũng tiện cho em làm việc.”

Nam Âm dừng động tác, ngữ khí mềm nhẹ giống như mây mù mờ mịt, làm cho người ta không nhìn ra cảm xúc của cô, “Vậy à.”

Anh cúi đầu ừ một tiếng, ngữ khí có hơi buồn.

“Vậy em không lấy xuống, cảm ơn sư huynh.” Nam Âm tựa hồ cũng keo kiệt nói thêm một câu với Giang Kinh Tá, nên xoay người cúi đầu tiếp tục làm việc.

Không biết vì cái gì, cô lại hơi chú ý đến người phía sau mình.

Anh đứng đó không nhúc nhích, phía sau lại giống như có ánh mắt cực nóng đang nhìn chằm chằm bóng lưng của cô.

Nam Âm không thể phân biệt được có phải bản thân cảm nhận nhầm hay không, trong lòng cũng không hiểu sao lại thấy hoảng loạn.

Hai năm nay cô ít tiếp xúc với Giang Kinh Tá, cũng là đến hôm nay gặp mặt mới phát hiện, anh thật sự đã trưởng thành rồi, bên ngoài lộ ra một loại khí thế áp bách.

Ngay cả cô, cũng sắp bại trận dưới ánh mắt của anh.

Nam Âm do dự xoay người muốn bảo Giang Kinh Tá rời đi, tuy rằng không biết anh có phải đang nhìn mình không, nhưng hình như có anh ở đây, cô liền không thể an tâm làm việc.

Không gian này quá nhỏ hẹp, mà sự hiện hữu của anh lại quá mạnh mẽ.

Cũng không biết Giang Kinh Tá nhìn bao lâu, Nam Âm quay người lại, liền chạm phải đôi mắt ngăm đen của anh, đầu óc trong nháy mắt liền trống rỗng, vốn dĩ muốn nói gì đó, ngay lập tức liền biến mất trong cổ họng.

Sợ làm lộ cảm xúc của mình, Nam Âm không mở mắt, chậm chạp mở miệng, “Anh......”

“Em đi ra ngoài đi.”

Hai người đồng thời mở miệng, chỉ là Giang Kinh Tá nói nhanh hơn cô một chút, “Còn lại cứ giao cho tôi, em đi ra ngoài chơi với mọi người đi.”

“Cái gì?” Nam Âm không hiểu ý của Giang Kinh Tá lắm.

Nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của Nam Âm, Giang Kinh Tá ngoài ý muốn cười khẽ.

“Khói dầu đối với con gái không tốt, đi ra ngoài đi.” Anh dừng một chút, âm thanh trong nháy mắt liền nhỏ đi vài phần.

“Nghe lời, Nam Âm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play