Chống lại đôi mắt đen nhánh của Giang Kinh Tá, Nam Âm lúc này mới ý thức được hành động của mình có bao nhiêu thân mật.

Sau khi phản ứng lại, Nam Âm rút tay về, có chút thất thố đưa tay ra sau lưng.

Anh bày ra vẻ mặt thản nhiên, nhìn không ra hỉ nộ, chỉ có ánh sáng nhỏ vụn như chuyển động trong đôi con ngươi thâm thúy, trong khoảng thời gian ngắn, Nam Âm cũng không rõ Giang Kinh Tá có vì hành động của cô mà tức giận hay không.

Nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch của Nam Âm, khóe môi Giang Kinh Tá khẽ nhếch, trước ánh mắt khó hiểu của Nam Âm, anh đưa tay lên đỉnh đầu cô, vò tóc cô, “Làm cũng đã làm rồi, giờ hối hận sao?”

Khóe miệng Nam Âm co rút.

Theo lời này của anh, cách dùng từ rất dễ khiến người ta hiểu thành nghĩa khác, ai không biết còn tưởng cô làm ra hành vi tra nam gì đối với Giang Kinh Tá nữa.

Nam Âm có tật giật mình mà ho khan, dáng vẻ có vài phần trịnh trọng vỗ vỗ lên bả vai Giang Kinh Tá, “Nói cho rõ ràng, em cũng không dám làm ra chuyện xấu gì với anh đâu.”

Giang Kinh Tá nghe xong, không chút suy nghĩ đưa tay lên kéo mở áo khoác ra, còn ra vẻ ngực của mình khá lớn.

Nam Âm nhìn thấy bộ dáng của anh, thì cảm thấy Giang Kinh Tá như không tiếng động mời gọi cô, khi hoàn hồn lại thì thấy khuôn mặt tối đen của Giang Kinh Tá, lúc này mới phát hiện chính mình trong lúc vô ý đã đem lời trong lòng nói ra.

Giang Kinh Tá cảm thấy bản thân hơi ủy khuất đó, anh thật vất vả mới hạ quyết tâm, định ở trước mặt khán giả xem chương trình, nhẹ nhàng mà hàm súc mở miệng bảo Nam Âm đối với mình “muốn làm gì thì làm”, ai biết Nam Âm đột nhiên thốt ra một câu “Anh lẳng lơ thật.”

Anh cũng chỉ ở trước mặt cô mới như vậy thôi mà, những người khác có thể nhìn thấy được sao?

“Em xin lỗi em xin lỗi.”  Nhìn thấy Giang Kinh Tá có xu hướng sắp nổi giận, Nam Âm vội vàng nói xin lỗi, đưa tay lên vỗ vỗ ngực Giang Kinh Tá, xúc cảm cứng rắn, còn có độ đàn hồi rất nhỏ, làm cho khuôn mặt cô dần nóng lên, thanh âm không khống chế được run rẩy, “Ghê thật, không hổ là thần tượng nam thần, cơ ngực, cơ bụng này, không luyện tập vài năm thì còn lâu mới được như vậy......”

Đối với lời khen ngợi của Nam Âm, trong lòng Giang Kinh Tá nổi lên đắc ý, nhưng vẫn là theo suy nghĩ trong nội tâm nói ra, “Em chỉ mới sờ cơ ngực, cơ bụng em còn chưa xem đấy.”

“Vậy anh.....” Nam Âm không hiểu Giang Kinh Tá nói lời này là có ý gì, cứ thể đáp lời, thầm nghĩ chẳng lẽ cô thật sự phải đưa tay xuống sờ cơ bụng anh sao.

Giang Kinh Tá rất nhanh liền đưa ra đáp án. Ngay khi Nam Âm nâng mắt ngơ ngẩn nhìn anh, Giang Kinh Tá cầm lấy cổ tay Nam Âm kéo bàn tay cô đưa xuống dưới.

Không biết có phải là ảo giác hay không, Nam Âm cảm thấy mình giống như nghe được một tiếng rên kìm nén, rất nhanh liền biến mất bên tai.

Trong tay chỉ cách một lớp áo mỏng, so với cơ ngực, cơ bụng càng không thể làm người ta bỏ qua sự tồn tại của nó, Nam Âm giãy dụa muốn rút tay ra, Giang Kinh Tá giữ chặt cổ tay cô, giống như không nhận ra loại tư thế này khá thân mật, Giang Kinh Tá vô cùng tự nhiên mà mở miệng đầy thành thật.

“Nam Âm, em phải sờ cho kỹ,” anh dừng một chút, giọng hơi uất ức, “Trên mạng rất nhiều người nói anh gầy như bạch trảm kê (🞺), về sau em phải làm chứng cho anh, dù sao anh cũng tính là loại mặc đồ thì thấy gầy nhưng lúc cởi ra thì cũng có thịt đấy, đây là việc không thể hoài nghi.”

(🞺) bạch trảm kê: ý chỉ vừa trắng lại vừa gầy (yếu ớt)

Không khí nóng lên, Nam Âm thậm chí cảm thấy miệng lưỡi khô nóng, trong bầu không khí như vậy, cô thất thần.

Giang Kinh Tá dần dần thả lỏng bàn tay đang cầm cổ tay Nam Âm, nhưng đến cuối cùng, Nam Âm không thể khống chế, không ngừng vuốt ve lồng ngự.c anh.

“Kinh Tá, Nam Âm......”

Tiếng kêu của Chu Vãn Dạng kéo thần trí của Nam Âm trở lại, khi bừng tỉnh lại cô chỉ thấy bàn tay mình dán chặt lên ngực Giang Kinh Tá, mà hai tay Giang Kinh Tá lại đặt lên bồn rửa tay phía sau lưng, như vậy nhìn vào giống như Nam Âm chủ động đụng vào cơ bụng anh vậy.

Chu Vãn Dạng đứng ở cửa phòng bếp, nhìn tình hình bên trong, có chút không rõ chuyện gì.

Môi Giang Kinh Tá nhếch lên, mà Nam Âm cúi đầu, khuôn mặt đỏ rực, lần đầu tiên lộ ra bất an, mất tự nhiên, bộ dạng này của hai người, người sáng suốt liếc mắt một cái liền biết có thể đã xảy ra gì đó.

Xung quanh đều là máy quay, Chu Vãn Dạng không quá để ý, chỉ mở miệng, “Mọi người đang định chơi trò chơi, gọi hai người qua.”

“Tới ngay đây ạ.” Nam Âm tránh đi ánh mắt nóng bỏng của Giang Kinh Tá đáp.

Sau khi Chu Vãn Dạng rời đi, Nam Âm nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía Giang Kinh Tá, “Bọn họ gọi chúng ta, nhanh đi thôi.”

Cô nói rất nhanh, như không để cho Giang Kinh Tá có thời gian phản ứng, hệt như con thỏ, nhanh như chớp chạy mất.

Giang Kinh Tá nhìn phương hướng rời đi của Nam Âm, cong môi nhớ lại cảm giác vừa mới bị Nam Âm tiếp xúc, nhấc chân đi theo.

-

Nghỉ trưa cơ hồ không có khách, tổ tiết mục trong lúc MC rảnh rỗi, lại an bài nhiệm vụ.

Nam Âm mới vừa đi theo Chu Vãn Dạng qua phòng chơi game ở lầu một, thấy Phòng Tử Ngộ cùng Lục Hàng liên tục đưa bóng rổ vào rổ, số đếm trên màn hình không ngừng tăng lên.

Chương trình vốn là chương trình giải trí, chẳng những kết hợp khách sạn và mỹ thực, những thời gian còn lại, ngoại trừ tổ tiết mục đưa ra nhiệm vụ, thì còn lại đều là các MC tự sắp xếp hoạt động.

Trong khách sạn mà chương trình đặc biệt tìm để quay, còn có phòng chuyên dùng để khách chơi game, lúc này vừa vặn để các MC vui vẻ. 

“Nam Âm, em muốn cùng chơi không?” chờ Lục Hàng và Phòng Tử Ngộ chơi xong một ván, Chu Vãn Dạng hỏi, “Chỉ là trận đấu mà thôi, em có thể thử trước xem sao.”

“Được.” Nam Âm đồng ý không chút do dự, đi đến trước máy chơi bóng rổ nhặt một quả bóng lên ném vào rổ, nhưng không vào.

Cô lại thử vài lần, mỗi khi nhắm vào rổ, mỗi quả đều rơi ra ngoài.

“Trận đấu bóng rổ, hạng mục một người chơi, tự do tham dự, nam nữ hai bên quyết đấu, không so vượt ải, chỉ so số lượng bóng lọt rổ, nhân viên công tác sẽ ở một bên đếm.”

“Bởi vì nam nữ hai bên chênh lệch khá xa, bên gái chỉ cần lúc thi đấu ném vào năm quả, thì xem như thắng.” Chu Vãn Dạng tiếp nhận nhiệm vụ của chương trình, theo đó đọc ra.

Cô cười cười, “Đại khái là vì kíc.h thích dục vọ.ng thắng bại của mọi người, tổ tiết mục còn chuẩn bị riêng phần thưởng mà nhà tài trợ cung cấp, nam là vàng, còn nữ là vương miện khảm kim cương.”

Tuy nói trong chương trình đều là những nhân vật phong vân tham gia, cũng không để ý đến những phần thưởng này, nhưng giành được chiến thắng, về ý nghĩa rốt cuộc cũng không giống.

Nam Âm từ trước đến nay rất thích những đồ lấp lánh của thiếu nữ, không khỏi nhìn vương miện đặt một bên nhiều thêm vài lần.

Nam Âm chỉ có ba người, Nam Âm vừa mới nhìn bộ dạng chơi bóng của bọn họ cũng không khác mình là bao, nên không khỏi yên lòng.

Chu Vãn Dạng không có hứng thú quá lớn đối với trận đấu, chỉ nói một câu mình làm người xem, rồi để chỗ lại cho Thẩm Điềm và Nam Âm.

Dưới sườn dốc đều là những quả bóng nhỏ, Nam Âm cầm trong tay một quả, chờ màn hình bắt đầu tính giờ, cô liền khẩn trương nâng tay hướng lên trên ném.

Bóng nhìn qua chắc không vào rổ, ánh mắt nhìn qua Thẩm Điềm một bên cũng có kết quả giống vậy, điều này làm cho Nam Âm yên tâm vài phần.

Giang Kinh Tá tự nhiên không để lỡ ánh mắt tỏa sáng của Nam Âm khi nhìn vào vương miện, lại thấy cô vô cùng ra sức ném bóng, hiển nhiên là muốn giành được chiến thắng.

“Nam Âm.” Cô không ném vào được quả nào, mắt thấy thời gian sắp hết, thần kinh đều trở nên căng thẳng, chợt nghe thấy thanh âm bên cạnh của Giang Kinh Tá.

“Không nên gấp gáp, thả lỏng đi, nhìn điểm chính giữa của rổ bóng, tay trái đỡ bóng, rồi dùng tay phải.......”

Trong lòng Nam Âm lẩm nhẩm mấy từ bình tĩnh, trong đầu liền theo lời của Giang Kinh Tá mà làm theo, thả chậm động tác, dùng tay phải ném bóng vào rổ.

Quả bóng rổ xoay tròn trên thành rổ, vững vàng lọt vào rổ bóng.

Nam Âm không kịp vui mừng, thì thấy Thẩm Điềm cũng ném vào một quả.

Thời gian chỉ còn lại hơn mười giây, Nam Âm lập tức trở nên cuống cuồng.

Giang Kinh Tá đứng một bên nhìn trạng thái của Nam Âm, cau mày hướng ra hỏi, “Đạo diễn, ở ngoài trợ giúp được chứ?”

Thông qua máy giám sát nhìn tình huống bên trong phòng chơi game, đạo diễn còn chưa kịp cầm loa lên nói, Giang Kinh Tá đã trực tiếp đi ra phía sau Nam Âm, hơi khom người tới gần cô, từ phía sau chế trụ cánh tay của Nam Âm, vừa nói thả lỏng cơ thể.

Hơi thở ấm áp phun sau tai, Nam Âm có hơi ngứa, bên mắt còn nhìn thấy khuôn mặt vô cùng chuyên chú của Giang Kinh Tá, còn có lông mi dài so với con gái cơ hồ còn đẹp hơn của anh, cô liền trở nên thất thần, Giang Kinh Tá đã nắm tay cô ném vào rổ hai ba quả.

Mấy MC một bên trợn mắt há mồm nhìn một màn này, không nói nên lời.

Động tác của Giang Kinh Tá rất nhanh, đạo diễn còn chưa nhắc đến quy tắc, anh liền không kiêng nể gì mà bỏ qua quy tắc, nhưng cố tình lại không khiến cho người ta chán ghét.

Trận đấu kết thúc, không ngoài dự đoán Nam Âm là người giành chiến thắng, thời điểm đạo diễn giơ loa lên không biết nên công bố kết quả như thế nào, Giang Kinh Tá đã đứng trước máy chơi bóng rổ, tùy ý ném vào rổ một quả, thanh âm nhàn nhạt cất lên.

“Đạo diễn vừa nãy cũng không nói không thể trợ giúp, huống hồ, lúc nãy tôi nắm lấy là cánh tay của Nam Âm, camera đều quay đấy, tôi một ngón tay cũng chưa động vào mấy quả bóng kia, đều là Nam Âm ném hết.”

“Được rồi được rồi.” Đạo diễn bất đắc dĩ khoát tay.

Trận đấu vốn chỉ cho vui, trong giới này có một đạo lý rõ ràng nhất chính là cá lớn nuốt cá bé, so giữa Nam Âm và Thẩm Điềm, đạo diễn cũng biết nên lựa chọn Nam Âm.

Huống hồ, phía sau Nam Âm còn có một Giang Kinh Tá.

Đây mới là điều quan trọng nhất.

Vì Giang Kinh Tá tranh luận thỏa hiệp với đạo diễn, nên Nam Âm giành được quán quân của bên nữ.

So với việc chơi bóng bên nữ, bên nam liền có vẻ năng nổ hơn, bóng chạm vào rổ liên tục, điểm số cũng cứ thế mà tăng lên.

Cũng không biết có phải là âm soa dương thác (🞺) hay không mà Giang Kinh Tá cuối cùng vẫn đối đầu với Phòng Tử Ngộ.

(🞺) âm soa dương thác: Sai sót ngoài ý muốn do một số nguyên nhân xảy ra, nhầm lẫn nảy sinh trong hoàn cảnh ngẫu nhiên, tình cờ.

So với Phòng Tử Ngộ, Giang Kinh Tá có nhiều tinh thần tuổi trẻ hơn, nhưng Phòng Tử Ngộ suy cho cùng cũng lớn hơn mấy tuổi, nhìn qua vô cùng trầm ổn, cho nên phân cao thấp không ai nhìn ra kết quả.

“Giang Kinh Tá, cố lên a.”

Thấy Phòng Tử Ngộ thừa dịp Giang Kinh Tá lơ là vài giây liền ném vào hai ba quả, Nam Âm nhịn không được mà lo lắng, mở miệng hô lên.

Nghe được tiếng cổ vũ của Nam Âm, động tác của Giang Kinh Tá hơi ngừng lại, anh quay đầu nhìn thoáng qua Nam Âm đứng một bên hướng về phía anh thủ thế cổ vũ, liền cảm thấy cả người đều tràn đầy năng lượng.

Sau đó rất nhanh lại biến thành Giang Kinh Tá chiếm thế thượng phong.

Thấy tiếng cổ vũ của mình có tác dụng với Giang Kinh Tá, Nam Âm liền không cố kỵ người khác ở đây, mỗi một quả ném đi đều cổ vũ, liên tục mở miệng hô cố lên.

Bày ra dáng vẻ fangirl của Giang Kinh Tá.

Thanh âm máy chơi bóng rổ kết thúc vang lên, có người nhịn không được mở miệng, “Quả nhiên tình cảm cùng nhau đóng phim mà lớn lên không giống nhau, lo lắng lẫn nhau....”

Nam Âm nghe được lời đó, tai liền hơi đỏ lên, có lời là ý tốt, nhưng nghe vào lại như có hàm ý sâu xa, cô cười giải thích, “Không có, chỉ là vừa nãy anh ấy giúp em, nên em cũng muốn anh ấy thắng mà thôi.”

Vừa dứt lời liền thấy Giang Kinh Tá đến gần mình, Nam Âm đã thay một bộ mặt tươi cười, hai tay chắp trước ngực, sùng bái nhìn anh, không chút keo kiệt khen ngợi, “Anh giỏi lắm.”

Nghe được lời khen ngợi của Nam Âm, Giang Kinh Tá nhịn không được cười lộ ra hàm răng trắng tinh, cả người nhộn nhạo cả lên.

Nam nữ đấu bóng rổ cơ hồ cũng không có gì xem, cũng đều đoán ra được người chiến thắng, nhưng bởi vì người thi đấu là Giang Kinh Tá và Nam Âm, nên lại làm cho người ta có chút chờ mong.

Ai cũng cảm thấy được, Giang Kinh Tá vừa mới trợ giúp Nam Âm giành chiến thắng, giờ vì đối phương là Nam Âm, nên có thể sẽ lại nhường nhịn.

Và sự thật chứng minh, Giang Kinh Tá quả thật không phụ sự mong đợi của mọi người.

Nam Âm vừa ngoài ý muốn ném vào một quả, màn hình cũng bắt đầu nhảy số, Giang Kinh Tá mỗi lần ném đều không nương tay, nhưng bóng đập vào tấm bảng rồi lại bắn trở về.

Rõ ràng vừa rồi đấu với người khác còn liên tục ăn điểm, bây giờ đột nhiên không lọt một quả nào.

“Thật lợi hại,” Giang Kinh Tá cầm bóng lên, nhìn về phía Nam Âm nói, “Cũng không biết bị làm sao nữa mà anh ném không vào quả nào cả.”

Khóe môi anh theo lời nói lộ ra vẻ cười nhạt, nhìn về ánh mắt của Nam Âm cũng mang vẻ thản nhiên, nếu cẩn thận nhìn vào liền có thể nhìn ra một tia sủng nịch.

Chu Vãn Dạng đứng một bên nhịn không được nở nụ cười.

Bây giờ ai cũng đều nhìn ra được, Giang Kinh Tá đang nhường. Còn nhường mà bày ra vẻ mặt can tâm tình nguyện.

Nam Âm mím môi không để ý đến anh, chuyên tâm ném bóng.

Đến khi trận đấu kết thúc, Nam Âm đứng bên cạnh Giang Kinh Tá, ngửa đầu nhìn anh, “Vừa rồi anh làm gì mà phải nhường? Em cũng không cần anh nhường......”

Trình độ của chính mình như thế nào cô vẫn rõ ràng nhé.

“Anh nhường chỗ nào?” Giang Kinh Tá giả bộ bày ra bộ dáng khó hiểu, “Cũng không biết bị làm sao nữa, hơn nữa, em được giải nhất không tốt sao, không phải thích vương miện kia sao?”

“......” Nam Âm mím môi, còn muốn nói gì đó, Giang Kinh Tá đã cầm lấy vương miện mà nhân viên công tác đưa tới, cẩn thận mang lên đầu cho Nam Âm.

Anh vẫn duy trì tư thế nghiêng đầu, cẩn thận nhìn cô, như muốn đem cô khảm sâu vào trong linh hồn.

Nam Âm bị anh nhìn, mặt hơi đỏ lên, ánh mắt không được tự nhiên.

Cũng không biết là cố ý, hay là bộc lộ tình cảm thật sự, Giang Kinh Tá không khống chế được mà mặt ửng đỏ, có chút ngượng ngùng ngoài ý muốn.

“Rất đẹp.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play