Ngày hôm sau bắt đầu buôn bán, so với những động tác lạ lẫm lúc ban đầu, mọi người đều thuần thục lên không ít.
Còn chưa tới thời gian dùng cơm trưa, Nam Âm làm một vài món đơn giản dễ làm, cũng không gấp gáp chuẩn bị đồ ăn, cô cầm chổi lông gà dọn dẹp, thuận tiện dọn xong bàn ăn và chén đũa.
Giang Kinh Tá đứng trước bàn thanh toán sắp xếp lại hóa đơn, ngước lên nhìn Nam Âm ôm một đống chăn đi qua khu nghỉ ngơi của khách.
Đống chăn chồng lên khá cao, đại khái không ôm được hoặc là không nhìn thấy đường, nên Nam Âm đi có chút khó khăn, Giang Kinh Tá ở phía sau nhìn, lo lắng giây tiếp theo Nam Âm sẽ trực tiếp ngã xuống.
Nhớ đến tối hôm qua sau khi Nam Âm khen anh đẹp trai, anh căng thẳng đến nỗi không nói ra câu nào, ôm ghi-ta chạy trối chết ra khỏi phòng Nam Âm, bây giờ hồi tưởng lại, Giang Kinh Tá cảm thấy bản thân quá vô dụng, vừa được Nam Âm khen, cả người liền không tìm ra nam bắc.
Giang Kinh Tá hít một hơi thật sâu bình phục lại trái tim đang đập mạnh của mình, tay khép lại quyển hóa đơn, bước nhanh đuổi tới Nam Âm, “Nhìn em ôm khó khăn như vậy, để anh đi.”
Nam Âm quay đầu nhìn anh, vươn khuỷu tay ra chặn hắn lại. “Không cần đâu, anh về làm chuyện của mình đi, tự em làm là được.”
Thấy Nam Âm cự tuyệt sự giúp đỡ của mình, Giang Kinh Tá cũng không rời đi, tìm đề tài nói, “Vì sao lại đột nhiên sắp xếp chăn vậy?”
“Vừa nãy có người gọi điện tới đặt phòng, đêm nay sẽ vào ở một phòng.” Nam Âm nhẹ giọng giải thích, đặt chăn lên giường rồi sửa sang lại góc ra giường.
Nam Âm ở nhà đều rất ít tự làm việc nhà, nhìn vỏ chăn ngay ngắn, ngơ ngác vài giây, hồi tưởng bản thân lúc trước khi quay chương trình đã lên mạng xem video, tìm khóa kéo trên góc vỏ chăn kéo ra một lỗ to, rồi cúi đầu chui vào.
Bên trong vỏ chăn là một mảnh trắng xóa, Nam Âm mất đi phương hướng, chỉ có thể dựa vào cảm giác sửa lại chăn.
Giang Kinh Tá đứng bên cạnh giường, nhìn giữa ra giường nhô lên một đống, nhìn xung quanh, xác định không có ai, liền nhịn không được vỗ một cái lên trên.
“Giang Kinh Tá, anh làm gì vậy?” Nam Âm gấp chăn lại, cảm thấy đầu mình bị vỗ một cái, lập tức liền nghĩ tới Giang Kinh Tá.
“........ Ở trên có con ruồi, anh phủi đi rồi.” Giang Kinh Tá không nghĩ tới mình dùng lực nhẹ như vậy mà Nam Âm cũng có thể cảm giác được, nên nhanh chóng tìm lý do đáp lại.
Nam Âm cơ hồ sắp đem cả cơ thể chui vào vỏ chăn, sờ soạng một hai phút, thấy ra giường vẫn còn lộn xộn, bất đắc dĩ chui ra, đứng trên mặt đất giũ giũ chăn.
Cả cái chăn nhìn không ra hình dạng gì, Nam Âm thở dài, cam chịu tháo ruột chăn ra lại.
“Để anh giúp em đi.” Giang Kinh Tá quấn một bên, nắm một góc vỏ chăn nói, “Cái này có thiết kế hai khóa kéo, có lẽ là cần hai người cùng nhau làm.”
Chỗ ngủ cho khách của chương trình có phòng tình nhân, ra giường rất lớn, cân nhắc đến năng lực làm việc của các minh tinh, cho nên chọn vỏ chăn có thiết kế hai khóa kéo, thuận tiện để hai người cùng nhau làm.
Nghe xong lời của Giang Kinh Tá, Nam Âm kiểm tra bốn góc, phát hiện quả đúng là có hai khóa kéo.
Giang Kinh Tá cong một chân quỳ lên giường, dùng ánh mắt ra hiệu với Nam Âm, “Anh từ bên này đi vào, em từ bên kia đi vào, chỉnh lại các góc, chắc là sẽ được.”
Nam Âm có chút tỉnh tỉnh mê mê, nhưng vẫn làm theo chỉ thị Giang Kinh Tá từ bên kia miệng khóa kéo chui vào.
Trước đem hai bên góc chăn phía mình chỉnh lại, sau đó vuốt lại hai bên cạnh, chờ vuốt theo đường nếp xong, Nam Âm mới bò lên phía trước.
Ở giữa vỏ chăn lồi lên một đống, Nam Âm cũng không nghĩ nhiều, vươn tay ra ép thẳng lại, cơ thể cứ thế tiến lên phía trước, rồi ở trước mắt lại có một khuôn mặt tinh xảo tiến lại gần.
Nam Âm vừa mới khom người, vừa vặn đem chính mình đưa đến dưới mí mắt Giang Kinh Tá, hô hấp ấm áp mang theo hơi thở cực nóng phả lên trán cô.
Chỉ cần cô tiếp tục tiến tới, liền trực tiếp hôn lên.
Nam Âm ngước mắt lên bắt gặp con ngươi thâm thúy, ánh sáng nhu hòa, trong đó giờ phút này phản chiếu bộ dạng ngơ ngác của cô.
Giang Kinh Tá nhìn xuống ngón tay chuyển động cạnh chân mình, hầu kết khẽ nhúc nhích, anh vươn tay vỗ lên ót Nam Âm, ngữ khí mang theo trêu chọc, “Ngốc rồi?”
Nam Âm nâng tay che lại chỗ bị anh vỗ vào, buông mắt, nhìn không ra vẻ mặt gì.
Lực đạo anh không lớn, không cảm thấy đau đớn gì, chỉ là có một cảm giác kỳ quái, như tê dại.
Nam Âm nháy mắt sửng sốt, Giang Kinh Tá đẩy tấm vỏ chăn trên đầu cô ra, ôn nhu nói, mang theo ý cười rõ ràng, “Không khí bên trong chăn có hơi nóng, em ra ngoài trước đi, để anh làm tiếp cho.”
Chờ sửa sang lại giường, Giang Kinh Tá mới phản ứng lại.
Cơ hội lúc này tốt biết bao, anh chỉ cần “không cẩn thận” thật một chút, liền có thể trực tiếp hôn Nam Âm hoặc là bổ nhào lên người cô rồi.
Anh đúng là ngu xuẩn, vừa nãy thế mà còn bảo Nam Âm ra ngoài...... Giang Kinh Tá thật sự càng nghĩ càng hối hận.
Từ khu dành cho khách đi ra, Giang Kinh Tá một đường tìm kiếm thân ảnh Nam Âm, thật vất vả mới nhìn thấy cô ngồi ở xích đu dưới cây cổ thụ cao ngất gần bờ biển ở ngoài khách sạn.
Thân ảnh thướt tha, cùng với trời biển tạo thành một phong cảnh tuyệt đẹp.
Ngón tay trắng trẻo nắm lấy hai bên dây xích của bàn đu cây, hai chân chĩa xuống đất, hơi đung đưa.
Ánh sáng màu cam chiếu lên đầu vai trắng nõn lộ ra ngoài của Nam Âm, còn chiếu hết lên tấm lưng xinh đẹp, tiếp theo đó là quang ảnh nhiều màu phủ kín mặt đất.
Giang Kinh Tá cảm thấy trong lòng sung huyết, trong nháy mắt nơi nào đó trong cơ thể bắt đầu nổi lên khát khao đòi hỏi.
Cơ hồ không suy nghĩ, anh tiến lên, đứng ở phía sau Nam Âm, nhẹ nhàng lắc lư dây xích đu, “Anh giúp em đẩy nhé?”
Nghe được thanh âm, quay đầu liền nhìn thấy Giang Kinh Tá, Nam Âm hơi sững sờ, cong môi cười với anh, “Được.”
Xích đu theo lực đạo của Giang Kinh Tá chậm rãi đung đưa.
Nam Âm híp mắt nhìn về phía mặt biển cách đó không xa, đáy lòng nổi lên ngọt ngào ngoài ý muốn.
Gió biển thổi loạn mái tóc xoăn của Nam Âm, có vài sợ chạm nhẹ vào mu bàn tay Giang Kinh Tá.
Rất ngứa, giống như muốn đem d.ục vọng sâu nhất nơi đáy lòng nổi lên.
Váy dài lay động, rơi vào trong mắt Giang Kinh Tá, chính là đẹp đến không thốt nên lời.
Anh thu tay lại, không nhịn được cầm lấy di động, đứng ra xa một chút, lặng lẽ chụp lấy bóng dáng của Nam Âm.
Xích đu từ trên cao dần dần rơi xuống thấp, Nam Âm còn chưa chơi đủ, thoáng nhìn thân ảnh đi xa của Giang Kinh Tá, cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là Giang Kinh Tá có việc, nên tự mình dùng chân đẩy.
Đẩy một lúc, Nam Âm dần cảm thấy có hơi vô vị.
Rõ ràng vừa nãy một mình ngồi còn thấy tốt đẹp, nhưng sau khi Giang Kinh Tá lại đây, dường như có gì đó đã thay đổi.
Nhìn thoáng qua di động, thấy thời gian không sai biệt lắm, Nam Âm thở dài, chờ xích đu ngừng lắc lư, liền đứng lên.
Đi mới được vài bước thì thấy Giang Kinh Tá giơ di động, giơ chụp về phía chỗ cô.
Nhìn thấy mặt Nam Âm phóng đại lên trên màn hình, Giang Kinh Tá có tật giật mình giấu di động ra sau lưng, “Đi, đi thôi, sắp đến giờ cơm trưa rồi.”
“Ừ.” Nam Âm nghi hoặc nhìn thoáng qua Giang Kinh Tá, chỉ cảm thấy động tác vừa rồi của anh không hiểu sao lại lộ ra chột dạ, cũng không nghĩ nhiều, đi theo phía sau anh vào khách sạn.
Thời gian trôi qua, khách tới ăn cơm cũng đều ngồi vào chỗ.
Nam Âm đem đồ ăn lên xong, liền nhìn đến Giang Kinh Tá đứng ở bàn bên cạnh ôm một đứa bé khoảng năm sáu tuổi chơi đùa.
Đứa bé mập mạp mày rậm tai to, trắng mịn nõn nà, lúc cười rộ lên còn lộ ra hai lúm đồng tiền nhàn nhạt, mặt mũi ngốc ngốc dễ thương, vô cùng đáng yêu, làm người khác nhìn vào liền thấy hảo cảm.
Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt Giang Kinh Tá, độ cong bên sườn mặt nhẹ nhàng không ít, Nam Âm hiếm khi thấy được bộ dáng cười tùy ý mang vẻ trẻ con như vậy của anh, cô không nhịn được có chút ngây người.
Chống lại tầm mắt của Giang Kinh Tá, sợ bị anh nhìn ra mình đang nhìn lén anh, Nam Âm vừa định đi vào, đã bị anh gọi lại.
Giang Kinh Tá ôm đứa bé có hơi bất tiện, nói với Nam Âm, “Nam Âm, em giúp anh đem kẹo que trong túi lấy ra được không.”
“Kẹo que?” Nam Âm hơi giật mình, không nghĩ tới Giang Kinh Tá thế mà lại mang theo kẹo que bên người.
“Lần trước đi siêu thị người ta đổi kẹo thay tiền lẻ.” Giang Kinh Tá nói xong, nhận lấy ba cái kẹo que trong tay Nam Âm, đem hai cái để vào tay đứa bé.
“Vì sao lại để lại một cái?”
Thanh âm Nam Âm có chút thấp, Giang Kinh Tá cũng không biết có nghe thấy hay không, không có trả lời.
Đợi đến khi bố mẹ Của đứa bé tới đón, Giang Kinh Tá xoay người nhìn Nam Âm còn đứng bên cạnh, liền vươn tay đưa một cái kẹo que trong tay tới trước mặt Nam Âm.
“Cái kẹo cuối cùng, đương nhiên phải để lại cho cô gái nhà chúng ta rồi.”
Nam Âm nhìn thấy ánh mắt của anh, như có ánh sáng tỏa ra, bay nhanh vào trong đầu cô muốn nổ tung.
Tác giả có lời muốn nói:
Tá Ca: Bây giờ đang hối hận, hối hận a!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT