Nghe thấy hai chữ “lưu manh”, quý bà lập tức đổi sắc mặt, tức giận nói: “Cô Tần, chú ý cách dùng từ của cô. Con trai tôi mới bốn tuổi, một đứa trẻ bốn tuổi thì hiểu gì về lưu manh hay không chứ? Chẳng qua là trẻ con đùa nhau, bọn chúng không có phức tạp như cô nghĩ đâu.” Nói xong, bà ta quay về phía nhân viên cửa hàng quở trách: “Cô không thấy con trai tôi bị người ta bắt nạt à? Cửa hàng mấy người phục vụ như vậy sao?”
“Xin lỗi, bà Lâm.” Nhân viên cửa hàng khó xử xin lỗi: “Cô Tần, cô xem có thể bỏ đứa bé ra trước…”
“Bà Lâm phải không? Nghe lời bà nói có nghĩa là vừa nãy bà cũng nhìn thấy con trai mình giở trò lưu manh nhưng lại không ngăn cản rồi?” Tần Phỉ cười khẩy: “Thật là phụ huynh thế nào con thế đấy.” Cô xách cổ áo của cậu nhóc lên, rất không khách sáo mà nói: “Hoặc là xin lỗi, hoặc là tôi sẽ gậy ông đập lưng ông.”
Cậu nhóc thấy mẹ đang ở bên cạnh, căn bản không quan tâm lời cảnh cáo của cô, ngược lại nhấc chân đá cô.
Bà Lâm cũng không ngăn cản con trai, rút điện thoại ra, chĩa về phía Tần Phỉ: “Tôi muốn xem thử cô Tần đây muốn gậy ông đập lưng ông như thế nào.”
Bà Lâm hiểu những ngôi sao nhỏ này, một scandal nhỏ xíu cũng đủ khiến bọn họ sụp đổ. Bà ta chính là dựa vào điểm này, nên không hề sợ hãi. Nhưng nào ngờ, trước giờ Tần Phỉ không hề sợ những chuyện này, cô không hề quan tâm đến điện thoại của bà ta. Cô để Nha Nha xuống, tóm lấy tay cậu nhóc, ngồi xổm kéo quần cậu nhóc xuống. Động tác của cô rất nhanh, làm đám đông ngạc nhiên.
Trước giờ cậu nhóc được nuông chiều như hoàng đế, nào chịu phải sự nhục nhã như thế này, cuối cùng không kìm được mà òa khóc. Tần Phỉ vứt cậu nhóc lên sofa, bà Lâm mới phản ứng lại, chạy tới ôm con trai lên. Bà ta tức run người: “Cô, sao cô có thể làm thế? Tôi phải báo cảnh sát, tôi muốn kiện cô!”
“Tùy bà! Tôi không tin pháp luật quy định chỉ cho phép nó giở trò lưu manh vén váy con gái, lại không cho phép tôi tuột quần nó?” Tần Phỉ cũng rất tức giận, trông thấy Nha Nha dụi mắt khóc nghẹn, bèn đau lòng ẵm cô nhóc lên, vừa lau nước mắt giúp cô nhóc, vừa dạy dỗ: “Lần sau còn gặp loại lưu manh như vậy, em cứ đá cậu ta, cứ nhắm vào chim của cậu ta mà đá, đá hư thì chị đền.”
Nha Nha gật đầu, nhưng bà Lâm sắp ngất vì tức giận rồi. Bà ta tóm lấy nhân viên cửa hàng để trút giận: “Sao cửa hàng của mấy người lại cho phép người có đạo đức kém như vậy vào. Hàng năm tôi đều tiêu tiền triệu vào cửa hàng của mấy người, mà mấy người phục vụ như vậy sao?”
“Xin lỗi, xin lỗi…” Nhân viên cửa hàng chỉ đành xin lỗi không ngừng.
Tần Phỉ tiếp lời: “Bà Lâm yên tâm, sau này mỗi năm bà có thể bớt được tiền triệu mua sắm này rồi. Tất cả các cửa hàng dưới trướng Lãnh Phỉ, kể từ hôm nay trở đi đều từ chối chi phí tiêu dùng của bà.”
“Cô nghĩ cô là ai? Cô tưởng mình là bà chủ à?” Bà Lâm vênh váo chỉ vào nhân viên cửa hàng: “Gọi cửa hàng trưởng của mấy người tới đây, tôi muốn xem thử bọn họ muốn từ chối ai đây?”
Tần Phỉ chẳng buồn quan tâm bà ta nữa, cô ôm lấy cô nhóc ngồi trên sofa, Meo Một Tiếng trừng to đôi mắt, đứng bên chân cô, phát ra tiếng grừ grừ. Cô vuốt ve đầu nó, vừa nãy nhóc con này vẫn luôn ở bên cạnh Nha Nha, có thể thấy nó có lòng bảo vệ cô nhóc.
Đợi đến khi cửa hàng trưởng đến, bà Lâm cười khẩy với Tần Phỉ: “Chẳng qua chỉ là một ngôi sao nhỏ, còn cho rằng mình lợi hại thật à.” Bà ta quay sang nhìn cửa hàng trưởng: “Cô xem phải xử lý thế nào đây?”
Trên đường tới đây cửa hàng trưởng đã hiểu rõ tình hình, cô ấy nở nụ cười công nghiệp, đầu tiên là xin lỗi: “Bà Lâm, tôi rất xin lỗi vì chuyện không vui xảy ra trong cửa hàng chúng tôi ngày hôm nay.”
“Biết xin lỗi là tốt. Sau này tôi không muốn nhìn thấy những ngôi sao nhỏ thấp hèn trong cửa hàng của cô nữa.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cửa hàng trưởng hơi khom người: “Bà yên tâm, tôi đảm bảo sau này bà sẽ không nhìn thấy bất cứ ngôi sao nào trong cửa hàng của Lãnh Phỉ.”
Bà Lâm nghe thấy lời này thì rất đắc ý: “Không hổ là Lãnh Phỉ, có mắt nhìn người. Có điều, cũng không cần vì một ngôi sao kém nổi tiếng mà lật đổ cả một chiếc thuyền. Tôi nghe nói Lạc Tiểu Tiểu cũng lui tới cửa hàng của cô, tôi vẫn rất yêu thích kỹ năng diễn xuất của cô ấy. Ngôi sao có trình độ như thế này cũng không cần từ chối.”
“Quả thực cô Lạc từng lui tới, hơn nữa bọn tôi cũng không từ chối cô Lạc.”
“Vậy thì được. Tôi cũng không phải người nhỏ mọn, chuyện hôm nay cũng không trách mấy người nữa. Còn về những người không có trình độ kia, tôi cũng chẳng buồn quan tâm, mất công hạ thấp phẩm cách của tôi. Thanh toán cho tôi đi.” Bà Lâm bỏ con trai xuống, vênh mặt rút thẻ trong túi xách ra.
Đáng tiếc, không một ai nhận thẻ của bà ta.
Bà Lâm cau mày: “Chuyện gì vậy?”
Cửa hàng trưởng vẫn nở nụ cười: “Có lẽ bà Lâm đã hiểu lầm lời nói của tôi rồi. Tôi nói bà sẽ không nhìn bất cứ ngôi sao nào trong cửa hàng của chúng tôi, không phải là từ chối tất cả ngôi sao lui tới, mà bắt đầu từ hôm nay, cửa hàng của chúng tôi sẽ không tiếp đón sự ghé thăm của bà nữa. Vẫn mong bà hiểu cho.”
“Ý cô là sao?”
Cửa hàng trưởng chỉ mỉm cười, không giải thích nữa. Bà Lâm nhìn cô ấy, rồi lại nhìn Tần Phỉ mặt đầy chế nhạo, tay cầm tấm thẻ ngân hàng không kìm được mà run lên: “Được, được lắm, mấy người đợi đó cho tôi!” Bà ta hất tay, tức giận kéo con trai rời đi.
“Tổng giám đốc Tần, thật xin lỗi.” Cửa hàng trưởng rất xin lỗi.
Loại người này Tần Phỉ đã gặp không ít, nếu hôm nay không phải là Nha Nha, cô cũng không cần phải cãi cọ với bà ta làm gì, lúc này càng không cần thiết trút giận lên nhân viên cửa hàng: “Không sao, nhưng có khách dẫn con lui tới nhất định phải có người chuyên chăm coi. Tôi không hy vọng xảy ra chuyện không vui như hôm nay nữa.”
“Tôi sẽ cải thiện.”
Tần Phỉ hài lòng gật đầu: “Đi làm việc đi, tôi chỉ tùy tiện đi dạo, lát nữa sẽ đi ngay.”
“Vâng, tổng giám đốc Tần cứ thoải mái.” Cửa hàng trưởng rời đi đúng mực.
Người đã đi hết rồi, Nha Nha lập tức ôm lấy eo Tần Phỉ, ánh mắt đầy vẻ sùng bái, khen ngợi một cách khoa trương: “Tần Tiểu Phỉ, chị thật lợi hại.”
Tần Phỉ bị cô nhóc chọc cười, gõ trán cô nhóc một cái: “Em đó, nhát gan hệt như cậu mình!”
Nha Nha ôm trán, ra vẻ người lớn thở dài: “Haizzz, ai bảo em và cậu là người một nhà cơ chứ!”
Giọng điệu ghét bỏ kia khiến Tần Phỉ không kìm được, cô mỉm cười kéo cô nhóc dậy: “Để bù đắp cho việc bị hoảng sợ, chúng ta đi mua sắm thôi.”
Nha Nha cất cao giọng phụ họa: “Mua sắm thôi.”
Hai tiếng sau, trong tay một lớn một nhỏ xách đầy túi đồ, ngay cả Meo Một Tiếng cũng mặc quần áo mới. Về đến nhà, Tần Phỉ nhìn chiến lợi phẩm đầy nhóc, vừa mệt mỏi vừa nhẹ nhõm. Cô vươn vai, trực tiếp ngã xuống giường. Nha Nha cũng học theo cô, ngã xuống, nhưng cô nhóc nằm được một phút đã nôn nóng nhảy xuống giường lục quần áo và đồ chơi mới.
Tần Phỉ nằm nghiêng người nhìn dáng vẻ hưng phấn của cô nhóc, cô cũng thấy vui lây. Cô cảm thấy có một cô con gái ở bên cạnh cũng không tồi.
Con gái?
Cô giật mình vì suy nghĩ của chính mình.
Điên thật rồi, sao lại có suy nghĩ như vậy?
Tần Phỉ khó tin vỗ trán mình, nhưng hai chữ “con gái” lại giống như chuột chũi chui vào lòng cô.
Có một giọng nói không ngừng phản pháo, sao lại không thể có con gái?
Không cần đàn ông, còn không thể có con gái à?
Cô cũng đâu phải không nuôi nổi!
Nhưng sinh con với ai đây?
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trong đầu cô lập tức hiện lên dáng vẻ nhát gan của đồ ngốc kia. Tần Phỉ che mặt thì thầm: “Điên thật rồi, chắc chắn mình đã bị câu chuyện truyền động lực của Cách Vụ tẩy não rồi. Không ngờ lại muốn sinh con với anh! Điên rồi, điên thật rồi!”
Suy nghĩ điên rồ này giày vò cô cho đến khi đồ ngốc kia trở về, Nha Nha đã ngủ say giấc, Hành Tri Chỉ nhỏ giọng nói: “Anh ôm con bé về.”
Nhưng Hành Tri Chỉ lại bị cô nhìn đến trái tim nóng lên, anh ẵm Nha Nha lên rồi bổ sung một câu: “Em đừng ngủ, đợi anh.”
Hai người biết rõ ý tứ trong câu nói này, Tần Phỉ nằm lên giường mở ngăn kéo tủ ra, bên trong có một hộp Durex chưa mở. Cô gõ ngón tay trên hộp, tiếng trống trong lòng cũng bị gõ vang. Một lát sau, cô mới lấy hộp bao cao su ra, vừa mở vừa lẩm bẩm, manh động là ma quỷ, manh động là ma quỷ!
“Ma quỷ cái gì?” Hành Tri Chỉ đẩy cửa đi vào thì nghe thấy hai chữ này, trông thấy hộp nhỏ trong tay cô, vành tai anh lại nóng lên. Anh xoa dái tai, ngồi xuống bên giường, kéo cô vào trong lòng, cúi đầu hôn lên môi cô, đã quên mất ma quỷ gì từ lâu rồi. Anh gọi tên cô hết lần này đến lần khác: “Tần Tiểu Phỉ, Tần Tiểu Phỉ.” Mãi mãi cũng không gọi đủ.
Từng tiếng gọi này ở trong tai Tần Phỉ hệt như bùa chú, va vào cơ thể cô, mạnh mẽ xông vào trái tim cô.
Khi Tần Phỉ tỉnh dậy, Hành Tri Chỉ còn đang ngủ. Tối qua anh giống như một con sư tử không biết no, hận không thể nuốt chửng cô vào bụng. Cô hơi ngọ nguậy, cảm giác đau lưng mỏi hông lâu ngày không gặp khiến cô muốn đá anh một cái.
Cô đứng dậy đi vào nhà tắm, tắm xong thì đứng trước gương chăm sóc da. Có vài bông hoa đỏ tươi nở rộ trên cơ thể trắng trẻo. Đóa hoa trên gót chân kia khiến người thích giở trò lưu manh như cô cũng thấy hơi đỏ mặt.
Ham muốn tình dục của đồ ngốc này càng ngày càng lớn rồi.
Cô mặc áo choàng tắm, để lộ những nụ hoa đỏ tươi nơi xương quai xanh ra bên ngoài. Dù sao da cô cũng mỏng nên cũng không việc gì phải xấu hổ cả. Nghĩ đến dáng vẻ nhát gan, mặt mày đỏ bừng của anh, khóe môi Tần Phỉ bỗng cong lên.
Cô đang suy nghĩ thì bên ngoài cửa truyền đến giọng nói của đồ nhát gan, dường như anh đang nghe điện thoại. Cô đắp mặt nạ, đi ra khỏi nhà tắm. Nhưng lời Hành Tri Chỉ nói ra lại khiến cô dừng bước.
“Đi Xu-đan?” Hành Tri Chỉ cau mày, không biết bên kia nói gì mà rất lâu sau anh mới lên tiếng: “Tôi cần thời gian suy nghĩ, cho dù muốn xuất phát cũng phải đợi qua tết… Bạch Mộng, tôi sẽ đi…”
Tần Phỉ quay trở về nhà tắm. Cô nhìn bản thân trong gương, bỗng nhiên bật cười. Cô lấy mặt nạ xuống, rửa mặt bằng nước lạnh, đợi khi cô ra khỏi nhà tắm thì đã đổi sang lớp trang điểm nhẹ nhàng rồi. Cô liếc mắt đưa tình với đồ ngốc còn đang ngồi trên giường, đi vào phòng thay đồ thay quần áo. Khi đi ra lần nữa, ngay cả kính râm cũng đã đeo lên.
“Em phải ra ngoài à?” Hành Tri Chỉ ngơ ngác hỏi.
Tần Phỉ hôn lên má anh, mỉm cười hài lòng nhìn nụ hôn mình để lại: “Em phải trở về đoàn làm phim, cảnh quay cũng chỉ còn một tuần nữa là đóng máy rồi. Không cần nhớ em quá, tuần sau là về rồi.” Không đợi anh lên tiếng, cô đã đứng dậy: “Lúc đi nhớ đóng cửa lại là được.”
“Hả? Em…” Hành Tri Chỉ thấy cửa phòng đã đóng lại, hơi ngơ ngác. Anh luôn cảm thấy có chỗ nào đó không bình thường nhưng lại không tìm ra lời giải đáp. Anh cúi đầu nhìn ga giường nhăn nheo, nghĩ đến trận điên cuồng tối qua, anh đảo mắt: “Lẽ nào bị sự oai phong tối qua của mình làm giật mình rồi?” Anh phô ra vài tư thế oai phong, rồi tự vui sướng. Không cần người khác cười nhạo, bản thân anh đã vùi đầu vào chăn cười ngây ngất rồi.
Trong chăn còn lưu lại mùi hương của Tần Phỉ, thật hạnh phúc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT