Nửa tiếng sau, cuối cùng cửa phòng cũng mở ra.

“Phòng tắm chỉ mở mười lăm phút.”

“Anh bác sĩ, em không khách sáo nữa nhé.” Tăng Tư Doãn nhấc đôi chân dài, vội vội vàng vàng chui vào phòng tắm.

Tần Phỉ ngáp một cái, không chút che giấu cơn buồn ngủ của mình. Cô liếc thấy Hành Tri Chỉ vẫn đứng ở trước cửa, lười biếng cười một cái: “Sao vậy? Còn phải để tôi mời cậu vào à?” Cô vừa định bước chân qua bậc cửa, tác động đến cơ bắp ở đùi, cô không kìm được mà kêu lên: “Đau, đau, đau…”

Hành Tri Chỉ lập tức chạy đến đỡ cô: “Chị lên giường đi.”

“Cậu muốn làm gì?” Tần Phỉ túm cổ áo: “Tuy rằng chết dưới hoa mẫu đơn có làm ma cũng là trang tuấn kiệt nhưng tôi sợ hôm nay không phải chết vì sung sướng mà chết vì đau, tôi không chịu…”

Hành Tri Chỉ tối sầm mặt, không kìm được mà mắng cô một câu: “Không nói phét là chị không thoải mái à?”

“Mẹ kiếp, không ngờ cậu còn biết từ “nói phét” này à?” Tần Phỉ ngạc nhiên nhìn anh đến mức khiến anh đỏ mặt, mới mỉm cười nằm lên giường.

Hành Tri Chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em lại không phải người tối cổ.”

“Nhưng cậu là người cổ hủ.”

“...”

Hành Tri Chỉ thở dài sau gáy cô, không phản bác nữa.

Tần Phỉ không nghe thấy tiếng anh thì quay đầu nhìn, trông thấy anh đang lấy hộp kim châm cứu từ balo. Khi trông thấy một hộp toàn là kim kia, ngón chân cô tê liệt: “Cậu muốn làm gì?”

“Châm cứu, nếu không ngày mai cơ bắp của chị sẽ càng nhức mỏi hơn.”

“Tôi không muốn.” Tần Phỉ rút chân lại theo bản năng.

Nhưng tay của Hành Tri Chỉ nhanh hơn cô một bước, anh bắt lấy cổ chân của cô, sau khi khử trùng ở huyệt vị trên chân của cô, nhấc tay đặt kim xuống, thủ pháp thành thục lưu loát.

Tần Phỉ chỉ cảm thấy tê một chút, khi cô quay đầu thấy trên bắp chân mình đã được châm một cây kim.

“Đừng nhúc nhích, nếu chị cử động lung tung sẽ dễ bị châm sai huyệt.” Đây là sự uy hiếp bác sĩ thường dùng nhưng đối với Tần Phỉ mà nói rất có hiệu quả.

“Hành Tri Chỉ, cậu đang trả thù vì tôi cho người đàn ông khác mượn phòng tắm à.” Tần Phỉ càm ràm: “Cậu muốn dùng thì tôi cũng có thể cho cậu mượn, tắm chung cũng được.”

“Chị nghe qua huyệt câm chưa?” Giọng điệu của Hành Tri Chỉ bình thản.

Tần Phỉ lập tức im miệng. Qua một lúc sau, cô lại quay đầu sang: “Đồ ngốc, tôi nhớ cậu là bác sĩ Tây y mà. Bác sĩ Tây y cũng biết châm cứu à?”

“Bác sĩ y Tây y thì không biết. Bác sĩ trong đội cứu hỏa này là bạn học cùng trường với em, cậu ấy là bác sĩ Trung y, sáng nay em học châm cứu với cậu ấy.”

Học buổi sáng? Tẩn Phỉ ngạc nhiên, nghiêng người nhìn kim châm chi chít trên chân mình, cô không thiết sống nữa. Hóa ra lấy cô ra để luyện tay à?

Tuy rằng nói là luyện tay nhưng sau khi rút kim châm, cơ trên chân quả thật nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Tần Phỉ hưng phấn búng kim châm đã rút ra: “Món đồ này cũng thần kỳ đấy.”

Hành Tri Chỉ lấy một túi cao dán từ trong balo ra đưa cho cô: “Những thứ này dùng được trên da nhạy cảm, không ảnh hưởng đến da. Sau khi huấn luyện xong thì chị dán lên, rất có hiệu quả giảm đau nhức.”

Tần Phỉ nhận lấy cao dán, nhướng mày nhìn anh: “Cậu đặc biệt đến đây đưa cho tôi à?”

Không đợi Hành Tri Chỉ trả lời, cửa phòng tắm đã bị mở ra. Tăng Tư Doãn hét lên thật thoải mái, rồi đi ra. Cậu ấy trông thấy cao dán trên tay Tần Phỉ thì mắt sáng bừng, nhấc chân đi tới bên giường: “Có phải người thấy đều có phần không?”

“Đúng vậy.” Tần Phỉ cười nói.

“Chị Tần, chị tốt thật đó, anh bác sĩ cũng tốt.” Tăng Tư Doãn mồm miệng ngọt xớt, khen ngợi, lập tức giơ tay ra.

Nhưng Tần Phỉ rút tay về, cười hì hì nói: “Muốn lấy à? Kẻ đê tiện có phần, cậu đê tiện trước đi đã.”

“...”



Tần Phỉ mệt mỏi thật rồi, sau khi tiễn Tăng Tư Doãn đi thì ngay cả sức trêu đùa Hành Tri Chỉ cũng không có, cô nói được nửa lời thì đã ngủ say rồi. Hành Tri Chỉ ngồi trên sofa nhìn cô ngủ say, trái tim đầy cảm giác hài lòng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Đa số người ngoài nhìn thấy đều là sự rạng rỡ tươi đẹp và danh lợi bội thu của bọn họ, nhưng lại không nhìn thấy bọn họ hy sinh cho một vai diễn chỉ xuất hiện vài cảnh trên phim. Anh rất hài lòng bởi vì anh có thể nhìn thấy một mặt mà người khác không thể nhìn thấy ở cô.

Chuông báo thức vang lên đúng giờ.

Tần Phỉ mở mắt ra, tay cầm lấy điện thoại theo bản năng nhưng thứ cô tóm được trước là một tờ giấy. Nét chữ trên tờ giấy rất cứng rắn, là kiểu chữ thảo mà bác sĩ thường dùng. Tần Phỉ nhìn hồi lâu mới hiểu ra bên trên viết là “ăn uống đàng hoàng, đau cơ quá thì đến phòng y tế của sở cứu hỏa”.

Cô khẽ cười, vo tờ giấy lại, ném vào thùng rác. Đợi sau khi đánh răng rửa mặt xong, nhìn thấy cục giấy lẻ loi trong thùng rác, cô ngồi xổm xuống nhặt nó lên, một chỗ nào đó của cơ thể cô cũng giống như nét chữ này, trở nên rối loạn.

Sau khi huấn luyện thể lực một tuần liên tục cuối cùng cũng đã tới thời gian học lý thuyết. Đáng tiếc ba người đều không phải học sinh ngoan, suốt ba mươi phút lên lớp đều nằm gục. Tiểu đội trưởng có tính cách tốt cũng bị tức chết, anh ta đập bàn và phạt họ chạy mười vòng. Sau khi chạy xong lại bị xách về phòng học tiếp tục học lý thuyết. Đây là lần đầu tiên ba người hận không thể dùng tăm chống mí mắt lên, không còn dám ngủ gật nữa.

Khó khăn lắm mới hết tiết học, Tăng Tư Doãn chẳng buồn mượn phòng tắm nữa, trực tiếp nói: “Không cần gọi em ăn cơm, để em ngủ đến chết luôn đi, ai cũng đừng quan tâm em.”

“Chị Tần, chúng ta cùng đi ăn cơm đi.” Vũ Sầm hỏi Tần Phỉ.

“Tôi cũng không ăn nữa. Tôi đến phòng y tế của đội hỏi xem có thuốc giảm đau hay không, bắp chân cứ chuột rút suốt.”

“Em đi cùng chị.” Vũ Sầm nhiệt tình nói.

Tần Phỉ khua tay từ chối: “Không cần, không cần, cậu mau đi ăn cơm đi, đừng để lỡ giờ cơm.”

Cô cố chấp từ chối, Vũ Sầm cũng không kiên trì nữa. Sau khi nhìn thấy cô đi cà nhắc đến phòng y tế, cậu ta tự mình đến căn tin.

Thời gian ăn cơm của bộ đội đều cố định, Vũ Sầm đến sớm, cách thời gian ăn cơm còn nửa tiếng nữa. Cậu ta đi rửa mặt trước, sau đó tìm vị trí gần cửa sổ ngồi ôn tập nội dung bài học lý thuyết ngày hôm nay. Kết quả, vừa mới mở tập ghi chép ra thì tiếng nói chuyện của lính lâu năm bay vào từ bên ngoài cửa sổ.

“Nhìn thấy ba minh tinh kia chưa?”

“Có thể không nhìn thấy được à? Có điều, tôi biết được hai người, người nữ và người nam cao lớn kia. Bạn gái tôi thích người nam đó lắm, tôi còn muốn tìm cơ hội xin chữ ký nữa đó!”

“Vậy thì anh phải lén lút đi, đừng để tiểu đội trưởng nhìn thấy.”

“Tôi biết. Người nam nhỏ con tên gì vậy? Cậu ta đóng phim gì rồi?”

“Là một người mới, chưa đóng phim nào hết.”

Trong lòng Vũ Sầm không được thoải mái, cậu ta muốn đứng dậy đổi chỗ ngồi thì bị một câu nói từ bên ngoài truyền vào làm dừng bước.

“Nói cho mấy người biết một bí mật nhé.”

“Bí mật gì?”

“Tôi nghe Tiểu Ngũ Tử của khu vực tiếp đãi người thân nói, người nam cao lớn, chính là cái người mà bạn gái anh thích đó. Ngày nào cậu ta cũng vào trong phòng của ngôi sao nữ kia, hơn nữa mỗi lần đi ra, tóc đều ướt cả.”

“Sao thế, đi gội đầu?”

“Anh bị ngốc à, chắc chắn là sau khi làm chuyện đó xong thì đi tắm chứ gì nữa!”

“Hai người họ quen nhau à? Người nữ lớn hơn người nam kia chắc phải bảy tám tuổi đó!”

“Quen cái rắm, tôi thấy tám phần là bạn tình, giới đó lộn xộn đến mức chúng ta không thể tưởng tượng được đâu.”

Âm thanh ngoài cửa sổ càng ngày càng xa, suy nghĩ của Vũ Sầm cũng bay xa theo. Cậu ta nghĩ kỹ lại, hình như Tăng Tư Doãn chưa từng tắm chung với mình, hơn nữa huấn luyện xong thì bỗng dưng biến mất nửa tiếng, lúc trở về thì đã tắm rửa xong rồi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cậu ta cau mày, trong lòng có cảm giác vặn vẹo không nói nên lời.

*

Tần Phỉ bước vào phòng y tế, bác sĩ trong đội đang định đi ăn cơm, trông thấy cô thì mím môi cười: “Cuối cùng cũng đợi được cô rồi.”

Tần Phỉ ngơ ngác: “Đợi tôi?”

“Buổi sáng đi ngang qua sân tập, trông thấy mấy người bị phạt thì tôi đã biết hôm nay coi như hoàn thành nhiệm vụ mà lão Hành căn dặn rồi.”

“Cậu ấy dặn dò cái gì?”

Bác sĩ trong đội bĩu môi: “Dặn tôi châm cứu nhẹ một chút, chỉ được nhìn huyệt vị, nhìn chỗ nào khác nhiều một lần thì sẽ đập gãy chân tôi.”

Tần Phỉ mím môi cười: “Còn lâu tôi mới tin.” Đồ ngốc kia căn bản không nói như vậy.

Bác sĩ trong đội ngạc nhiên: “Xem ra cô cũng rất hiểu cậu ấy đấy.”

“Là do cậu ấy quá đơn giản.” Làm người ta nhìn một cái đã nhìn thấu.

“Quả thực, người sống đơn giản như cậu ấy trong thời đại này thật sự quá ít rồi.” Bác sĩ trong đội vừa nói vừa lấy kim châm, ý bảo Tần Phỉ xắn ống quần lên, kim đâm vào huyệt, cảm giác tê tê khiến cô hơi nhíu mày: “Đau không?”

“Vẫn ổn, có hơi tê.”

“Châm đúng huyệt vị, cảm giác đau rất nhẹ. Châm không đúng huyệt vị, cơn đau nhức sẽ dữ dội hơn.” Bác sĩ trong đội lại châm một kim: “Hôm lão Hành đến, đã ở chỗ tôi luyện tập suốt một ngày.”

“Lấy cậu ra luyện tay à?”

“Tôi đâu có ngốc, đương nhiên là lấy bản thân cậu ấy ra luyện rồi. Đợi cậu ấy tìm đúng huyệt vị, mới để cậu ấy châm thử lên người tôi hai lần.” Bác sĩ trong đội lắc đầu cảm thán: “Tên ngốc đó đã sắp châm nát chân mình rồi, vậy mà còn luyện tiếp. Có điều, cậu ấy cũng thật là một thiên tài, chỉ mất một ngày đã học được một bộ châm cứu rồi. Cách đặt kim dù cho ai nhìn cũng không thể nhìn ra là cậu ấy vừa mới học.”

Lại một kim được châm lên chân, cảm giác tê đi thẳng đến tim.

“Được rồi, sau khi trở về đừng tắm rửa, để tránh lỗ kim bị nhiễm khuẩn.”

Tần Phỉ vén lại ống quần: “Cảm ơn.”

“Tôi nên cảm ơn cô mới đúng.”

“Cảm ơn tôi cái gì?” Cô đứng dậy.

Bác sĩ trong đội cười: “Muốn cảm ơn cô không chỉ mỗi một chuyện! Thứ nhất là cảm ơn cô đã cứu trung đội trưởng của bọn tôi.”

“Lưu Diễn Trạch ở trong đội của các cậu à?”

“Trùng hợp phải không. Chân anh ấy đã khỏi rồi, hai ngày nữa sẽ vào làm.”

Tần Phỉ không nhịn được mà cảm thán: “Thế giới thật nhỏ bé.”

“Thứ hai là cảm ơn cô đã khiến thần tiên như lão Hành có tình cảm phàm trần.” Nụ cười của bác sĩ trong đội có thêm vài phần chọc ghẹo.

“Lời này giải thích như thế nào?”

“Từ lúc tôi quen biết cậu ấy, chưa từng thấy cậu ấy động lòng với cô gái nào cả. Có bạn học có ý xấu chế nhạo cậu ấy là đồng tính luyến ái nhưng đến khi tốt nghiệp cũng không thấy bên cạnh cậu ấy có người đàn ông nào. Cuối cùng, không ngờ những người kia lại đánh cược, nói cậu ấy sẽ làm gà con cả đời. Giờ thì hay rồi, lúc bạn học gặp mặt nhau, tôi nhất định sẽ vả mặt mấy người kia bôm bốp.” Bác sĩ trong đội giơ lòng bàn tay múa may trong không khí hai cái, chỉ tưởng tượng thôi đã rất hả dạ rồi.

Mắt Tần Phỉ sáng lên, nhưng trong đầu đều là hai chữ “gà con”.

Gà con ăn ngon không?

Chắc sẽ rất ngon.

Cô nở nụ cười kỳ quái, vỗ vai bác sĩ trong đội: “Yên tâm, cậu ấy sẽ không làm gà con cả đời đâu. Cậu có thể vả mặt bọn họ thật mạnh. Bốp, bốp, bốp.”

Cô giả giọng tiếng tát, nụ cười trên mặt quyến rũ, xinh đẹp, đôi mắt đào hoa cong xuống hệt như có thể câu mất hồn người ta đi.

Bác sĩ trong đội nhìn đến ngẩn ngơ, đến khi cậu ta lấy lại tinh thần, Tần Phỉ đã đi rồi. Cậu ta vỗ má, không kìm được mà cảm thán: “Chẳng trách thần tiên lại động lòng, đúng là yêu tinh mà!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play