Đến cuối cùng Kiều Ngộ An vẫn lặng lẽ rời đi, anh cẩn thận lắng nghe tiếng hít thở của Thời Niên một lúc, đều đều, không có vấn đề gì, chắc không có gì khó chịu, cho nên anh cũng không quấy rầy.
Anh cũng không cho rằng Thời Niên tỉnh dậy nhìn thấy anh ở đây sẽ vui vẻ gì cho cam, Thời Niên yên ổn nghỉ ngơi cũng có chỗ tốt cho vết thương của hắn.
Nhưng ban đêm bình yên không phải chỉ có một chuyện này, Thời Niên đúng là đã làm Kiều Ngộ An an tâm phần nào, nhưng vẫn còn có một Khương Tiểu Mễ khác.
Cả viện trưởng Bạch và giáo sư Kiều tối nay đều không rời đi, đây là lần đầu tiên một Khương Tiểu Mễ khác không thể đến biệt thự số 4, về phần sẽ có vấn đề gì thì không ai nói trước được, trong lòng có lo lắng nên không ai đi nghỉ, ngay cả hai người lớn tuổi làm việc và nghỉ ngơi có quy luật cũng không đi ngủ, chỉ đợi ở phòng khách.
Mười giờ rưỡi, Khương Tiểu Mễ mặt không biểu cảm từ trên lầu đi xuống, làm như không thấy bốn người trong phòng khách mà đi thẳng ra cửa, Kiều Ngộ An là người đầu tiên đứng dậy đi theo sau.
Dưới gốc tùng ngoài biệt thự số 4, dù muốn hay không Kiều Ngộ An vẫn ngăn Khương Tiểu Mễ lại:
“Khương Chanh.”
Khương Tiểu Mễ dừng bước quay đầu nhìn Kiều Ngộ An, ánh mắt lạnh tanh, sự không vui hiện rõ, như đang trách Kiều Ngộ An làm phiền mình, thậm chí còn hơi nhe răng với anh.
Kiều Ngộ An cũng không sợ Khương Tiểu Mễ như vậy, ngồi xổm xuống nhìn cô bé, chỉ lên gác xép bên trên:
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT