Nhắc tới chuyện cũ, tâm trạng của Kiều Ngộ An thật sự không tốt mấy.
Nhưng giờ phút này, nhìn Thời Niên dang rộng vòng tay an ủi mình, cảm xúc của Kiều Ngộ An mới thật sự dịu đi.
Anh nhìn Thời Niên trước mặt, cảm thấy người này thật đáng yêu quá, vẻ mặt nghiêm túc giống như ông cụ non, tuy không nói được lời dễ nghe gì, cũng sẽ không cười, nhưng cái gì hắn cũng hiểu, cái gì cũng làm được.
Giống như bây giờ, cho dù hắn không thích có tiếp xúc về mặt thân thể với người khác, có thể nhìn ra tâm trạng anh không tốt, cho nên cũng sẽ hy sinh bản thân một chút mà ôm anh một cái.
Kiều Ngộ An hẳn nên vui mừng, dù sao đây cũng là một phúc lợi hiếm có, nhưng không biết là do nói nhiều quá, hay bởi vì một ngày đi đường và vội vã bận rộn khiến anh lúc này thả lỏng đi hay không, lười biếng không muốn làm gì nữa, nên cũng không đứng dậy mà ngồi trên ghế câu lấy eo Thời Niên, ôm lấy hắn.
Cái ôm trong ấn tượng của Thời Niên là một cái ôm theo phép lịch sự, câu ‘vậy ôm một cái’ trong miệng hắn cũng là một cái ôm lịch sự, nhưng không ngờ Kiều Ngộ An lại ôm lấy hắn như kiểu ôm gối ôm vậy, còn không có ý định buông tay ngay nữa chứ.
Thời Niên có chút cứng ngắc, hai tay cũng cứng đơ giữa không trung không biết nên rút lại hay ôm Kiều Ngộ An.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play