Cứ thế từ hôm nay, quan hệ giữa Kiều Ngộ An và Thời Niên trở nên thân thiết hơn rất nhiều.
Tuy Kiều Ngộ An đã về khoa nội trú, thỉnh thoảng trực đêm không thể sang đây, nhưng dù có đến cũng không ở gác xép nữa, anh sẽ xuống lầu hai cùng Thời Niên ở trong phòng làm việc, thỉnh thoảng đọc sách, thỉnh thoảng chợp mắt, thỉnh thoảng cũng nói chuyện với Thời Niên, tuy không nói gì nhiều nhưng cũng tốt hơn trước rất nhiều.
Triển Đồ cũng đến thường xuyên hơn trước, hầu như ngày nào cũng sẽ tới, theo lời y nói là:
“Trong mắt tôi anh không có chút độ đáng tin nào cả, tôi phải trông chừng anh, xem anh có làm chuyện gian dối gì sau lưng tôi không!”
“Cậu đánh giá cao tôi quá.” Kiều Ngộ An nói: “Là Thời Niên không cầm nổi dao phay? Hay là nắm đấm của cậu không đủ cứng? Sao tôi dám làm gì ở trước mặt hai người được?”
Dù nói vậy, song Kiều Ngộ An cũng hiểu được sự quan tâm của Triển Đồ dành cho Thời Niên nên không có cảm xúc khó chịu gì.
Hôm nay ăn xong, sau khi tiễn Triển Đồ đi, Kiều Ngộ An nằm lười không muốn làm gì nữa, muốn ở đây chờ Khương Tiểu Mễ buổi tối đến luôn, Thời Niên cũng không có ý kiến gì, cất bước lên lầu coi như anh không tồn tại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT