Đồ ăn Kiều Ngộ An để lại trong tủ lạnh ngày hôm qua đã không còn, hộp giữ tươi đã được rửa sạch sẽ đặt trên mặt bàn, thùng rác cũng sạch sẽ không có đồ ăn, đây là đã ăn thật rồi.
Kiều Ngộ An cười cười, mở miệng nói với Thời Niên trong nhà ăn:
“Chẳng phải tôi đã nói cậu gần đây phải chú ý chút, đừng chạm vào nước rồi sao? Cứ để đó chờ tôi lại sẽ rửa.”
Thời Niên không trả lời, Kiều Ngộ An hơi liếc ra cửa, hắn đang ngồi bên bàn ăn, cúi đầu đọc sách.
Đèn không sáng lắm nhưng dáng vẻ Thời Niên ngồi dưới ánh đèn nhìn trông rất ấm áp, Kiều Ngộ An vốn muốn hỏi hắn muốn ăn gì, nhưng cuối cùng lại quyết định không hỏi, cảm thấy Thời Niên chưa chắc sẽ trả lời anh là một mặt, mặt khác, Kiều Ngộ An cảm thấy Thời Niên không thể đưa ra ý kiến mang tính xây dựng nào.
Những thứ trong tủ lạnh của hắn đều có thể ăn liền, vậy mọi món anh làm chắc đều là sơn hào hải vị.
Cũng có thể là thật sự ăn ngán rồi, nếu không ngày hôm qua còn bài xích anh đến, mà hôm nay lại muốn ăn đồ ăn anh nấu, chỉ thiếu không thúc giục anh nấu cơm thôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT