Người Chơi Đều Cho Rằng Tôi Là Tà Thần

Chương 2: Sống sót


4 tuần

trướctiếp

Thật ra thì Lann tính nói dù y tá ở ngoài có gõ cửa mạnh cỡ nào cũng sẽ không vào được, nhưng không biết tại sao, khi nghĩ đến việc hai người chẳng sống nổi qua đêm nay thì cậu chẳng thèm giải thích nữa.

Giải thích để làm gì, dù sao ở cái thế giới qq này cũng chẳng thấy được hy vọng gì.

Nghĩ đến đây, tâm trạng kích động vì phát hiện ra người sống của Lann dần bình tĩnh lại, cậu yên lặng ngồi ở mép giường, thậm chí còn vỗ lên vị trí bên cạnh muốn để người thanh niên đáng thương ngồi cùng cậu.

Vốn tưởng người thanh niên đã bị dọa sợ không dám nhúc nhích nữa, không ngờ khi cậu vừa ra hiệu thì hắn liền đứng lên, sau đó ngồi bên cạnh cậu.

Druid:?

Cơ thể, cơ thể hắn tự động di chuyển.

Druid vẫn chưa phản ứng kịp thì tiếng động bên ngoài cửa đã biến mất.
Bầu không khí trong phòng bệnh hoàn toàn yên tĩnh, Druid nhẹ nhàng thở ra: "Đã kết thúc rồi sao."

"Còn chưa xong đâu." Lann bình tĩnh nói: "Còn lâu mới sáng, chỉ cần mặt trời chưa xuất hiện thì cái bệnh viện này còn lâu mới an toàn."

Dường như để chứng minh lời nói của cậu, ở vách tường kế bên truyền đến tiếng móng tay cào.

Cả người Druid run lẩy bẩy.

"Anh làm sao thế?"

"Tôi tôi tôi tôi không chịu được loại âm thanh này!" Druid nuốt nước miếng rồi nhìn về phía vách tường: "Chẳng lẽ cô ta muốn từ vách tường kia chui vào đây!?"

Lann thản nhiên nói: "Chỉ cần không chủ động mở cửa thì y tá sẽ không vào đây được, về phía bên cạnh thì..."

Cậu dừng một chút, Druid ôm hy vọng mà hỏi: "Nói không chừng là do phòng bên sợ quá, muốn xin giúp đỡ từ chúng ta chăng?"

"Cái này thì không phải đâu."
"Hả? Tại sao vậy?"

Lann hơi nghiêng đầu, cậu dùng giọng điệu bình thản giống như đang bàn về thời tiết hôm nay mà nói: "Vì vào tối hôm qua cũng ngay giờ này, phòng kế bên đã bị y tá lễ tân lôi ra xơi rồi."

Cậu lại nghĩ tới chuyện gì, lần nữa cho tâm hồn nhỏ bé của Druid một đòn tan nát: "Có lẽ anh sẽ nhìn thấy được xác của người đó đấy, vì y tá lễ tân hình như rất thích mùi vị của bệnh nhân."

"Hở?" Druid chợt nhớ ra khi nãy y tá lễ tân hình như luôn gặm chân gà.

Druid: Kinh cmn tởm.

"Vậy, vậy người bệnh phòng bên cạnh..."

"Đã không phải là bệnh nhân ban đầu nữa." Trong đầu Lann lại hiện ra tình cảnh buổi tối đó, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, bệnh nhân phòng bên bị xé nát ra rồi bị y tá nhai nuốt như đồ ăn bình thường, cho dù là người bình thường nào mà thấy cái cảnh này, ở trong môi trường quái quỷ này đều sẽ bị ép đến điên, cậu còn có thể duy trì khả năng nói chuyện bình thường đã là cực hạn.
Phản ứng của mỗi một người bị sợ hãi ép điên cũng không giống nhau, có người thì bị cuồng loạn, có người thì tâm đã như tro tàn. Tuy Lann ở ngoài vẫn bình thản như cũ, nhưng thật ra đã không xem trọng sống chết nữa, nói đơn giản là mặc kệ.

Chỉ cần không sợ chết, không ai có thể làm gì tôi. jpg

Ngay khi bọn họ đang nói chuyện, âm thanh cào móng tay ở bên kia tường càng lúc càng lớn, càng ngày càng rõ hơn, giống như không biết đau là gì. Druid thậm chí còn nhìn thấy ở mặt tường bên chỗ họ bắt đầu có bụi rơi xuống, nhìn bằng mắt thường cũng thấy nó càng lúc càng mỏng.

Gặp quỷ rồi! Cái vách tường này được trộn bằng đất sét à!

Rốt cuộc, dưới ánh mắt chăm chú đầy hoảng sợ của Druid, trên vách tường bị cào ra thành một cái lỗ.

Một con mắt xuất hiện ở trong cái lỗ thủng kia, ánh mắt tràn ngập tơ máu nhìn chằm chằm Lann ngồi ở mép giường, bên trong hiện đầy vẻ khát máu và si mê.

"Lann... Lann... Lann..."

Gã, hoặc có thể nói là nó, nó bắt đầu không ngừng đập vào cái lỗ thủng kia, cố gắng đập ra một cái lỗ lớn hơn để chui vào.

Tiếng thông báo của hệ thống trong đầu Druid bắt đầu oanh tạc, giá trị SAN điên cuồng giảm xuống, nhưng may mắn là hắn vẫn cắn răng chống đỡ được, hắn tóm lấy cổ tay của Lann: "Mau chạy đi! Nó sắp chui vào đây rồi! Chỗ này là lầu ba, mau nhảy từ cửa sổ..."

Hắn còn chưa nói xong, bởi vì đã thấy Lann lắc đầu, sau đó cậu kéo màn cửa ra.

Bên ngoài cửa sổ thủy tinh, y tá tóc đỏ đang treo ngược ở ngoài cửa sổ, tứ chi vặn vẹo về phía bên trái, cô ta thấy Lann kéo màn cửa ra liền nở nụ cười, cái miệng đẫm máu cong lên kéo dại đến tận mang tai.

"Lann... Cậu Lann, tôi yêu cậu lắm, cậu mở cửa sổ ra... có được không?"

"#@!...%" Druid nhịn không được mà mắng mấy tiếng.

Thì ra cô ta ở ngoài cửa không có bỏ cuộc, ngược lại còn chực chờ ở ngoài cửa sổ chờ bọn họ!

Một khi bọn họ mở cửa sổ ra, không chờ bản thân nhảy xuống thì...

Druid càng nghĩ càng thấy sợ, không hổ là phó bản cao cấp, đám quái vật này không chỉ đáng sợ thôi đâu, đầu óc còn có thể so với con người! Tụi nó còn biết tạo bẫy để chờ con mồi lọt lướt cơ!

Con quái vật phòng bên cạnh còn đang gặp trở ngại, lỗ thủng trên tường càng lúc càng lớn, thậm chí còn có thể nhìn thấy phân nửa cơ thể của nó, một mùi hôi thối của thi thể từ bên kia phòng không ngừng lan tới.

Khi con quái vật đang đứng ngây người ở đàng sau cái lỗ hổng, Lann có thể nhìn thấy nửa người của nó. Trên người "gã" còn mặc đồng phục bệnh nhân mà bệnh viện phát cho, làn da lộ ra giống như là nhựa cây, đầu tóc thưa thớt, bên trên còn có rất nhiều vết rạn, toàn bộ con mắt có màu đen tuyền, ngay cả tròng mắt cũng đen.

Nhìn qua không còn giống con người nữa.

Nửa cơ thể của nó đã chen vào giữa lỗ hổng.

"Tiêu rồi, chắc là tôi phải viết di chúc tại đây thôi." Druid lầm bầm, hắn không nhịn được mà nhìn về phía Lann, lại thấy cậu thanh niên mặc đồ bệnh nhân cũng đang bình tĩnh nhìn mình, hình như cũng không có ý định ra tay giúp đỡ gì.

Thậm chí đối phương vẫn bình tĩnh ngồi bên mép giường như cũ, giống như không phát hiện được nguy hiểm đang tiến tới, lại như một người đang buồn bực vì bị đánh thức khi đang nghỉ ngơi vào buổi tối.

Đúng rồi, chính là bình tĩnh, hai quái vật ngoài cửa sổ và ngoài tường bên kia cũng nhìn cậu đầy ngưỡng mộ, giống hệt như fan cuồng. Bọn họ không tiếc bất cứ giá nào cũng muốn vào đây, chỉ vì muốn có được sự chú ý của cậu. Có thể thu hút loại quái vật thế này là dạng tồn tại gì vậy?

Druid cảm giác đầu óc của mình có chút mê man, bên trên bảng nhắc nhở của hệ thống, điểm San đang không ngừng đổi mới. Vì để trải nghiệm trò chơi, Druid không có mở chức năng ngăn cách quá nhiều, ở trong cái trò chơi này, khi điểm lý trí giảm giá nhanh sẽ tạm thời rơi vào trạng thái điên cuồng, biểu hiện cụ thể chính là người chơi không có cách nào khống chế cơ thể, sau đó làm ra những hành động ngu ngốc* mà ngay cả bản thân cũng không thể hiểu nổi.

(Gốc là 社死: cái chết xã hội-> Ý nghĩa đơn giản là làm ra những hành động xấu hổ ở nơi đông người, bản thân xấu hổ đến mức đội quần, muốn kiếm cái lỗ để chui vào,v.v.v)

[Tạm thời điên cuồng: Nóng nảy.]

Giống như Druid bây giờ, lý trí của hắn nói cho hắn biết, ở đây có một đại lão hình như không phải con người, hai con quái vật ngoài cửa chính vì cậu mà tới. Có lẽ bọn chúng cũng sẽ để ý mà tiện thể đem hắn xé nát, nhưng nếu bây giờ mà đi ôm đùi đại lão ngay thì nói không chừng còn có chút hy vọng sống sót.

Nhưng mà [điên cuồng] lại nói với hắn: Cút cmn đi, ông đây muốn mần thịt tụi nó!

Druid vọt lên, ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu tại sao giờ mình lại nóng nảy như vậy, hắn tức giận gào một tiếng rồi xông về con quái vật mặc đồ bệnh nhân vừa bước vào trong phòng, vừa bắt đầu liền vung tay dùng thế đánh kiểu đường phố*.

(Gốc là 王八拳: Theo tìm hiểu là một kiểu chiến đấu theo bản năng của sinh vật có chi, với con người là dùng hai tay trái phải không ngừng đánh tới đối phương. Ví dụ dễ hiểu, đi xem video của mấy con mèo hay đánh nhau ý :)))))))

Lann:...


Chút uy lực từ nắm đấm của Druid thậm chí không có cách nào phá được phòng ngự, mà một đòn của quái vật đồng phục bệnh nhân thì lại có thể đánh hắn ói máu. Nhưng sự bướng bỉnh của một người chơi không cho phép hắn lui về sau ngay lúc này, thậm chí hắn đã nghĩ tới chuyện chết chùm với nhau. Druid dùng hết tất cả vốn liếng, ngay cả răng cũng mang ra dùng luôn, dùng lối đánh vô lại gắt gao ngăn cản quái vật đồng phục bệnh nhân.

Con quái vật cuối cùng cũng thiếu kiên nhẫn, xúc tu mọc đầy răng nanh xuyên thủng l*иg ngực của hắn, máu chảy đầy đất, Druid không thể chiến đấu nữa, hắn ngã trên mặt đất.

Hắn đối mặt với Lann đang mang theo ánh mắt khó hiểu, hình như đối phương đang hỏi tại sao hắn lại lấy trứng chọi đá như vậy.

Druid cũng không biết tại sao lại vậy, nhưng đây là lần đầu tiên hắn tham gia close beta, cũng là lần die game đầu tiên, khiến hắn vô thức muốn làm thêm vài chuyện gì đó trước khi kết thúc.
Druid há to miệng phun ra một họng đầy máu tươi, nội tạng của hắn bị xoắn nát, theo máu tươi trào ra ngoài. Nhưng dù cho vậy hắn vẫn ôm chặt lấy chân quái vật như cũ, liều mạng ngăn cản nó đi về phía Lann.

"Tiếp, tiếp tục sống."

Hắn cảm thấy lúc hắn nói lời này, nhất định cực kỳ đẹp trai.

Sau đó Druid nghiêng đầu qua, dâng ra lần chết đầu tiên.

Vốn dĩ vẻ mặt của Lann không hề bận tâm, nhưng lần đầu tiên xuất hiện vẻ xúc động.

Bạn vĩnh viễn sẽ không biết từ lúc nào bản thân bị hào quang của nhân tính làm rung động.

Vốn dĩ Lann đã từ bỏ việc sống sót, nhưng vào lúc này, nội tâm luôn đóng chặt lại vì cái chết của một người xa lạ mà xuất hiện một khe nứt.

Cậu cứu Druid chỉ vì cảm thấy nếu một mình chết thôi thì cô đơn quá. Nhưng mà người thanh niên xa lạ này hình như từ trước đến giờ chưa hề từ bỏ hy vọng, thậm chí vào giây phút cuối cùng của sinh mệnh bộc phát ra dũng khí kia làm cậu cảm thấy hoa mắt mê mẩn, xấu hổ hết sức.
Hắn liều mạng là muốn cậu sống lâu hơn một chút, nhưng bọn họ còn chưa từng biết tên nhau.

Lann cúi đầu nên không thể nhìn thấy rõ vẻ mặt cậu, con quái vật dường như không có chút hứng thú gì với thi thể của Druid, nó lảo đảo rồi cố chấp vươn tay về phía Lann.

"Lann..."

Thật hèn hạ.

Lann thở dài, cứ vầy thì làm sao cậu có thể dễ dàng buông bỏ mạng sống của mình chứ.

Cậu đứng dậy rồi lui một bước tránh đai cánh tay của con quái vật, một bước lùi này làm cậu vừa vặn đứng ở bên của sổ, ở ngoài chính là bóng dáng cô y tá tóc đỏ đang áp sát cửa kính.

"Bệnh viện có quy định, phòng bệnh không có sự cho phép của bệnh nhân thì không ai được vào." Lann thấp giọng nói, không biết đang giải thích cho ai nghe, con quái vật hình như cảm nhận được uy hϊếp nên lập tức tăng tốc muốn nhào về phía Lann.
Lann hơi dùng sức mở cửa sổ ra: "Cô y tá, mời vào."

Y tá tóc đỏ phát ra tiếng cười the thé, khi cửa sổ thủy tinh mở ra, không khí lạnh lẽo lập tức tràn vào trong phòng bệnh, mái tóc đỏ thật dài rủ xuống chạm vào mặt Lann. Ánh mắt của cô ta tham lam lướt một vòng quanh người Lann, sau đó nhìn về phía con quái vật đang cố gắng cướp đoạt con mồi với mình.

Hai con quái vật đối mắt với nhau trên không trung, tụi nó ăn ý không để ý tới Lann đứng ở một bên rồi tấn công chém giét nhau ở chỗ khác. 

Chân tay y tá tóc đỏ sinh ra lông bờm màu đen, tứ chi chạm đất giống như nhện, lại có tốc độ di chuyển cực nhanh. Mà con quái vật đồng phục bệnh nhân lại có làn da giống như nhựa cây là thứ phòng ngự tốt nhất, tròng mắt màu đen chăm chú nhìn y tá, móng tay sắc nhọn để lại từng vết cào trên tứ chi của y tá tóc đỏ.

Y tá tóc đỏ bị đau, ánh mắt càng thêm oán độc, cô ta hét dài một tiếng, đầu phân thành hai mảnh giống như là một cái miệng lớn, răng nanh bên trong điên cuồng cắn xé cơ thể quái vật bệnh nhân, máu thịt văng đầy phòng bệnh, khắp nơi trong phòng đều lưu lại dấu vết chiến đấu của bọn chúng.

Nơi sạch sẽ duy nhất trong phòng bệnh chính là chỗ Lann đang đứng, bọn chúng như là ăn ý để trống ra chỗ đó, lại giống như là kiêng dè cái gì đó, kết quả chính là chỉ có trên người Lann là sạch sẽ.

Thanh niên có dáng vẻ phi nhân loại lẳng lặng mà vây xem bọn quái vật chém gϊếŧ, giống như là đang thưởng thức một vở kịch đặc biệt dâng lên cho cậu, ánh mắt cậu không có một chút rung động.

Druid nằm trên mặt đất nhìn trợn mắt hốc mồm.

Đúng vậy, mặc dù cơ thể hắn điều khiển chết rồi, nhưng vì đặc tính của trò chơi này nên ý thức của người chơi vẫn có thể giữ lại một lúc.

Hắn theo bản năng muốn mở tính năng quay video của trò chơi, lại phát hiện ngay từ đầu hắn chưa từng tắt đi, từ lúc vào phòng đến giờ đều được quay lại hết rồi.

Bọn quái vật chém gϊếŧ vô cùng thảm thiết, đến cuối cùng y tá tóc đỏ cắn xuống đầu con quái vật bệnh nhân, mà con quái vật bệnh nhân cũng xuyên thủng trái tim của ả y tá tóc đỏ. Cả hai cùng vặn vẹo tứ chi đâm vào trong thân thể đối phương, đến chết cũng không có cách nào tách ra.

Mà lúc này, bên ngoài bắt đầu tờ mờ sáng, bên bầu trời hiện ra một mảnh màu trắng bạc.

Ánh mắt của người thanh niên đứng yên tại chỗ không phản ứng gì cuối cùng cũng động đậy, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, phát ra một tiếng thở dài.

"Trời sáng rồi."

Thi thể của quái vật chắn ngang giữa cậu và thi thể của Druid, Lann mặt không chút thay đổi đạp lên hai thi thể của quái vật, như là đạp lên hai chiếc lá rụng bình thường, cậu đi về phía Druid, muốn khép lại đôi mắt của hắn.

Nhưng mà lúc này, thi thể của Druid biến mất không thấy nữa, ở ngay chỗ đó để lại một quả cầu nhỏ màu trắng bán trong suốt cùng với một chùm chìa khóa.

Trong nháy mắt nhìn thấy quả cầu nhỏ, ngón tay Lann chợt không điều khiển được, cậu có một loại kích động không hiểu được muốn cầm lấy nó. Mà quả cầu trắng cũng phản ứng rất nhanh, nó muốn chạy đi nhưng lại bị Lann tay mắt lanh lẹ nắm trong lòng bàn tay.

Răng rắc.

Quả cầu nhỏ bị bóp nát, cùng lúc đó, một âm thanh vang lên trong đầu cậu.

[Diễn đàn người chơi đã mở khóa.]

Lann:...?!
 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp