Tề Dữ nhìn Chử Minh bằng ánh mắt cạn lời: “Bớt ăn nói xà lơ, đang tranh tài, ông định về đâu? Tính đường mà đánh tiếp đi kìa.”
Tìm được câu thần chú để hóa giải phong ấn, cả người Chử Minh nhẹ nhõm hẳn, đối với trận chiến sắp tới cũng vô cùng thả lỏng.
“Cứ loại hết là xong mà.”
Tề Dữ: “Ông nói hay qua ha, nãy người ta mới rượt ông chạy té khói đó ba.”
Chử Minh tự tin ngời ngời: “Nãy tôi chưa sẵn sàng thôi, giờ chuẩn bị xong rồi, đánh lại đê.”
Tề Dữ: “Đánh lại, để bị úp sọt thêm lần nữa hả?”
Chử Minh: “Không, lần này đánh lại, tụi mình xử đám cơ giáp hình bọ trước, không có cơ giáp tốc độ cao cản đường, chúng ta có thể tung hoành ngang dọc, loại hết đối thủ.”
Tề Dữ cảm thấy suy nghĩ của Chử Minh quá đơn giản, quay sang hỏi Yến Trường Hạ: “Ông thấy sao?”
Yến Trường Hạ gật đầu: “Được, là một biện pháp rất khả thi.”
Tề Dữ: “......” Đúng là nghe Chử Minh nói thì thấy cũng có lý, nhưng mà nghĩ kỹ thì lại chẳng đáng tin tẹo nào.
Tề Dữ chần chừ hỏi: “Chúng ta không lên một kế hoạch chắc ăn hơn hả?”
Yến Trường Hạ ngẫm nghĩ: “Nếu có cơ hội, ưu tiên loại người của hệ Lorgar trước, Lorgar có hai đội, là uy hϊếp của chúng ta, cũng là đối thủ nặng ký của các đội tuyển khác; nếu chúng ta loại bọn họ, các đội khác sẽ không nhúng tay vào.”
Tống Thụy Hàn đồng tình: “Rất có lý.”
Tề Dữ động não một chút, lập tức hiểu ra ngay, tuy sáu đội hợp tác nhưng ai biết bọn hắn đang toan tính chuyện gì, ắt hẳn giữa các đội vẫn có sự phòng bị, dù sao, tranh tài thì phải quyết thắng thua, mà đội chiến thắng, chỉ có một.
Trong số các đội ở đây, Lorgar là đội có ưu thế lớn nhất, chỉ cần những đội khác còn tồn tại trên sân, thì hai đội Lorgar sẽ luôn là đồng minh vững chắc của nhau; những đội còn lại thì khác, đội nào cũng muốn thắng, vì chiến thắng, không thể có chuyện hợp tác lâu dài được, không chừng các đội còn đang rình cơ hội để bóp đểu lẫn nhau.
Nếu đội Chử Minh ra tay với tuyển thủ của hệ Lorgar, thì đồng nghĩa với việc giúp các đội còn lại dọn sạch một ổ phiền phức to đùng, đương nhiên các đội kia sẽ không thật lòng ngăn bọn họ.
Chử Minh cũng bắt kịp tiết tấu, “Được, cứ làm vậy đi, giờ chúng ta quay lại, gặp cơ giáp hình bọ và người của hệ Lorgar thì ưu tiên xóa sổ tụi nó trước.”
Đội của Chử Minh lần về theo lối cũ, bọn họ chỉ chạy một đoạn ngắn, vẫn có thể tìm được đường về lại.
Yến Trường Hạ đi trước dò đường, vài phút sau, anh phát hiện người của các đội khác.
Bọn hắn cũng đang tìm kiếm đội Chử Minh, khoảng cách hai bên đang rất gần, nếu không chủ động xuất kích, không lâu nữa cả bọn sẽ lại bị bao vây.
Yến Trường Hạ phát hiện đối thủ thì giả vờ hoảng hốt chạy bừa, cố ý dụ chúng đuổi theo mình.
Những người kia không nghĩ rằng, chỉ qua một lúc đội Chử Minh đã lên kế hoạch chủ động đánh trả, cứ ngỡ là Yến Trường Hạ chạy lạc, vô tình đâm đầu vào lưới.
Gặp miếng mồi ngon thì tất nhiên phải tranh thủ, thế là cả đám hò nhau đuổi theo anh.
Yến Trường Hạ chạy thẳng một mạch, nhanh chóng trở về hội hợp với ba người còn lại.
Ba người Chử Minh đã giăng bẫy sẵn sàng, lần này tình thế đảo ngược, tới phiên bọn họ làm các bác thợ săn.
Cơ giáp hình bọ đuổi theo nhanh nhất, đúng như dự đoán của Yến Trường Hạ.
Yến Trường Hạ tính toán khoảng cách, nhanh chóng thông báo với Chử Minh, chờ vừa vào tầm ngắm, Chử Minh lập tức ra đòn.
Cơ giáp của Chử Minh đã được cải tiến, lực công kích mạnh hơn trước rất nhiều, Chử Minh dùng pháo hạt nhân nhắm chuẩn một chiếc cơ giáp hình bọ, tìm góc độ phù hợp, sau đó bắn một phát đẩy người kia rơi xuống đầm lầy.
Nãy giờ cậu vẫn rất muốn biết đầm lầy có đáng sợ như người ta đồn thổi, ai cũng nói đầm lầy rất nguy hiểm, nhưng nhìn bề ngoài mọi thứ đều hết sức bình thường, Chử Minh quá tò mò, rốt cuộc đầm lầy nguy hiểm tới mức nào.
Lần trước bị vây đánh, có cơ giáp hình gấu định húc cho Chử Minh rơi xuống, nhưng Chử Minh đã chuẩn bị tinh thần trước, hơn nữa Yến Trường Hạ cũng dặn là tuyệt đối đừng để rơi xuống đầm lầy, nên Chử Minh phải cắn răng hứng chịu không ít đòn tấn công, chỉ để cơ giáp của mình không bị rơi xuống đó.
Cơ giáp hình bọ thì không may mắn như thế, cơ giáp hình bọ nhẹ cân, gặp va chạm rất dễ bị mất lái, tự nhiên ăn một pháo, người kia trượt tay, thế là rớt bịch xuống đầm lầy.
Sâu bọ biến dị trong đầm lầy thi nhau ùa lên, bao vây lấy cơ giáp hình bọ, chỉ nửa phút sau, cơ giáp hình bọ đã chìm nghỉm, bị loại thẳng cẳng khỏi cuộc tranh tài này.
Chử Minh hết hồn: “Vãi chưởng, đầm lầy ghê gớm thật.”
Biến cố đến quá nhanh, đồng đội của cơ giáp hình bọ thậm chí còn không kịp làm gì, đã trơ mắt nhìn người kia bị loại, ba người còn lại tức giận gào mồm chửi: “Đồ Chử Minh chết bầm, dám đánh lén bọn tao!”
Cơ giáp hình bọ lập tức gửi định vị của Chử Minh cho các đội khác, năm đội còn lại nhanh chóng tiến đến hòng tạo thành vòng vây.
Để không bị bao vây, Chử Minh vừa đánh vừa lùi, cơ giáp của cậu thiên về tấn công, trong khi đây là thế yếu của cơ giáp hình bọ, gặp tình huống ít người, cơ giáp hình bọ chỉ là muỗi với cậu. Chử Minh điều khiển cơ giáp rất điêu luyện, chỉ ít phút sau, lại dùng pháo hạt nhân bắn rụng một chiếc cơ giáp hình bọ xuống đầm lầy.
Chiếc này do đội trưởng của đội cơ giáp hình bọ điều khiển, hai người còn lại thấy đội trưởng rơi vào đầm lầy, cực kỳ hoảng hốt, vội chạy tới cứu người.
Những việc cứu người không hề dễ, côn trùng biến dị quá nhiều, hoàn toàn không thể xử lý hết, sức kéo của đầm lầy cũng rất lớn, cơ giáp càng lún càng sâu.
Hai chiếc cơ giáp hình bọ kia bay quanh đội trưởng của mình cả buổi vẫn không tìm được cách cứu viện, Chử Minh đang định giúp bọn họ một tay, cho bọn họ ra đi với đội hình đầy đủ, lại chợt nghe Yến Trường Hạ nhắc nhở: “Các đội khác tới rồi, chúng ra rút lui.”
Chử Minh lập tức dừng tay, quay đầu bỏ chạy, chạy được vài phút, cậu thấy hệ thống thông báo, chiếc cơ giáp rơi vào đầm lầy cũng bị loại.
Hai chiếc hình bọ còn lại chạm mặt các tuyển thủ đội khác, tuy vẫn có thể tiếp tục hợp tác, nhưng vị thế của bọn họ đã trở nên lúng túng.
Vốn đang là quân chủ lực trong trận vây gϊếŧ đội Chử Minh, thế mà lại để bị loại mất hai người liên tiếp, một trong số đó còn là đội trưởng, hai người ở lại là hai người yếu hơn, bao vây Chử Minh ấy hả, còn sống được đến lúc đó rồi hẵng nói, bởi nếu những đội kia trở mặt, thì hai người này bị loại chỉ là chuyện vài giây.
Nhưng những người khác không làm như thế, hay ít ra là tạm thời bọn hắn không làm như thế.
Việc sáu đội liên minh là do hệ Lorgar đề ra, đồng thời do Hứa Mộc Lâm của trường Quân Đội I Lorgar phụ trách.
Hứa Mộc Lâm nhìn hai tuyển thủ còn lại của đội cơ giáp hình bọ, không nói gì, chỉ bảo những người khác cẩn thận, đừng để bị Chử Minh đánh lén.
Người xem thấy màn biểu diễn xuất sắc của Chử Minh thì kinh ngạc hết sức.
“Độc lạ mạnh dữ ha.”
“Không mạnh thì sao dám lớn lối như thế, người ta đánh cho bờm đầu ấy chứ.”
“Tuy ổng hay ghẹo gan người ta, nhưng thực lực không chê vào đâu được, bắn chuẩn vô đối, triệu like.”
“Tiếc cho cơ giáp hình bọ ghê, đang ngon, giờ thì nguy rồi.”
Xem Chử Minh đánh lén cơ giáp hình bọ, Kỷ Phong vừa tuôn trào nhiệt huyết, cảm thấy Chử Minh đúng là có mảnh có miếng, vừa không muốn thừa nhận sự thật này, anh ta nói với giọng khó ở: “Chử Minh toàn làm màu, rõ ràng có thể loại người ta, lại cố tình bắn người ta xuống đầm lầy, bộ trả thù hả, hẹp hòi.”
Bùi Tế nói câu công bằng: “Chắc không phải đâu, Chử Minh là người thẳng thắn, có gì nói nấy, bắn bọn họ xuống đầm lầy, có lẽ là muốn xem hậu quả của việc cơ giáp rơi vào đầm lầy mà thôi.”
Kỷ Phong: “Hậu quả rất nghiêm trọng.”
Bùi Tế: “Đúng vậy, gần như là out luôn.”
Kỷ Phong hiếu kỳ hỏi: “Đội trưởng, lỡ anh rơi xuống, nhóc có cách gì cứu anh không?”
Bùi Tế nghiêm túc suy nghĩ: “Có, nhưng phiền phức lắm, còn tốn thời gian nữa, dành thời gian đó để loại đối thủ, kết thúc trận đấu có khi còn nhanh hơn.”
Kỷ Phong câm nín: “Hiểu, ý là đừng để rơi xuống chứ gì.”
Bùi Tế: “Anh biết thế thì tốt.”
Kỷ Phong: “......” Kỷ Phong khẳng định, thằng nhóc này đúng là đội trưởng của anh, không phải đứa ất ơ nào giả dạng.
Trên sân, trận đấu vẫn đang hồi gay cấn.
Đầu tiên, đội của Chử Minh bị sáu đội liên hợp bao vây, tiếp đó họ ra tay vây ngược lại đối thủ, hai bên đánh nhau, tuy cơ giáp của Chử Minh bị hư hao khá nặng, nhưng giải quyết được hai đối thủ phiền toái, xem như cũng xứng đáng.
Chử Minh và Yến Trường Hạ thương lượng với nhau, định làm thêm ván nữa.
Cơ giáp hình bọ đã bị loại hai chiếc, không còn là vấn đề với bọn họ, lần tới đối mặt với liên minh sáu đội, áp lực của đội Chử Minh sẽ giảm bớt đi nhiều, dù bị chặn đường, cả đội vẫn có thể dễ dàng trốn thoát.
Cơ giáp hình bọ chỉ còn lại hai chiếc, ngại năng lực của Chử Minh, hai chiếc kia sẽ không dám xông lên tuyến đầu, như vậy đám Chử Minh có thể yên tâm đánh những người khác.
Mục tiêu mới của bọn họ, chính là người của hệ Lorgar.
Lần này tới phiên Tề Dữ làm mồi dụ, dẫn các đội khác vào tròng.
Tề Dữ cũng dùng cơ giáp hạng nhẹ như Yến Trường Hạ, nhưng cậu ta là dân liều, Yến Trường Hạ làm mồi rất cẩn thận, vừa thấy đối thủ xa xa đã chạy ngược trở về, mà Tề Dữ, cậu ta lao vào lòng địch xả súng như không thấy ngày mai.
Tề Dữ còn chuyên chọn những người của hệ Lorgar mà bắn, những người bị bắn trúng, thậm chí còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không ai dám tin Tề Dữ có thể chơi ngông như thế, dám khıêυ khí©h thẳng mặt bọn hắn.
Nhân lúc đối thủ còn đang ngơ ngác, Tề Dữ lập tức bỏ chạy, tuy lúc xả súng cậu ta đẹp trai ngầu lòi hết biết, nhưng khi bị mưa bom bão đạn dí sau lưng thì nhìn cũng toe như cái bông vậy.
Sau khi biết cậu ta đã làm gì, Chử Minh tặng cho Tề Dữ hẳn một ngón cái: “Được, gan lắm, xứng đáng bạn tôi.”
Tề Dữ chạy bở hơi tai, thều thào nói: “Thường thôi.”
Không phải Tề Dữ cố tình khıêυ khí©h bọn hắn đâu, chỉ là cảm thấy phương án thả mồi thành công được một lần, chưa chắc đã dùng được lần hai, sợ đám người kia không mắc mưu, mới phải chơi lớn một tí.
Người của hệ Lorgar tức sôi máu, đuổi đánh Tề Dữ không tha, Tề Dữ vọt lẹ ra sau lưng Chử Minh, những lúc như vầy, Chử Minh vô cùng đáng tin cậy, cậu ta còn đỉnh hơn mọi khi, dùng pháo phản kích, mỗi phát một tên, người của hệ Lorgar cứ thế bị cậu ta cản lại.
Hứa Mộc Lâm cho rằng, mình đã đánh giá đủ cao năng lực của Chử Minh khi hợp tác với các đội khác hòng loại bỏ cậu ta, nhưng khi mặt đối mặt mới phát hiện Chử Minh khó nhằn tới mức nào, độ khó này phải đánh giá mười sao.
Hơn nữa không chỉ Chử Minh khó xơi, mà đồng đội của cậu ta cũng không phải dạng hiền lành, năng lực cá nhân đều rất mạnh, bốn chọi tám, nhưng đội của Chử Minh vẫn không rơi vào thế yếu.
Người của hệ Lorgar đối đầu với đội Chử Minh, đánh nhau cả buổi, cuối cùng lại là đám Chử Minh chiếm thế thượng phong, người của hệ Lorgar không xơ múi được gì.
Hứa Mộc Lâm càng đánh càng điên máu, rõ ràng các đội khác đã đến, nhưng không một ai ra sức, tất cả đều đang chờ đυ.c nước béo cò, hắn phì phò hét lên: “Mấy người làm gì thế, còn không mau đánh đi!”
Các đội khác thấy Chử Minh đánh với Hứa Mộc Lâm, quả nhiên hành động giống như dự đoán của Yến Trường Hạ, bắt đầu nảy ý định ăn hôi, hi vọng Chử Minh và Hứa Mộc Lâm chết chùm với nhau, để bọn hắn ở sau hưởng lợi, bởi vậy không ai vội tấn công.
Sau khi Hứa Mộc Lâm thét lên, những người kia giả vờ bắn vu vơ vài phát, phần lớn đạn đều lên trời xuống đất, không một ai tận lực đánh nhau.
Thấy cục diện này, Chử Minh yên tâm rồi, cậu nghĩ bụng: mấy tên này ngốc thật, cơ hội rành rành trước mắt mà không biết quý trọng, cứ đòi ăn sẵn, có điều, giờ không tranh thủ loại mình đi, thì sau này còn mỡ đấy mà húp.
Không bị vướng víu tay chân, Chử Minh tập trung đối phó với người của hệ Lorgar.
Nói thật mấy người này cũng mạnh, mạnh hơn những đối thủ cậu gặp ở vòng loại rất nhiều, nếu không nhờ những buổi tập luyện nâng cao sức chiến đấu gần đây, cùng phương án cải tiến khả năng công kích của cơ giáp, có lẽ Chử Minh chưa chắc đã thắng được.
Chử Minh đối phó với Hứa Mộc Lâm, những người còn lại giao cho Yến Trường Hạ, Tề Dữ và Tống Thụy Hàn, đây là kết quả cả đội cùng thống nhất.
Thời gian có hạn, bọn họ phải tranh thủ xử lý người mấu chốt nhất, quan trọng nhất ở đây, cũng chính là Hứa Mộc Lâm của trường Quân Đội I Lorgar.
Chử Minh nhắm thẳng Hứa Mộc Lâm mà đánh, Hứa Mộc Lâm cũng chỉ chăm chăm vào Chử Minh, hai người đánh tới đánh lui, cuối cùng biến thành trận chiến một chọi một.
Hứa Mộc Lâm dùng cơ giáp hạng nặng, kỹ xảo điều khiển và tấn công đều vô cùng thành thạo, mang theo phong cách riêng của hệ hành tinh Lorgar, nếu đây là lần đầu tiên Chử Minh gặp phải, có lẽ cậu không thể ứng đối dễ dàng, thậm chí còn rơi vào thế yếu.
Nhưng xui cho Hứa Mộc Lâm, Chử Minh đã gặp một người có kỹ xảo tốt hơn, thao tác gãy gọn hơn hắn ta, giờ nhìn Hứa Mộc Lâm, cảm giác trình độ còn chưa tới.
Chử Minh và Hứa Mộc Lâm đánh với nhau mười phút, sau đó bắt được cơ hội, đánh người này rơi xuống đầm lầy.
Đây là lần thứ ba Chử Minh bắn người khác vào đầm lầy, tay nghề càng ngày càng thành thạo.
Bắn xong, Chử Minh không hề chủ quan, phải lụi thêm một pháo, tiễn Hứa Mộc Lâm ra ngoài cho yên tâm.
Yến Trường Hạ thấy Chử Minh đã thắng, lập tức gọi cậu rút lui, Chử Minh rất nghe lời, kêu chạy là cậu tốc biến ngay.
Chạy nhiều, Chử Minh đúc kết ra kinh nghiệm, rút lui phải gọi là êm mượt như nhung.
Thấy tình huống này, tất cả người xem đều đứng ngồi không yên.
“Ủa alo? Đó là đội trưởng của đội Lorgar cơ mà?”
“Độc lạ mạnh đến thế cơ á?”
Rất nhiều khán giả không tin vào mắt mình, hôm nay, phần lớn người dân đến đây để xem tuyển thủ của hệ Lorgar tranh tài, thấy Hứa Mộc Lâm bị loại, nhiều người ngỡ ngàng đến bật ngửa.
Hơn nữa sau khi Hứa Mộc Lâm bị loại, các đội còn lại không ai tin tưởng ai, hội đồng minh tan rã, mỗi đội đi một hướng.
Bùi Tế xem đến đây thì lắc đầu nguầy nguậy: “Một bó đũa rời rạc, phen này hết cứu.”
Kỷ Phong cũng tiếc giùm, nhưng anh buộc phải thừa nhận: “Mấy mẻ ngu thật chứ chả đùa, ai mà cứu nổi, sáu đội hợp tác mà không loại được một người, đội quần tới già luôn quá.”
----------------------------------
Còn 142 và 143 nữa, trộm vía tự nhiên tác siêng bất ngờ luôn