Cố Phồn mặc chiến giáp hạng A, phòng ngự vô cùng tốt, nhưng móng vuốt sắc nhọn của con bồ nông cấp A kia vẫn xuyên thủng hai lỗ trên trên chiến giáp, đâm sâu vào bả vai Cố Phồn, lúc móng chim rút ra, chảy rất nhiều máu.

Không đợi Thanh Đằng động thủ, Cố Phồn tự mình chữa khỏi cho mình.

Bây giờ không phải lúc nói chuyện, Cố Phồn đi theo tiểu đội tiếp tục tập trung đánh giết.

Dù sao cũng là đội ngũ gần ba mươi dị năng giả cấp A, mọi người vừa tiến về phía trước vừa chiến đấu, hơn một giờ, cuối cùng giết được tất cả những con bồ nông này.

Cố Phồn liên tục thi triển thuật kim kiếm, thuật hỏa cầu tấn công diện rộng những con bồ nông cấp C, tiêu hao rất nhiều linh lực, hiện tại có thể nghỉ ngơi hồi phục, cô ngồi dưới một gốc cây, một tay cầm viên linh thạch, lặng lẽ bổ sung linh lực.

Những dị năng giả khác cũng đều bị thương nặng nhẹ khác nhau, cũng may dị năng chữa trị của Thanh Đằng và những người khác rất tốt, mọi người thậm chí cần không sử dụng Sinh Cơ Bổ Huyết Đan Cố Phồn đưa.

Kiểm kê thương vong, chỉ có Lục Dao bị Cố Phồn bắn một phát súng xuyên qua cổ họng.

Khi đó Cố Phồn ra tay quá đột ngột, ngay cả Thịnh Hi cũng không kịp phản ứng, cộng với sự quấy nhiễu của đám quái chim, chờ Thịnh Hi ý thức được muốn cứu Lục Dao thì đã không còn kịp.

“Cố Phồn, cô phải cho tôi một lời giải thích.”

Che kín thi thể Lục Dao, Thịnh Hi dẫn tiểu đội của mình đến trước mặt Cố Phồn, vẻ mặt lạnh như băng, không còn vẻ dịu dàng như bình thường nữa.

Cố Phồn úp lòng bàn tay xuống để che giấu linh thạch trong lòng bàn tay, vừa hấp thu linh lực vừa phân tâm nói: “Lúc tôi tránh một con bồ nông cấp A, cô ta đã thả một sợi kim tuyến quấn lấy giày phi hành của tôi, cô ta muốn tôi chết, tôi đây cũng muốn cô ta chết.”

Vừa nói, cô vừa duỗi chân ra.

Lục Dao muốn cản trở được cô nhất định phải dùng sức, sợi kim tuyến kia mỏng đến mức nhìn bằng mắt thường khó có thể phân biệt được, nhưng càng mảnh thì càng dễ để lại dấu vết khi dùng lực mạnh, cho nên giờ phút này, bề mặt giày phi hành của Cố Phồn sử dụng hợp kim hạng A vẫn lưu lại dấu vết bị sợi kim tuyến siết ra.

Hạ Tinh: “Sợi kim tuyến kia ở đâu?”

Phong Hỏa: “Thịnh Hi thu lại rồi.”

Cảnh Cố Phồn ném sợi kim tuyến rất nhiều người đều thấy được, Thịnh Hi cũng không cần phải che giấu, lấy nó ra giao cho Hạ Tinh.

Mạnh Liên Doanh nói: “Mọi người đều biết, anh họ tôi am hiểu sử dụng loại kim tuyến này nhất, nhưng muốn khống chế loại kim tuyến này gi.ết chết quái thú cũng không dễ dàng, Lục Dao là một trong số ít người trong nhà họ Lục giỏi sử dụng, nếu như không phải Phồn Phồn mạng lớn sống sót, Phồn Phồn đã bị Lục Dao ám hại, sợi kim tuyến này lại bị Lục Dao thu hồi, một chút bằng chứng cũng sẽ không lưu lại.”

Thịnh Hi nhìn chằm chằm Mạnh Liên Doanh: “Không phải cậu cũng dùng kim tuyến giế.t chết con bồ nông đầu tiên sao? Đương nhiên, cậu không có lý do giết Cố Phồn, nhưng cũng không thể loại trừ hai người hợp tác muốn hãm hại Dao Dao, ngay từ đầu, hai người đã có mâu thuẫn với Dao Dao rồi.”

Mạnh Liên Doanh tức giận nở nụ cười: “Ngươi đánh rắm chim gì?”

Hạ Tinh cũng nhíu mày nói với Thịnh Hi: “Suy đoán này của anh quá gượng ép, Lục Dao bất mãn với Cố Phồn, nhằm vào khắp nơi, Cố Phồn rộng lượng không so đo, đan dược cũng không thiếu Lục Dao, những thứ này mọi người đều thấy rõ.”

Giữa năm gia tộc lớn đều rất hiểu nhau, Hạ Tinh sớm biết Lục Dao và Lục Nhai không có mâu thuẫn, lúc ở căn cứ, Cố Phồn lấy thân phận bạn gái Lục Nhai từ chối hợp tác với nhà họ Thịnh, Lục Dao khuỷu tay hướng ra ngoài liền thấy Cố Phồn không vừa mắt, sau đó trên đường đi, các dị năng giả một bên coi thường thái độ của Lục Dao đối với Thịnh Hi, một bên ngưỡng mộ thuật luyện đan của Cố Phồn, loại người tự phụ tự cho mình là tài giỏi như Lục Dao, ghen tị với Cố Phồn tự nhiên càng ngày càng sâu.

Hạ Ti.nh hoàn toàn tin tưởng cách nói của Cố Phồn.

Trong năm gia tộc lớn, ngoại trừ nhà họ Vương có giao tình tốt với nhà họ Thịnh, ba tiểu đội Lục, Hạ, Lý đều đứng về phía Cố Phồn.

Thịnh Hi không thể tưởng tượng nổi nhìn người đàn ông ba khoảng ba mươi tuổi trong số năm người nhà họ Lục: “Chú Năm, Dao Dao là người nhà họ Lục, chú lại tin một người ngoài?”

Con cháu Lục gia rất nhiều, Thịnh Hi cũng không rõ vị chú Năm Lục này là chi nào, chỉ nghe Lục Nhai gọi đối phương như vậy.

Chú Năm nhìn thi thể Lục Dao, không buồn cũng không giận: “Mặc kệ là người nhà nào, tôi chỉ tin vào bằng chứng.”

Mấy buổi tối đó, nghe được tiếng Lục Dao phát ra từ trong lều trại của Thịnh Hi, ông đã sớm không coi Lục Dao là người của nhà họ Lục nữa, từ tư chất mà nói, Lục Dao đích xác ưu tú, nhưng những chuyện Lục Dao làm ra hoàn toàn phụ sự giáo dục của lão nguyên soái, cũng mất đi tôn nghiêm của một quân nhân.

Thiểu số phục tùng đa số, Thịnh Hi tạm thời chỉ có thể từ bỏ.

Hạ Tinh nhìn về phía con đường vừa đi, lo lắng nói: “Bên Lục đội không biết thế nào.”

Thực lực của Lục Nhai không có gì phải nghi ngờ, vấn đề là lần này anh phải đối mặt với hai quái thú bay cấp S, anh hoàn toàn rơi vào thế bất lợi về tốc độ, hơn nữa anh còn lấy một địch hai...

Hạ Tinh khống chế giày phi hành bay lên, nhưng nhìn xung quanh cũng không có bóng dáng của Lục Nhai và hai con bồ nông cấp S kia, có thể thấy được bọn họ đã sớm dời chiến trường. Điều này rất dễ hiểu, vì an toàn của bọn họ, Lục Nhai sẽ dẫn quái thú cấp S đi về hướng ngược lại.

Hạ Tinh đáp xuống đất, thương lượng với chú Năm: “Chúng ta vào nội thành trước, nếu Lục đội trở về, nhất định sẽ vào nội thành tìm chúng ta.”

Thịnh Hi: “Trở về là tốt nhất, lỡ như...”

Mạnh Liên Doanh: “Câm miệng quạ đen của anh lại.”

Thịnh Hi cười lạnh một tiếng, không nói gì nữa.

Tinh Hà nói: “Tôi đã xem qua một bài báo, mùa sinh sản của loài chim bồ nông này từ tháng mười hai đến tháng tư năm sau, sau khi biến dị tập tính sinh sản chắc là không thay đổi, bây giờ là cuối tháng hai, chúng ta đến gần đó xem một chút, có lẽ có thể phát hiện một ít trứng chim chưa nở.”

Những con bồ nông ở đây cơ bản đã bị bọn họ toàn bộ đánh chết, thay vì giữ lại trứng chim tiếp tục ấp trứng ra loại quái sức chiến đấu kinh người này, không bằng hoàn toàn loại bỏ.

Hạ Tinh: “Ừm, cậu nói rất đúng, như vậy, ba mươi người chúng ta chia làm hai đội, một đội đến bên bờ hồ kiểm tra, đội còn lại đến nơi hai con chim cấp S bay ra kiểm tra.”

Chia thành hai đội, Hạ Tinh chủ động lựa chọn đi rừng rậm.

Tiểu đội Tinh Hà cùng mười người nhà họ Lục và Vương đi tới bờ hồ.

Mọi người bay ở độ cao thấp, dọc theo bờ hồ bay một vòng, phát hiện mấy ổ chim non còn chưa biết bay, tất cả đều bị đốt cháy.

Hạ Tinh bên kia phát hiện từng ổ từng ổ trứng chim, sử dụng dị năng hệ kim toàn bộ đánh tan, một quả trứng hoàn chỉnh cũng không để lại.

Đám đông tập hợp lại, tiếp tục lên đường

Không có Lục Nhai bảo vệ, ngay cả Phong Hỏa cũng không cùng Mạnh Liên Doanh cãi nhau, để tránh âm thanh quá lớn thu hút quái thú cấp cao.

Hoàng hôn rơi xuống chân trời, Lục Nhai vẫn chưa quay lại.

Ba mươi người dựng lều ở một trạm nghỉ ngơi bỏ hoang bên cạnh quốc lộ.

Lúc ăn cơm, Cố Phồn và bốn người Tinh Hà ngồi cùng một chỗ, tất cả mọi người đều trầm mặc.

Thời gian Lục Nhai về đội càng muộn, tỷ lệ sống sót của anh trong tay hai quái thú cấp S lại càng thấp.

Các tiểu đội khác cũng đang lặng lẽ nghị luận chuyện này, theo gió truyền tới một ít lời đồn nhảm.

“Giày phi hành của Lục đội hình như không nhanh bằng hai con chim kia.”

“Chim bạc thì không sao, nhưng con chim đen kia có thể phun ra hỏa màu đen, loại hỏa đó khẳng định so với hỏa bình thường còn lợi hại hơn, có thể có độc hay không?”

“Rất nhiều vậy tư trước đây thu thập đều ở bên trong tinh hạch không gian của Lục đội, nếu anh ấy không trở về được, những vật tư kia chẳng phải là cũng không có?”

Mạnh Liên Doanh cũng muốn nổi giận, Tinh Hà nháy mắt với cậu ta, Lục Nhai không có ở đây, nội bộ năm gia tộc mặc kệ bất đồng như thế nào, bọn họ vẫn thuộc về một chỉnh thể, đừng nhìn Hạ Tinh hôm nay thay Cố Phồn nói chuyện, nếu Lục Nhai vẫn không trở lại, Thịnh Hi công khai cấm Cố Phồn rời đi, Hạ Tinh chưa chắc sẽ tiếp tục đứng về phía Cố Phồn.

“Lục thiếu thông minh như vậy, ở trên không trung đánh không lại hai quái thú, nhất định sẽ đáp xuống đất, nhiều núi sâu rừng rậm như vậy, anh ấy tránh hai con chim còn không dễ dàng.” Phong Hỏa rất có lòng tin nói.

Cố Phồn cũng có lòng tin với Lục Nhai, nếu anh đánh không lại thì chắc có thể trốn, trong tay Lục Nhai chắc là vẫn còn một viên Tránh Thú Đan cô tặng.

Nghỉ ngơi một đêm, chạng vạng ngày hôm sau, mọi người đến thành phố Trương.

Lục Nhai vẫn không có tin tức gì.

Thịnh Hi: “Thành phố Trương lớn như vậy, ngày mai chúng ta thu thập vật tư ở thành phố Trương trước, nếu tối mai Lục đội vẫn chưa về, chúng ta lập tức trở về căn cứ.”

Hạ Tinh trầm mặc.

Phong Hỏa âm dương quái khí nói: “Các ngươi không phải muốn đi thành phố C sao? Thế nào, không có Lục thiếu không muốn đi à?”

Thịnh Hi: “An toàn là trên hết, trong tay chúng ta đã có một lô vật tư, trước tiên đưa về căn cứ, sau đó xin quân đội quyết định có nên tiếp tục phái người đến thành phố C hay không.”

Tinh Hà: “Có thể ngày mai Lục thiếu sẽ trở lại.”

Tranh cãi không có ý nghĩa, chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.

Một đêm trôi qua, trời lại sáng.

Hạ Tinh mở bản đồ thành phố, bắt đầu phân công các khu vực trách nhiệm thu thập.

Thịnh Hi: “Chia làm sáu đội quá nguy hiểm, vẫn là chia làm hai đội đi, nếu gặp quái thú cấp cao thì dễ đối phó hơn, dù sao chúng ta cũng phải ở đây chờ Lục đội, vật tư có thể từ từ thu thập.”

Hạ Tinh trưng cầu ý kiến các tiểu đội khác, đồng ý phương án của Thịnh Hi.

Khi phân đội, năm người Cố Phồn vẫn đồng hành với tiểu đội hai nhà Lục, Vương.

Thần thức của Cố Phồn vẫn bao phủ Thịnh Hi, nhìn thấy anh ta nháy mắt với đội trưởng Vương.

Cố Phồn biết ngay Thịnh Hi chắc chắn đã bắt đầu đề phòng cô chạy mất.

Cố Phồn tạm thời sẽ không rời đi.

Ba mươi người ở lại thành phố Trương hai ngày, Lục Nhai vẫn chưa trở về.

Tinh thần xuống thấp chưa từng có, trải qua bao nhiêu nguy hiểm, không có Lục Nhai, ai còn dám đi thành phố C bị núi non trùng điệp bao vây?

Hạ Tinh làm chủ: “Về căn cứ.”

Chạng vạng thứ năm Lục Nhai biến mất, mọi người về tới vùng núi gặp phải bồ nông.

Hạ Tinh lặng lẽ đến hang ổ cũ của bồ nông để kiểm tra, hai con bồ nông kia cũng không trở về.

“Có lẽ Lục đội bị thương tạm thời không thể trở về, chúng ta có nên chờ thêm chút nữa không?”

Thịnh Hi: “Trong tay Lục đội có máy bay chiến đấu, cho dù chân bị què cũng có thể bay trở về, bên này không chừng còn có bao nhiêu quái thú cấp S đang hoạt động, cho dù Lục đội may mắn giết được hai con bồ nông, hơn phân nửa cũng rơi vào miệng quái thú khác, tôi khuyên các cậu sớm hết hy vọng.”

Lời của Thịnh Hi tuy rằng khó nghe, nhưng Lục Nhai nhiều ngày không về là sự thật.

Lều dựng xong, Cố Phồn cùng bốn người Tinh Hà vào lều.

Tinh Hà nhỏ giọng nói: “Càng là nơi nguy hiểm càng thích hợp rời đi, đêm nay chúng ta liền đi.”

Phong Hỏa: “Đi như thế nào? Cho dù là ai gác đêm, hai nhà Thịnh Vương đều phái một người theo dõi chúng ta.”

Cố Phồn suỵt một tiếng, ra hiệu mọi người tạm thời ngừng thảo luận.

Tinh Hà, Mạnh Liên Doanh, Phong Hỏa, Thanh Đằng đều biết cô có thần thức, có thể đã phát hiện cái gì, ăn ý chờ đợi.

Cố Phồn đang nghe Thịnh Hi nói chuyện với mấy cấp dưới.

Họ đang lên kế hoạch rời đi thì sự kiên nhẫn của Thịnh Hi cũng cạn kiệt, Thịnh Hi phát cho ba người đồng đội mỗi người một khẩu súng, thứ trong súng không phải đạn mà là thuốc mê mạnh có thể làm tê liệt quái thú cấp A.

“Thịnh Hi chuẩn bị sáng mai ra tay gây mê chúng ta.” Nghe kế hoạch bên kia xong, Cố Phồn cũng thu hồi thần thức.

Thanh Đằng nhìn về phía Tinh Hà.

Tinh Hà lấy giấy bút ra, vẽ ra năm vị trí lều trại tối nay, nói với Cố Phồn: “Đợi đến nửa đêm, cậu phóng thích thần thức đánh dấu vị trí của người gác đêm và hai đội Thịnh, Vương, Thanh Đằng sẽ phóng dây leo gai độc đâm trúng bọn họ, bọn họ ngã, chúng ta để lại thuốc giải rồi rời đi.”

Khi vừa đồng ý lời mời của Lục Nhai gia nhập tiểu đội căn cứ, Tinh Hà đã nghĩ ra biện pháp rời đi.

Cố Phồn: “Thật ra mình có thể tự đi, mình có giày phi hành hạng S.”

Tinh Hà: “Đi một mình, sau đó bị quái thú cấp cao ăn thịt? Cho dù cậu dám cược, chúng ta cũng không yên tâm, thay vì để chúng ta lãng phí thời gian đi tìm cậu, không bằng cùng nhau hành động.”

Cố Phồn: “Được, tối nay sau khi rời đi, chúng ta tìm một đỉnh núi ẩn náu, chờ mình đột phá Trúc Cơ rồi nói sau.”

Phong Hỏa mừng rỡ: “Cậu muốn Trúc Cơ?”

Cố Phồn cười cam chịu.

Đó là một loại dự cảm khó có thể hình dung, tu chân giả mỗi lần tu vi đột phá, đều sẽ cảm nhận được loại cảm giác này, giống như Thiên Đạo nhắc nhở mỗi tu chân giả sắp đột phá cảnh giới, nhắc nhở các đệ tử nhanh chóng tìm một chỗ thanh tĩnh, tiếp nhận ban thưởng của Thiên Đạo đối với bọn họ vì chuyên tâm tu hành, đương nhiên, ban thưởng chỉ dành cho Luyện Khí và Trúc Cơ, các cảnh giới về sau bọn họ đều phải đối mặt với khảo nghiệm lôi kiếp.

Bởi vậy, để thuận lợi lợi đạt Trúc Cơ, đêm nay Cố Phồn nhất định phải rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play