Ngày tối dần, trận chiến ngày thứ năm kết thúc.

Các chiến sĩ tiền tuyến quay trở lại vị trí ngay ngắn trật tự, đóng quân bên ngoài đội y tế.

Quân y cấp B bị gãy chân kia kiên trì đi tiền tuyến cũng đã trở lại, tinh thần lực cạn kiệt đã sớm mê man, hai quân nhân cấp A làm nhiệm vụ bảo vệ cũng bị một ít thương tích, cũng may cũng không có nguy hiểm tính mạng.

Không biết là trùng hợp hay là cố ý, đội trưởng y tế sai người đưa hai quân nhân cấp A bị thương này đến bên Cố Phồn.

Hai người cũng không biết Cố Phồn từng từ chối ra tiền tuyến, ánh mắt bọn họ nhìn Cố Phồn trong trẻo mang theo nụ cười, tràn ngập cảm kích.

Thật ra không chỉ có bọn họ, tất cả mọi người trong quân đội đối đãi với nhân viên y tế đều nhiệt tình tràn ngập tín nhệm, tựa như hai bên là đồng đội có thể phó thác tính mạng.

Cố Phồn mỉm cười trị liệu cho bọn họ.

Linh lực được linh thạch không ngừng bổ sung lần nữa cạn kiệt.

Cố Phồn ăn qua loa một chút cơm hộp, sau đó trở về lều của cô.

Trước khi tu luyện, Cố Phồn tính toán, bởi vì hôm nay thương thế của người bị thương đều tương đối nghiêm trọng, cô thật sự đã tiêu hao liên tục sáu viên linh thạch hệ mộc.

Linh thạch hạ phẩm ở Tu Chân Giới là loại tiền tệ lưu thông đơn giản nhất, nhưng mà ở Trái Đất chúng là bảo vật số lượng không nhiều.

Theo thông tin mà cô có được khi đến căn cứ, trước khi xảy ra trận đại phóng xạ linh khí trên Trái Đất rất mỏng, cho nên Trái Đất cũng không tồn tại linh thạch hay bảo vật trời đất cấp cao nào khác, cho đến khi trận đại phóng xạ xảy ra Trái Đất đã xảy ra biến hóa rất lớn, linh khí khôi phục, nhân loại cùng thú đều xuất hiện người mạnh, chỉ là thời gian còn ngắn, linh thạch, bảo vật vật trời đất cấp cao đều cần nhiều thời gian hơn để ngưng thụ.

Cố Phồn thừa nhận, cô không có hy sinh vì đại nghĩa và dũng khí hy sinh bản thân để bảo vệ người khác.

Nhưng cô kính nể những quân nhân này, những gì cô làm cho họ đã vượt xa điều kiện mà cô đã thảo luận với Lục Nhai.

Tuy nhiên chỉ vì cô không muốn đi tiền tuyến, ánh mắt của một số người nhìn cô đã thay đổi.

Cố Phồn cho rằng mình có thể không thèm để ý, cho rằng mình không cần phải để ý đến những người xa lạ kia, nhưng mà từng đôi mắt, những lời thì thầm xì xào bàn tán vẫn quanh quẩn trong tâm trí cô, không xua đi được.

“Nếu cô biện pháp, tốt nhất trước cứu tỉnh cô ấy trước.”

“Cố Phồn, tiền tuyến khẩn cấp, cô lên trước được không?”

“Tôi có thể cử hai dị năng giả cấp A chuyên tâm bảo vệ an toàn cho cô, cô không phải làm gì ngoại trừ chữa thương, được không?”

“Tôi đi!”

“Lính đánh thuê chính là lính đánh thuê, thời khắc mấu chốt làm sao có thể trông cậy vào bọn họ.”

“Tôi vốn dĩ rất thích cô ấy, nhưng không nghĩ tới cô ấy là loại người này.”

“….”

Những âm thanh đó càng lúc càng lớn tựa như một đoàn lốc xoáy quanh tai cô, cuối cùng lời trách cứ lạnh như băng của Lục Nhai vang lên như sấm: “Căn cứ hiện tại an ổn là do vô số người dùng mạng đổi lấy, cô có tư cách gì hưởng thụ thành quả người khác hy sinh?”

Cô có tư cách gì, có tư cách gì.

Cố Phồn không khỏi tự ngẫm lại, cô có tư cách gì.

Một trăm năm qua từng chút từng chút tái hiện lại, Cố Phồn cố gắng ở bên trong tìm cho mình một tư cách.

Lúc ban đầu, cô chỉ là một tiểu cô nương bị cha mẹ coi là nha hoàn, là ngũ linh căn cấp thấp trong cơ thể cô giúp cô thoát khỏi con đường trần thế, giúp cô vào Tiên môn, là chính cô, cho cô tư cách tiến vào Tiên môn.

Đệ tử ngoại môn có hàng ngàn hàng vạn, cô cần cù chăm chỉ tu luyện dốc lòng học tập luyện đan, là cố gắng của chính cô, cho cô tư cách đặt chân ở ngoại môn.

Bị yêu thú cấp cao đuổi giết, xuyên đến Trái Đất, gặp được mấy tên lính đánh thuê có ý đồ xấu, là chính cô, cho cô tư cách sống sót đi tới căn cứ.

Căn cứ mở cửa cho nhân loại, cô dựa vào bán dược kiếm điểm huân công, không lợi dụng bất cứ ai, là chính cô cho bản thân có tư cách sinh sống ở căn cứ.

Cô không yêu cầu bất cứ ai hy sinh cho bản thân thay cô mạo hiểm, vì vậy cũng không ai có thể ép buộc cô làm làm chuyện cô không muốn làm.

Từ đầu đến cuối, cô chỉ cố gắng sống một mình, chưa bao giờ làm tổn thương người khác trục lợi cho bản thân, chưa từng làm qua việc thiện lớn lao nào, nhưng cũng chưa từng làm ác.

Muốn tư cách gì, cô chính là tư cách cho cái mạng này của cô.

Vòng xoáy trong tâm trí biến mất, lông mày nhíu chặt cũng giãn ra, Cố Phồn rốt cuộc không nhìn thấy bất luận kẻ nào, không nghe được bất luận ồn ào gì, chỉ cảm giác được có linh khí bốn phương tám hướng mãnh liệt hội tụ về phía cô, cô quên mình hấp thu tu luyện.

Cách lều trại của cô không xa, Lục Nhai cùng đội trưởng đội y tế trước sau đi ra.

Hôm nay bốn chiến trường đều có người tử vong, trong đó chiến trường Tây Bắc bởi vì gặp phải bầy nhện độc khó đối phó nhất, tử vong lên tới một trăm hai mươi ba người, đại đa số đều là dị năng giả cấp B và C bị đàn nhện đánh lén, bởi vì độc phát tác nhanh chóng không kịp uống thuốc giải mà bỏ mạng.

“Thiếu soái, Cố Phồn kia rõ ràng có năng lực chữa khỏi rất nhanh, lại không chịu ra tiền tuyến, thật sự làm cho người ta thất vọng, nếu cô ấy chịu đi, cho dù chỉ phụ trách tiểu đội cấp C, cũng có thể giảm bớt một ít thương vong.”

Mắt nhìn lều trại của Cố Phồn, đội trưởng đội y tế vẫn bất mãn.

Lục Nhai dừng chân, nhìn đội trưởng đội y tế hỏi: “Ý anh là, Cố Phồn nên chịu trách nhiệm về thương vong ở chiến trường Tây Bắc?”

Vẻ mặt của đội trưởng đội y tế khẽ biến.

Lục Nhai: “Cố Phồn là nhân tài tôi nhìn trúng, công kích kém, trị liệu mạnh, tôi sắp xếp để cô ấy đi theo quân, biểu hiện của cô ấy đã vượt qua mong đợi của tôi, nếu cô ấy không tới thương vong hôm nay vẫn như cũ không cách nào tránh khỏi, anh không nên đổ lỗi lên người Cố Phồn.”

Đội trưởng đội y tế cúi đầu: “Ngài nói đúng, là tôi sai, ngày mai tôi sẽ công khai xin lỗi cô ấy.”

Lục Nhai: “Đi nghỉ ngơi đi.”

Đội trưởng đội y tế cúi đầu chào, xoay người rời đi.

Lục Nhai ẩn mình vào một bóng cây, thân hình thon dài dựa vào thân cây, ánh mắt theo những nguyên tố kim vui vẻ chảy xuôi trên không trung, rơi xuống lều trại của Cố Phồn.

Đêm nay nguyên tố kim cô điều động so với trước kia anh cảm nhận mãnh liệt hơn rất nhiều.

Nguyên tố kim lao nhanh suốt đêm, đến sáng sớm ngày hôm sau vẫn không có dấu hiệu muốn dừng lại.

Lục Nhai phải rời đi, anh có nhiệm vụ của anh, những khu vực đô thị khác liền kề thành phố An có thể có quái thú cấp S, tùy thời chúng sẽ có nguy cơ tới tham gia náo nhiệt, trách nhiệm của Lục Nhai một là bảo vệ trang bị lá chắn phòng hộ tạm thời, hai là phòng ngừa quái thú cấp S xâm nhập, tránh gây ra nhiều thương vong.

Lục Nhai từ trong quân phòng ngự của đội y tế Tây Bắc gọi tới một quân nhân hệ thổ cấp A tên là Chu Thừa, hạ quân lệnh cho anh ta: “Cố Phồn ở bên trong nghỉ ngơi, cậu ở lại đây canh giữ, trừ khi Cố Phồn tự mình ra ngoài, bất luận thế nào không ai được tới làm phiền cô ấy.”

“Thiếu soái yên tâm, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”

Khi linh lực trong đan điền đã tràn đầy không thể hấp thu được nữa, Cố Phồn tỉnh lại.

Cô kinh ngạc xem kỹ đan điền.

Trước khi nhập định tu luyện cô vẫn là Luyện Khí kỳ tầng thứ bảy, nhưng lúc này đã đạt tới tầng thứ chín, chỉ cần tu luyện tầng thứ chín đến trạng thái viên mãn, là có thể đột phá Trúc Cơ kỳ.

Đừng nhìn chỉ là hai tầng đột phá, phải biết rằng, tu chân giả từ Luyện Khí đến Trúc Cơ kỳ đến Kim Đan thậm chí Nguyên Anh, mỗi một tầng tu luyện sẽ chia thành chín giai đoạn nhỏ, chín giai đoạn nhỏ này càng về sau càng cần thời gian tu luyện càng dài. Lấy Cố Phồn làm ví dụ, dưới tình huống bình thường, thời gian để cô đột phá từ tầng bảy lên tầng chín của Luyện Khí kỳ phải lâu hơn tổng thời gian tu luyện của cô ấy từ tầng một đến tầng bảy.

Hiện giờ, cô thế nhưng chỉ dùng một tháng.

Cố Phồn biết, cô chính là gặp giác ngộ trong truyền thuyết.

Người tu chân vừa phải tu luyện linh khí, cũng phải tu tâm, linh lực được tích lũy tháng ngày hoặc là được bảo vật trời đất tẩm bổ, tuy nhiên tu tâm lại không có bất kỳ lối tắt nào, chỉ có thể dựa vào giác ngộ huyền diệu khó giải thích. Không có giác ngộ, tu vi gia tăng chỉ có thể nhờ vào tư chất cùng thiên phú, nếu may mắn đạt được giác ngộ tu tâm, tu vi sẽ tiến bộ vượt bậc.

Lần giác ngộ này của Cố Phồn đặt ở Tu Chân Giới chắc là chỉ thuộc về một lần giác ngộ nhỏ, cho nên tu vi chỉ tăng thêm hai tầng Luyện Khí kỳ.

Nhưng đối với Cố Phồn mà nói, lần giác ngộ này thu hoạch tương đương với ăn một viên đại bổ đan, lập tức giúp cô tiết kiệm mấy chục năm thậm chí trên trăm năm.

Khi niềm vui từ từ lắng đọng lại, Cố Phồn thi triển thuật thanh tẩy cho mình, sau đó đứng lên.

Nhìn sắc trời, bên ngoài chỉ mới hừng sáng, vừa vặn không chậm trễ cô chữa trị cho người bị thương.

Nhưng mà Cố Phồn vừa đi ra, liền thấy một nam quân nhân quân trang thẳng tắp, thân hình khôi ngô đứng bên ngoài lều.

Cố Phồn nghi hoặc hỏi: “Anh là?”

Chu Thừa thấy sắc mặt hồng hào của cô cảm giác như vừa mới ngủ dậy sau một giấc ngủ ngon lành, mím môi, thấp giọng giải thích: “Thiếu soái nói Cố tiểu thư cần nghỉ ngơi nên để tôi canh giữ ở đây, không cho ai làm phiền Cố tiểu thư.”

Lục Nhai?

Cố Phồn lại không có tâm tư nghĩ nhiều đến Lục Nhai, bởi vì cô phát hiện, khu vực thu nhận người bị thương gần đó đều không thấy!

Nơi đó có bốn quân nhân đang ngồi, nhìn quân hàm, đều là cường giả cấp A, vả lại sắc mặt đều không tốt lắm.

Nhìn ra Cố Phồn nghi hoặc, Chu Thừa tiếp tục nói: “Cô đã ngủ một ngày hai đêm, hôm nay là ngày cuối cùng của trận chiến, tất cả các đội y tế đã tập trung ở bên ngoài vòng chiến đấu trung tâm. Cô Cố, nếu cô đã nghỉ ngơi đủ rồi, bây giờ theo chúng tôi đến đội y tế tập hợp được không? ”

Cố Phồn lập tức hiểu được vì sao ánh mắt năm người này nhìn cô đều mơ hồ tràn ngập tức giận.

Vào thời điểm quan trọng khi mỗi người đều đang liều mạng chạy đua với thời gian để truy quét quái thú, một nhân viên y tế như cô lại có thể “ngủ” một ngày hai đêm!

Cố Phồn thậm chí đã có thể tưởng tượng ra, đợi lát nữa cô đến đội y tế, sắc mặt của đội trưởng đội y tế sẽ đặc sắc đến mức nào, tên kia vẫn luôn bởi vì cô không chịu ra tiền tuyến mà trong lòng oán trách.

Cố Phồn cũng không ngờ mình sẽ gặp phải giác ngộ, hơn nữa dừng lại lâu như vậy.

May mắn Lục Nhai đã bố trí người canh gác cho cô, nếu không thật vất vả giác ngộ một lần lại bị gián đoạn giữa chừng, Cố Phồn chỉ sợ phải buồn bực muốn chết.

“Xung quanh không có quái thú sao?” Cố Phồn hỏi Chu Thừa.

Chu Thừa: “Không có, tất cả đều bị vây ở vòng trung tâm rồi.”

Cố Phồn nhìn chiến giáp hạng A trên người bọn họ, nhanh chóng nói: “Các anh chờ một chút.”

Nói xong, cô quay trở lại lều, dùng tốc độ nhanh nhất thay bộ chiến giáp hạng A mà Lục Nhai tặng cô, buộc lại mái tóc dài.

Thu hồi lều trại, Cố Phồn khống chế giày phi hành cao cách mặt đất ba mét, nói với năm người đang khiếp sợ: “Xin lỗi đã để các người đợi lâu, chúng ta qua đó đi.”

Trong lòng năm người Chu Thừa chỉ còn lại một ý niệm: Thiếu soái chưa bao giờ lấy việc công làm việc tư, thế nhưng lại trang bị chiến giáp hạng A cho một lính đánh thuê cấp C!

Cố Phồn chỉ muốn cố gắng bù đắp thời gian làm chậm trễ bọn họ mà thôi, sau khi phán đoán phương hướng, cô chủ động dẫn đầu bay về phía vòng trung tâm của trận chiến.

Năm người Chu Thừa rất nhanh đuổi theo, khiếp sợ thì khiếp sợ, quân mệnh trong người, năm người vẫn bảo vệ Cố Phồn ở trung tâm.

Cố Phồn phát hiện, mỉm cười.

Những quân nhân nguyện ý liều mạng chấp hành tuân thủ quân lệnh này, thật sự rất khó làm cho cô chán ghét.

Hơn mười phút sau, đã đến trung tâm vòng.

Bên trong chiến hỏa, tiếng gầm rú của dã thú rung chuyển bầu trời, đội y tế vẫn hạ trại bên ngoài.

Năm người Chu Thừa đưa Cố Phồn đến đội y tế “0186”, ngay lập tức trở lại vị trí của mình.

Đội trưởng đội y tế đang chỉ huy thành viên đội bận đến sứt đầu mẻ trán, lúc Cố Phồn ở đây bọn họ bận rộn nhưng ngay ngắn trật tự, thoáng cái thiếu đi chủ lực Cố Phồn, hiệu suất và hiệu quả trị liệu của bọn họ đều thấp đi, dù sao thì cũng cần phải tiết kiệm tinh thần lực để trị liệu càng nhiều người.

Thời gian gấp gáp, Cố Phồn sẽ không lãng phí thời gian thay quần áo nữa, sải bước đi vào doanh trại, trực tiếp thi triển một lần “thuật chữa trị” về phía nhóm người bị thương đang đợi trị liệu bên phải.

Tu vi tăng lên hai tầng, linh lực tích lũy trong cơ thể Cố Phồn không chỉ tăng thêm hai tầng, mà hiệu quả chữa bệnh của cô cũng tốt hơn.

Cô cứ như vậy, năm mươi người bị thương kia có mười mấy người trực tiếp nhảy dựng lên, kích động cảm ơn Cố Phồn rồi lập tức chạy ra ngoài trở lại chiến trường, còn lại hơn ba mươi người cũng không đau, vui mừng nhìn Cố Phồn.

Người bị thương không ngừng đổi mới, lúc này người bị thương quen biết Cố Phồn trong doanh trại cũng không nhiều.

Khiếp sợ nhất vẫn là đội trưởng đội y tế cùng các thành viên tiểu đội.

“Cố Phồn, cô làm như thế nào vậy?” Đội trưởng đội y tế lắp bắp.

Cố Phồn cười giải thích: “Chạng vạng hôm trước tinh thần lực của tôi khô kiệt, ngất đi, sáng nay mới tỉnh, phát hiện tinh thần lực dự trữ của tôi cao hơn, một lần có thể đồng thời trị liệu một nhóm người, hiệu quả trị liệu cũng không tăng lên nhiều lắm, vẫn là vết thương da thịt là chính.”

Đội trưởng đội y tế đã không biết nên nói cái gì, nhân tài, Cố Phồn quả nhiên là nhân tài, đáng giá được đặc cách từ thiếu soái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play