Tư Quá Nhai tĩnh mịch, âm u.
Nhưng lại có một bóng người nho nhỏ lảo đảo vụng về đi tới đỉnh núi.
"Đại sư tỷ, mau ăn đi!"
Người nọ nhét thứ gì đó vào tay ta, ta mở lớp giấy dầu ra, lộ ra một cái đùi gà béo ngậy.
Vẫn còn ấm áp.
Thằng bé thậm chí còn không phải là sư đệ ta.
Tông Như.
Một đứa bé mười tuổi, thân thể yếu ớt, vốn là gia đinh của gia đình giàu có nào đó ở dưới núi, nhưng lại không may đi theo một chủ tử kiêu căng ngang ngược, chỉ vì phạm một sai lầm nhỏ mà bị ra lệnh đánh chết.
Được ta đi ngang qua cứu.
Nó không có linh căn, không cách nào tu luyện, chỉ có thể thu làm người hầu trong môn.
Bình thường đứa nhỏ này luôn nhát gan ít nói, không ngờ lúc này lại dám tự mình xuống núi lén lút gặp ta.
"Đại sư tỷ?"
Nó cẩn thận kéo ống tay áo ta: "Ăn nhanh đi."
"Rất thơm."
Đùi gà được nó đưa tới bên miệng, ta cứng ngắc cắn một miếng.
Đúng là rất thơm.
Tông Như ngồi ở bên cạnh ta, giọng căm hận nói,
"Đệ luôn cảm thấy trong tông môn đều là đại nhân vật tương lai sẽ thành tiên, người người đều tiên phong đạo cốt, tại sao lại không ai nhìn ra được chứ ?"
"Đại sư tỷ tốt như vậy, sao có thể hại người được!"
"Hơn nữa, có ai sẽ ngu ngốc đến mức trước khi hại người lại thông báo cho đối phương, để cho đối phương có thời gian đi lan truyền khắp nơi chứ?"
Nó hít mũi, mắng: "Thật là ngu xuẩn."
Ta xoa đầu Tông Như.
Muốn mở miệng, nhưng lại không nói nên lời.
Điều mà ngay cả một đứa con nít cũng hiểu.
Những kẻ kia tu luyện vô số năm kia lại không nhìn ra.