Editor: chentranho

Đêm qua trời mưa nhẹ, nhiệt độ giảm mạnh, may mắn thay hôm nay mặt trời ấm áp của mùa đông lại chiếu vào, chào đón một năm mới sắp đến.

Một tia sáng chiếu vào mi mắt của Giang Sơ Tinh, một lúc sau anh mới phản ứng lại, bên ngoài trời đã sáng hẳn.

Anh giật giật phát hiện eo bị cái gì đó đè nặng, chân cũng bị kẹp lấy, nhận ra đó là ai anh từ từ mở mắt.

Quả nhiên, khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc làm anh có chút ngốc, những ký ức rời rạc hôm qua ùa về.

Do sợ Hạ Hoài bị lạnh vì cơn mưa đêm qua nên anh đã giữ cậu lại phòng mình.

Tay chân hai người quấn lấy nhau, hai tay của anh cũng không biết từ khi nào đã bị Hạ Hoài siết lấy đặt ở trước ngực cậu.

Tư thế này ái muội khó tả.

Ở khoảng cách này, anh có thể thấy rõ từng sợi lông mi của đối phương, Giang Sơ Tinh bất động thanh sắc mà đánh giá người con trai.

Nhìn từ góc nghiêng, các đường nét trên khuôn mặt của Hạ Hoài bị phản quang lại khiến cho đường viền xương hàm của cậu càng thêm rõ nét.

Ngắm nhìn một hồi lâu, ngửi được hương vị trên người nam sinh, bỗng nhiên anh cảm thấy khí huyết dâng trào.

Ở tuổi này luôn có chút hơi mất kiểm soát, cộng thêm lúc này lại là sáng sớm.

Giang Sơ Tinh hồng cả hai bên tai, tay chân nhẹ nhàng mà ngồi dậy, liếc nhìn tờ lịch trên giường tủ, Hạ Hoài đã khoanh tròn một vòng đỏ ngày 12 tháng Hai.

Đó là ngày sinh nhật của anh.

Trong lòng trào lên ấm áp, anh mỉm cười dựa vào trên giường cầm lấy điện thoại bên cạnh.

Tinh tinh tinh một loạt tin nhắn bắn ra.

[Hạ Mạch]: Đêm 30, tặng ngôi sao nhỏ một lì xì đầu năm sớm nhá, là anh em thì không nói nhiều, phong bao đỏ sẵn sàng [Bao lì xì]

[Cố An]: Tinh ca, em chúc anh và Hoài ca sớm sinh quý tử trong năm mới nhé! [Bao lì xì năm mới]

[Tiêu Thời]: Sơ Tinh ca, chúc mừng năm mới, mẹ em kêu anh có rảnh thì đến nhà em ăn tối trong kỳ nghỉ đông ha. [Bao lì xì năm mới]

Học sinh lớp 13 và các bạn cũ lớp thực nghiệm cũng gửi rất nhiều lời chúc mừng năm mới tới.

Mãi mới thấy tin nhắn của Giang Uyển Thi mẹ anh và bố mẹ của Hạ Hoài, cả những đàn anh đàn chị trong phòng vẽ tranh cũng gửi tới tin nhắn chúc mừng năm mới.

Mặc dù nhiều người trong số họ là gửi tập thể nhưng ít nhất cũng là có lòng.

Giang Sơ Tinh trả lời xong hết mới nhìn sang thiếu niên còn đang ngủ say bên người, anh duỗi tay nhéo nhéo lỗ tai Hạ Hoài, cúi xuống nói: “Chúc mừng năm mới, A Hoài.”

Lời vừa dứt, một cánh tay đột nhiên vươn ra, dùng sức kéo mạnh.

Giang Sơ Tinh không hề phòng bị mà rơi vào trong lồng ngực nam sinh. Bị Hạ Hoài đè lên ngực cậu.

Hạ Hoài hai tay ôm mặt anh, đôi mắt đen nhánh có chút lười biếng, hơi thở phun lên mặt Giang Sơ Tinh.

Hạ Hoài cúi người hôn lên trán anh, giọng nói mang theo chút khàn khàn: “Dậy sớm vậy?”

Giang Sơ Tinh hơi trợn mắt, cẳng chân ở trên người cậu nhẹ cọ: “Em giả bộ ngủ à?”

Hạ Hoài ở trên mặt anh nhéo nhéo, cong môi: “Em muốn xem một chút xem anh có định cho em một nụ hôn chào buổi sáng hay không thôi mà.”

Cậu lại ra vẻ thất vọng: “Kết quả là hơn nửa ngày cũng không đợi được, cho nên em đành phải chủ động thôi.”

“…”

Giang Sơ Tinh lấy tay cậu ra, ngồi dậy vén chăn xuống giường, nhắc nhở cậu: “Hôm nay mình đi chụp ảnh gia đình đấy, em cũng mau đứng lên đi.”

Hạ Hoài nghiêng nửa người nhìn bóng dáng Giang Sơ Tinh, cảnh tượng này quá mức ấm áp.

Cậu đột nhiên nói: “Em có thể chuyển đến phòng anh không?”

Giang Sơ Tinh quay đầu lại, cảnh giác nhìn cậu: “Chuyển đến phòng anh làm gì?”

Hạ Hoài nhướng mày vội vàng nói: “Anh nói xem.”

Giang Sơ Tinh: “………”

Câu này thực sự đã xác nhận phỏng đoán của Giang Sơ Tinh.

Thật ra anh không ngại ngủ với Hạ Hoài, chỉ là bọn họ ở tuổi này chắc chắn sẽ khó tránh khỏi lau súng cướp cò.

Ngoài ra, anh cũng biết Hạ Hoài đang nghĩ gì, quyết định sẽ không mặc kệ như vậy nữa.

“Tốt hơn hết là em không nên nghĩ đến những cái không thể đó nữa đi.” Giang Sơ Tinh liếc mắt nhìn rồi bước ra khỏi phòng ngủ: “Năm ba trung học vẫn còn nửa học kỳ, chăm chỉ mà học tập đi.”

Hạ Hoài cũng nhấc chăn bước xuống giường, lẩm bẩm nói: “Sớm muộn gì anh cũng ngủ với em.”

Giang Sơ Tinh đã ra khỏi phòng nên không thể nghe thấy những lời này.

Anh đang bóp kem đánh răng thì thấy Hạ Hoài mang dép đi vào.

Hai chàng trai cao lớn chen chúc quanh bồn rửa mặt khiến cho không gian càng thêm nhỏ bé.

Hạ Hoài chen đến bên cạnh Giang Sơ Tinh.

Giang Sơ Tinh nhíu mày: “Em làm gì vậy?”

Hạ Hoài giật lấy bàn chải đánh răng trên tay anh, trực tiếp nhét vào miệng mình, hàm hồ nói: “Đánh răng.”

“…” Giang Sơ Tinh kinh ngạc mà nhìn cậu: “Đây là bàn chải đánh răng của anh mà.”

Bên khóe miệng Hạ Hoài nổi lên mấy vòng bọt trắng, đúng lý hợp tình hỏi lại: “Thì làm sao?”

Đúng thật là không có biện pháp với cậu.

Giang Sơ Tinh bất đắc dĩ phải cầm lấy bàn chải đánh răng của cậu, bôi kem đánh răng rồi cho vào miệng mình.

Đánh răng rửa mặt xong, Giang Sơ Tinh đang muốn nhường chỗ cho Hạ Hoài thì sau lưng lại dán lên một người, mùi vị tin tức tố sảng khoái mới mẻ xâm nhập tới, môi của nam sinh áp lên vành tai Giang Sơ Tinh: “Anh ơi, giúp em rửa mặt với.”

Lỗ tai của Giang Sơ Tinh mỏng, cảm thấy được không thể tiếp tục để cho cậu được một tấc lấn một thước như vậy nữa liền liếc mắt nhìn cậu một cái: “Em hay nhỉ, rửa mặt cũng cần có người giúp, em không có tay hả? Này này em cắn ở đâu thế! “

Hạ Hoài gặm nhẹ cổ Giang Sơ Tinh, vòng tay ôm eo anh: “Giúp em đi.”

Giang Sơ Tinh thật là đến phục.

Sáng sớm đã bị kích thích như vậy, máu nóng của Giang Sơ Tinh dâng trào, tuyến thể của anh đột nhiên nhảy lên, vành tai đỏ bừng.

“Cầm khăn ra đây.” Giang Sơ Tinh không còn biện pháp, hoàn toàn bị ăn đến chết mất thôi, “Đứng ngay ngắn đi.”

Nhưng mấu chốt nhất chính là, anh còn rất hưởng thụ bị cậu ỷ lại.

Giang Sơ Tinh lấy khăn mặt gấp thành hình vuông, từ trán bắt đầu lau xuống.

Hạ Hoài cao hơn anh một chút, thời điểm Giang Sơ Tinh giúp cậu lau phải hơi ngước mắt, hai người liền cứ như thế đụng phải tầm mắt nhau.

Giang Sơ Tinh bị cậu nhìn đến không được tự nhiên, mím môi: “Em nhắm mắt lại đi.”

Hạ Hoài nhớ lúc còn rất nhỏ Giang Sơ Tinh cũng từng giúp cậu lau mặt qua, khi đó cậu còn tương đối lùn, chỉ có thể ngửa đầu lên mà nhìn anh.

Bây giờ vai trò đã được hoán đổi cho nhau.

Hạ Hoài nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu hổ phách, lông mi cong vút, khuôn mặt thanh tú và đôi môi dưới như vừa được liếm qua mà lấp lánh ánh nước trông như một trái anh đào quyến rũ đang dụ dỗ lòng người kia của anh.

Không hiểu sao cậu lại có chút khát nước, hầu kết không khỏi trượt lên trượt xuống.

Giang Sơ Tinh bị cậu nhìn đến tim đập cực nhanh, anh hồ loạn xoa xoa hai lần mặt cậu liền nói: “Được rồi đấy.”

Quay đầu vừa muốn đi thì hiển nhiên động tác không nhanh bằng Alpha.

Hạ Hoài ôm eo anh kéo lại, đem người ấn lên cửa phòng tắm, ngón tay vuốt ve gương mặt anh: “Chiếu lệ như vậy?”

Trái tim Giang Sơ Tinh bị hành động này làm cho giật mình, đạp nhẹ cậu một cái: “Buông ra, đừng náo loạn, lát nữa còn gặp ba mẹ em đó.”

“Yên tâm,” Lông mi Hạ Hoài rũ xuống nói, không nhanh không chậm, nhẹ giọng nói: “Em chỉ lấy quà Tết trước thôi mà.”

Dứt lời, Hạ Hoài ấn hai tay anh đặt trước ngực mình rồi cúi đầu tới hôn anh.



Đường phố ngõ hẻm Ninh Thành trong những ngày Tết rất sôi động.

Mỗi dịp Tết âm lịch, gia đình của Hạ Hoài đều chụp một bức ảnh chân dung gia đình.

Kể từ khi mẹ con Giang Sơ Tinh đến Ninh Thành, năm nào họ cũng cùng nhau chụp.

Đây có thể coi là một loại nghi lễ, mặc dù có những công cụ tiện lợi như điện thoại di động nhưng họ vẫn ưu tiên sử dụng phương pháp này để ghi nhớ những năm tháng thanh xuân hơn.

Trong phòng chụp ảnh, Giang Sơ Tinh mặc một bộ tây trang nhỏ do chính Giang Uyển Thi đặc biệt chuẩn bị.

Anh mặc cây đồ đen, trên cổ thì quàng một chiếc khăn màu đỏ, chiếc khăn này được Lâm Thanh Linh đặc biệt lựa chọn, trông rất có không khí tết.

Giang Sơ Tinh mặc bộ tây trang này lên, trẻ tuổi lại nhiều thêm một chút ổn trọng, vừa trông hiền lành trang nhã lại rất đẹp trai.

Lâm Thanh Linh bước tới khen: “Sơ Tinh của chúng ta đã lớn rồi, mặc bộ này trông rất hợp.”

Giang Sơ Tinh ngượng ngùng sờ mũi: “Dì cũng rất xinh đẹp ạ.”

“Thật không, sườn xám này là dì đặc biệt chọn đó.”

“Dạ.” Giang Sơ Tinh ăn ngay nói thật: “Hợp với dì lắm.”

Lâm Thanh Linh nghe vậy thì vui vẻ đến không khép được miệng.

Trong số ba đứa trẻ trong nhà, bà còn thích Giang Sơ Tinh hơn cả hai đứa con trai ruột, bất kể tất cả những gì thằng bé đã trải qua hay tính tình của thằng bé, đều rất ngoan ngoãn hiểu chuyện và nghe lời.

Lâm Thanh Linh đặt thằng bé ở trong mắt, vừa đau lòng lại chua xót, chỉ muốn chăm sóc tốt đứa nhỏ này.

“Miệng thật ngọt.” Lâm Thanh Linh vỗ vỗ tay anh.

Đúng lúc này, cửa phòng thay đồ bên cạnh bị mở ra.

Nghe thấy âm thanh, Giang Sơ Tinh theo bản năng ngẩng đầu.

Hơi giật mình trong hai giây.

Hiếm khi thấy Hạ Hoài ăn mặc lịch sự như vậy, cả hai bọn họ đều mặc trang phục giống nhau.

Hạ Hoài đeo một chiếc cà vạt màu đỏ sẫm, vai rộng cùng đôi chân dài khiến bộ đồ trên người cậu càng có vẻ thêm phần mị lực đàn ông hơn Giang Sơ Tinh một chút.

“Mẹ, người chụp ảnh đến rồi.” Hạ Mạch dẫn người chụp ảnh từ ngoài đi vào.

Lâm Thanh Linh kéo Giang Uyển Thi: “Đi thôi.”

Một nhà mấy người đều hướng đến phòng chụp ảnh.

Hạ Hoài đi tới bên cạnh Giang Sơ Tinh kéo tay anh qua, đôi mắt đào hoa hơi cong xuống, trầm thấp cười: “Ca ca, anh vừa mới nhìn cái gì vậy?”

“…”

Biết rõ còn cố hỏi.

Giang Sơ Tinh vờ như không nghe thấy mà đi tiếp.

Hạ Hoài nhéo nhéo ngón tay anh: “Nhìn có đẹp không?”

Giang Sơ Tinh nghiêng đầu đánh giá một cái, gật gật đầu: “Cũng đẹp.”

Thấy anh nhìn qua, Hạ Hoài liền nghiêng tới một chút, cậu dừng trên tầm mắt của Giang sơ Tinh, ánh mắt ôn nhu lại ái muội, nhỏ giọng nói: “Ca ca, anh cũng rất xinh đẹp.”

Sau đó, cậu thuận thế nghiêng người về phía trước.

Nhẹ nhàng mà hôn lên môi anh.

Chỉ chạm vào một chút đã rời đi.

Còn chưa đầy một giây.

Giang Sơ Tinh còn chưa kịp nhận ra chuyện gì đã xảy ra thì đã ngơ ngác bị kéo về phía trước.

Sau khi phản ứng lại, anh nhìn nhìn, cũng may là bọn họ đi ở sau cùng.

Anh dùng khuỷu tay chọc cậu một cái, quay đầu tức giận nói: “Em có thể thu liễm một chút không?”

Hạ Hoài nhìn thoáng qua vành tai đỏ bừng của anh: “Không thể.”

Giang Sơ Tinh: “………”

Bên trong studio, ba chàng trai cao lớn đứng ở phía sau, ba vị phụ huynh ngồi ở phía trước.

Hoàn toàn là người một nhà.

Nhiếp ảnh gia đưa máy ảnh về phía bọn họ nói: “Nào, cười đi. Tốt lắm, giữ đó tiếp tục chụp thêm hai tấm nữa nhé.”

“Được rồi.”

Người chụp ảnh là ông chủ và cũng là bạn học cũ của Hạ Thừa Minh, ông ấy đã ở con phố này mở cửa tiệm hơn 20 năm, cơ hồ là nhìn ba đứa trẻ lớn lên.

Khi đi ra ngoài rửa ảnh, nhiếp ảnh gia nói với Hạ Thừa Minh: “Cậu thật có phúc, hai đứa con trai đều ưu tú như thế thảo nào mà cậu lại mãi không già đi, Sơ Tinh cũng coi là nửa con trai của cậu rồi.”

Lâm Thanh Linh nghe vậy liền chen ngang nói: “Con trai gì nữa, tương lai sẽ làm con dâu nhỏ nhà họ Hạ bọn tớ đấy, tính là con trai làm gì.”

“Con dâu nhỏ? “Nhiếp gia nhìn lại, tựa hồ đã hiểu ra điều gì:” Ôi chao. Hai đứa nhỏ có cảm tình với nhau là tốt, là chuyên sớm muộn gì cũng có thôi. “

Giang Sơ Tinh cúi đầu, quyết định của Hạ Hoài thật đúng.

Theo phương pháp tuyên truyền của Lâm Thanh Linh, không có gì ngạc nhiên khi chẳng mấy chốc những người hàng xóm trong khu phố đều biết chuyện.

Sau khi rời studio chụp ảnh, ba trưởng bối quay về nấu nướng trước còn để bọn họ đi dạo bên ngoài.

Mặc dù hôm nay có nắng nhưng nhiệt độ vẫn xuống rất thấp.

Hạ Hoài đánh giá quần áo trên người Giang Sơ Tinh, duỗi tay nắm lấy tay anh: “Không lạnh sao?”

Giang Sơ Tinh vùi nửa khuôn mặt vào chiếc khăn quàng cổ, lắc lắc đầu.

Nhưng Hạ Hoài vẫn đem tay anh nhét vào túi áo mình.

Hạ Mạch thấy hai người cứ quang minh chính đại như thế liền đi qua trêu ghẹo Giang Sơ Tinh: “Đủ rồi, đừng có mà rắc thức ăn cho chó ở nơi công cộng nha.”

Nghĩ đến cái gì, hắn lại nhìn chung quanh một hồi mới thấp giọng nói: “Bộ phim heo hôm bữa, ông có muốn coi không? Chưa hết đâu, còn có cái xx bằng đuôi rất kích thích nữa, chờ xíu tôi cho ông xem nhá, cả hai mình cùng học.”

Hạ Mạch liếc mắt nhìn Hạ Hoài một cái: “Mày còn chưa đủ tuổi đâu nên hai người nhớ phải biết kiềm chế lúc làm đấy rõ chưa.”

Hạ Mạch không có cố ý tránh Hạ Hoài khi nói chuyện, nghe thấy hắn dặn dò mình biết chừng mực như vậy, Hạ Hoài kéo Giang Sơ Tinh sang một bên: “Anh đưa cho em.”

Giang Sơ Tinh nghi ngờ nói: “Em lấy làm gì?”

Hạ Hoài lãnh đạm nói: “Em cũng học.”

“…”

Hạ Mạch cười cười: “Tao còn có bản di động đây nè. Share trước gửi link cho hai đứa nhá.”

Giang Sơ Tinh hoàn toàn không nói nên lời với hai anh em nhà này.

Anh thật sự không biết tại sao chú Hạ và dì Lâm trông hiền lành văn nhã như vậy lại có thể sinh ra hai anh em như thế.

Bọn họ ở bên ngoài đi dạo một vòng, cảm giác cũng không có gì để mua sắm, trừ bỏ náo nhiệt hơn chút thì cùng bình thường cũng không có gì khác nhau quá lớn.

Về đến nhà còn chưa tới giờ ăn cơm.

Sau khi ra ngoài, tay chân sớm đã lạnh ngắt, Giang Sơ Tinh định đi tắm cho ấm người nhưng anh không mang theo đồ ngủ, vì vậy liền tìm một bộ đồ ngủ bằng vải bông trong tủ của Hạ Hoài.

Sau khi tắm xong, Giang Sơ Tinh mặc quần áo của Hạ Hoài, bộ quần áo này dường như có lưu lại tin tức tố của Alpha và mùi hương gỗ thông nhè nhẹ.

Theo thời gian lớn lên, bọn họ dần khác nhau về nhiều mặt.

Tuy rằng vóc dáng của Giang Sơ Tinh không tính là thấp, chỉ cách Hạ Hoài chưa đầy năm cm bằng mắt thường, nhưng khi mặc bộ đồ ngủ vào Giang Sơ Tinh lại phát hiện ống tay và ống quần cũng dài hơn không ít, hơn nữa đường viền cổ áo lại càng rộng mở hơn, hoàn toàn không cùng số đo với anh.

Nhưng trong tình huống như vậy, anh đành chấp nhận mặc tạm.

Từ phòng tắm đi ra, anh phát hiện Hạ Hoài cũng đã trở về phòng từ lúc nào không hay. Ngồi trên bàn học đeo tai nghe không biết đang xem cái gì.

Cậu có vẻ rất tập trung, Giang Sơ Tinh ra rồi Hạ Hoài cũng không nhận ra.

Giang Sơ Tinh nhón chân đi tới, hơi cúi người xuống, muốn xem cậu đang coi cái gì.

Nhìn thấy video đang phát trên màn hình điện thoại, anh từ từ mở to mắt.

Hương thơm hoa cỏ sảng khoái của Omega tỏa ra xung quanh, Hạ Hoài nhìn thấy biểu tình của Giang Sơ Tinh liền giơ tay xoa đầu anh, cười nói: “Cũng không phải chưa từng nhìn thấy, sao còn phản ứng lớn vậy?”

Giang Sơ Tinh nhanh chóng đỏ mặt: “Em mau tắt đi, nhóc con nhà em còn chưa thành niên, đừng xem mấy thứ linh tinh này.”

Nói xong Giang Sơ Tinh liền duỗi tay qua lấy.

Hạ Hoài cũng không cùng anh giằng co, tùy ý để cho anh đoạt lấy, dù sao thì hơn phân nửa cậu cũng đã xem xong rồi.

Tầm mắt dừng lại trên người Giang Sơ Tinh, hơi hơi nhướng mày, cảm xúc trong con ngươi đen đậm như mực chợt lóe.

Giang Sơ Tinh vừa mới tắm rửa xong, đôi môi hồng nhuận cùng làn da trắng nõn lộ ra, anh ấy mặc quần áo của mình có chút lớn, cổ áo lộ ra không sót thứ gì.

Thừa dịp anh đang chú ý vào điện thoại, Hạ Hoài vươn tay kéo anh vào lòng.

Để anh đứng giữa hai chân mình, hai tay ôm lấy eo anh, ngẩng đầu lên nhìn anh.

Giang Sơ Tinh suýt chút nữa bị động tác đột ngột này dọa đến ném điện thoại, anh túm lấy bả vai cậu: “Sao em không nói một tiếng đã động rồi.”

Hạ Hoài ngửi được mùi hương trên người anh, cảm xúc trên mặt không rõ ràng, ánh mắt càng sâu, “Đồ ngủ của em?”

Giang Sơ Tinh ừ một tiếng.

Ánh mắt Hạ Hoài mang theo ý cười, trong lòng dâng lên tính chiếm hữu, cậu đột nhiên nói: “Ca ca, kỳ giao phối của anh để em giúp anh.”

“Không cần đâu.” Giang Sơ Tinh bị cậu nhìn như thế liền thuận tay xoa xoa đầu cậu: “Em vẫn chưa thành niên làm sao có thể giúp?”

Hạ Hoài theo sau hỏi: “Vậy thành niên là có thể sao?”

Giang Sơ Tinh mím môi: “Anh sẽ xem xét.”

Hạ Hoài nghe được lời này, trong lòng tràn đầy vui vẻ, dụ hoặc nói: “Đừng lo lắng, em sẽ không vượt rào ——”

Cậu tạm dừng, mắt hoa đào liếc một cái: “Có được không?”

Thấy dáng vẻ này của cậu, thân thể Giang sơ Tinh có chút cứng ngắc, hầu kết của anh cũng chuyển động.

Từ trong lồng ngực cậu thoát ra, mơ hồ không rõ mà trả lời: “Nói sau đi.”



Sau bữa tối, cả nhà cùng nhau xem màn bắn pháo hoa chào mừng năm mới hoành tráng nhất hàng năm. Đây là tiết mục nổi bật nhất của Ninh Thành trong Tết Âm lịch.

Không khí Tết trên phố rất thích, nhất là vào buổi tối.

Mỗi cửa hàng đều được trang trí bằng các đồ vật trang trí rực rỡ, các trung tâm mua sắm và những nơi khác cũng đang sôi nổi với nhiều hoạt động đón chào năm mới.

Bước đi trong bầu không khí như vậy, Giang Sơ Tinh cũng phần nào cảm nhận được không khí náo nhiệt của năm mới.

Đang ngắm nghía thì một bàn tay hơi mát lạnh đan vào lòng bàn tay anh.

Nam sinh cũng không kiêng dè, ngón tay thon dài, ngón cái chạm vào ngón tay của Giang Sơ Tinh, chậm rãi chen vào trong từng kẽ ngón tay anh.

Hai người mười ngón tay đan vào nhau.

“Nắm chặt.” Hạ Hoài kéo anh đến bên cạnh mình: “Em sợ anh lạc mất.”

Giang Sơ Tinh tùy ý cậu nắm, cười nói: “Cũng đâu phải trẻ con.”

Hạ Hoài cũng cười nhẹ, nghiêm túc nói: “Đối với em, anh lúc nào cũng là trẻ con.”

Giang Sơ Tinh ngẩn người, hai mắt ấm áp, sau đó cũng nắm chặt lấy tay cậu.

Lúc sắp đến quảng trường, Giang Uyển Thi vẫn luôn nói chuyện với Lâm Thanh Linh ở phía trước đột nhiên quay lại.

Thoáng thấy hình ảnh hai dứa nhỏ đang nắm tay nhau, chớp mắt coi như không nhìn thấy, nhẹ nhàng nói: “Hạ Hoài, hai đứa tự mình đi dạo đi. Lát nữa chúng ta còn muốn đến thăm nhà chú của con nữa.”

Hạ Hoài dạ một tiếng, nói: “Vậy bọn con về căn hộ bên kia đây, đêm nay cũng không về đâu.”

“Ừ.” Lâm Thanh Linh nói: “Vậy hai đứa đi đường cẩn thận một chút.”

“Dạ.”

Hạ Mạch cũng chen ngang nói: “Vậy con cũng không đi dạo với mọi người nữa, con có hẹn trước rồi”.

Lâm Thanh Linh gật đầu: “Đi đi, nhớ về nhà sớm một chút.”

Sau khi ba vị phụ huynh rời đi, Hạ Mạch nhận được một cuộc gọi, vẫy tay với hai người rồi đi về phía đoàn người.

Giang Sơ Tinh nghiêng đầu hỏi: “Vậy chúng ta làm gì tiếp đây?”

Hạ Hoài dẫn đường đi qua một bên: “Em đưa anh tới nơi này.”

Giang Sơ Tinh cũng không hỏi nhiều, đi theo phía sau cậu.

Đi dọc đến cuối con đường, sau đó lại leo lên các bậc đá.

Hai người đi vào một sườn núi nhỏ đầy cây đa lớn, ở đây chỉ có thưa thớt vài người.

Đây là lần đầu tiên Giang Sơ Tinh đến nơi này, cây đa um tùm hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi mùa đông khắc nghiệt.

Từ trên cao nhìn xuống, đó là trung tâm của quảng trường ở Ninh Thành, ánh đèn rực rỡ và người đến người đi trên đường phố, tất cả đều được nhìn rõ không sót thứ gì.

Giang Sơ Tinh tò mò hỏi: “Làm sao em tìm được nơi này?”

Đôi mắt Hạ Hoài đen nhánh, yên lặng nhìn chằm chằm sườn mặt anh: “Anh thích không?”

Giang Sơ Tinh gật đầu, đáy mắt thích thú cơ hồ sắp tràn ra tới.

Hai người ngồi xuống bãi cỏ dưới gốc cây đa, bỗng tiếng chuông ở quảng trường vang lên.

Chỉ còn mười phút nữa là đến năm mới.

Những ngón tay của Giang Sơ Tinh xoa xoa chiếc vòng tay Obsidian của Hạ Hoài trên cổ tay mình.

Anh nhớ cái ngày mà anh đưa cái vòng tay này cho cậu trong thành phố, cái ngày anh nhận ra rõ ràng rằng anh thích Hạ Hoài không phải như một người em trai.

Anh nghĩ, nếu không phải là Hạ Hoài, có lẽ cả đời này anh sẽ không thích bất kỳ ai.

Một đêm mùa đông yên tĩnh, gió thổi nhẹ.

Giang Sơ Tinh nghiêng đầu nhìn nam sinh, ánh mắt ôn nhu lại lưu luyến.

Cảnh đẹp về đêm mỹ lệ, người đang ở bên cạnh còn mỹ lệ hơn.

Giang Sơ Tinh là một người rất dễ thỏa mãn.

Giờ khắc này anh cảm thấy rất hạnh phúc.

Hạ Hoài nhéo nhéo ngón tay Giang Sơ Tinh quay đầu hỏi: “Có lạnh không?”

Giang Sơ Tinh lắc đầu nhưng vẫn nhích lại gần Hạ Hoài thêm một chút, gần như nửa dựa vào trong lồng ngực của Hạ Hoài.

Cứ như thế mà bị mùi hương của Alpha xâm chiếm, hơi thở thanh đạm và an tâm càng sinh ra một lực hấp dẫn sẵn có.

Chóp mũi Giang Sơ Tinh hơi hơi lên men, tuyến thể co giật một chút.

Ở gần như vậy, Hạ Hoài có thể cảm thấy nhiệt độ cơ thể cùng nhè nhẹ từng đợt từng đợt hương hoa trôi nổi lại đây, ôn nhu lại câu nhân.

Hạ Hoài đem anh nửa ôm vào trong ngực, duỗi tay vuốt ve cằm anh thấp giọng hỏi: “Anh có mang theo thuốc ức chế không?”

Giang Sơ Tinh lắc đầu: “Để ở trong phòng em rồi.”

Hạ Hoài cảm thấy tin tức tố của anh hôm nay quá đậm, liền đoán rằng hẳn là do anh sắp thành niên nên tin tức tố đôi khi kích động trào dâng trong cơ thể.

Cũng không nghĩ ngợi nhiều liền tiết ra tin tức tố giúp ngăn chặn nó.

Giang Sơ Tinh rất thích mùi vị của cậu, đôi mắt anh không tự chủ được mà nheo lại khi được tin tức tố bao bọc.

Tiếng chuông lại vang lên, còn năm phút nữa.

Giang Sơ Tinh bị tin tức tố của Hạ Hoài làm cho choáng váng một chút, lúc đối phương duỗi tay ôm lấy eo anh, anh gần như đã không còn sức phản kháng.

Hạ Hoài ôm nhẹ anh, hơi thở phun vào bên tai anh: “Tết đến anh muốn quà gì?”

Giang Sơ Tinh do dự một chút, sau đó quay đầu nhìn cậu, đôi mắt màu hổ phách mơ hồ.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây.

Giang Sơ Tinh ở trong lồng ngực cậu xoay người lại, anh lấy điện thoại di động ra, kiểm tra thời gian, sắp đến giờ rồi.

Sau đó anh mới chầm chậm mà mở miệng: “Anh muốn,”

Vẫn còn vài giây nữa là đến năm mới.

Ba giây.

Hai giây.

Một giây.

Đột nhiên, tiếng chuông vang lên ngân rung cả quảng trường, bầu trời nổ tung, hàng vạn bông pháo hoa bay lên.

Ánh sáng và bóng tối đầy màu sắc ánh trên khuôn mặt của Hạ Hoài, nửa sáng nửa tối, hết cụm này đến cụm khác, chói mắt đến lạ thường.

Đồng thời Giang Sơ Tinh cũng chủ động móc lấy cổ Hạ Hoài, cúi người cắn lên môi cậu một cái.

Thấp giọng lẩm bẩm: “Muốn cùng em mãi mãi ở bên nhau.”

Đôi mắt của Hạ Hoài rất đẹp, vừa yêu diễm vừa xinh đẹp, còn có những tia sáng lấp lánh trong đó.

Cậu siết chặt đôi tay đang ôm lấy mình, có chút bị kích thích vì những lời nói này.

Giang Sơ Tinh rướn người theo bàn tay đang ôm lấy eo mình, khụy người về phía trước, cả người đều dựa vào trong lồng ngực của Hạ Hoài.

“A Hoài,” Giang Sơ Tinh có lẽ là bị tin tức tố của Alpha hấp dẫn, hoặc ngay từ đầu anh đã luôn muốn làm điều đó.

Anh dùng chóp mũi thân mật mà cọ cọ chóp mũi Hạ Hoài: “Chúc mừng năm mới, bạn trai của anh.”

Giang Sơ Tinh hiếm khi làm những hành động như vậy, cũng hiếm khi nói ra những câu như thế.

Đêm nay Hạ Hoài liên tiếp bị anh làm cho kinh ngạc, quả thực là bị anh trêu chọc đến tâm thần không yên, dục niệm trong lòng không ngừng tra tấn lý trí cậu.

Nghĩ đến người này còn có mấy ngày nữa là đến kỳ giao phối, cậu liền phải cố nhẫn nhịn cỗ cảm xúc kia.

Hạ Hoài hơi nhấc người lên, nhẹ nhàng ghé vào trán anh một nụ hôn: “Chúc mừng năm mới, chúng ta sẽ mãi ở bên nhau.”



Sau khi xem pháo hoa, có một cơn mưa nhỏ rơi xuống từ bầu trời.

Khi trở về nhà cả hai đều bị xối ướt như gà trong nồi canh.

Hạ Hoài giúp Giang Sơ Tinh treo quần áo ướt đẫm trên huyền quan, thúc giục anh: “Mau đi tắm rửa đi.”

Giang Sơ Tinh xoa xoa tóc mái ướt đẫm, “Vậy còn em?”

Hạ Hoài thay giày đi vào, xoa xoa cánh tay anh: “Em không sao, anh đi trước đi, em trước đi thay quần áo đây.”

Cứ nhường nhau thế này cũng không phải cách, Giang Sơ Tinh gật gật đầu: “Vậy anh tắm nhanh thôi.”

Lên lầu, Giang Sơ Tinh đi vào phòng tắm, Hạ Hoài liền trở về phòng thay quần áo.

Vừa mới đi ra sau khi mặc quần áo thì trong phongf tắm truyển đến tiếng nước.

Đột nhiên, một cỗ hương hoa lan tràn trong không khí, thơm ngọt mang theo sự dụ dỗ khó tả.

Ý thức được là từ trong phòng tắm truyền ra, Hạ Hoài không tiếng động mà nhắm mắt lại.

Trong phòng tắm đột nhiên truyền đến ” bịch”, theo sau là tiếng rên của nam sinh.

Hạ Hoài gõ cửa: “Anh ơi, anh sao vậy?”

Từ bên trong vọng ra giọng nói của Giang Sơ Tinh: “… Em chờ.”

Giọng anh khàn khàn, cách cửa đều nghe ra anh đang đè nặng thanh âm.

Vài tiếng bước chân chậm rãi, “Cạch” một cái cửa từ bên trong mở ra.

Một mùi tin tức tố quá mức ngọt ngào bay khỏi phòng tắm.

Hạ Hoài lập tức cau mày, vừa bước vào liền nhìn thấy Giang Sơ Tinh đang dựa vào tường.

Giang Sơ Tinh ngước mắt nhìn thiếu niên, mi mắt chậm rãi nâng lên, đôi mắt màu hổ phách lấp lánh diễm tình, đuôi mắt và cánh mũi cũng ửng hồng.

Hạ Hoài nhìn thấy một đôi tai mèo trắng như tuyết đang khẽ run lên, cái đuôi mèo trắng trên không trung cũng rung động.

Từ nồng độ tin tức tố đang bay lơ lửng trong không khí thì chẳng lẽ đã đến kỳ động dục rồi.

Khi quan sát kỹ hơn, chiếc đuôi của con mèo màu trắng như cứng lại, phần lông ở dưới chuyển dần sang màu hồng từ gốc đến tận ngọn.

Thân thể anh trong thời kỳ đặc biệt, so với bình thường càng chói mắt hơn một chút.

Cái đuôi mèo màu trắng dường như cảm nhận được điều gì đó, nó mò tới quấn lấy cổ tay của Alpha.

Hạ Hoài nhanh chóng ngồi xổm xuống, dùng một tay ôm lấy eo anh, ôm anh đứng dậy đi tới bồn tắm.

Ngay khi Giang Sơ Tinh đến gần Hạ Hoài, giống như khô hạn gặp mưa rào, nhanh chóng cuốn lấy cái cọc gỗ này tựa người sắp chết đuối.

Cả người anh rúc vào trong lồng ngực Hạ Hoài, tham lam ở cổ cậu ngửi ngửi.

Cánh môi nóng bỏng cọ qua da thịt, hầu kết Hạ Hoài lăn lăn.

Cậu cụp mắt liếc qua người con trai trong vòng tay mình, ánh mắt hiện rõ ý muốn chiếm giữ.

Đặt anh vào bồn tắm rồi vặn vòi hoa sen để nhanh chóng hạ nhiệt bằng nước ấm.

Các ngón tay cứ không ngừng sờ vào đuôi mèo hòng giúp anh giảm bớt thống khổ.

Giang Sơ Tinh rời khỏi cái ôm của Alpha thì huyết dịch như khát khô không chịu nổi, mồ hôi túa ra trên trán.

Anh thực sự không thể chịu nổi cơn nóng như thiêu như đốt của mình, vì vậy nghiêng người, cố gắng kéo Hạ Hoài vào trong bồn tắm.

Hạ Hoài theo lực đạo của anh cũng vào trong bồn tắm, giây tiếp theo, Omega trèo qua cưỡi ngồi trên đùi của cậu, cúi người xuống vòng tay qua cổ ôm lấy cậu.

Thấp thấp hô: “A Hoài.”

Hơi nóng mà Giang Sơ Tinh thở ra mang theo thứ tin tức tố vừa nóng bỏng vừa ngọt ngào.

“Ừ.” Hạ Hoài vẫn như cũ đang giúp anh trấn an đám lông tơ trên đuôi.

Nếu phỏng đoán là đúng, Giang Sơ Tinh hẳn là đang trong giai đoạn đầu của kỳ giao phối.

Quần áo trên người Giang Sơ Tinh ướt sũng, trên da còn thấp thoáng những họa tiết mèo trắng như ẩn như hiện, một vài trong số đó là màu sắc thuần khiết chỉ nên nhìn thấy ở tuổi trưởng thành.

Hạ Hoài để cho anh tùy ý vừa mút lại cắn trên cổ mình, từ trong cơ thể toát ra tin tức tố bao phủ lên thân thể anh ôn nhu từng li từng tí.

Hiệu quả giảm nhiệt ở đuôi có lẽ không tệ, Hạ Hoài thấy anh không có nháo nhưng làn da mà cậu có thể cảm thấy được lại nóng đến phỏng tay như thiêu như đốt, hơi thở gấp gáp trong gang tấc đều là dấu hiệu của sự bùng nổ sắp tới.

Đem người từ cổ mình nâng lên, sợ anh bị cảm liền muốn cởi quần áo đã ướt đẫm ra.

Omega cảnh giác nắm chặt lấy hai tay cậu, thân thể cứng ngắc tưởng cậu định làm gì chính mình, khàn giọng nói: “… Em làm gì vậy? Chỉ cần cho anh thuốc ức chế là được.”

Lòng bàn tay Hạ Hoài cọ qua da thịt anh, ngón tay đặt ở trên áo anh.

Hai mắt cậu thâm thúy, đáy mắt mang theo chút cảm xúc phức tạp, thanh âm âm trầm khàn khàn: “Ừ, nhưng để em đem quần áo của anh cởi ra đã, đều ướt cả rồi.”

Giang Sơ Tinh buông lỏng tay ra.

Omega trong thời kỳ đặc biệt da thịt phấn nộn không tài nào tả được, dưới ánh đèn phòng tắm càng khiến người ta không dời mắt nổi, không khỏi muốn vươn tay đụng vào.

Ngón tay Hạ Hoài vô tình không cẩn thận cọ qua bụng dưới của Omega, Giang Sơ Tinh cúi người một trận thoải mái mà co giật cong eo.

Đôi mắt đào hoa đen tối của Hạ Hoài chợt lóe lên, bản thể vẫn luôn bị khống chế bật ra, thứ xao động bị trấn áp cũng dâng lên dữ tợn, vừa mãnh liệt lại khủng bố.

Cậu sợ hãi chính mình trong lúc xúc động mà xúc phạm tới Giang Sơ Tinh nên vẫn luôn nhẫn nại.

Hạ Hoài cắn chặt răng, đem cái áo ướt đẫm ném ở bên cạnh bồn tắm rồi kéo người trực tiếp ôm lên.

Cậu kéo chiếc khăn tắm bên cạnh quấn quanh người Giang Sơ Tinh xong không chần chừ mà đem người ôm trở về phòng ngủ.

Trong trường hợp này, sự giúp đỡ của Alpha rất hữu ích cho Omega.

Đứng yên ở cửa, Hạ Hoài vỗ vỗ lưng anh nhắc nhở: “Ôm chặt em, quần của anh cũng ướt đẫm rồi, phải cởi.”

Một giây tiếp theo, Hạ Hoài duỗi tay trên eo Giang Sơ Tinh.

Giang Sơ Tinh ôm cổ cậu suýt chút nữa không giữ được.

Hạ Hoài ném chiếc quần đã ướt đẫm xuống ghế bên cạnh, sau đó vén chăn bông lên nhét người vào.

Hạ Hoài dỗ dành: “Em giúp anh lấy thuốc ức chế.” Đang muốn đứng dậy thì bị cái đuôi của Giang sơ Tinh móc lấy thắt lưng không chịu buông tha cho cậu đi.

Giang Sơ Tinh lại duỗi tay ôm lấy cổ cậu, cặp mắt thụy phượng nhãn kia hơi nheo lại, giống như một con mèo săn, lại như là một con mèo nhỏ đang cầu xin được vỗ về.

Nhìn anh hai má ửng hồng, không biết có phải đã bị tin tức tố nhiễu loạn lý trí hay không.

Hạ Hoài nghe hắn nói, “A Hoài, anh đồng ý, nếu không thử một lần được không?”

Biết anh muốn thử cái gì, hơi thở của Hạ Hoài trở nên nặng nề hơn, một vài hình ảnh không mấy thích hợp chợt lóe qua trước mắt cậu.

Phương pháp xem video sáng nay quả thực có thể giảm bớt kỳ giao phối của Omega, nhưng phương pháp đó, cậu mới chỉ xem một lần, cũng không biết có thể làm tốt hay không.

“Ca ca.” Hạ Hoài phức tạp nhìn thiếu niên trên giường: “Anh muốn em làm gì?

Giang Sơ Tinh đem tin tức tố quấn quanh người cậu, cái đuôi đau nhức và tuyến thể không ngừng nóng lên.

Anh ngẩng đầu dựa vào bên tai Hạ Hoài, dùng âm gió nói: “Giúp anh, A Hoài giúp… giúp anh đi……”

Tính chiếm hữu dục của Alpha trực tiếp bò lên.

“Được.” Hạ Hoài nhắm mắt lại: “Em giúp anh.”

Giang Sơ Tinh cảm thấy được tin tức tố của cậu lướt qua trên cơ thể mình khiến anh rất thoải mái.

Hạ Hoài nhéo cằm anh, nhìn anh rồi trầm giọng nói: “Chúng ta trước tiên đánh dấu tạm thời để kìm hãm kỳ động dục của anh đã.”

Giang Sơ Tinh không có phản đối, anh xoay người vùi mặt vào gối mềm lộ ra cái cổ trắng nõn thanh tú.

Đây là dấu ấn thứ ba của bọn họ theo đúng nghĩa.

Hạ Hoài cởi bỏ quần áo ướt sũng trên người, duỗi tay ôm lấy anh rồi cúi đầu tới gần tuyến thể, cậu lộ ra răng nanh của mình.

Độ phù hợp rất cao nên thân thể Omega cũng theo bản năng rụt lại, Hạ Hoài ôm lấy eo anh khiến anh không thể lui, muốn tránh cũng không được.

Những họa tiết da báo màu đen xuất hiện trên làn da của Hạ Hoài, chúng thậm chí còn tinh xảo hơn trước.

Trong căn phòng tối tăm, có một đen một trắng.

Trong phòng rất mau đã bị lấp đầy bởi hai luồng tin tức tố đan xen.

Khoảnh khắc bị rót tin tức tố vào người, thân thể Giang Sơ Tinh khẽ run lên, lượng tin tức tố không yên trong cơ thể nhanh chóng được giải tỏa.

Hoàn mỹ giao hòa, vô cùng phù hợp, giống như được khảm lên dấu ấn của Alpha.

Đại não của Giang Sơ Tinh có chút nóng lên, thần trí bắt đầu hoảng hốt, bất tri bất giác liền muốn càng nhiều tin tức tố như vậy.

Đánh dấu được một nửa, Giang Sơ Tinh ở thời điểm thoải mái nhất mà hừ một tiếng. Hạ Hoài rút nanh ra, mặt bên đè nặng lên lưng Giang sơ Tinh, ngón tay lướt qua người anh, ở bên tai anh thì thầm: “Nửa phần còn lại, sau khi kết thúc thì đánh dấu sau.”

Đồng thời, cậu kéo dài một ngăn kéo dưới tủ giường lấy một chiếc hộp từ bên trong ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play