*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Chentranho
Hô hấp của mèo nhỏ hơi ngưng lại, đôi mắt gợn sóng, lỗ tai nóng bừng bởi câu dò hỏi.
Bởi vì người kia cách nó quá gần, mèo trắng nhỏ thậm chí có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ cơ thể của Hạ Hoài cũng như nhịp tim đang đập loạn xạ.
Hạ Hoài ấm giọng nói: “Ca ca, anh muốn làm ở bản thể sao? Nhưng bản thể của anh quá nhỏ, không thích hợp, anh biến trở về em sẽ giúp anh.”
Mèo trắng nhỏ cảm nhận được cậu đang vuốt ve sống lưng mình, máu nóng bốc lên, đầu óc như ù đi.
Vốn dĩ bản thể của nó vẫn chưa thành thục, giờ phút này lại nghe được lời như vậy, càng không thể quay đầu lại.
Cảm nhận được mèo con cứng đờ cả người, Hạ Hoài thấp giọng trấn an anh.
“Đừng căng thẳng, không sao đâu.”
Hạ Hoài toát ra bản thể của chính mình, dùng cái đuôi vòng nó lại, từng chút từng chút dẫn dắt dỗ dành nó: “Biến trở về được không?”
Dưới sự thoải mái của tin tức tố trấn an, mèo trắng nhỏ thả lỏng móng vuốt, há miệng thở dốc, nghẹn ngào mà kêu một tiếng.
“Meo ~”
Giây tiếp theo, mèo trắng nhỏ đã biến trở về.
Hai người đối mặt với nhau.
Giang Sơ Tinh cúi đầu, trong tư thế một con mèo đang cuộn tròn.
Một đôi tay vòng qua eo anh, thân thể Giang Sơ Tinh run lên, cổ họng trở nên khô khốc, rùng mình đến tận đốt sống cùng, dọc theo lưng mà leo lên.
Anh nghe thấy Hạ Hoài nói: “Anh ơi, đây không phải là chuyện xấu, đừng sợ. “
Bị chạm vào trong nháy mắt kia, Giang Sơ Tinh mới đột nhiên hoàn hồn, nhưng mà lúc này thanh tỉnh thì đã muộn rồi.
Anh không chạy, Hạ Hoài ngoài ý muốn thoáng cười.
Ngay khi Hạ Hoài muốn chính thức giúp anh, cửa phòng đã bị “cốc cốc” gõ vang.
“Sơ Tinh, ông ngủ chưa?” Hạ Mạch bọc hai cái áo khoác lông, môi bị đông lạnh đến tím tái.
Trong thời điểm căng thẳng cao độ như vậy, lại dưới loại tình huống này, rất dễ dàng bị giật mình.
Giang Sơ Tinh dường như bừng tỉnh đại ngộ, một phen đẩy Hạ Hoài ra, run run lỗ tai, bản thể cũng bị anh thu trở về, bản năng cũng bình tĩnh lại.
“Sơ Tinh, ông ngủ thật rồi à?” Hạ Mạch vẫn gọi ở ngoài cửa: “Phòng của ông có nước nóng không? Tại sao trong nhà trọ chết tiệt này lại không có nước nóng?
Giang Sơ Tinh cuống quít bước xuống giường, đi dép lê vội vàng ra mở cửa.
Hạ Hoài sờ sờ mặt mình, trong mắt che giấu một tia nguy hiểm.
Lần đầu tiên trong hai năm này, lần đầu tiên có người chân thật dẫm đến điểm mấu chốt của cậu.
Hạ Mạch không hổ là người luôn làm cậu khó chịu nhất kể từ khi còn nhỏ.
Luôn luôn kẹp một chân vào giữa.
Giang Sơ Tinh mở cửa, ánh đèn từ hành lang bên ngoài chiếu vào trong phòng.
Rốt cuộc cũng chờ được cửa mở, Hạ Mạch lạnh đến run run vài cái: “Ở đây có nước nóng không? Không hiểu sao bên kia lại không có nước nóng.”
Gương mặt Giang Sơ Tinh hãy còn chút hồng, thanh âm cũng trầm xuống nói: “Khách sạn của bọn họ ngừng nước nóng lúc mười rưỡi.”
“Thật quá đáng.” Hạ Mạch chậc một tiếng:”Tại sao lại có quy định như vậy?
Với sự trợ giúp của ánh đèn trong hành lang, Hạ Mạch nhìn thấy sắc mặt của Giang Sơ Tinh quá mức hồng nhuận, nghi hoặc nói: “Ông nóng vậy sao? Sao mặt lại đỏ như thế? Không phải là bị sốt chứ?”
Hắn vừa mới đưa tay ra định sờ thì đã bị hất đi.
Sức lực còn không hề nhỏ.
Hạ Hoài ra khỏi phòng, trong tư thế bảo vệ, hai tay lấy ôm vòng lấy Giang Sơ Tinh trong lãnh địa của mình, dùng một đôi mắt đào hoa lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Mạch.
Hạ Mạch: “…”
Ánh mắt này là làm sao, cảm giác như đang muốn giết hắn vậy.
Dù thế hắn cũng chả mấy ngạc nhiên.
Khi Giang Sơ Tinh nhìn thấy Hạ Hoài bao bọc mình theo cách này, dục vọng thống trị bộc lộ quá mạnh, không khó để phát hiện ra.
Nếu người đó không phải Hạ Hoài mà đổi sang người khác, Giang Sơ Tinh chắc chắn sẽ quăng người qua vai đánh ngã.
Điều này cùng vòng tròn sở hữu của riêng mình có gì khác nhau.
Hạ Mạch hãy còn thức thời, không có nước nóng chỉ là chuyện thứ hai, chủ yếu là hắn muốn xuống lầu.
Vừa nãy đặt cược với Tạ Thỉ Yến trong phòng, hắn đã thua. Mà đã đánh cuộc thì phải chịu phạt thôi, hắn muốn đi mua thứ kia.
Sau đó khi đi đến đầu cầu thang, hắn lại nghĩ rằng có thể phòng Giang Sơ Tinh có thứ đó, vậy càng đỡ cho hắn mất công đi một chuyến.
Hai người trước mặt là người thân cận nhất với hắn, Hạ Mạch cũng không cảm thấy xấu hổ nói: “Trong phòng hai người có bao cao su phải không. Dù sao cũng không dùng đến, đưa cho tôi được không?”
Ngay khi Giang Sơ Tinh nghe thấy hai chữ đó, lửa nóng còn chưa kịp lắng xuống trên mặt anh đã lại cuồn cuộn nổi lên.
Anh nhớ lại nhiệt độ trên bàn tay của Hạ Hoài, rất lạnh lẽo, nhưng lại nóng bỏng đến không thể giải thích được, cảm giác vừa nóng vừa lạnh xuyên qua da thịt khiến cơ thể anh như bị điện giật đến tê dại.
Hạ Mạch thấy Giang Sơ Tinh không nói chuyện, lại thấy Hạ Hoài có thể vì bị đánh thức nên mới phải đứng dậy cũng không nghĩ nhiều, đi thẳng vào trong.
Vừa bước vào, trong không khí liền có một cỗ nhiệt khí giao hòa giữa hai tin tức tố, gần như nóng rực.
Hạ Mạch lập tức hiểu ra.
Hắn khả năng… dường như … đã làm hỏng chuyện tốt của Hạ Hoài rồi.
Chủ yếu là do hắn chưa từng nghĩ hai người này sẽ làm gì vào đêm nay, cùng lắm là ngủ chung một giường thôi, ai mà ngờ … điều này rõ là nằm ngoài dự đoán của hắn.
Hắn cầm bao cao su, vội vã chạy ra ngoài, chẳng trách Hạ Hoài nhìn hắn với ánh mắt sắc bén như vậy, hóa ra là đang oán trách hắn.
Nhưng hắn thực sự không cố ý, nếu hắn biết họ đêm nay sẽ phát sinh chuyện gì, thì đánh chết cũng nhất định không đi ngang qua phòng họ đâu.
“… Làm phiền rồi,” Hạ Mạch xin lỗi hai người ở cửa, sau đó quấn chặt áo khoác lông trở về.
Vừa đi còn vừa nói “Tôi là tội nhân, quấy rầy rồi, hai người cứ tiếp tục tiếp tục……”
Bước chân của hắn càng ngày càng nhanh, cuối cùng biến mất ở chỗ rẽ.
Giang Sơ Tinh vẫn còn đứng hình sau câu nói của Hạ Mạch, anh đang đoán xem là tiếp tục cái gì thì trong lúc mất cảnh giác liền nghe thấy một giọng nói vang lên trên đầu: “Tiếp tục không?”
Giang Sơ Tinh chợt tỉnh táo lại, đẩy Hạ Hoài ra rồi đi thẳng vào.
Tất nhiên là không thể tiếp tục, không những không thể tiếp tục, Giang Sơ Tinh còn càng giữ khoảng cách với Hạ Hoài hơn.
Vừa rồi Giang Sơ Tinh cũng bị tin tức tố làm cho bối rối, suýt chút nữa đã phạm phải một sai lầm lớn.
Hai người nằm quay lưng vào nhau.
Ngày hôm nay quả nhiên rất nhiều chuyện, vừa rồi còn phải chịu căng thẳng cao độ, bây giờ hơi chút thả lỏng, cơn buồn ngủ đã nhanh chân kéo đến.
Trong lúc mơ hồ, Giang Sơ Tinh cảm giác được có cái gì đó dán tới, giống như đang hấp thụ nhiệt độ của mình, nhưng anh cũng không hề kháng cự.
Ngửi được mùi hương gỗ thông biển sâu thẳm, vừa ấm áp lại an tâm.
Anh dần dần chìm vào giấc ngủ của mình.
–
Bởi vì tình tiết bất ngờ tối hôm qua, Giang Sơ Tinh vốn tưởng rằng cùng Hạ Hoài ở chung sẽ có chút xấu hổ, nhưng không ngờ một chút xấu hổ cũng không có, mà buổi sáng ra đến cửa hết thảy đều bình thường.
Anh cũng trấn tĩnh lại tâm trí.
Làm như việc gì cũng không xảy ra là sẽ không sao cả.
Nhưng lúc nào tiếng gọi “ca ca” trầm thấp đầy dục vọng kia cũng có thể khiến anh nhớ lại tất cả.
Mới nghĩ đến đây, đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Ca ca.”
Giang Sơ Tinh a một tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Hoài, nhận ra mình có chút thất thố, liền cố hết sức giữ bình tĩnh: “Làm sao vậy?”
Hạ Hoài nhìn biểu tình hốt hoảng của anh, cười cười: “Trao giải xong rồi, anh không đi sao?”
Giang Sơ Tinh sờ sờ cái mũi, theo mọi người rời khỏi sân vận động.
Vừa ra khỏi sân vận động, nhiệt độ bên ngoài càng thấp, nhiều cửa hàng trên phố đã trang trí cây thông Noel.
Thảo nào trời lạnh thế, hóa ra hôm nay là lễ giáng sinh.
Giang Sơ Tinh kiểm tra bản đồ của Công viên giải trí thành Tây. Anh nói: “Chúng ta có thể đi tàu điện ngầm trực tiếp đến đó, hoặc có thể đi taxi.”
Kỳ thực, Giang Sơ Tinh có chút sợ tàu điện ngầm, bởi vì bệnh tình của anh mặc dù tốt hơn trước rất nhiều, nhưng nhiều người qua lại vẫn khiến anh khó chịu.
Tiêu Thời kiến nghị nói: “Kỳ thật nơi này gần phố bán đồ ăn vặt hơn. Chúng ta có thể đi ăn chút gì trước rồi lại đi công viên trò chơi sau.”
Cố An: “Tớ nghĩ được đó, vừa vặn tớ cũng có chút đói bụng.”
Tất cả mọi người đều không có ý kiến gì, nhóm người liền theo đám đông đến phố ăn vặt.
Đường phố người đến người đi, chạm phải quần áo nhau là điều không thể tránh khỏi, các loại mùi vị lung tung rối loạn xộc lại đây.
Giang Sơ Tinh vùi nửa khuôn mặt của mình vào khăn quàng cổ của Hạ Hoài, nhưng mùi vị của Alpha đã không còn nồng đậm để che giấu được hết mọi tin tức tố ngoại lai.
Đột nhiên, một cái áo được khoác lên người anh.
Giang Sơ Tinh theo bản năng ngẩng đầu lên.
Là Hạ Hoài.
Hạ Hoài ôm anh vào lòng, cố gắng không để người khác chạm vào anh, đưa cho anh một lọ xịt làm mát không khí: “Chờ bọn họ đi dạo xong, chúng ta sẽ đến nơi ít người hơn.”
Biết rằng cậu đang bảo vệ mình, Giang Sơ Tinh siết chặt cái lọ trong tay, gật gật đầu.
Khi đến phố chính, cơ bản tất cả mọi thứ ở đây đều có, chẳng hạn như takoyaki, đậu phụ thối, khoai tây nướng, mì củ sen, lẩu cay, v.v. Thậm chí còn có những người làm đồ chơi bằng đường như khi còn nhỏ.
“Ăn cái gì để em mua, xong chúng ta tìm chỗ ngồi xuống.” Hạ Hoài nhẹ giọng nói.
Kỳ thật mặc quần áo của Hạ Hoài rồi, hơn nữa còn có cậu bên người, Giang Sơ Tinh cũng không còn khó chịu như trước nữa, đối với phố ăn vặt này anh còn rất có hứng thú.
“Chúng ta có thể đi dạo một vòng không?”
Hạ Hoài thấy anh quả thực so với vừa rồi đã tốt hơn một ít, cùng anh thương lượng nói: “Khi nào cảm thấy không thoải mái nhất định phải nói với em.”
Giang Sơ Tinh liền đáp ứng:”Ừ.”
Anh rất ít khi đến nơi như vậy, trước mười tuổi không có ai đưa tới, mười tuổi rồi thì vẫn luôn làm bộ hiểu chuyện, không dám đưa ra yêu cầu. Hiện tại đã trưởng thành lại càng khó có thể mở miệng.
Họ đi loanh quanh rồi tụt lại một khoảng lớn với nhóm bạn phía trước, nhưng hai người họ cũng không quá để ý.
Từ đồ chơi bằng đường cho đến cánh gà nướng, takoyaki siêu cay, mùi tiêu nồng đậm sẽ lấp đầy khoang miệng với chỉ một miếng cắn, cộng thêm một ngụm trà sữa nóng nữa là một sự kết hợp hoàn hảo, như thể đạt được cực hạn thỏa mãn nào đó, không kìm được mà hét lên một tiếng.
Hạ Hoài nhìn anh như một đứa trẻ, không khỏi cong cong khóe mắt.
Giang Sơ Tinh vẫn luôn như một ông cụ non trước mặt cậu, vốn dĩ cũng không lớn hơn cậu bao nhiêu, tuy rằng là anh trai, nhưng anh cũng đã quá khắc chế chính mình.
Cuối cùng, Giang Sơ Tinh dừng lại trước một cửa hàng trang sức, anh chọn một chuỗi vòng đeo tay Obsidian, rất độc đáo, có phần giống với những hình xăm trên cơ thể của Hạ Hoài.
( Obsidian là loại đá được biết đến với cái tên gọi khác là “đá thủy tinh núi lửa”, đá vỏ chai, hắc diện thạch. Nó được tạo ra khi dung nham felsic phun trào ra từ núi lửa và nguội lạnh nhanh nên bên trong nó có các tinh thể rất nhỏ. Khi bị vỡ đá Obsidian tạo thành một lớp phẳng có khả năng phản chiếu ánh sáng giống như một tấm gương nên nhiều người quan niệm sử dụng đá Obsidian sẽ giúp chúng ta thấy rõ những sai lầm và điểm yếu của mình từ đó khắc phục giúp con người trở lên mạnh mẽ hơn. Obsidian cũng có tác dụng cân bằng hệ tiêu hóa và giúp cải thiện, lưu thông khí huyết. Bạn có thể đặt sản phẩm làm từ đá Obsidian bên cạnh giường ngủ bởi nó giúp bạn loại bỏ sự căng thẳng, giúp ngủ ngon và sâu hơn. Khi ngắm sản phẩm làm từ đá Obsidian con người ta sẽ trở lên bình tĩnh hơn, tăng khả năng kiểm soát và thúc đẩy sự kiên trì, nhẫn nại, rất phù hợp với những ai dễ nổi nóng, thiếu ý chí và sự kiên nhẫn.)Đặc biệt là các đường nét trên đó phi thường rõ ràng, còn ẩn ẩn sáng lên.
Hạ Hoài đứng bên cạnh anh: “Thích không?”
Giang Sơ Tinh nhìn nghiêng về phía Hạ Hoài, sau đó đặt cái vòng xuống.
Nếu đưa loại đồ vật này, có phải sẽ lại có chút làm người hiểu lầm hay không?
Giang Sơ Tinh ở trong lòng tính toán một chút, vẫn là bỏ đi.
“Thích thì có thể mua.” Hạ Hoài quay đầu lại nhìn vào mắt anh.
Rõ ràng là có vẻ rất muốn mua nhưng lại phải bất đắc dĩ thả xuống.
Giang Sơ Tinh đi về phía trước lắc đầu: “Cũng không quá thích.”
Hai người cùng nhau đi dạo phố ăn vặt, đây là lần đầu tiên họ vui vẻ như vậy trong suốt hai năm qua.
Dù đã ăn uống no nê nhưng trong lòng họ vẫn có một loại cảm giác ấm áp khó tả.
Khi còn nhỏ chưa từng có, lớn lên cũng chưa từng có, đó là hơi ấm chỉ có thể tìm thấy ở hiện tại.
Hạ Hoài gọi cho Cố An và những người khác, bên kia cũng đã đi dạo xong, đang chờ hai người ở ngã tư.
Sau khi nói chuyện một lát, mấy người Cố An quyết định tới tìm bọn họ.
Hai bên đường phố ăn vặt có những viên sỏi nhiều màu sắc sặc sỡ, nối tiếp nhau, nhiều viên còn có màu đen lại khiến Giang Sơ Tinh liên tưởng đến chiếc vòng tay Obsidian kia.
Do dự hết lần này đến lần khác, thừa dịp mọi người còn chưa đến.
Giang Sơ Tinh nói với Hạ Hoài, “Em ở chỗ này chờ bọn họ, anh đi vệ sinh một chút.”
Nói xong, liền chạy vào trong đám đông.
Giang Sơ Tinh chỉ cảm thấy nếu không mua nó, anh nhất định sẽ hối hận.
Lội ngược dòng người, theo ký ức tìm lại cửa hàng kia.
Anh chạy đến mồ hôi nhễ nhại, bởi vì vận động mạnh, hô hấp đều là mùi hương hỗn độn xung quanh, lồng ngực rất khó chịu, nhưng cũng không thể ngăn lại bước chân của anh.
Trong cuộc đời này, vài người chưa chắc đã vì một người mà vội vã được mấy lần.
Có thể có một lần cũng đáng.
Cuối cùng cũng nhìn thấy quầy hàng quen thuộc, anh hít thở sâu vài hơi rồi bước tới.
Giang Sơ Tinh nhìn thấy chiếc vòng đeo tay Obsidian trên quầy hàng không còn, trong lòng có chút sốt ruột: “Ông chủ, chiếc vòng tay ông vừa đặt ở đây đâu? Cái màu đen đó.”
Ông chủ lắc lư đôi tai thỏ màu đen, nhìn thấy nam sinh quay trở lại liền cười nói: “Định mua tặng cho bạn trai à?”
Giang Sơ Tinh cũng chả quản ông ta xưng hô như thế nào, gật gật đầu.
“Tuổi trẻ phải quyết đoán. Thích thì cứ trực tiếp mua, đừng chần chừ”.
Ông chủ từ sau sạp lấy ra một cái hộp: “Vừa nhìn thấy biểu hiện của cậu là tôi đã biết cậu sẽ quay lại, tôi còn chuẩn bị cho cậu một chiếc nữa này. Không phải người trẻ tuổi mấy cậu đều thích có đôi có cặp sao?”
Giang Sơ Tinh đưa cả hai tay nhận lấy rồi mở hộp ra.
Quả nhiên có hai chiếc vòng tay gần như giống hệt nhau nằm bên trong, nhưng chiếc vòng tay Obsidian mà anh nhìn trúng kia có màu đen tuyền và các đường nét hoa văn rõ ràng hơn một chút.
“Cám ơn ông chủ.”
Sau khi Giang sơ Tinh thanh toán tiền, anh cất chiếc vòng vào túi. Chiếc hộp nhỏ, bỏ vào túi áo khoác ngoài cũng không dễ dàng bị nhìn thấy.
Khi anh quay lại, mọi người đều đã ở đó.
“Sao đi vệ sinh lâu thế?” Hạ Mạch nhướng mày khi thấy anh đầm đìa mồ hôi, “Còn ra nhiều mồ hôi như vậy à.”
Giang Sơ Tinh có chút chột dạ nói:”Nhà vệ sinh quá xa, tìm hơi lâu. Được rồi, đi thôi, đừng lãng phí thời gian.”
“Buổi tối mười một giờ cũng còn xe mà, đừng lo.” Cố An nói, “Cứ chơi đủ rồi về nha”.
Tiêu Thời tức giận nói: “Cậu cho rằng mọi người đều giống cậu chắc, ngày mai còn phải lên lớp nữa đó.”
Cố An nhìn bốn người còn lại, đều là cao thủ học tập, bản thân chỉ có thể gãi gãi đầu: “Cũng đúng ha.”
Mọi người cùng đi vào công viên trò chơi.
Vì là chủ nhật nên ở đây đông người hơn phố ăn vặt, còn rất sôi động.
Nhìn chung quanh một vòng, khắp nơi trong công viên trò chơi đều được trang trí bằng cây thông Noel và ông già Noel.
Đến lúc này, Cố An mới nhận ra: “Hôm nay là lễ Giáng sinh hả?”
Nói xong, lại gào to lên: “Oa, giáng sinh một năm nữa lại đến, và tui vẫn còn độc thân nè!”
Hạ Mạch kéo Tạ Thỉ Yến đi vào trong dòng người: “Đừng nản lòng, trở về anh giúp cậu thu thập ủy viên học tập của lớp chúng ta.”
Cố An đột nhiên ngẩn ra, theo sau hỏi: “Mạch ca, sao anh nhận ra được thế?”
“Đều hiện hết cả lên mặt rồi,” Hạ Mạch cười: “Anh thấy cũng chỉ có Y Thiến là không nhìn ra thôi.”
“Rõ ràng như vậy sao.” Cố An có chút không biết xấu hổ, xoay người lại: “Tiêu ca, tớ biểu hiện rõ như thế à?
Tiêu Thời không nói chuyện, tâm trạng có chút đi xuống, nhếch môi: “Không, tớ không nhìn ra.”
“Nhìn xem, Tiêu ca của chúng ta còn không nhìn ra kìa.” Cố An rất có tự tin: “Có nghĩa là tui che giấu rất tốt.”
Giang Sơ Tinh thực sự nhạy cảm với cảm xúc của người khác, anh chú ý tới biểu tình của Tiêu Thời.
Biểu hiện này nhỏ đến mức những người không hiểu hắn khó có thể nhận ra.
Kỳ thật Tiêu Thời rất ổn trọng, chỉ có khi ở bên Cố An bị hắn trêu chọc dỗ dành, mới khiến cậu ta trông hoạt bát, vui vẻ hơn một chút.
Nhưng Giang Sơ Tinh còn phải xác định thêm, không dám tùy tiện đi dò hỏi.
Bước chân đi theo bọn họ chợt dừng lại.
Khi đến một địa điểm rất đông người, đây là cuộc thi thổi bong bóng dành cho các cặp tình nhân.
Hai người thắng cuộc có thể có một vé đi đu quay miễn phí.
Nhìn thấy từ “hoạt động tình nhân”, Giang Sơ Tinh không khỏi nhớ lại cảnh chơi bóng ở quảng trường lần trước.
Vì không cẩn thận, anh và Hạ Hoài đã hôn nhau.
Nghĩ kỹ lại, Giang Sơ Tinh cũng có thể nhìn ra một số dấu vết trong hành động của Hạ Hoài.
Còn có nụ hôn ở phòng tắm khi đó, sự kiêu ngạo của Hạ Hoài, đáng lẽ lúc đó anh phải nhìn ra điều gì đó không ổn.
Nếu không có một tát lúc đó, có lẽ anh đã sớm phát hiện ra tình cảm của Hạ Hoài dành cho mình.
Hạ Mạch quay đầu cười xấu xa: “Đến tham gia đi Sơ Tinh đê!”
Giang Sơ Tinh trực tiếp từ chối: “Cậu tự mình chơi đi.”
Anh ngồi trên chiếc ghế dài bên đường, bật cười khi thấy Tiêu Thời cùng Cố An cũng trở thành một cặp để tham gia cuộc thi.
Tạ Thỉ Yến khiến anh vô cùng ngạc nhiên, cảm giác ngày thường hắn luôn có bộ dáng vâng vâng dạ dạ, giờ lại có thể dễ dàng cõng Hạ Mạch cao 1m7 trên lưng một cách dễ dàng.
Còn có cái biểu hiện nghiêm túc kia, hoàn toàn khác hẳn mọi khi.
Giang Sơ Tinh dường như biết tại sao Hạ Mạch lại bị hắn thịt đến chết đi sống lại.
Đang xuất thần, có người đã ngồi xuống bên cạnh anh.
“Muốn đi đu quay không?”
“Em muốn không?” Giang Sơ Tinh hỏi ngược lại Hạ Hoài.
Hạ Hoài không quan tâm: “Em nghe lời anh.”
Vốn dĩ Giang Sơ Tinh muốn nói bỏ đi, nhưng vô tình khuỷu tay lại chạm vào chiếc hộp trong túi áo khoác.
Nghĩ xong liền đứng lên: “Đi thôi, đi xếp hàng.”
Khi họ mua vé, bốn người chơi ở bên kia cũng đã kết thúc.
Khá may mắn, Hạ Mạch cùng Tạ Thỉ Yến đã đạt được giải thưởng của cuộc thi.
Một thứ lãng mạn như đu quay rất thích hợp cho các cặp đôi.
Sau khi thảo luận với Tiêu thời, Cố An và Tiêu Thời quyết định đi dạo trong nhà ma thay vì vui vẻ với hai đôi tình nhân kia.
Vòng đu quay mới ở Thành Tây lớn hơn nhiều so với những nơi khác.
Bây giờ trời đã tối nên có thể nhìn thấy ánh đèn neon ở trên, tuy rằng không sáng lắm nhưng cảm giác rất thoải mái.
Trong lúc chờ đợi, một vài bông tuyết từ trên trời rơi xuống, phẩy qua như một sợi lông vũ.
Đây là lần đầu tiên Giang Sơ Tinh nhìn thấy tuyết.
Đôi mắt sáng màu của anh sáng lên, mở lòng bàn tay ra, bông tuyết tan trong lòng bàn tay anh trở nên lạnh lẽo.
Ngồi trong vòng đu quay, cái lạnh bên ngoài được ngăn cách, thay vào đó là hơi ấm, những bông tuyết trên mặt kính nhanh chóng biến thành nước.
Bánh xe từ từ quay lên cao, từ đây có thể nhìn thấy một nửa thành phố của Thành Tây.
Bây giờ đã là buổi đêm, ánh đèn của thành phố được kết nối với nhau như một bức tranh tuyệt đẹp. Những bông tuyết đang bay trên bầu trời trở thành những nét chấm phá cho đêm đông càng thêm tuyệt đẹp.
Giang Sơ Tinh nghĩ tới chính sự, anh xoay người, tại chỗ do dự trong chốc lát.
Hạ Hoài dựa vào cửa kính, nhìn thấy vẻ mặt do dự của anh.
Giang Sơ Tinh hiểu cậu, cậu cũng phi thường hiểu rõ Giang Sơ Tinh.
“Ca ca, anh có chuyện muốn nói với em à?”
Giang Sơ Tinh mím môi, đi tới chỗ Hạ Hoài.
Anh lấy ra một chiếc hộp đen từ trong túi, đưa nó về phía trước.
“Hôm nay là lễ giáng sinh.” Đôi mắt màu hổ phách của Giang Sơ Tinh trong trẻo và sáng ngời, sườn mặt bị cảnh đêm bên ngoài chiếu đến mông lung.
Biểu cảm của anh không tự nhiên, đây hẳn là một ý kiến tồi chăng.
“Mặc dù là thứ vô giá trị, nhưng nếu em muốn một món quà Giáng sinh khác, anh có thể bù lại sau.”
Giang Sơ Tinh mở chiếc hộp ra, bên trong có hai chiếc vòng tay Obsidian.
“Ừ, cũng không …” Giang Sơ Tinh sờ sờ cái mũi: “Thôi quên đi, anh sẽ tặng em sau.”
Hạ Hoài nắm lấy cổ tay đang định thu về của anh, “Sao anh không hỏi em có thích hay không mà đã thu lại?”
Giang Sơ Tinh ngước mắt, nhìn thẳng cậu.
Hạ Hoài nhận lấy chiếc hộp từ tay anh, rành mạch từng chữ một: “Em rất thích.”
Giang Sơ Tinh khẽ nhếch khóe môi lấy ra chiếc vòng tay thuộc về Hạ Hoài.
Chiếc vòng được đan từ nhiều sợi dây đen với Obsidian ở giữa, đơn giản lại đẹp mắt.
Giang Sơ Tinh hỏi:”Có cần anh đeo cho em không?”
Hạ Hoài đưa cổ tay cậu qua.
Các khớp ngón tay của cậu thon dài, xương cổ tay rõ ràng cùng các mạch máu phân rõ. Đó là một đôi bàn tay đặc biệt rất đẹp.
Bây giờ đeo lên một chiếc vòng màu đen, trông nó càng trắng hơn, có một loại xứng đôi khó tả, tựa như được thiết kế riêng cho cậu ấy.
Hạ Hoài cũng cầm một chiếc vòng khác trong hộp đưa tới.
Hai người đặt tay cùng một chỗ, bàn tay của Giang Sơ Tinh rõ ràng nhỏ hơn Hạ Hoài một vòng, chỉ cần nắm lấy là có thể toàn bộ bao lấy anh.
Giang Sơ Tinh vươn tay sờ chiếc vòng trên cổ tay Hạ Hoài, rất vừa lòng nói: “Thật sự rất hợp với em.”
“Ca ca.”
“Hửm?”
Cổ tay Giang Sơ Tinh bị kéo một cái, cả người tức khắc bị cậu ôm vào trong lòng.
Đôi môi mát lạnh của đối phương cọ vào vành tai của Giang Sơ Tinh, giọng nói trước giờ không gợn sóng, giờ phút này lại tràn đầy tình cảm.
“Thích anh.”
Giang Sơ Tinh hơi trợn to mắt.
Ngập ngừng một lát, anh nâng tay ôm lại cậu.
Hạ Hoài sửng sốt một chút, không ngờ anh sẽ đáp lại mình liền đem anh ôm chặt hơn chút nữa.
Giang Sơ Tinh không có bất luận câu trả lời gì, nhưng đó lại là câu trả lời tốt nhất.
Hai người ôm nhau một hồi, đi lên càng lúc càng cao.
Giang Sơ Tinh nhìn thành phố đang từ từ thu nhỏ bên ngoài, mở miệng nói: “Chúng ta đến đỉnh rồi.”
Thực sự cảm thấy cứ ôm như thế rất xấu hổ và khó xử, anh chần chờ nói: “Em buông ra được chưa?”
Hạ Hoài ừ một tiếng, lùi ra xa anh một chút.
Đột nhiên, ở quảng trường cách đó không xa vang lên tiếng pháo hoa, có lẽ là bởi vì lễ Giáng sinh, mọi người đều muốn thêm chút không khí.
Giang Sơ Tinh nghiêng đầu qua xem, đôi mắt màu hổ phách cong cong.
Một đêm tuyết rơi, pháo hoa nở rộ, cảnh đêm tuyệt đẹp, còn có … người mà anh quan tâm nhất đang ở bên cạnh.
Đây là đêm Giáng sinh tuyệt vời nhất mà anh từng có.
Ánh sáng của pháo hoa phản chiếu trên khuôn mặt của Giang Sơ Tinh, lúc sáng lúc tối, phản chiếu lại ánh sáng trong mắt anh cùng nụ cười trên môi.
Hạ Hoài nhìn chằm chằm sườn mặt của anh, thật quá xinh đẹp, không kìm chế được đưa tay ra vuốt ve đường nét khuôn mặt đó.
Giang Sơ Tinh theo bản năng quay đầu.
Hai người nhìn nhau trong pháo hoa.
Hạ Hoài hơi cúi người xuống, động tác rất chậm, ý tứ muốn cho đối phương có thời gian phản ứng.
Giang Sơ Tinh hô hấp đều ngưng trệ, nhận ra cậu muốn làm gì, theo bản năng lui về phía sau một bước, nhưng cũng chỉ là một bước, liền dừng lại.
Khoảnh khắc hai đôi môi áp vào nhau, Giang Sơ Tinh như bị đông cứng mà rụt người lại.
Nhưng anh đã không có cơ hội để chạy thoát, eo bị kìm lấy, lưng anh bị người con trai bắt được kéo về phía trước.
Vào đêm Giáng sinh, pháo hoa nở rộ, bông tuyết tung bay, vòng đu quay treo cao trên bầu trời.
Một bông tuyết nhỏ từ trên trời rơi xuống trên mặt kính của vòng đu quay rồi từ từ tan chảy, cuối cùng biến mất hoàn toàn, chỉ để lại một xíu dấu chân nhỏ bé của nó, thể hiện rằng nó đã từng tồn tại trong thế giới phồn hoa này.