100% khả năng có mưa

chương 6: mức chịu đựng


3 tháng

trướctiếp

       Đối với Hác Thất Nguyệt, hôm nay có thể nói là một ngày có nhiều biến đổi bất ngờ.

  Cô đang ngâm nga một bài hát và vui vẻ hâm cơm trong phòng trà, khi quay lại cô nhìn thấy Lưu Bột đứng sau lưng mình, nhịp tim cô đột nhiên ngừng đập.

  Đối với một cô gái trẻ, ít kinh nghiệm xã hội như cô, dù chỉ ở bên Lưu Bột có hai tháng ngắn ngủi nhưng cũng đủ để lại bóng ma tâm lý suốt đời.

  Lưu Bột Bì mỉm cười nói: “Tiểu Nguyệt.”

  Hác Thất Nguyệt cười cứng ngắc: “đàn anh  Lưu.”

  “Chuẩn bị ăn cơm à?”

  “……Đúng vậy.”

  Hác Thất Nguyệt vừa ngồi xuống với đồ ăn nóng hổi trên tay, cô ấy lập tức cúi đầu, bắt đầu điên cuồng cầu cứu trong nhóm trò chuyện.

  Tuy nhiên, lúc này Tần Xán đang ở trong kho lấy thuốc, Hác Ngũ Châu đang họp, Lạc Gia Gia đang ở Mỹ, có thể nói là cô vô cùng lẻ loi bất lực toàn tập.

       Một bên phòng trà là khu vực nghỉ ngơi với một chiếc bàn tròn lớn thường dùng để mọi người dùng bữa.

  Lưu Bột lấy nước xong cũng không rời đi ngay mà chậm rãi đi tới, ngồi ở vị trí chéo đối diện Hác Thất Nguyệt cách đó không xa: "Đã lâu không gặp. Dự án tiến triển thế nào rồi? có hài lòng với tiến triển hiện tại?" 

  Ý nghĩa thâm sâu trong những lời này khiến Hác Thất Nguyệt tê cả da đầu, trong lòng cô đang kêu cứu.

  Nhưng dù sao Lưu Bột cũng là đàn anh, thực sự  cô không thể giả vờ như không nghe thấy chỉ có thể cắn răng trả lời: “Không sao đâu, mấy ngày nay anh Tần đã dạy em rất nhiều.”

  “A, Tần Xán.”

  Lưu Bột cười không hiểu: “Anh ấy quả thực rất năng động và tốt bụng, sẵn sàng dẫn dắt hai đứa cùng nhau thực hiện dự án mà không sợ làm chậm tiến độ bài viết của mình.”

  Hác Thất Nguyệt không khỏi đẩy lùi: "Kỳ thực hiện tại dự án  của anh Tần đang tiến triển khá tốt. Chúng tôi đã giúp đỡ anh ấy rất nhiều, anh Tần cũng rất kiên nhẫn hướng dẫn chúng tôi. Chúng tôi hiện tại—  

       Lưu Bột vô tình ngắt lời Hác Thất Nguyệt: "Tần Xán tuy rằng hắn từ trước đến nay luôn năng động và kiên nhẫn, nhưng thật sự có chút không đáng tin lắm.”

  “Tôi và các đồng nghiệp trong nhóm mới, vừa mới gửi một bài viết cách đây không lâu, phải rất lâu mới được chấp nhận. Anh ấy cũng vậy, anh ấy cũng phải tự mình giải quyết, nếu xuất bản một bài báo kéo dài quá lâu cũng sẽ ảnh hưởng đến việc tốt nghiệp."

        Trò chuyện với một người tự cho mình là trung tâm như vậy quả là một thảm họa. Hác Thất Nguyệt gượng cười, trong lòng điên cuồng trợn tròn mắt , nhất thời thực sự không biết phải đáp lại như thế nào.

  Tần Xán chắc chắn tốt hơn Lưu Bột rất nhiều, nhưng anh ấy có hơi cầu toàn trong nghiên cứu khoa học. Điều này dẫn đến việc mặc dù dữ liệu và kết quả họ có trong tay thực sự đủ để xuất bản một bài viết hay nhưng Tần Xán luôn cảm thấy rằng nó vẫn còn rất xa so với mức "tốt nhất" và muốn làm được nhiều hơn nữa.

  Hác Thất Nguyệt và Hác Ngũ Châu cho rằng ý tưởng này không có gì sai khi nghiên cứu khoa học, thiên về chất lượng hơn là số lượng, vì vậy họ đã và đang giúp đỡ Tần Xán.

  Nhưng nói thêm một lời với Lưu Bột vào lúc này sẽ là sự tra tấn đối với Hác Thất Nguyệt. Cô đang định cúi đầu tiếp tục điên cuồng gõ chữ để cầu cứu trong nhóm trò chuyện thì cánh cửa bị đẩy ra từ bên ngoài.

  Cô vui mừng khôn xiết, tưởng rằng quân tiếp viện mà Lạc Gia Gia vừa nhắc trong nhóm đến, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của người đang đến, cô sững người ngay tại chỗ.

  Đó là Tạ Nhất Cẩn.

  Trên thực tế, Hác Thất Nguyệt hiếm khi tiếp xúc với Tạ Nhất Cẩn.

      Trong mắt cô, tuy Tạ Nhất Cẩn và Tần Xán đều là tiền bối đại lão nhưng tính tình hai người lại hoàn toàn khác nhau. Tầm Xán là mặt trời nắng nóng và thiêu đốt, trong khi Tạ Nhất Cẩn giống như mặt trăng lạnh lẽo và xa xôi.

  Tạ Nhất Cẩn giữ khoảng cách rất xa với mọi người và cô có cảm giác bí ẩn về anh ấy. Anh ta không thuộc bất kỳ nhóm nào trong phòng thí nghiệm, càng khó có khả năng là quân tiếp viện mà Lạc Gia Gia gọi đến. Lúc này anh xuất hiện ở đây, chắc chắn chỉ đến phòng trà để lấy một cốc nước..

  Quả nhiên, Tạ Nhất Cẩn đi ngang qua bàn, chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng máy pha cà phê trong phòng trà bắt đầu kêu ầm ĩ.

  Hác Thất Nguyệt có chút thất vọng và nhận ra rằng rốt cuộc chỉ một mình cô đối mặt với nó.

  Cô chỉ có thể xoa dịu lương tâm của mình, cười khô khốc nói: “Haha, chúc mừng anh, vậy anh gửi bài viết của mình ở đâu vậy?”

  Lưu Bột đã chờ đợi lời nói của cô đã lâu.

  "Tôi khá hài lòng với bài viết này và đăng nó ở nhà JCHH." Lưu Bột tỏ thái độ rao giảng và nói: "Đã đến lúc cô phải thúc giục Anh Tần. Cô nên có một số suy nghĩ về tương lai của mình. Theo anh ấy lâu như vậy mà vẫn chưa thấy kết quả, sau này phải làm sao đây?”

  Hác Thất Nguyệt cười khổ và chửi thầm trong lòng, khi yêu cầu tôi rửa cốc nghĩ anh cũng đâu giúp tôi lập kế hoạch cho tương lai.

    Cùng lúc đó, tiếng máy pha cà phê dừng lại, Tạ Nhất Cẩn cầm một chiếc cốc bước tới từ phòng trà tới.

      Hác Thất Nguyệt vốn tưởng rằng anh sẽ trực tiếp rời khỏi phòng trà, nhưng không ngờ rằng ngay giây tiếp theo Tạ Nhất Cẩn đã trực tiếp cầm chiếc cốc của mình và ngồi vào chiếc ghế trống bên cạnh Hác Thất Nguyệt.

  Động tác của anh rất tùy ý, nhưng ngồi như vậy đã vô tình tách Lưu Bột và Hác Thất Nguyệt ra, dường như vô tình đứng giữa họ.

  Hác Thất Nguyệt sửng sốt. Dù biết Tạ Nhất Cẩn vô tình ngồi ở đây nhưng trong lòng vẫn thầm thở phào nhẹ nhõm.

  Giây tiếp theo, cô nghe thấy Tạ Nhất Cẩn ở bên cạnh nói: “Đang nói về JCHH à?”

  Hác Thất Nguyệt hơi mở mắt ra. Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy Tạ Nhất Cẩn chủ động hỏi mình một câu hỏi.

  Hác Thất Nguyệt nhìn vào mắt Tạ Nhất Cẩn và trả lời một cách  trống rỗng: “Đúng.”

  "Cô có định gửi bài viết của mình cho họ không?" Tạ Nhất Cẩn hỏi, “Cô chưa nói chuyện với Jonathan à?”

  Lúc này Hác Thất Nuyệt mới nhận ra Tạ Nhất Cẩn đã lầm tưởng mình định xuất bản một bài báo, liền giải thích: “Không, không, không phải tôi, thực ra là——”

  Tạ Nhất Cẩn nghe thấy câu "Không phải tôi" gật đầu và quay lại nhìn cốc cà phê trong tay: “sẽ tốt hơn nếu không tham gia cùng họ.”

  Lời này vừa nói ra, không khí nhất thời trở nên yên tĩnh lạ thường.

  Lưu Bột sắc mặt có chút khó coi, cười gượng hỏi: “Sao vậy? Nhà bọn họ có vấn đề gì không?”

      Tạ Nhất Cẩn nhướng mí mắt lên, như thể anh vừa mới nhận ra có một người như vậy đang ngồi đối diện mình.

  “Không có gì to tát cả,” anh nói.

  Lưu Bột còn chưa kịp mở miệng, Tạ Nhất Cẩn đã bình tĩnh nói: “Chỉ là hai năm này nhật ký của bọn họ quá ướt át, về sau sẽ gặp phải rủi ro về mặt học thuật.”

  Hác Thất Nguyệt: “...Phì.”

  Hác Thất Nguyệt thề với trời, cô chưa bao giờ cố ý cười lớn, cô thật sự không nhịn được.

  Bởi vì ở cùng Lưu Bột được hai ba tháng, cô biết rất rõ anh ta quan tâm đến ý kiến của người khác đến mức nào, đặc biệt là về mặt học thuật chắc chắn là một đòn giáng vào lòng tự trọng của anh ta.

  Quả nhiên, Lưu Bột sắc mặt vừa xanh vừa đỏ, hắn nhìn Hách Thất Nguyệt: “vị đây là...”

  “Là tiền bối Tạ Nhất Cẩn, người mới gia nhập nhóm chúng tôi cách đây không lâu.”

  Vừa nghe đến tên Tạ Nhất Cẩn, sắc mặt Lưu Bột hơi thay đổi, hiển nhiên gần đây hắn đã nghe thấy ba chữ này được người xung quanh nhắc đến.

  Nhưng Lưu Bột không ngờ rằng là mỹ nam trước mắt, quan trọng nhất là Tạ Nhất Cẩn trông quá trẻ.

   Sắc mặt Lưu Bột vẫn không tốt như cũ : “Không cần thiết phải như vậy, anh đã từng ứng tuyển bọn họ chưa?”

  “Này thì không có. Tôi không biết nhiều về họ.”

      “Vậy cậu dựa vào đâu-”

  "Nhưng trước đây tôi đã được mời làm người đánh giá của họ vài lần." Tạ Nhất Cẩn nói.

  Hác Thất Nguyệt: “...?!”

  Lưu Bột: “...”

  "Mặc dù danh tiếng quả thực khá tốt, nhưng chất lượng tổng thể trong hai năm qua ngày càng không đồng đều, thời gian xét duyệt ngày càng ngắn, số lượng bài viết được xuất bản tăng theo cấp số nhân và phí trang cũng tăng theo. Cá nhân tôi nghĩ rằng rằng xu hướng của các tạp chí về nước đang gia tăng.

  Tạ Nhất Cẩn nhìn Hác Thất Nguyệt và đề nghị: "Nếu trong tương lai cô có ý tưởng tiếp tục học tập trong giới học thuật, tôi khuyên cô nên thảo luận với Jonathan và thay đổi bài đăng của cô sang một tạp chí khác, để lại nó cho các tạp chí chất lượng tốt hơn. Không cần thiết để lại vết nhơ học thuật tiềm tàng cho chính mình.”

  Với logic rõ ràng và vẻ mặt điềm tĩnh, anh ấy trông giống như một tiền bối chân thành đưa ra lời khuyên cho hậu bối.

  Hác Thất Nguyệt khó có thể nhịn được nữa, hồi lâu sau, cô liếc nhìn Lưu Bột đối diện, hơi ngẩng đầu lên, cuối cùng lấy hết can đảm lớn tiếng: “…Tôi hiểu rồi, cảm ơn tiền bối đã hướng dẫn.”

  Tạ Nhất Cẩn gật đầu, đứng dậy với tách cà phê trên tay bước ra khỏi phòng trà.

      Cùng lúc đó, cửa phòng trà bị đẩy ra, Tần Xán thở hổn hển chạy đến.

  Họ gặp nhau mặt đối mặt ở cửa. Khoảnh khắc nhìn thấy Tần Xán đi vào, thân thể Tạ Nhất Cẩn cứng đờ.

  Tần Xán mở miệng, nhưng chưa kịp nói gì thì đã thấy ánh mắt của Tạ Nhất Cẩm nhanh chóng rời đi, cầm cốc cà phê đi ngang qua cậu rồi đi thẳng ra khỏi phòng trà.

  Hác Thất Nguyệt vui mừng khôn xiết: “Anh Tần!”

  Lưu Bột không khỏi để ý đến sắc mặt của hắn, nhưng khi nhìn thấy Tần Xán đi vào, hắn lại không muốn ở lại thêm một giây nào: “Tôi còn có việc phải làm thí nghiệm, nên tôi đi trước.”

      Tần Xán vào cửa chưa được hai giây, liền có hai người rời khỏi phòng mà không quay đầu lại.

  Nhưng anh ấy vẫn hỏi thăm tình hình của Hác Thất Nguyệt trước: “Em có sao không? Lưu Bột không làm khó em chứ?”

  Hác Thất Nguyệt nhìn chằm chằm vào mặt Tần Xán một lúc, sau đó đột nhiên phát ra một tiếng “phì” rồi cười không tự chủ được.

  Cô vui vẻ xua tay: “Hahahahahahahahaha! Anh Tần! Anh không biết mình đã bỏ lỡ điều gì đâu!”

  Hác Thất Nguyệt kể lại mọi chuyện vừa xảy ra với Tần Xán.

  “...Điều kỳ diệu là mỗi lời nói của Tạ tiền bối dường như đều đang nói cho em. Từ đầu đến cuối, anh ấy không hề nói một lời nào với Lưu Bột, nhưng mỗi lời nói đều chọc vào lòng Lưu Bột.”

    Vẻ mặt của Hác Thất Nguyệt  vui mừng: “Không biết cố ý hay thực sự không biết, chỉ biết là em vui mừng muốn chớt. Anh không thấy Lưu Bá sao?”

       "Nhưng nếu anh ấy cố ý thì tại sao anh ấy lại giúp em? Chúng em không biết nhau." Hác Thất Nguyệt bối rối, "Hả? Đợi đã, anh ấy có phải là 'người cứu hộ' mà chị Gia Gia nhắc đến trong nhóm không? “Anh ấy quen biết chị Gia Gia?”

  Tần Xán im lặng một lát rồi nói: “Tôi sẽ quay lại ngay.”

  Trong lúc chờ thang máy, Tạ Nhất Cẩn xem dự báo thời tiết.

  Dự báo thời tiết là từ bốn đến sáu giờ sẽ có mưa nhẹ. Vốn dĩ anh định về nhà trước ba giờ rưỡi, nhưng ngay khi anh chuẩn bị rời khỏi phòng thí nghiệm thì nhận được tin nhắn từ Lạc Gia Gia.

  Chuyện này phải mất gần nửa tiếng mới giải quyết xong, khi anh ra khỏi phòng trà, bầu trời đã bắt đầu u ám, cảm thấy hơi buồn ngủ và chỉ muốn nhanh chóng rời đi.

  Phòng thí nghiệm ở tầng ba, thang máy hiện tại đang ở tầng bảy, từ từ đi xuống.

  Khi Tạ Nhất Cẩn đang suy nghĩ nên tiếp tục chờ hay chọn đi cầu thang bộ, anh nghe thấy tiếng bước chân dồn dập là có người chạy vào thang máy.

  Là Tần Xán.

  Tạ Nhất Cẩn chớp mắt, sau đó lại quay đầu lại khi nhìn thấy ánh mắt của Tần Xán, tiếp tục nhìn thẳng về phía trước.

  Không có người chủ động mở miệng, thang máy cuối cùng cũng đến, Tần Xán phía sau do dự một chút cũng đi theo.

  Thang máy rất hẹp, không khí trong không gian nhỏ bé này dường như bị đông cứng lại.

  Mấy giây sau, Tần Xán rốt cục không nhịn được nói: “Hác Thất Nguyệt vừa mới nói cho tôi biết, cảm ơn tiền bối... Vừa rồi đã giúp cô ấy.”

  "Cậu không cần cảm ơn tôi." Một lát sau, Tạ Nhất Cẩn nói: “Là Gia Gia tìm tôi, tôi chỉ là đang trả nợ ân tình cô ấy mà thôi.”

  Bầu không khí dường như trở nên khó xử hơn. Suy cho cùng, ngày hôm đó khi hai người chia tay tại nhà Tạ Nhất Cẩn, cuộc trò chuyện cuối cùng của họ thực sự không mấy dễ chịu.

  Tần Xán do dự hỏi: “Anh nợ Lạc Gia Gia một ân tình sao? Anh...”

  Bất quá, hắn còn chưa nói xong, Tạ Nhất Cẩn đã trực tiếp ngắt lời hắn: “Nếu có thể, tôi hi vọng về sau chúng ta có thể giảm thiểu số lần gặp gỡ cùng trò chuyện.”

  Tần Xán không kịp phản ứng: “Cái gì?”

  Tạ Nhất Cẩn vẫn không nhìn mặt Tần Xán, ánh mắt rơi thẳng vào khe cửa giữa thang máy, hồi lâu không nói chuyện.

  Khi thang máy xuống tầng một, Tần Xán nghe thấy Tạ Nhất Cẩn khẽ thở dài. Cuối cùng anh quay đầu lại và chạm phải ánh mắt của Tần Xán.

  “Bởi vì đêm đó cậu mang đến cho tôi cảm giác vĩnh viễn khó có thể quên, tôi lo lắng mức chịu đựng sẽ bởi vì như vậy mà cao hơn, về sau tác dụng của búp bê bông cũng sẽ không tốt được như trước.”

  Tạ Nhất Cẩn nói: “Cho nên nếu không gặp được cậu, ít nhất tôi cũng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.”

  Nhìn thấy vẻ mặt đột nhiên ngơ ngác của Tần Xán, Tạ Nhất Cẩn dường như nhớ ra điều gì đó, gật đầu: “Ồ, tôi xin lỗi, tôi quên mất rằng lúc đó cậu dường như không tin những gì tôi nói.”

  Tác giả có lời muốn nói:

  Trong mắt người khác, Tiểu Tạ là người lạnh lùng và kiêu ngạo, có thể gây ra hàng ngàn đòn chí mạng cho những người đàn ông kiêu ngạo chỉ bằng vài lời nói.

  Nội tâm Tiểu Tạ : Anh ấy chỉ đơn giản là nói sự thật, và trong lòng háo hức là đi làm về ngay và ôm búp bê thỏ đi ngủ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp