Hầu hết khi lần đầu tiên nhìn thấy Tần Xán, mọi người sẽ bị thu hút bởi body của anh ấy.
Trước hết, chiều cao hơn 1,9 mét của anh ấy rất nổi bật. Thứ hai, anh ấy có bờ vai rộng và đôi chân dài. Mặc dù hầu hết thời gian trong phòng thí nghiệm anh ấy đều mặc áo nỉ thoải mái nhưng nếu anh ấy ăn mặc trịnh trọng hơn một chút chắc chắn sẽ thu hút vô số ánh mắt mọi người xung quanh.
Bởi vì những đường cơ trên ngực và cánh tay của anh ấy rất đẹp.
Bản thân Tần Xán không cho rằng ngoại hình của mình quá khác biệt. Anh cho rằng đó chỉ là một sự di truyền rất hợp lý: mẹ anh là vận động viên điền kinh sinh ra ở Đông Bắc Trung Quốc, còn bố anh là một anh chàng người Anh cao 1,9 mét, tình cờ gặp nhau khi họ cùng nhau chạy marathon.
Tần Xán là kiểu người nếu không tập thể dục sẽ cảm thấy toàn thân khó chịu. Anh ấy thích chơi bóng rổ ở trường trung học. Mặc dù sau khi học đại học nhiệm vụ nghiên cứu khoa học của anh ấy tăng lên nhưng anh ấy vẫn đến phòng tập thể dục ít nhất hai hoặc ba lần một tuần. Trong những ngày nghỉ, anh ấy cũng bay đến Thụy Sĩ cùng bạn bè ở phòng tập thể dục đi trượt tuyết.
Tuy nhiên, Tần Xán chưa bao giờ cố tình rèn luyện cơ bắp. Anh chỉ tập luyện để cho khoẻ mạnh và giải phóng áp lực học tập chứ không theo đuổi bất kỳ sự thay đổi thể chất nào.
Nhưng có lẽ là do anh ấy sinh ra với tỷ lệ mỡ trong cơ thể thấp nên thực sự không thiếu cơ bụng và cơ ngực.
Khi thường tập thể dục cùng các đồng nghiệp trong phòng tập thể dục của trường, cũng nhận được những nhận xét về "kỷ luật tự giác" và "luyện tập tốt", nhưng đây thực sự là lần đầu tiên Tần Xán nghe thấy ai đó dùng những từ như "chạm tốt" để miêu tả anh ấy một cách thẳng thắn như vậy.
Tai Tần Xán lập tức nóng lên.
Mặc dù những tính từ “ chạm tốt ” và “thật mềm mại” nghe có vẻ lạ lùng nhưng cuối cùng chúng vẫn là những lời khen ngợi về vóc dáng của anh, và một chàng trai trẻ trung năng động như anh không thể không thích nghe chúng.
Tần Xán ho khan, vẻ mặt căng thẳng: “cũng được... cũng được. Thế thì sao? Vậy cho tôi biết thuốc hạ sốt ở đâu.”
Tạ Nhất Cẩn không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào bàn tay mình đặt trên ngực Tần Xán, như đang suy nghĩ hay cảm nhận điều gì đó.
Nhiệt độ trong lòng bàn tay cao hơn một chút truyền đến làn da ngực của Tần Xán thông qua một lớp áo mỏng, Tần Xán chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.
Trong lúc ngồi trên xe, Tạ Nhất Cẩm luôn tránh ánh mắt của Tần Xán, cự tuyệt tiếp xúc thân thể với anh, ban đầu tưởng rằng là do tính cách của người đàn ông này, nhưng bây giờ anh chợt nhận ra đó hoàn toàn không phải phản kháng.
Đó là sự kiềm chế.
Một giây tiếp theo, Tạ Nhất Cẩm đột nhiên xoay người, đẩy Tần Xán tới đầu giường, trực tiếp ngồi lên trên hắn.
Tần Xán không có chút phản ứng nào, khi định thần lại, anh phát hiện một tay của Tạ Nhất Cẩn vẫn đặt trên cơ ngực của mình, tay còn lại thì ấn vào cơ bụng của anh.
Tần Xán bối rối: “Anh——"
Tạ Nhất Cẩn âm thanh có chút khàn khàn: “Đừng cử động.”
Tần Xán nhìn thấy Tạ Nhất Cẩn cụp mắt xuống, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve ngực anh, cảm nhận làn da bên dưới xuyên qua lớp vải.
Dường như rất hài lòng, Tạ Nhất Cẩn hít một hơi thật sâu, sau đó đưa tay trực tiếp ôm lấy eo Tần Xán, cúi đầu làm tư thế lệ thuộc và thân mật——
Hắn cư nhiên đem mặt trực tiếp vùi vào trong ngực Tần Xán!
Tần Xán: “???”
Nhiều người cho rằng kinh nghiệm hẹn hò của Tần Xán hẳn là rất phong phú. Chàng trai lai cao ráo, đẹp trai và đầy nắng là mẫu người được yêu thích nhất trong trường . Theo lời của Hác Thất Nguyệt, anh ấy “trông giống như một thằng tra nam trong đội bóng bầu dục đã hẹn hò với nhiều người.”
Nhưng điều này không phải vậy, Tần Xán không chơi những môn thể thao như bóng bầu dục cho lắm. Anh ấy cũng không phải là tra nam. Trải nghiệm tình cảm của anh ấy còn tinh khiết hơn nước siêu tinh khiết được lọc bằng giấy lọc.
Quả thực trong thời gian học đại học có rất nhiều người theo đuổi Tần Xán, cả nam lẫn nữ và không phải Tần Xán không thử hẹn hò với một hoặc hai người.
Tuy nhiên, sau khi quen nhau chưa đầy một tuần, đối phương đã thẳng thừng chia tay: “Tần, anh đẹp trai, có body mlemm, đồng thời cũng là một người rất lịch sự và thông minh”.
Những cuộc trò chuyện bắt đầu như thế này thường được theo sau bởi "nhưng".
“Nhưng,” đối phương nói, “anh quá bận, anh biết chính xác khi nào con trùng đực và cái mà anh nuôi nên giao phối và đẻ trứng, nhưng anh thậm chí còn không có thời gian để ăn trưa với tôi, vì vậy chúng ta không hợp.
Thời điểm bận rộn nhất của Tần Xán là khi lựa chọn đề tài. Anh thừa nhận rằng anh thực sự rất khó để tìm được sự cân bằng giữa nghiên cứu khoa học và cảm xúc.
Tuy nhiên, trước khi chia tay, Tần Xán không khỏi đính chính: “Đàn tôi nuôi là lưỡng tính, không phân biệt đực và cái, có thể tự thụ tinh và không cần giao phối.”
Nói chung, Tần Xán chưa bao giờ được một người phụ nữ ôm như thế này, cũng chưa bao giờ được một người đàn ông ôm như thế này và anh cũng không bao giờ ngờ rằng Tạ Nhất Cẩn sẽ vùi mặt vào ngực anh với cử chỉ táo bạo và d.â.m đ.ã.n.g như vậy.
Đây là một cái ôm, nhưng không phải là một cái ôm bình thường: họ đang ở trên giường, Tạ Nhất Cẩn đang cưỡi trên Tần Xán trong tư thế mặt đối mặt. Cơ thể của họ gần gũi với nhau, hơi thở nóng bỏng của họ hòa quyện vào nhau, tạo ra một tác động giác quan chưa từng có.
Điều quan trọng nhất là Tạ Nhất Cẩn vùi mặt... trực tiếp vào ngực anh!
Tần Xán cảm thấy da đầu tê dại, thậm chí còn lắp bắp nói: “Tiền bối, anh, anh đang làm gì vậy? Bây giờ đừng gây rắc rối nữa, chúng ta—”
“Không phải cậu nói muốn giúp tôi sao?”
Tạ Nhất Cẩn âm thanh có chút nghẹn ngào, hắn hơi ngẩng đầu lên, cau mày, thở hổn hển ra lệnh: “…Vậy thì đừng cử động, đừng nói chuyện.”
Giọng điệu của Tạ Nhất Cẩn tự tin đến mức khiến Tần Xán thực sự sợ hãi trong giây lát.
Nhưng sau đó hắn nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy có gì đó không ổn. Tuy hắn muốn giúp Tạ Nhất Cẩm nhưng việc hắn muốn làm lại là giúp Tạ Nhất Cẩm hạ sốt. Việc này có liên quan gì đến việc Tạ Nhất Cẩm ôm hắn quấy rối?
Trong một căn phòng kỳ lạ đầy thú nhồi bông, anh bị một bệnh nhân đang sốt cao giữ trong tư thế mơ hồ như vậy và được yêu cầu không được cử động. Đây là cái quái gì vậy?
Tần Xán: “Không được, anh trước hết hạ sốt đã, anh...”
Tạ Nhất Cẩn lần này thậm chí còn không để ý đến cậu ta. Anh khẽ dụi mặt vào ngực Tần Xán, sau đó đổi tư thế thoải mái hơn, tiếp tục ôm cậu.
Trên thực tế, chênh lệch giữa chiều cao và hình dáng của hai người, Tạ Nhất Cẩn tuy cao nhưng lại gầy, cho nên chỉ cần Tần Xán có ý định, nhất định có thể dùng một chút lực đẩy anh ra. .
Điều kỳ lạ là, không biết có phải là ảo giác của Tần Xán hay không, nhưng sau khi ôm anh, anh cảm thấy triệu chứng của Tạ Nhất Cẩn thực sự có vẻ tốt.
Bởi vì lúc này cơ thể họ đang chạm vào nhau, Tần Xán có thể cảm nhận được hơi thở của Tạ Nhất Cẩm dường như đã bình tĩnh hơn rất nhiều, cũng không còn nóng như trước.
Một lúc sau, hắn không khỏi nhìn xuống, phát hiện lông mày Tạ Nhất Cẩm thả lỏng, thân thể không còn căng thẳng nữa, đã hoàn toàn mềm nhũn trong vòng tay của hắn.
Tần Xán: "...A?”
Tạ Nhất Cẩn ngủ thiếp đi.
Anh đặt một tay lên ngực Tần Xán, tay kia đặt lên bụng Tần Xán, chìm vào giấc mộng.
Anh ngủ không yên lắm. Tóc anh xõa xuống, hơi che đi đôi mày lạnh lùng và mệt mỏi, mơ hồ còn có thể nhìn thấy mồ hôi trên trán anh.
Nhưng nếu nhìn kỹ vào biểu cảm của anh ấy, cậu có thể thấy anh ấy rất hài lòng.
Tần Xán: “...hello.”
Người trong ngực anh im lặng, Tần Xán cũng từ bỏ một số lễ nghi xã giao giữa tiền bối và hậu bối, trực tiếp gọi tên anh: “Tạ Nhất Cẩn?”
Tạ Nhất Cẩn đang ngủ rất nhẹ, nghe thấy có người gọi mình, hắn khẽ cau mày, bất mãn hừ một tiếng, sau đó lại úp mặt vào trong lòng Tần Xán.
Tần Xán cố gắng kéo tay Tạ Nhất Cẩn đang che ngực và eo của mình ra. Tuy nhiên, Tạ Nhất Cẩn dường như đã nhận ra điều gì đó. Đầu tiên anh đổi sang tư thế thoải mái hơn, sau đó trực tiếp vòng tay ôm chặt lấy eo Tần Xán.
Tần Xán giãy giụa hồi lâu cũng không thoát được, ngược lại giãy giụa, mồ hôi đầm đìa. Anh cũng mệt mỏi ngả lưng xuống giường.
Người đàn ông nửa giờ trước sốt cao đến mức đi lại khó khăn, bây giờ đang ngủ yên trong lòng Tần Xán. Biết rằng theo lẽ thường, nên tìm thuốc hạ sốt, nhưng lại bị đè nén như vậy, anh ấy không thể di chuyển được.
Nhưng kỳ quái là hắn cảm giác được, thân nhiệt Tạ Nhất Cẩn hình như thật sự không còn cao như vậy, trên mặt đỏ bừng mất tự nhiên cũng đã nhạt đi, sắc mặt so với trước tốt hơn rất nhiều.
Bình thường, Tần Xán có lẽ còn dư sức để giải quyết hết những sự việc cực kỳ vô lý của đêm nay, nhưng hôm nay anh đã uống rất nhiều rượu, làm việc chăm chỉ đến tận sáng sớm, anh cũng đã sớm kiệt sức rồi.
Anh đang ôm một người ấm áp trong lòng, họ đang thở cùng một nhịp, trời đã sắp sáng, mưa ngoài cửa sổ đập nhịp nhàng, mí mắt anh bắt đầu không tự chủ được.
Tôi sẽ chỉ chợp mắt một lát thôi.
Tần Xán buồn ngủ nhắm mắt lại, nghĩ ngủ một lát, sau khi tỉnh lại lập tức lắc mình, sau đó tìm thuốc hạ sốt, nhưng hắn chỉ muốn ngủ một lát…
…………
Tần Xán đã ngủ rất lâu.
Khoảnh khắc mở mắt ra lần đầu tiên, Tần Xán bị ánh nắng chói chang làm nheo mắt. Sau khi tỉnh lại, thứ anh nhìn thấy là một con thỏ tai lệch màu hồng hoa anh đào khổng lồ.
Anh vừa choáng váng vừa ngồi dậy khỏi giường và nhìn thấy một hàng khủng long nhỏ đang cười toe toét trên bệ cửa sổ.
Đây không phải là nhà của anh ấy.
Đây là...nhà của Tạ Nhất Cẩn.
Ồ đúng rồi, Tạ Nhất Cẩn… sờ cơ ngực của mình mà ngủ suốt đêm!
Não của Tần Xán ngừng hoạt động trong ba mươi giây, sau đó anh nhảy xuống giường và sải bước nhanh chóng ra khỏi cửa——
Anh nhìn thấy Tạ Nhất Cẩn đang chiên trứng.
Tạ Nhất Cẩn đang đeo tạp dề, động tác điêu luyện, tư thế tao nhã, điềm tĩnh. Tần Xán không thể liên hệ với người đêm qua ở trong phòng thí nghiệm bệnh nặng đến thế nào.
Tần Xán đang chuẩn bị hung hăng tra hỏi, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hắn đột nhiên nghi ngờ, có thể đêm qua mình nằm mơ, trong lúc nhất thời không biết nên mở miệng thế nào.
Tạ Nhất Cẩn nghe thấy tiếng động phía sau và quay lại.
Tần Xán hơi mở miệng: “anh——”
Nhìn thấy Tần Xán, sắc mặt Tạ Nhất Cẩm không thay đổi nhiều, chỉ quay người lật trứng: “Trong toilet có đồ dùng vệ sinh dùng một lần.”
Tần Xán: “...Được.”
Sau khi rửa mặt bằng nước lạnh ba lần, Tần Xán đã giải quyết hết những nghi ngờ về đêm qua trong đầu, quyết định lập tức đặt câu hỏi.
Tuy nhiên, khi quay lại phòng khách, Tạ Nhất Cẩn đang bưng bữa sáng đã chuẩn bị sẵn lên bàn.
Bắt gặp ánh mắt của Tần Xán, Tạ Nhất Cẩn hỏi: “Trứng có thêm hạt tiêu không?”
Tần Xán muốn nói hiện tại không phải lúc nói chuyện ăn gì, anh nên giải thích cho tôi hành vi tối qua của anh, nhưng mùi thức ăn lại xông vào lỗ mũi hắn trước.
Khi nhìn xuống, tôi thấy trên đĩa có một chiếc bánh mì nướng nhẹ và món trứng tráng vàng mềm, bên trong có ớt đỏ ngọt băm nhỏ và nấm.
Tần Xán: “Ừm, thêm một chút.”
“Được.”
Tạ Nhất Cẩn rắc hạt tiêu rồi đặt đĩa cùng dao nĩa trước mặt Tần Xán. Tần Xán do dự một chút, cắt một miếng bánh trứng nhét vào miệng, lập tức mở to hai mắt.
Nó chỉ... siêu ngon.
Nó thậm chí còn vượt qua tiêu chuẩn của vô số nhà hàng ăn sáng kiểu Anh. Cả độ nóng và gia vị đều tuyệt vời. Những quả trứng mềm mại nhảy múa trên đầu lưỡi. Nó ngon đến nỗi một nửa da đầu trở nên giòn tan.
Khi Tần Xán định thần lại, nhìn lại thì mới nhận ra mình đã ăn hết nửa đĩa mà không hề hay biết. Anh suy nghĩ một lúc, xắn tay áo lên, quyết định sau khi ăn xong sẽ hỏi cũng không muộn.
Tần Xán mải mê ăn uống đến mức không để ý, sau khi xắn tay áo lên, Tạ Nhất Cẩn ngồi đối diện đột nhiên buông dao nĩa trong tay xuống, liếc nhìn cánh tay rắn chắc của anh.
Tạ Nhất Cẩn đột nhiên hỏi: “Cậu là con lai à?”
"Hả? Vâng.”
“Tần suất tập thể dục bình thường của cậu là bao nhiêu?”
“Hmm... có lẽ là hai hoặc ba lần một tuần.”
Tạ Nhất Cẩn trầm mặc một lát: “Vậy cậu có thói quen dùng *xtê-rô-ít không?”
*xtê-rô-ít (một trong các hợp chất hữu cơ được sinh ra tự nhiên trong cơ thể, bao gồm hormon và vitamin nào đó…)
Tần Xán sửng sốt một lúc mới hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Tạ Nhất Cẩn - anh cho rằng cơ bắp của mình là được công nghệ tạo ra.
“Đương nhiên không phải do uống thuốc.” Tần Xán lập tức phản bác: “Tuy rằng tôi không thường xuyên đến phòng tập, nhưng không có nghĩa là tôi không tập các bài tập khác.”
“Thì ra là vậy.” Hắn nghe được Tạ Nhất Cẩn nói: “Thật xin lỗi.”
Bởi vì trước đây đã từng bị hỏi những câu hỏi tương tự trong phòng tập nên Tần Xán cũng không quá tức giận, chỉ xua tay rồi nhét miếng trứng rán cuối cùng trên đĩa vào miệng.
“Cậu không cần phải cố tình tăng khối lượng luyện tập của mình nữa.”
Giây tiếp theo, hắn nghe thấy Tạ Nhất Cẩn nói: "Chỉ cần duy trì tần suất luyện tập hiện tại, bởi vì cảm giác bây giờ là vừa phải.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Tần: (((゚Д゚;)))? ?