Vài ngày sau, Nguyễn Tư Trừng nghe Tiền Nạp, Bối Hằng nói rằng nhà đầu tư vòng thiên thần có Thiệu Quân Lý.
Về điều này, Tiền Nạp nói: "Một người bạn khởi nghiệp của anh, cũng chính là nhà đầu tư đầu tiên của công ty chúng ta, đã giới thiệu nhà đầu tư của cậu ấy cho anh. Cậu ấy chỉ muốn đầu tư 500 vạn, không đủ, nên đã kéo Thiệu Quân Lý cùng tham gia. Đều ở trong một vòng tròn, họ khá quen thuộc với nhau. Sếp Thiệu sẵn sàng đầu tư cá nhân 1000 vạn."
"Ồ, tốt." Nguyễn Tư Trừng nghĩ: Ban đầu nếu không có vốn, cô còn muốn hỏi Thiệu Quân Lý, dù sao đây cũng là một dự án tốt.
Tuy nhiên, đầu tư cá nhân có thể tùy tay bỏ ra 1000 vạn, Thiệu Quân Lý còn giàu hơn cô tưởng tượng ...
Ồ, cũng bình thường thôi. Rốt cuộc, khi còn ở Google, người ta đã là giám đốc, một năm chắc kiếm được gần một triệu đô, ở Dương Thanh chắc chắn càng không kém, hơn nữa nghe nói anh ta còn khởi nghiệp, cuối cùng bán cho công ty lớn.
Buổi tối, Nguyễn Tư Trừng nhắn tin cho Thiệu Quân Lý để tán gẫu, muốn tạo bất ngờ: [Sếp Thiệu, có phải anh định đầu tư vào công ty của Tiền Nạp, Bối Hằng không?]
Thiệu Quân Lý: [Ừ.]
Nguyễn Tư Trừng định tạo bất ngờ, nói rằng chính cô cũng là người sáng lập!
Liền thấy đối phương lại nói tiếp: [Rất có khả năng. Tiền Nạp, Bối Hằng có nền tảng rất mạnh. Tiền Nạp đã làm một số dự án, phản ứng của thị trường đều rất tốt, khứu giác nhạy bén. Bối Hằng tốt nghiệp MIT, khi còn ở Bành Phái, cậu ấy thăng chức một năm một lần, thường xuyên phụ trách các phần cốt lõi, viết code gọn gàng, kỹ thuật cứng. Ở trong công ty, người là quan trọng nhất, dự án là thứ yếu. Nhóm người sáng lập công ty Tiền Nạp, Bối Hằng đều rất xuất sắc, chỉ có một người có nền tảng yếu, không đáng tin cậy lắm.]
"???" Nguyễn Tư Trừng hỏi, [Ai?]
Thiệu Quân Lý trả lời: [Cô nói xem.]
Nguyễn Tư Trừng: "…"
Là tôi sao…
Đúng vậy, Thiệu Quân Lý định đầu tư, việc tăng thêm một người sáng lập, Tiền Nạp và Bối Hằng đương nhiên đã nói rồi !!! Sao có thể không nói với anh ta chứ !!!
Cô thực sự nghĩ rằng đối phương không biết, còn muốn tạo bất ngờ cho anh ta...
Xấu hổ muốn chết.
Nguyễn Tư Trừng trốn tránh: [12 giờ rồi, tôi đi ngủ đây, sếp Thiệu ngủ ngon.] Đây chỉ là cái cớ.
Thiệu Quân Lý nói: [Chưa bao giờ thấy người khởi nghiệp nào ngủ lúc 12 giờ.]
Nguyễn Tư Trừng: "…"
Được rồi, tôi yếu, tôi nhỏ – cô tức giận nghĩ: Tôi là điểm yếu duy nhất của toàn bộ nhóm người sáng lập! Được chưa? Bullshit!
Vừa mắng xong, cô thấy đối phương gửi đến một tin nhắn thoại một giây.
Mở ra, giọng trầm ấm đầy từ tính của Thiệu Quân Lý truyền đến: "Ngủ ngon."
"..." Má Nguyễn Tư Trừng ửng hồng. Cô là một con chó độc thân, còn là một con chó cái độc thân, đột nhiên nghe thấy một anh chàng đẹp trai chúc ngủ ngon, loại phản ứng này là rất bình thường.
Mặc dù biết đối phương chỉ muốn tiết kiệm thời gian. Ngủ ngon, nói ra thì mất một giây, đánh chữ thì không phải.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
…………
Sau khi xác định hướng đi là "cấp cứu", cả ba người cùng tra cứu tài liệu, thấy khả thi liền chuẩn bị PPT, dự định báo cáo dự án cho nhà đầu tư ngay lập tức, chốt hợp tác.
Không có ý tưởng sản phẩm cụ thể, sẽ không ai rót tiền. Tuy nhiên, một khi hai nhà đầu tư chấp thuận dự án, ký kết hợp đồng, việc đăng ký thành lập công ty, huy động vốn vòng thiên thần có thể được triển khai ngay lập tức.
Khởi nghiệp phải tranh thủ thời gian.
Nhóm người sáng lập hẹn Thiệu Quân Lý tại phòng họp trên tầng cao nhất của tòa nhà trụ sở Tập đoàn Dương Thanh, thời gian là sau giờ làm việc, 8 giờ tối, dù sao đây là khoản đầu tư cá nhân của Thiệu Quân Lý, không phải việc công.
Mấy người ngồi trong phòng họp một lúc, Thiệu Quân Lý mới cầm tách cà phê khoan thai tới muộn. Đối diện với mấy người đứng dậy gọi "Sếp Thiệu", anh hơi gật đầu, ngồi vào vị trí chủ tọa, khoanh tay, cằm gồng lên: "Thời gian có hạn, bắt đầu đi."
Nguyễn Tư Trừng: "..."
Làm dáng...
Đối phương lên tiếng thì tất nhiên phải nghe. Tiền Nạp, Bối Hằng và Nguyễn Tư Trừng thay phiên nhau, chuyển PPT, trình bày phần kỹ thuật do mình phụ trách. Sau 45 phút, họ mới trình bày xong ý tưởng.
Nguyễn Tư Trừng hồi hộp nhìn người ở vị trí chủ tọa, vừa mong đợi, vừa lo lắng, như một học sinh trung học đang chờ điểm thi.
Thiệu Quân Lý gõ ngón tay dài trên bàn vài cái: "AI cấp cứu... khá thú vị. Ý tưởng của ai?"
Nguyễn Tư Trừng nói: "Tôi, tôi, tôi, tôi."
Bối Hằng: "... Chị ấy."
Thiệu Quân Lý liếc nhìn nhàn nhạt, không khen thêm mà hỏi Tiền Nạp: "Có bệnh án không?"
Tiền Nạp suy nghĩ một chút, trả lời: "Có, vài chục nghìn bệnh án của bệnh nhân."
Đối với trí tuệ nhân tạo, quan trọng hơn thuật toán là dữ liệu. Một cỗ máy cần vô số tài liệu huấn luyện để cho nó biết cái này là bệnh gì, cái kia là bệnh gì.
Thiệu Quân Lý phát ra một âm thanh "Ừ?".
"Bệnh viện số 1 Vân Kinh, Bệnh viện số 2 Vân Kinh, Bệnh viện Nhân dân Địa Kinh, chúng ta đều có thể hợp tác. Tôi và các bệnh viện này từ trước đến nay đều có quan hệ rất tốt, trước đây tôi đã hỏi sơ bộ, họ đều nói không có vấn đề gì."
Thiệu Quân Lý nói: "Được."
Đối với cấp dưới, đối tác, Thiệu Quân Lý sẽ tin tưởng, cơ bản sẽ không nghi ngờ, kêu người ta nộp cái chứng nhận này nọ, lãng phí thời gian của mình. Theo anh, việc tiêu tốn năng lượng cho những kẻ không trung thực để kiểm tra từng người một là không đáng, vì vậy điều này chắc chắn sẽ phải chịu một chút rủi ro.
Nói cách khác, anh tin rằng Tiền Nạp là một người thông minh. Tiền Nạp chắc chắn cũng biết tầm quan trọng của dữ liệu bệnh án, nếu không giải quyết được vấn đề này thì đối phương tuyệt đối sẽ không làm một mình.
Sau vài câu hỏi, trong lòng Thiệu Quân Lý đã có đại khái.
Không nghi ngờ gì nữa, đây là một dự án tốt. Cấp cứu, cần nhiều dữ liệu, cần tốc độ nhanh, cần độ chính xác cao, quả thực là dành cho AI.
Suy nghĩ một lát, anh tiếp tục nói: "Được rồi, tuyển dụng nhân tài, lấy bệnh án, hoàn thiện thuật toán, tăng thêm chức năng, đừng lo chuyện tiền bạc." Nói đến đây, anh liếc nhìn Tiền Nạp, "Lần trước nói bao nhiêu? 1000 vạn?" ( truyện đăng trên app TᎽT )
"Đúng vậy."
"..." Nguyễn Tư Trừng nghĩ: Thật là giàu, nói 1000 vạn xong mà bản thân còn không nhớ...
Thiệu Quân Lý ra hiệu "lật" bằng tay: "Gấp đôi, lên 2000 vạn."
Bối Hằng và Nguyễn Tư Trừng: "!!!" Chỉ có Tiền Nạp vẫn giữ điềm tĩnh.
Niềm vui bất ngờ.
Vui mừng đến ngốc.
Như vậy, họ sẽ có 2500 vạn vốn góp vòng thiên thần, ngay cả trong lĩnh vực AI thì con số này cũng khá nhiều. Họ có thể tuyển dụng nhân tài xuất sắc, có thể mua sắm thiết bị tốt, có thể thuê văn phòng cho mọi người thoải mái.
Hơn nữa, sự công nhận, yêu thích của ông lớn Thiệu rất có thể khích lệ tinh thần. Nó như một minh chứng, nói rằng họ có thể thành công.
Mấy người bàn bạc về việc đầu tư, thời gian trôi đến 10 giờ tối, Bối Hằng muốn đi vệ sinh, đúng lúc Tiền Nạp cũng muốn giải quyết, Thiệu Quân Lý chỉ đường cho họ, hai người cùng nhau đi rồi.
Trong phòng bỗng chốc im lặng.
Nguyễn Tư Trừng dốt đặc cán mai về việc đầu tư.
Thiệu Quân Lý lại khoanh tay, đột nhiên lên tiếng: "Nguyễn, lật lại trang 24, có một chỗ tôi muốn tìm hiểu thêm."
Trang 24, trùng hợp là phần do Nguyễn Tư Trừng phụ trách, anh ta muốn hỏi thêm.
"Nguyễn?" Nguyễn Tư Trừng sửng sốt.
Không thể nào... Cô suy nghĩ: Ngầu vậy sao? Có thể gọi một chữ tuyệt đối không gọi hai chữ sao?
Dùng một cái họ đã thay thế cho cả tên rồi à???
Người lợi hại thời gian tính từng giây?
Nguyễn Tư Trừng chửi thầm trong lòng, trên mặt nở nụ cười, sửa lại cho đối phương: "Có thể gọi Tư Trừng hoặc Nguyễn Tư Trừng được không?"
"Lý do?"
Đối với cách gọi đơn thuần để tiết kiệm thời gian này, Nguyễn Tư Trừng rất ấm ức: "Ai gọi 'Nguyễn' chứ, anh mới 'Nguyễn' ấy..."
Não nhất thời hơi chập mạch, buột miệng nói ngôn ngữ mạng: Anh mới x, cả nhà anh đều x. Có thể tiềm thức cảm thấy đối phương ôn nhu, cũng có thể tiềm thức cho rằng hai người rất thân.
Thiệu Quân Lý nghe thấy, tay khựng lại, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Nguyễn Tư Trừng, nói: "Không phải."
Nguyễn Tư Trừng: "??????"
Cô vừa nói gì?
Anh mới 'Nguyễn' ấy. Ể, 'Nguyễn' cái phát âm này... giống một chữ nào đó...
Anh mới... ấy ...
Nguyễn Tư Trừng muốn lấy đầu đập vào tường.
(*) Từ 阮 (Nguyễn) phát âm là Ruǎn. Chắc tác giả đang đề cập đến từ 软 (Nhuyễn) cũng được phát âm là ruǎn. Từ này có nghĩa là yếu, yếu đuối, năng lực yếu… Ý là “Anh mới yếu ấy.”