Nguyễn Tư Trừng dự định sẽ tâm sự cởi mở với Bối Hằng, nói chuyện cho tử tế. Cô là CEO của công ty, là sếp của Bối Hằng, đã biết cấp dưới này đang chịu áp lực rất lớn, tinh thần sa sút, dù bản thân cô cũng không khá hơn Bối Hằng là bao, nhưng vẫn phải an ủi và giải quyết vấn đề, giả vờ không biết tuyệt đối không phải là một người lãnh đạo tốt.
Cô đã gửi lời mời cho Bối Hằng, hẹn thời gian.
Không ngờ, trong cuộc họp 1 vs 1, Nguyễn Tư Trừng còn chưa kịp nói gì, Bối Hằng đã ủ rũ nói trước: "Tư Trừng... Y tế Tư Hằng không thể gánh vác được nữa rồi."
"Đừng nói lung tung."
"Thật đấy, chị cứ tính toán đi, chúng ta đã bị kẹt ba tháng rồi..." Bối Hằng nói, "'Chẩn đoán tim' là phần cốt lõi của sản phẩm, điểm bán hàng độc đáo, nhưng đến bây giờ vẫn chưa có tiến triển gì cả!!! Nói một cách lạc quan, một tháng sau mới mò được hướng nghiên cứu chính xác... Vậy thì cũng phải mất một năm mới có thể thực sự tạo ra sản phẩm phải không??? Còn nhanh đấy!!! Y tế Tư Hằng 11 tháng đã đốt 1600 vạn, bây giờ vốn đầu tư chỉ còn khoảng 800 vạn, chỉ có thể trụ thêm nửa năm nữa, tức là trước khi sản phẩm ra mắt, công ty sẽ hết tiền!!! Em đã tham khảo qua, các công ty đầu tư vòng A đều cần có sản phẩm demo. Nhưng mà, 4 tháng, không, thậm chí chưa đầy 4 tháng - chị còn phải dành ít nhất một tháng để đi đàm phán, còn 3 tháng để viết thuật toán, thử nghiệm sơ bộ, sửa bug, thiết kế phần cứng, sản xuất mẫu... Không thể nào, mission impossible, viết thuật toán và thiết kế phần cứng cùng lúc cũng không thể. Hơn nữa, chẩn đoán vùng bụng cũng có không ít vấn đề, dữ liệu bệnh nhân cũng chưa có manh mối gì, chỉ có một bệnh viện nhi đồng đồng ý hợp tác bước đầu!!!"
"Có thể đấy." Nguyễn Tư Trừng nói, "800 vạn không chỉ đủ cho nửa năm. Lúc mới thành lập là tốn kém nhất, bây giờ một tháng chưa đến 100 vạn, chỉ trả lương, tiền nước, tiền điện, tiền thuê nhà và máy chủ các thứ. Chúng ta cứ nhanh chóng, vẫn có hy vọng. Thực sự không được thì hai chúng ta không nhận lương, tôi còn có thể bỏ thêm vào, trụ thêm được một, hai tháng, cộng lại cũng đủ một năm để cho cậu hoàn thành dự án này."
Nguyễn Tư Trừng đã đi làm được bốn năm, hơn nữa trong bảy năm học đại học và sau đại học, cô luôn đi thực tập, đã tích cóp được vài chục vạn. Cô mua nhà vào năm 2011, khi đó giá nhà còn chưa quá đắt, hai phòng ngủ, một phòng khách, 70m2 giá 200 vạn. Điều kiện gia đình cô ở tỉnh J cũng được coi là khá giả, bố mẹ lại tiết kiệm, đã lấy hết tiền tiết kiệm để trả trước 40%, vay 60%, lại thay cô trả nợ. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play