11

Mẹ chồng nói: "Miêu Nguyệt, người ta chủ ý bắt cóc con hôm nay là Chu Yến, không phải chúng ta đâu!"

Bà ta phất tay, mấy gã lính đánh thuê bắt lấy Chu Yến đang kinh ngạc, kéo tới trước mặt tôi: "Con dâu, cô ta mới là kẻ cầm đầu mọi chuyện. Trước mẹ đã không thích nó, không muốn cho nó vào cửa rồi, cuối cùng lại đẻ ra nhiều chuyện như vậy... Tất cả là tại lúc trước mẹ quá mềm lòng! Hiện tại mẹ giao nó cho con tùy ý xử lý."

Tình hình chuyển biến đột ngột, Chu Yến ngơ hẳn. Cô ta giãy giụa trên mặt đất: "Tại sao Các người có thể đối xử với tôi như vậy?"

"Im ngay, lỗi của cô cả! Ý tưởng mượn bụng người khác để sinh con cũng là cô nêu ra! Nếu không phải tại cô thì Hồng Dân nhà tôi muốn cưới kiểu phụ nữ nào chẳng được? Đường đường chính chính sinh đứa cháu trai tốt biết bao, cần gì phải làm chuyện phạm pháp." Mẹ chồng nổi giận mắng.

Mặt Chu Yến tái nhợt.

"Đánh đi!"

Thấy tôi vẫn hững hờ, mẹ chồng ra lệnh.

Đám lính đánh thuê quất cho Chu Yến mấy cái tát, cái nào cái đấy giòn giã êm tai.

Chu Yến nghĩ mãi vẫn chưa thông vì sao cuối cùng người bị thương lại chính là mình, vừa ăn đòn vừa khóc như mưa.

An Như giận, giơ nắm đấm lên đi đến bên cạnh cô ta, Chu Yến hô lên với ánh mắt sợ hãi: "Tôi có bệnh tim, các người không được đánh tôi!"

Sau đó cô ta nằm sải lai ra giả vờ ngất.

"..." Tôi cười nhạt. "Bố, mẹ, tôi không có quyền xử lý người ta, chuyện này đành giao cho bố mẹ ha."

Bố mẹ chồng vội vàng nhận lời.

Chu Yến bị bọn họ khiêng đi.

Tôi và An Như đi từ ngoại thành về, chúng tôi không báo cảnh sát.

Bởi vì làm thế khả năng sẽ khiến bọn họ chó cùng rứt giậu, tôi chưa chắc đã lấy được thứ mình muốn. Sao tôi có thể tha cho bọn họ dễ dàng thế được?

Để xoa dịu tôi, bố chồng hứa hẹn rằng từ giờ về sau chỉ nhận tôi là con dâu, tôi sinh con xong thì nó chính là người thừa kế nhà họ Chu.

Ông ta triệu tập họp cổ đông đàng hoàng tuyên bố chuyển nhượng cổ phần cho tôi, thậm chí còn chuyển thêm một ngàn vạn làm khoản đền bù.

Xong xuôi, Chu Hồng Dân sống dở chết dở được đưa về nhà.

Nhìn số dư tài khoản, tôi rủ lòng từ bi kêu cổ trùng dừng ngọ nguậy.

"Chu Hồng Dân, có phải anh rất hận tôi không?" Tôi hỏi anh ta.

"Sao thế được?" Chu Hồng Dân miễn cưỡng ngồi dậy khỏi giường, quỳ gối trước mặt tôi dập đầu nhận lỗi: "Vợ ơi, trước kia là anh sai. Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, vợ, sau này chúng ta sống tử tế bên nhau nhé!"

Giọng điệu của anh ta vô cùng khiêm tốn, cũng rất vô liêm sỉ.

Lời xin lỗi muộn màng thì tôi đây không thèm!

Tôi mỉm cười: "Chu Hồng Dân, chống tai lên mà nghe cách giải cổ trùng triệt để này."

Anh ta ngẩng đầu, nhìn chằm chằm tôi đầy trông đợi.

Tôi cười nói: "Cơn đau cổ trùng mang lại xuất phát từ oán hận của anh đối với tôi. Chỉ cần anh không hận tôi thì cổ trùng sẽ không bị kích thích. Dù tôi ra lệnh cho cổ trùng trong cơ thể anh nhúc nhích liên tục thì cùng lắm cũng chỉ như giun đũa thôi, nhịn một chút là hết đau ngay."

"Nhưng nếu anh hận tôi tận xương thì cổ trùng sẽ cực kỳ nóng nảy, bò loạn khắp cơ thể anh, đương nhiên sẽ đau nhức kịch liệt."

Chu Hồng Dân miễn cưỡng cười, nói: "Vợ, sao anh lại có thể hận em được?"

"Tốt nhất anh nên thế." Tôi rảo bước rời đi, không nhìn anh ta cái nào.

Anh ta yêu hay hận thì cũng có liên quan gì đến tôi đâu.

Không lâu sau trại người Miêu gửi tin đến triệu tập đám thanh niên trở về, bọn họ không thể không rời đi.

Trước khi đi, giữa sảnh chờ tàu điện cao tốc, An Như đỏ hồng mắt hỏi tôi: "Miêu Nguyệt, anh không được thật à?"

Tôi hơi xấu hổ: "Tôi tạm thời không có dự định lấy thêm chồng khác."

Thấy anh ấy không chịu rời đi, tôi đau đầu nói: "Nói sau đi, chẳng may không sinh ra con gái thật thì đương nhiên tôi sẽ cưới chồng hai..."

Chu Hồng Dân đứng sau lưng tôi mặt tái mét.

An Như nhẹ nhàng thở phào, nhìn Chu Hồng Dân với ánh mắt dò xét, khinh miệt nói: "Trông hắn thế kia thừa biết không sinh được con gái rồi."

Chu Hồng Dân: "..."

Tôi ngầm đồng ý, qua chuyện lần này sao tôi có thể cho Chu Hồng Dân lên giường mình nữa, cả đời này anh ta cũng không có cửa đâu.

"Miêu Nguyệt em yên tâm, anh chắc chắn sẽ tìm ra bí quyết sinh con gái." An Như trịnh trọng cam đoan.

Ta: "..."

Đi đi anh giai ơi, không thấy người chung quanh đang nhìn ngó chúng ta hay sao?

Cuối cùng, An Như bước lên tàu điện cao tốc tấp nập.

12

Tôi chưa nghĩ ra nên xử lí Chu Hồng Dân như thế nào. Vốn đã định khử anh ta rồi nhưng gần đây thái độ của anh ta không tệ chút nào, lại còn cho tôi không ít tiền, tôi đang hơi do dự có nên giết anh ta luôn không.

Dù sao đã học mấy năm đại học, tôi biết không được phép giết người.

Bố mẹ chồng đối xử với tôi vô cùng khách khí, cung phụng tôi như khách quý.

Ly hôn là cái chắc chắn rồi, nhưng khi nào, xử lí ra sao tôi còn chưa nghĩ kỹ, thế là cứ thế trì hoãn.

Ngay lúc tôi đang do dự thì Chu Hồng Dân bỗng nhiên nói với tôi: "Vợ ơi, anh phải đi công tác một thời gian."

Không thành vấn đề, tôi gật đầu.

Trước mắt trạng thái ở chung của chúng tôi rất kỳ dị. Tôi ở nhà họ Chu, bọn họ ra sức lấy lòng tôi, nhưng tôi đang ly thân với Chu Hồng Dân.

Nói Chu Hồng Dân là chồng thì chẳng thà nói anh ta là kẻ bề dưới mới đúng.

Chu Hồng Dân thu dọn đồ đạc rời đi. Chẳng mấy mà tôi lại lần nữa cảm ứng được cổ trùng trong cơ thể anh ta.

Tôi rất kinh ngạc, Chu Hồng Dân lại dám ăn vụng sau lưng tôi nữa hả?

Anh ta không sợ tôi ư?

Tôi dựa theo hướng của cổ trùng, đi taxi đến một nhà nghỉ, vừa hay bắt gặp Chu Hồng Dân và Chu Yến nắm tay nhau ra khỏi cửa.

Bố chồng nói ông ta đã xử lý xong Chu Yến, bắt cô ta rời thành phố và không được quay trở về. Tôi nghĩ Chu Yến không xoay sở được đường nào nữa nên mới chấp nhận cách xử lý này.

Không ngờ Chu Yến không hề rời đi, vẫn quấn quýt ở bên Chu Hồng Dân.

Dáng vẻ thân mật khăng khít không kẽ hở của hai người họ hiện tại khiến những lời nịnh nọt xin lỗi xoen xoét của Chu Hồng Dân với tôi biến hết thành trò cười!

Tôi đứng ở đầu đường yên lặng nhìn bọn họ chằm chằm.

Hai người đó không hề chú ý tới sự hiện diện của tôi, vừa nói vừa cười rời đi.

Tôi chậm rãi cười.

Chu Hồng Dân, Chu Yến, thì ra các người chọn cái chết.

Đừng trách tôi.

Tôi xoay người đi bệnh viện bệnh truyền nhiễm gần nhất, hỏi thăm khu điều trị bệnh AIDS.

Tôi lặng lẽ đi đến cầu thang bộ, vươn tay, vô số cổ trùng bay ra ngoài, cắn vào cổ mỗi người bệnh một cái, thu thập máu của bọn họ.

Được ăn no nê, thân thể của đám trùng phình ra như những con nhộng bướm lớn, đỏ hồng màu máu.

Mèo mả gà đồng thì bệnh AIDS là kết quả thích hợp nhất, đúng không?

Đêm xuống, tôi nhắm mắt nằm trên giường ngủ, bỗng tai nghe được một tiếng động rất khẽ.

Cửa phòng hé ra, tiếng sột soạt vang lên.

"Miêu Miêu?" Là tiếng của Chu Hồng Dân.

Tôi không nhúc nhích.

Anh ta lại gọi thêm hai tiếng, tôi vẫn không hề nhúc nhích.

"Xem ra thuốc ngủ có hiệu quả." Giọng Chu Yến đầy hưng phấn.

"Lần này nhờ có mẹ cả. Nếu mẹ không cho thuốc ngủ vào canh nấm tuyết dỗ Miêu Nguyệt uống hết thì chưa chắc đã thuận lợi như vậy." Chu Hồng Dân nói.

"Mau khiêng cô ta ra đi, lát nữa để cô ta vào ghế lái rồi cài số tự động. Đợi cô ta chết là hết chuyện." Giọng mẹ chồng cay nghiệt vô cùng. "Hồng Dân, xong rồi thì con cắt đứt với Chu Yến đi. Mẹ không muốn có loại con dâu đã không đẻ được lại còn ác độc như rắn rết này đâu!"

"Mẹ, con biết rõ ràng từng chuyện các người làm đấy. Bây giờ mẹ định ăn cháo đá bát ư?" Tiếng của Chu Yến rất lạnh lẽo.

Bọn họ thế mà bắt đầu nội chiến ngay trước mặt tôi, ha ha.

Từ vụ cãi cọ tôi rút ra một kết luận bố mẹ chồng ghét cay ghét đắng Chu Yến, muốn đuổi thẳng cổ cô ta. Hai vợ chồng già cũng đã sắp xếp người để áp tải cô ta đi rồi đấy nhưng Chu Yến không cam lòng, liên hệ với Chu Hồng Dân, anh ta âm thầm giấu cô ta đi, còn lấy danh nghĩa công tác để hẹn hò cùng cô ta.

Trong khoảng thời gian này, bọn họ tìm hỏi thầy thuốc khắp nơi, ra giá cao mời thầy pháp và bác sĩ đến nghĩ trăm phương ngàn kế lôi cổ trùng ra khỏi cơ thể Chu Hồng Dân.

Đã loại bỏ được cổ trùng thì đương nhiên không còn lý do gì giữ tôi nữa, bọn họ định giết tôi để chấm dứt hậu hoạ nên mới có cảnh ngày hôm nay.

Mẹ chồng giả vờ lấy lòng tôi nhưng lại bỏ thuốc ngủ trong canh tôi uống, chờ tôi ngủ say rồi tính đưa tôi vào xe dựng hiện trường tai nạn xe cộ giả.

"Không đi là trời sáng đấy nhé." Tôi mở to mắt nói với ba người vẫn đang nhao nhao cãi cọ.

Nháy mắt bọn họ tắt tiếng, tập thể quay đầu nhìn tôi chằm chằm.

"Cảm ơn các ngườii đêm hôm khuya khoắt còn đến thăm tôi" Tôi giơ hai tay, những con trùng đỏ ăn no máu bay ra. "Có chút lễ mọn, hi vọng các người thích."

Cổ trùng bay đến cổ ba người họ, chui vào, truyền tất cả máu người bệnh đã thu thập vào cơ thể vật chủ.

Ba người rú lên thảm thiết.

"Miêu Nguyệt, cô lại gieo cổ!" Chu Hồng Dân kêu to. "Cô độc ác thật đấy!"

"Tôi là con gái Miêu Cương, gieo cổ là sở trường của tôi mà." Tôi chậm rãi ngồi dậy, một nụ cười quỷ quyệt nở trên môi. "Chu Hồng Dân, ai nói với anh có thể giải phẫu để lấy cổ trùng ra thế?"

Tôi nhẹ nhàng điều khiển trùng mẹ, Chu Hồng Dân hét lên thê thảm một tiếng, ngã ra đất lăn lộn vòng vòng.

Chu Yến và mẹ chồng kinh ngạc đến ngây người, giờ bọn họ mới hiểu cổ trùng chưa từng rời khỏi cơ thể Chu Hồng Dân!

13

"Sao rồi?"

Bố chồng canh ở bên ngoài xông vào phòng ngủ, bị đám cổ trùng đang bay loạn cắn cho một cái.

Thấy tôi đã tỉnh, vẻ sợ hãi lồ lộ trong mắt ông ta.

"Các người bất nhân thì đừng trách tôi bất nghĩa." Tôi cười. "Thôi tôi chán chơi lá mặt lá trái với các người rồi."

Thật ra tôi đã biết việc mẹ chồng đánh thuốc mê mình từ lâu, bây giờ cùng lắm chỉ tính là tương kế tựu kế mà thôi.

Năm phút sau, cảnh sát đến.

Tôi thành thật khai báo hết từ chuyện bọn họ lừa tôi kết hôn sinh con đến việc cùng nhau ủ mưu muốn giết tôi.

Tôi đã lắp đặt camera giám sát và máy ghi âm trong phòng ngủ từ trước, ghi lại được tất cả lời nói và hành động của bọn họ. Trong canh nấm tuyết cũng kiểm tra ra thành phần thuốc ngủ.

Về chuyện lừa kết hôn, tôi có ảnh chụp và lịch sử trò chuyện làm chứng.

Mấy người bọn họ bị bắt.

Bố chồng nói: "Đồng chí cảnh sát, chúng tôi làm như vậy là vì có nỗi khổ riêng! Con đàn bà này gieo cổ vào người con trai tôi! Thế nên chúng tôi mới không thể không phản kích! Nó là gái Miêu Cương, bất thường vô cùng..."

Tôi vô tội nói: "Các đồng chí cảnh sát, mọi người tin trên đời này có cổ trùng không?"

Cảnh sát đang tức điên với mấy hành vi của người nhà họ Chu, nghe vậy thì nghiêm nghị nạt bố chồng: "Các người đã âm mưu giết người mà còn đổ oan cho người bị hại à!"

Không ai tin tưởng lời bọn họ nói, người nhà họ Chu và Chu Yến cùng nhau vào nhà giam.

Sau đó cảnh sát tiến hành điều tra vụ án. Người nhà họ Chu ban đầu khai rằng tôi gieo cổ, không ai tin, thế là bọn họ đổi khẩu cung nói rằng tôi hạ độc.

Cảnh sát xem kỹ tất tật bộ nhớ camera, kiểm tra hết đồ vật trong nhà và đến cả bệnh viện, không có bất kỳ chứng cứ hay bác sĩ nào cho rằng Chu Hồng Dân trúng độc.

Người nhà họ Chu ai nấy trợn tròn mắt ngạc nhiên, lại đổi giọng bảo tôi đánh Chu Hồng Dân trước nên bọn họ mới bị dồn vào bước đường trả đũa. Nhưng mà, bọn họ lại không lấy ra nổi chứng cớ gì.

Dù sao lúc tôi dẫn An Như đi tẩn cho Chu Hồng Dân một trận trong bệnh viện thì chính miệng bọn họ phủ nhận với bác sĩ không phải tôi đánh, còn nói rõ vết thương của Chu Hồng Dân là do anh ta tự ngã mà có.

Tôi thì có rất nhiều chứng cứ, nào là lừa hôn này, ngoại tình này, cố ý giết người không thành này…, vô cùng đầy đủ.

Ai đúng ai sai nhìn cái biết ngay.

Bố chồng không tham dự trực tiếp nên được thả trước. Thấy tính chất vụ án đã xác định xong, ông ta chủ động ngỏ ý cho tôi một số tiền lớn để xin hoà giải riêng.

Tôi nói: "Thế thì phải xem thành ý của các người ra sao. Mua ảnh chụp đã ba mươi triệu rồi thì mua mạng cũng nên cao hơn chứ nhỉ?"

"Tôi hiểu rồi." Bố chồng khách khí đáp.

Mấy ngày sau bố chồng chuyển nhượng hết toàn bộ cổ phần công ty, đồng thời còn sang tên hết tài sản có giá trị cho tôi để bày tỏ thành ý.

Mặc dù không biết ông ta chuyển hết chưa nhưng mấy tỷ như vậy cũng đủ để tôi đồng ý viết thư hoà giải rồi.

Cầm tiền của nhà họ Chu, tôi cố ý tìm tới Chu Yến, kể chuyện cho cô ta xong còn hảo tâm hỏi: "Cô còn tiền không đấy? Nếu còn thì tôi cũng có thể viết thư hoà giải."

Việc gấp nên Chu Yến gọi điện thoại cho Chu Hồng Dân xin tiền. Đương nhiên anh ta không chịu cho.

Tài sản của nhà họ Chu đã sang tên cho tôi hết rồi, bọn họ làm sao có thể cứu Chu Yến nữa đây?

Chu Yến suy sụp, gào to mắng Chu Hồng Dân vô tình, Chu Hồng Dân cũng chửi lại.

Một đôi tình lữ cứ thế cạch mặt nhau vì tiền.

Tôi hân hoan đứng ngoài lề xem kịch hay.

Chu Hồng Dân mặc kệ Chu Yến, cô ta không muốn ngồi tù nên chỉ có thể gọi điện thoại về nhà vay tiền bố mẹ.

Bố mẹ cô ta khóc lóc đến trước mặt tôi cầu khẩn xin tha, tôi không hề bị lay chuyển, chỉ hỏi một câu: "Có tiền hay không?"

Con gái nhà mình làm bao nhiêu chuyện sai trái như vậy, bố mẹ thật sự không hề hay biết ư?

Con dại cái mang.

Chu Yến kiêu ngạo ương ngạnh, thậm chí còn không hề có chút gánh nặng nào trong lòng đi lừa cưới và giết người, hẳn là từ nhỏ không được dạy dỗ tử tế, bố mẹ cũng nên trả giá đắt chút.

Nhà Chu Yến không phải là tài phiệt gì cho cam. Rơi vào đường cùng bọn họ đành bán gấp ba bất động sản với giá rẻ, rút hết tất cả tiền tiết kiệm và vay mượn thêm họ hàng người quen mới góp đủ năm mươi triệu trả tôi.

Nhận được tiền, tôi hào phóng viết thư hoà giải.

Sau việc này, Chu Yến và Chu Hồng Dân cắt đứt triệt để, hai nhà cãi lộn ỏm tỏi nhưng miễn cưỡng đứng về một phe để vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt.

Nhà họ Chu thuê luật sư giỏi, liên tục tích cực giao lưu với tôi, đã cầm tiền thì đương nhiên tôi cũng phải hết lòng tuân thủ lời hứa.

Cuối cùng, tôi đổi lời khai, nói bọn họ không có ý định giết mình. Bọn họ cũng thanh minh là tranh chấp tình cảm gia đình, không tồn tại chuyện đánh giết gì sất.

Cảnh sát hết cách, đành phải thả hết cả đám.

Lúc này bụng tôi đã to lắm rồi, bọn họ vừa ra khỏi nhà giam tôi đã lập tức yêu cầu ly hôn với Chu Hồng Dân.

"Ly hôn xong là sau này anh và Chu Yến có thể quang minh chính đại ở bên nhau rồi." Tôi mỉm cười nói.

"Ai muốn kết hôn với thứ đàn ông rác rưởi này?" Chu Yến giận dữ kêu to.

Chu Hồng Dân lạnh mặt nói: "Tôi cũng không thèm cưới một con gà mái không thể đẻ trứng, đã thế sức khoẻ còn chả ra làm sao."

Hai người họ đọ mồm ngay trước cửa trại tạm giam, ước gì lao vào cho nhau mấy bạt tai, khác hẳn dáng vẻ ân ái trước kia.

Ha ha, trước kia hai người bọn họ nhân danh tình yêu đích thực đi lừa gạt người khác kết hôn sinh con mà không hề áy náy, cảm thấy bố mẹ ngăn cấm tình yêu của mình. Giờ là lúc bọn họ nên nhận ra cái gọi là tình yêu của bọn họ chính là ích kỷ!

Bọn họ chỉ yêu bản thân mà thôi!

14

Thời gian chờ ban hành quyết định ly hôn thoáng qua rất nhanh, tôi đỡ bụng bầu đi làm thủ tục lấy giấy chứng nhận.

"Miêu Nguyệt, thật sự phải ly hôn sao? Anh biết sai rồi, về sau anh tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm nữa đâu! Hay là em sinh con xong rồi mình tính tiếp?" Chu Hồng Dân khẩn khoản cầu xin.

Tôi: "Không sợ tôi gieo thêm cổ trùng cho anh à?"

Mặt Chu Hồng Dân biến sắc, không dám nói gì nữa.

Tôi sờ bụng, đương nhiên không thể giao con cho nhà họ Chu được, phải theo họ tôi và vào gia phả tộc Miêu chúng tôi chứ.

Nhà họ Chu tổn hại nghiêm trọng, Chu Hồng Dân có thể lại tìm cô gái khác kết hôn không là chuyện của anh ta.

Tuy nhiên ân oán của tôi và anh ta lan truyền rộng như thế, tôi tin chẳng có cô gái nào đầu óc bình thường lại đi gả cho anh ta đâu ha?

Nếu có người vì tiền mà làm thế, vậy thì xin lỗi nhé, di chúc của Chu Hồng Dân đã được công chứng rồi. Sau khi chết, tất cả tài sản của anh ta sẽ do con tôi thừa kế.

Nếu anh ta muốn sửa di chúc thì cũng phải cân nhắc đến kết quả của việc chọc giận tôi.

Tôi rời thành thị xa hoa, trở về trại người Miêu sinh con.

Đám Chu Hồng Dân tưởng cuối cùng thế là hết chuyện nhưng tiếc thay, quả báo chân chính tôi gửi vừa mới bắt đầu đến thôi.

Người nhà họ Chu và Chu Yến bị chẩn đoán dương tính AIDS.

Chắc hẳn bọn họ đoán được là tôi làm nhưng không có chứng cứ, cũng không thể báo cảnh sát, càng không dám đến trại người Miêu gây sự, chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt.

Nghe nói bạn trai cũ của Chu Yến loan tin cô ta bị căn bệnh thế kỷ khắp nơi, khiến thanh danh của cô ta sụp đổ nát bét.

Chu Yến biến mất ngay trong đêm.

Tôi không còn thích Chu Hồng Dân nên cổ trùng càng không ngừng hút sinh mạng và vận khí của anh ta để nuôi trùng mẹ. Đã vậy lại còn nhiễm AIDS, coi như anh ta sống chết tại số đi.

Không phải tại tôi ác độc. Tôi đã cho Chu Hồng Dân rất nhiều cơ hội rồi.

Là do bọn họ cứ liên tục vượt quá giới hạn của tôi, nhiều lần muốn giết tôi nên mới có ngày hôm nay.

Chẳng bao lâu sau, tôi sinh được một bé trai khỏe mạnh hoạt bát.

Tôi không báo tin cho nhà họ Chu, dù sao bọn họ sắp chết hết rồi, có bố và ông bà nội được mấy ngày cũng không đáng kể.

Tôi mang tiền lấy từ nhà họ Chu đi thành lập quỹ từ thiện, chuyên môn trợ giúp phụ nữ.

Tộc Miêu Cương chúng tôi không coi trọng tiền tài. Nếu muốn kiếm thật thì với năng lực điều khiển cổ trùng này tôi đã có vô số vàng bạc tiền tài từ lâu rồi.

Chúng tôi hướng tới việc hoà mình vào thiên nhiên cơ.

Dưới sự theo đuổi mãnh liệt của An Như, tôi cưới anh ấy làm chồng. Ngày ngày anh ấy miệt mài nghiên cứu làm sao để sinh con gái.

Theo truyền thống của chúng tôi, nếu chưa sinh được con gái thì phải cưới ba ông chồng. Anh không muốn tôi lấy thêm người thứ ba nên cố gắng cực kỳ, thử đủ loại bí kíp và biện pháp trên đời.

Cuối cùng, hai năm sau tôi lại mang thai lần nữa, một phát trúng con gái luôn.

Nghe nói tôi mang thai con gái, cả trại người Miêu mừng vui hân hoan. Tất cả mọi người rất kinh ngạc An Như thế mà có thể trúng giải độc đắc ngay lần đầu tiên.

An Như đỏ mặt giảng giải bí quyết sinh con gái.

Ngay đúng hôm tôi lâm bồn, cổ trùng từ ngàn dặm xa xôi bay trở về bên trùng mẹ. Tôi biết Chu Hồng Dân đã giã từ trần thế.

Có thể sống thêm ba năm là vinh hạnh của Chu Hồng Dân, cũng là sự trừng phạt của anh ta.

Chắc hẳn ba năm này anh ta phải chật vật lắm. Ốm đau tra tấn và nỗi sợ hãi Tử thần có thể ghé thăm bất cứ lúc nào khiến anh ta hối hận vô cùng vì đã chọc giận tôi.

Chu Yến mang bệnh tim bẩm sinh, lại mắc thêm HIV-Aids, đến nay không biết tung tích.

Hai vợ chồng già nhà họ Chu kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, chịu bệnh tật giày vò, nghe nói liệt giường không gượng dậy nổi, giờ chỉ có thể nằm chờ chết thôi.

Kết cục bi thảm của bọn họ khiến tôi có vẻ độc ác vô nhân tính. Nhưng trên thực tế, nếu tôi không phải con gái Miêu Cương mà chỉ là một cô nàng ngây thơ chất phác bình thường đến từ nông thôn thì sao? Trăm phần trăm sẽ bị mượn bụng sinh con, sau đó bị tống cổ đi bằng một lý do vớ vẩn nào đó, không xu dính túi, không thể giành lại được con.

Xét về hành vi dám bắt cóc giết người của bọn họ, nếu như tôi chỉ là cái cô gái bình thường mà vẫn dây dưa với bọn họ không dứt thì e rằng thứ chờ tôi sẽ là thuốc ngủ và chiếc ô tô lên số tự động, cứ thế đi đời nhà ma trong một tai nạn được dàn dựng công phu.

Bọn họ xứng đáng bị như vậy!

Có cổ trùng trong tay, tôi có thể lấy thêm hai chồng nữa. Cơ mà nhìn dáng người cao lớn tráng kiện của An Như và hai bé cưng đáng yêu, cuối cùng tôi niêm phong cổ trùng, cất kỹ.

Tôi không thích việc Chu Hồng Dân phản bội tôi, tương tự, tôi cũng không muốn để An Như đau lòng.

Người yêu thật lòng sao có thể mồm hô hào ‘tình yêu đích thực’ nhưng lại cưới cô gái khác để sinh con như Chu Hồng Dân được? Đó chẳng qua là tư lợi núp bóng tình yêu mà thôi.

Đã từng là nạn nhân nên tôi sẽ không để người mình yêu trải qua điều tương tự, đây mới gọi là tình yêu đích thực.

(HẾT)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play