Trong lúc nói chuyện với chúng nó, Dương Bách Xuyên đi đến garage, chuẩn bị lái một chiếc xe công vụ đi, tuy nhiên đèn xe của chiếc này lại hỏng mất, nếu không cẩn thận thì khi di chuyển rất nguy hiểm.

Bây giờ những chuyện mua bán giao dịch này đều giao cho Độc Cô Vô Tình đảm nhiệm, cô cũng chưa quay trở lại.

Hơn mười viên nguyên thạch ở trong không gian bình hồ lô Càn Khôn cũng chỉ có thể để ở trong xe công vụ này.

Sau khi lên xe, anh vung tay để hết tất cả nguyên thạch vào trong xe, hơn mười sau viên, đều để ngay ngắn trong xe công vụ.

Thật ra ban đầu có mười bảy viên nguyên thạch, nhưng trước đó Dương Bách Xuyên đã đem một viên có màu đỏ máu để giữ lại, chuẩn bị đưa cho những người phụ nữ với tay nghề cao dùng để điêu khắc trang sức.

Thời điểm xe chuẩn bị xuất phát, chồn nhỏ Hương Hương và Hầu Đậu Đậu ở cửa xe kêu vài tiếng, muốn ra ngoài cùng với Dương Bách Xuyên.

Nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của hai con linh thú, Dương Bách Xuyên cười khổ, anh mở cửa xe dẫn theo chúng nó, trong lòng nghĩ đã lâu rồi không chăm sóc kĩ hai đứa này hay không.



Nửa tiếng sau, Dương Bách Xuyên lái xe vào trụ sở mới của công ty, đỗ xe cẩn thận rồi mới đi vào nhà chính.

Lần đầu tiên đến sau khi di dời trụ sở, nhìn tòa nhà cao lớn mười chín tầng, phía trên đỉnh tòa nhà còn để bốn chữ Tập đoàn Vân Kỳ màu vàng với kích cỡ to lớn, trong lòng Dương Bách Xuyên bội phục Lưu Tích Kỷ, chỉ trong vòng chưa đến một năm, anh ta đã đem công ty phát triển đến trình độ như vậy, có ảnh hưởng đến cả nước, thật sự lợi hại.

Hướng về phía nhà chính, anh bị hai bảo vệ sống lưng thẳng tắp cản lại, lễ phép cúi chào với Dương Bách Xuyên rồi nói: “Xin lỗi tiên sinh, đây là tòa nhà của tập đoàn Vân Kỳ, ngài không có thẻ ra vào, vậy nên không thể tiến vào được, hơn nữa cũng có quy định cấm mang theo vật cưng đi theo, mong ngài thông cảm cho. Vậy ngài có lịch hẹn trước hay không?”

Dương Bách Xuyên đối với việc bảo vệ ngăn mình lại cũng không tức giận chút nào, ngược lại còn âm thầm vui vẻ, nhìn khí chất của hai bảo vệ có thể đoán được là quân nhân đã xuất ngũ, nói chuyện không kiêu ngạo không siểm nịnh, đều lễ phép đầy đủ.

Từ điểm này có thể thấy rằng, việc quản lý chế độ cũng như chuyện bảo an, công ty đã an bài rõ ràng, ấn tượng đầu tiên rất quan trọng.

Tuy nhiên nếu nhắc đến chuyện anh là chủ tịch mà bị bảo vệ chặn lại ở ngoài cửa, nếu nói ra thì bị người khác cười to.

Nhưng chuyện này không thể trách được bảo vệ, ai bảo anh làm chủ tịch bao lâu mà đây là lần đầu đến công ty? Dương Bách Xuyên chuẩn bị gọi điện thoại di động cho Lưu Tích Kỳ, anh lại sờ túi, quá tốt rồi, quên di động ở nhà, dù sao anh cũng là người tu chân đối với sử dụng điện thoại di động cũng rất ít, vậy nên nói quên thì cũng là điều dễ hiểu.

Ngay tại lúc công ty vừa thành lập, lúc công ty chỉ mới vỏn vẹn ở trong văn phòng cho thuê, số người ở công ty Vân Kỳ có thể biết được Dương Bách Xuyên cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, huống chi là tình hình hiện tại công ty đã nâng cấp lên thành tập đoàn, lại dời sang trụ sở mới.

Dương Bách Xuyên lúng túng nói: “Không biết hai vị đối với người tên Dương Bách Xuyên có ấn tượng gì không?”

Hai vị bảo an liếc nhìn nhau, đồng thời lắc đầu rồi nói: “Chưa có nghe nói qua bao giờ.”

“Vậy sao…”

Dương Bách Xuyên xấu hổ, trong lòng bắt đầu mắc Lưu Tích Kỳ: “Thằng chó Lưu Thiết Đản này, vậy mà ngay cả tên của chủ tịch công ty cũng không bảo với nhân viên, hơi quá đáng nha.”

Dương Bách Xuyên ho kha hai tiếng ngẫm lại cũng thấy đúng, có lần anh đã nói với Lưu Tích Kỳ là, về sau anh sẽ không tham gia mấy chuyện ở công ty, vậy nên giờ giống như anh đang từ bỏ chức vụ chủ tịch của mình sao?

Dương Bách Xuyên hít sâu một hơi, lại đổi cách thôi, Lý Đại Nghị là quản lý an ninh của công ty, nếu nói cho hai vị bảo vệ này, rồi bảo Lý Đại Nghi ra tiếp anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play