Đối với Dương Bách Xuyên mà nói thế lại đỡ mất công, anh có thể trực tiếp đón xe buýt đến Cố Đô mà không cần phải đến sân bay.

Tiền có thể sai khiến cả ma quỷ, câu nói này mang ý nghĩa rất rõ rệt trong tình huống như vậy, theo như quy định thì các đoàn du lịch chuyên nghiệp sẽ không đón khách lẻ, nhưng mà có tiền rồi thì không thành vấn đề nữa.

Thế là được lên xe buýt về Cố Đô thành công.

Trong giây phút vừa mới lên xe, Dương Bách Xuyên lại một lần nữa cảm nhận được cái cảm giác mình bị nhìn lén như trước đó.

Rồi lại biến mất trong chớp nháy.

Lần này anh có thể tuyệt đối chắc chắn không phải là ảo giác của mình, mà là thực sự có cao thủ đang nhìn trộm anh, chính là từ trên chiếc xe buýt kia.

Trong lòng anh liền lạnh lùng hừ lạnh, trên mặt không có chút cảm xúc nào. Sau khi Dương Bách Xuyên lên xe, từ tốn chậm rãi đi về phía sau, dọc lối đi, trong linh thức của anh lướt nhìn từ sâu trong người từng du khách một.

Chiếc xe buýt 47 chỗ không hề kín chỗ, tính luôn cả bản thân, hướng dẫn viên du lịch và tài xế thì tổng cộng chỉ có 39 người, trong số những người này có đủ các loại người khác nhau, đương nhiên phần lớn vẫn là người Trung Quốc.

Có ba người thanh niên châu Phi mang làn da ngăm đen quyến rũ, có cả những người da trắng tóc vàng mắt xanh, nghe ngôn ngữ trong các cuộc trò chuyện thì còn có Phù Tang và Bang Tử nữa, đây là một đoàn khách du lịch quốc tế hóa.

Tuy nhiên, điều khiến Dương Bách Xuyên thắc mắc là, linh thức của anh đã lướt qua một lượt rồi, nhưng mà không hề phát hiện trong cơ thể người nào là có năng lượng cả, nói cách khác thì trong chiếc xe này, ngoại trừ bản thân anh ra, tất cả đều là người bình thường.

Nhưng cảm giác mà Dương Bách Xuyên bị kẻ khác nhìn lén hai lần là tuyệt đối không hề cảm nhận sai, trên chiếc xe này nhất định là có một người đặc biệt, bây giờ linh thức của anh không phát giác được, thì chỉ có hai khả năng thôi.

Một là người này rất giỏi trong việc che giấu sức mạnh hơi thở của mình.

Hai là tu vi của người này còn cao hơn cả anh, hơn nữa còn không phải chỉ là cao hơn một ít, cho nên anh vốn không thể tra ra được.

Dương Bách Xuyên không biết rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, nhưng mà anh cũng không hề sợ, và ngồi vào vị trí hàng ghế cuối cùng với vẻ mặt bình tĩnh, rồi từ từ quan sát.

Hơn nữa vừa rồi cảm giác bị nhìn lén biến mất khỏi người anh trong chớp nháy, cũng có thể chỉ là sự trùng hợp, anh cũng không nghĩ ngợi nhiều, chỉ cần trong lòng biết và để ý là được.

Sau khi nổ máy, người hướng dẫn viên du lịch trẻ tuổi nói về những việc hành khách cần lưu ý khi ngồi trên xe và điểm đến của chuyến đi này bằng vốn tiếng Anh lưu loát, sau đó nói lại lần nữa bằng tiếng phổ thông xong, chiếc xe buýt mới từ từ lái đi.

Tuyến đường được xác định là từ Thần Long Giá lên cao tốc rồi đi thẳng đến Cố Đô, rồi vào tỉnh Thiểm Tây đi xuyên qua dãy núi Tần Lĩnh để đến Cố Đô.

Tất nhiên vì là xe buýt du lịch, nên suốt dọc đường đi nếu có danh lam thắng cảnh nổi tiếng, thì chiếc xe đều sẽ dừng lại để mọi người vui chơi một lát.

Dương Bách Xuyên không hề biết điều này, anh không ngờ là suốt dọc đường đi, đoàn du lịch sẽ vừa dừng vừa chạy như thế.

Nhưng mà đã đi rồi thì đành chịu, dù sao thì Dương Bách Xuyên cũng chưa được đi du lịch một cách đàng hoàng, lần này cứ xem như là cho bản thân một cơ hội để du lịch vậy.

Buổi sáng khởi hành và một giờ chiều đi qua huyện Trúc Kê của tỉnh Hồ Bắc, vào được bên trong địa phận của thành phố cực nam thuộc tỉnh Cố Đô là An Khang Bình Lợi, là khu vực phục vụ nối giữa hai tỉnh, khu phục vụ Bình Trúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play