*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không biết đã qua bao lâu, Dương Bách Xuyên mở hai mắt ra, vẻ mặt mừng rỡ, không nhịn được cười rộ lên.

Đúng lúc này, bên tai anh truyền đến tiếng kêu vang, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bốn người đạo trưởng Trường Linh, Tâm lão tổ, Bách Sơn và Nguyên Thần Tử đang chạy tới quảng trường. Vẻ mặt mấy người kia đầy kích động, chạy như bay về phía căn nhà tranh.

Chẳng qua bọn họ thấy Dương Bách Xuyên đứng trong nhà tranh thì nhanh chóng hiểu ra, có lẽ thứ tốt bên trong đã bị anh nhanh chân đến trước chiếm rồi.

Nhìn trái liếc phải thấy còn hai căn phòng nhỏ, bốn người lập tức chạy vụt về phía hai căn nhà tranh còn đóng cửa kia.

Tâm lão tổ và Bách Sơn chạy về phía bên trái, Nguyên Thần Tử và đạo trưởng Trường Linh chạy sang bên phải.

Về phần Hạ Lộ, Dương Bách Xuyên không thấy bóng dáng của cô đâu, chẳng biết đã rời đi lúc nào.

Lúc anh nhìn thấy bốn người kia chạy tới đây, lời nhắc nhở có trọng lực đè ép đã đến bên khóe môi bỗng im bặt. Anh trừng mắt, phát hiện bốn người kia vọt vào trong hai căn phòng bên cạnh nhanh như chớp không hề có bất cứ cản trở gì.

“Không còn trọng lực?” Dương Bách Xuyên ngạc nhiên.

Anh vốn nghĩ còn trọng lực tồn tại, bốn người kia đừng hòng chạy vào hai căn nhà tranh, anh sẽ từ từ thăm dò sau.

Lúc này nhìn thấy bọn họ xông vào không hề có cản trở, điều này đã nói rõ trọng lực đã biến mất.

Chẳng lẽ sau khi anh xông qua đã phá giải luôn trận pháp trọng lực? Anh rất nghi ngờ bởi vì bản thân lấy được truyền thừa Vu Cổ nên mới khiến nó biến mất.

Dù sao hiện tại trơ mắt nhìn trận pháp tan biến, để bốn người kia chạy vào hai căn nhà tranh khiến Dương Bách Xuyên hơi đau lòng.

Nếu như trong hai căn này có đồ gì, nó thuộc về anh mới đúng.

Tuy tiếc nuối nhưng nghĩ kỹ lại, so sánh với truyền thừa Vu Cổ lấy được trong đầu, Dương Bách Xuyên nở nụ cười, anh đã biết những chữ giáp cốt trên tấm da thú kia chính là truyền thừa Vu Cổ để lại, bên trong bao gồm vu thuật và y thuật.

Chẳng qua hai loại này đối với Dương Bách Xuyên không tính là gì, thứ anh xem trọng chính là bí pháp rèn luyện Vu Cổ, vừa khéo kết hợp với Kim Cương Nhục Thể, đến sư phụ cũng không có bí pháp mà ở nơi này lại có.

Đây chính là bí phương rèn luyện của tộc Vu, Dương Bách Xuyên tin tưởng có cái này, nói không chừng Kim Cương Nhục Thể của anh có hi vọng thành tựu.

Chẳng qua bí phương lẫn thiên tài bảo địa đều rất khó tìm, thế nhưng nếu đây là đồ người Hoa để lại, Dương Bách Xuyên tin rằng anh có thể tìm thấy thứ tương tự trên trái đất.

Ngay lúc anh đang nghĩ ngợi, một tiếng gầm tức giận bỗng vang lên.

“Tâm lão tặc, đứng lại cho tôi.” Là giọng của Bách Sơn.

Căn nhà tranh bên trái nổ tung, chia năm xẻ bảy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play