Đây không phải bị trọng lực đè ép mà là kết quả sau khi cơ thể vận chuyển Càn Khôn Tôi Thể Quyết giúp thể chất tăng cao một tầng.

Hiện tại Dương Bách Xuyên đã đứng lên, tuy trên người vẫn nặng tựa nghìn cân như cũ nhưng đã có thể hoạt động.

Anh xoay người chuẩn bị dẫn Hạ Lộ ra ngoài trước.

Hẳn trọng lực này chỉ có tác dụng trong nhà tranh rộng ba mét vuông, vượt qua phạm vi này sẽ biến mất, vừa rồi màn sáng chập chờn cũng chỉ tới khoảng cách đó mà thôi.

Anh và Hạ Lộ chỉ vừa đi vào chừng một mét, có điều chỉ một mét ngắn ngủi đã nặng tựa Thái Sơn.

Dương Bách Xuyên xoay người, gian nan cất bước đi tới bên cạnh Hạ Lộ, khom người duỗi tay ôm cô lên.

“Cố gắng chịu đựng, tôi đưa cô ra ngoài.”

Dứt lời, Dương Bách Xuyên bế ngang đối phương, thét một tiếng: “Lên.”

Ngay lúc này, thật ra anh cảm giác bản thân đang ôm một ngọn núi lớn chứ không phải một người.

Sau khi thét lên một chữ kia, Dương Bách Xuyên vận chuyển công pháp Càn Khôn giảm bớt áp lực cho bản thân. Ước chừng mười phút sau, anh mới ôm Hạ Lộ lên, sau đó chậm rãi nhấc chân di chuyển về phía trước. Vẻn vẹn chỉ cần hai bước, bọn họ đã rời khỏi phạm vi trong lòng tác dụng.

Mồ hôi trên trán túa ra như nước, quần áo cả người đều ướt đẫm, cơ thể Dương Bách Xuyên kêu lên từng tiếng cót két giòn tan, đây là âm thanh xương cốt va chạm với nhau, chứng tỏ anh đang chịu đựng áp lực cực lớn.

Khóe miệng Hạ Lộ vẫn tràn ra vết máu, gian nan chống đỡ, mở miệng thì khó nhưng mắt vẫn nhìn được. Lúc này trong mắt cô, Dương Bách Xuyên vô cùng cao lớn, là người có thể rơi nước mắt vì cô.

Giây phút này, cô bỗng nhiên hiểu ra thứ con người gọi là tình yêu, tình cảm mơ màng đó đang mọc rễ đâm chồi dưới đáy lòng cô.

Dương Bách Xuyên bước một bước vô cùng gian nan ra ngoài, anh hít một hơi thật sâu, giây sau bỗng nổi gió, một tiếng gầm trầm thấp phát ra từ cổ họng, bước thứ hai đột nhiên bước ra.

Bước thứ hai hoàn thành, chân vừa nhấc lên, anh chỉ cảm thấy cả người nhẹ bẫng. Dương Bách Xuyên vội vàng ôm lấy Hạ Lộ, ngay sau đó hai người bay vút ra ngoài, cảm giác y hệt dùng hết sức kéo co mà bên kia bất ngờ buông tay vậy.

Một giây sau, hai người lăn xuống bãi cỏ, trượt ra xa một đoạn bảy tám mét mới dừng lại, đầu óc cả hai đều quay cuồng một trận.

Sau khi ổn định cơ thể, Dương Bách Xuyên bỗng cảm thấy có gì đó không thích hợp, hình như… Tay đang chạm vào một nơi mềm mại lạ thường.

Anh gần như nghe theo bản năng véo một cái.

“Ưm..” Hạ Lộ đè thấp giọng rên khẽ một tiếng.

Lúc này Dương Bách Xuyên cũng kịp lấy lại phản ứng, mặt mũi không nhịn được đỏ bừng lên, lúc nãy khi hai người bay ra khỏi khu vực trọng lực đã ôm chặt nhau, sau đó… Anh tiện tay chạm vào nơi không nên chạm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play