Chỉ nghe được giọng nói suy yếu của sư phụ Vân Thiên Tà: “Tên nhóc thối, khung cảnh bây giờ con đang nhìn thấy là cảnh thật, do lúc trước nhìn thấy núi nhỏ nên mới nghĩ là ảo giác.

Nơi này thật sự là có trận pháp, thế nhưng vi sư cảm giác được uy lực của trận pháp này đã dầu tắt đèn khô, có lẽ trận pháp nơi này đã vận chuyển mấy vạn năm, đến bây giờ đã mất đi uy lực, nếu không con không có khả năng tiến vào dễ dàng như vậy.

Lên xem thử, sơn môn kia có phải là nơi dị thường hay không, nếu có thì dùng chân hỏa thiêu một chút, là trận pháp có thể phá vỡ, có lẽ nơi này đạo tràng của Vu Y trong miệng mấy người kia.

Vi sư có thể cảm giác được có khí tức độc đáo của Luyện Thể Sĩ thượng cổ, con lên núi xem một chút, nếu như có cơ duyên tự tìm được, không có cơ duyên thì đừng miễn cưỡng, được rồi đừng quấy rầy ta, mỗi lần bị tên nhóc nhà con gọi ra sẽ không có chuyện tốt ~”

Giọng nói oán giận của sư phụ biến mất trong lòng.

Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười, nghe được câu sau của sư phụ liền yên tâm, dựa theo câu nói thì trên cơ bản trận pháp nơi này đã phế bỏ.

Muốn nói cũng không phải là các loại sát trận, chỉ là một ảo cảnh mà thôi.

Ngẫm lại cũng đúng, Vu Hàm là vu y, y giả cổ kim đều có lòng nhân từ, hắn không thể nào làm ra cái sát trận gì đó cho đạo tràng của mình, nếu thật sự có sát trận thì là hại người, lòng dạ của y giả này sẽ là phản đạo.

Làm một cái ảo trận chỉ là trông nhà mà thôi, hơn nữa nơi này coi như khe nứt bên ngoài núi là con đường thì cũng không phải ai cũng có thể tiến vào, đồng thời cũng có thể phòng ngự.

Đi tới trước sau sơn môn, Dương Bách Xuyên nhìn xung quanh ảo trận phát hiện có nơi đặc biệt.

Trên hai cột đá ở sơn môn, bên trái và bên phải đều có hai mươi viên bạch ngọc khảm trên cột đá, mắt thường nhìn thì chính là bạch ngọc thạch bình thường.

Thế nhưng trong cảm giác Dương Bách Xuyên lại phát hiện có linh khí dao động nhàn nhạt truyền đến.

Dùng tay lấy ra một viên, nhéo một cái, răng rắc một tiếng, giống như bao bọc vỏ đá rơi xuống.

Ngay lập tức bên trong lộ ra linh thạch, hơn nữa còn là linh thạch thượng phẩm.

Nhưng mà linh khí bên trong đã hao hết, sau đó Dương Bách Xuyên tiện tay ấn một cái, linh thạch đã hóa thành bột phấn.

Có lẽ đây là nền tảng của của trận pháp..

Dương Bách Xuyên cũng không có dùng chân hỏa thiêu đốt, đánh lần lượt từng quyền tới, mười hai viên linh thạch được bọc trong bạch ngọc thạch liên lục bị nát bấy.

Nhìn bột phấn đầy đất, Dương Bách Xuyên có hơi đáng tiếc, là linh thạch thượng phẩm đó~ ở tu chân giới cũng không phổ biến, có thể thấy linh khí bên trong cũng đã hao hết qua những năm tháng dài vô tận.

Ngay sau khi Dương Bách Xuyên đánh nát viên đá cột linh thạch cuối cùng, sương mù dày đặc bên ngoài sơn môn tản đi, cảnh tượng phát sinh biến hóa lớn, thấy được nơi anh và Hạ Lộ lúc tiến vào.

Ảo trận vừa phá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play