Từ lúc đi tới nơi này, sư phụ Vân Thiên Tà đã từng nói có dấu vết của trận pháp, bây giờ xem ra không sai, còn là một ảo cảnh cường đại.

Rõ ràng nhìn thấy một ngọn núi thật lớn, nhưng sau khi bước ra, ngọn núi lại biến mất không thấy, ngược lại xuất hiện một sơn môn và ngọn núi ở phía sau, đi vào phía sau lại là sương mù dày đặc bao phủ sơn môn, không nhìn thấy gì cả.

Có trận pháp xuất hiện, có ảo trận xuất hiện, cũng đủ để nói rõ nơi này là trung tâm của đạo tràng Vu Hàm.

Cũng cho thấy rõ nơi này có người từng tu chân.

Ảo cảnh là chứng cứ tốt nhất.

Chỉ có thủ đoạn của tu chân giả mới có thể bố trí ra trận pháp, võ cổ giả không bố trí được, cho dù là Tiên Thiên cũng không được.

Lúc trước sư phụ đã nói qua, Cổ Vu cũng là tu chân giả, chẳng qua ở thời đại viễn cổ, luyện thể tu đạo.

Hơn nữa Cổ Vu ở giới tu chân đã tuyệt tích.

Mà nơi này là đạo tràng Vu Hàm, cũng chính là một di tích của nền văn minh tu chân.

Vấn đề hiện tại là, bây giờ Dương Bách Xuyên không biết có phải anh vẫn đang ở trong ảo trận như cũ hay không.

Anh cũng không có năng lực phân biệt ảo trận ở đâu.

Lùi về phía sau, cũng không thể quay về được, nơi anh đang đứng là ở dưới chân ngọn núi, phía sau là rừng rậm cây cổ thụ chọc trời, phía trước là một tòa bạch ngọc sơn môn cao hơn mười trượng.

Rốt cuộc Dương Bách Xuyên cũng phân biệt được hoàn cảnh bây giờ là thật hay ảo?

Giờ phút này sóng không gian phía sau rung chuyển lên, bóng dáng Hạ Lộ giống như đi ra từ trong nước, trợn to hai mắt, rõ ràng đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

“Hạ Lộ, cô đã từng thấy qua sơn môn và ngọn núi này chưa?” Dương Bách Xuyên hỏi.

“Chưa bao giờ, lần đầu tiên tôi nhìn thấy, càng chưa từng nghe nói qua.” Hạ Lộ chậm rãi mở miệng nói.

Tuy nhìn không ra dấu vết trận pháp, nhưng cũng đã phân biệt ra, bây giờ là ảo hay thật, hỏi Hạ Lộ cũng không biết, Dương Bách Xuyên chỉ có thể cầu xin sư phụ Vân Thiên Tà, trong lòng thấp thỏm cũng không biết lúc trước sư phụ ra tay trấn áp Đinh Dương giúp anh, làm tiêu hao thần hồn nặng bao nhiêu?

Có thể mãi mãi chìm vào giấc ngủ như lần trước không.

“Sư phụ~”

“Ông già~”

Gọi hai tiếng ở trong lòng, hồi lâu cũng không có phản ứng.

Ngay khi Dương Bách Xuyên cho rằng sư phụ đã thật sự rơi vào giấc ngủ say, chuẩn bị từ bỏ thì hy vọng quay lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play